Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 93:




Tôi cứ ngồi đó ôm anh khóc, những người hiếu kỳ đứng xung quanh mỗi lúc một nhiều. Người thì bàn tán, người thì sợ hãi, người thì xuýt xoa thương hại. Tôi không còn tâm trí để quan tâm đến họ, việc tôi cần bây giờ là Nhật Nam có thể tỉnh lại và nhận ra tôi mà thôi.
Bỗng nhiên từ trong đám đông có vài người đến muốn lấy Nhật Nam ra khỏi tay tôi, họ muốn đưa anh đi đâu, có phải họ sẽ đem anh đi giống như mẹ lúc trước không, tôi hốt hoảng ôm chặt lấy anh hơn nữa, không ai được phép chia cắt tôi và anh.
-Các người tránh ra, không được đụng đến anh ấy.
Tôi vừa khóc vừa ôm chặt lấy cơ thể cứng đờ của anh, nhiều người phụ nữ xung quanh chứng kiến cũng không cầm được nước mắt.
-Cô bé, cậu ấy mất máu nhiều lắm không đưa đến bệnh viện sẽ nguy hiểm lắm đó.
Ai đó vừa nói vừa đặt tay lên vai tôi, lúc này tôi mới bừng tỉnh, đúng rồi, cần phải đưa anh đi bệnh viện, anh nhất định sẽ không sao.
Nhìn anh nằm bất động như vậy tôi đau lòng lắm, ước gì người nằm đó là tôi để không phải nặng lòng như thế này.
….
Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, tôi chỉ biết cầu nguyện cho anh. Huy đã đi nước ngoài, Khánh thì cũng theo gia đình ra Nha Trang để kinh doanh vì công ty ba bị phá sản, không còn ai bên cạnh tôi lúc này nữa.
Tim tôi thắt lại, một phút trôi qua dài như một thế kỷ, tôi ghét cái cảnh chờ đợi trong thấp thỏm lo sợ như thế này, ước gì bên trong căn phòng trắng xóa kia anh đã tỉnh lại và khỏe mạnh, anh sẽ mở cửa bước và ôm tôi vào lòng.
Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi, làm ơn hãy mở cửa ra để tôi có thể nhìn thấy anh được không, ở một mình trong đó chắc anh đang rất đau đớn, hãy để tôi giúp anh xoa dịu nỗi đau đó. Mặc kệ tôi có khóc, có van xin thế nào thì cánh cửa vẫn ở đó không nhúc nhích.

-Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Cao Nhật Nam?
Nghe cô y tá nhắc đến tên anh, tôi lao đến, toàn thân run rẩy, miệng không ngừng hỏi về tình hình của anh.
-Anh ấy sao rồi? Có phải anh ấy sẽ không sao đúng không?
-Chị bình tĩnh lại đi, bệnh nhân bị mất máu quá nhiều nhưng lượng máu dự trữ của bệnh viện không đủ cần…
-Lấy máu của tôi đi.
Không đợi được cô y tá nói hết câu tôi chen ngang vào, cho dù chỉ là tiết kiệm 1 giây tôi cũng sẽ tiết kiệm để tăng thêm cơ hội cứu sống anh.
Cô y tá nhìn tôi tôi ái ngại, có lẽ lúc này nhìn tôi quá nhợt nhạt thiếu sức sống nên không muốn, nhưng cho dù có lấy hết máu tôi cho anh tôi cũng sẽ làm.
-Cô nhóm máu gì? Nhìn ánh mắt quyết tâm của tôi cuối cùng cô ấy cũng mềm lòng.
-Nhóm máu O.
-Vậy theo tôi.
Tôi không biết mình đã bị lấy đi bao nhiêu máu, chỉ biết là trong người không còn chút sức lực, đầu óc quay cuồng không nhìn thấy rõ. Mặc dù bác sĩ khuyên đi khuyên lại là phải nằm nghỉ nhưng không thể, tôi cần phải chờ đợi Nhật Nam, tôi muốn biết anh ấy không sao, muốn người đầu tiên khi tỉnh lại anh ấy nhìn thấy là tôi.
-Bi.
Nghe giọng nói quen thuộc vang lên, tôi ngước nhìn lên thấy gương mặt lo lắng của Khánh tự nhiên nước mắt ở đâu tuôn ra không ngăn lại được. Khánh nhìn người đầy máu của tôi thì hốt hoảng.
-Bi, em bị sao thế này?
-Em không sao, là máu của anh ấy..hức…hức…
Khánh đỡ tôi ngồi xuống ghế, tay nắm chặt lấy hai tay run run của tôi.
-Nhật Nam sẽ không sao, nhất định sẽ không sao đâu.
Khánh càng an ủi tôi càng sợ hãi khóc òa lên.
-Khánh ơi, anh ấy sẽ không bỏ em đi giống mẹ chứ? Là tại em anh ấy mới bị tai nạn, là do em…
Tôi nấc lên không thể nói thành lời được nữa, Khánh ôm chặt tôi vào lòng, nhìn tôi đau lòng Khánh cũng chảy cả nước mắt.
-Em đừng tự trách mình nữa, Nhật Nam sẽ ổn thôi.
-Em sợ lắm…
-Đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây.
Khánh siết chặt tôi vào lòng, cũng may còn có Khánh bên cạnh nếu không tôi không biết mình còn đủ sức để ngồi đây không nữa.
Cứ thế Khánh ôm tôi vỗ về, toàn thân rã rời, tôi chẳng còn xíu sức lực nào nữa, chỉ muốn thiếp đi nhưng phải gắng gượng cho đến khi biết anh bình an vô sự.
….
Ngồi bên ngoài chờ đợi, cuối cùng thời khắc quan trọng cũng đã đến, cánh cửa phòng cấp cứu vừa bật mở tôi và Khánh cũng vừa lao đến.
-Bác sĩ, anh ấy…
-Bệnh nhân đã ổn định, chỉ là mất máu nhiều thôi, chờ một xíu có thể vào thăm được rồi.
Bác sĩ vừa dứt câu thì tôi cũng ngã xuống bất tỉnh luôn.
….
Tôi không biết mình đã ngất đi bao lâu nhưng mở mắt tỉnh dậy đã thấy Nhật Nam ngồi bên cạnh, đầu băng bó trắng xóa hai tay nắm chặt lấy tay tôi. Không kiềm được xúc động, tôi bật khóc. Là anh thật sao, anh trở về với tôi rồi sao? Niềm vui xen lẫn với những giọt nước mắt chảy xuống làm mắt nhòe đi, tôi sợ anh chỉ là ảo giác khi bản thân quá mong mỏi về anh mà thôi.
-Em là đồ ngốc nhất mà anh từng biết, sao em lại có thể ngốc nghếch như vậy chứ?
Nhật Nam cũng khóc, anh cầm tay tôi rồi hôn, đến lúc này tôi mới tin rằng anh thật sự đang hiện diện bên cạnh tôi.
-Anh…đau lắm…phải không? Em…xin lỗi.
Giọng tôi ngắt quãng, khàn đi có lẽ vì khóc quá nhiều, anh đưa tay lên lau những giọt nước còn đọng trên khóe mắt, ánh mắt nhìn tôi rất dịu dàng.
-Anh không đau, một xíu cũng không đau. Đã biết mình không khỏe sao lại còn truyền máu cho anh, nhìn em như vậy anh mới đau đó biết không?
-Anh đừng làm em lo lắng nữa có được không? Em sợ mất anh lắm…
-Từ bây giờ trở đi anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, anh hứa.
Tôi cố gắng bật người dậy để ôm anh, anh cứ giữ tôi mãi trong tay mình. Ông trời vẫn thương tôi, vẫn mang anh trở về với tôi một lần nữa. Cảm ơn anh đã không bỏ tôi ở lại, cảm ơn anh vì đã không quên tôi, cảm ơn anh vì đã đến và yêu tôi thêm một lần nữa để tôi nhận ra hạnh phúc thật sự mà bấy lâu nay mình đánh mất.
Đợi đến khi tôi bình tĩnh trở lại Nhật Nam nhẹ nhàng đặt tôi nằm xuống.
-Mệt lắm không?
Tôi gật đầu nhưng không dám nhắm mắt lại, tôi sợ khi mở mắt ra anh sẽ rời xa tôi mất.
-Cố gắng nghỉ một xíu lấy lại sức nhé.
Chợt nhớ đến Khánh, tôi nhìn quanh quất từ khi tỉnh lại đến giờ không thấy Khánh đâu.
-Khánh đâu rồi anh?
-Cậu ấy thấy em ổn nên về rồi.
Có chút buồn, lâu rồi không gặp Khánh tôi có rất nhiều chuyện để nói cho Khánh nghe, vả lại tôi rất muốn biết Khánh dạo này sống như thế nào, có ổn không, vui vẻ không, chẳng lẽ Khánh bận đến mức đợi tôi tỉnh lại rồi đi cũng không được sao.
-Để Khánh về đi nếu không cậu ấy sẽ rất buồn khi thấy em với anh như vậy, em biết cậu ấy vẫn rất quan tâm em mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.