Nơi Bắc thành này cũng không lớn. Trải qua cả đêm hôm qua ấp ủ, tin tức đọc thuộc lòng một câu chuyện phật lý nhỏ là có thể đổi kẹo đã lan truyền trên phạm vi nhỏ phía bắc thành.
Một mẩu chuyện ngắn thì mấy chục chữ, dài cũng chỉ hơn một trăm chữ, không hề khó đọc. Vậy nên, vẫn còn rất nhiều người dân có cuộc sống khó khăn sẵn sàng đọc thuộc lòng để đổi lấy kẹo.
Hành Ngọc thầm nói với Liễu Ngộ: "Câu chuyện phật lý đang dần khuếch đại ra, kế tiếp chúng ta phải suy nghĩ làm thế nào để phát triển họ thành tín đồ Phật môn."
Tuyên truyền những câu chuyện nhỏ của Phật giáo chỉ là một loại phương tiện. Phát triển các tín đồ Phật môn mới là kết quả mà họ muốn theo đuổi.
Thời gian buổi sáng, Hành Ngọc cùng Liễu Ngộ đã phân phát gần hết bánh kẹo và điểm tâm trong nhẫn trữ vật. Mà dường như sự nhiệt tình của dân chúng chỉ vừa mới được kích phát.
Hai người Liễu Ngộ và Liễu Niệm đã bị vây quanh. Tiểu hòa thượng Liễu Niệm rất ít khi trải qua loại cục diện này, bận bịu đến luống cuống tay chân. Ngược lại, rõ ràng Liễu Ngộ cũng đứng trong hoàn cảnh ồn ào hỗn tạp, nhưng khi mọi người đứng ở bên cạnh hắn, đều sẽ tự giác tĩnh tâm hạ thấp thanh âm.
Hai người bọn họ không rút thân ra được, chỉ có Hành Ngọc ôm kiếm đứng ở bên cạnh là người rảnh rỗi nhất.
Cô mỉm cười truyền âm cho Liễu Ngộ: "Ta đến tiệm tạp hóa gần đây mua chút kẹo."
"Làm phiền Lạc chủ rồi." Liễu Ngộ đáp lại.
"Có phải cảm thấy ta cực kỳ tốt, từ đáy lòng rất cảm kích ta?"
Hành Ngọc nhàn rỗi nhàm chán, ngoài miệng đòi chút tiện nghi.
"Lạc chủ nói cái gì thì chính là cái đó."
Hành Ngọc nhếch khóe môi, cảm thấy mỹ mãn đi về phía chợ trong thành.
***
Mua xong mứt kẹo đi ra, Hành Ngọc đụng phải Chu Sáng ở trước mặt.
Chu Sáng cùng một nam nhân trẻ tuổi mặc đạo bào, khí độ uyên nhiên cùng nhau đi tới.
Ngữ khí của hắn khách sáo khiêm tốn, rõ ràng cùng cảnh giới với đối phương nhưng lại đem mình đặt ở một vị trí tư thái thấp hơn.
Ánh mắt Hành Ngọc từ trên người Chu Sáng đảo qua, trực tiếp rơi vào trên người nam nhân kia. Thực lực như Chu Sáng nàng hoàn toàn không để vào mắt, nhưng nàng phát hiện ra vài phần nguy hiểm từ trên người nam nhân trước mắt này.
Trong lúc Hành Ngọc chú ý tới Chu Sáng, đối phương cũng chú ý tới nàng.
Thần sắc Chu Sáng nhất thời lạnh xuống: "Hóa ra là Lạc đạo hữu."
"Có người thuyết thư ở tửu lâu giúp Chu đạo hữu truyền bá đạo pháp, Chu đạo hữu đúng là rất nhàn rỗi." Hành Ngọc thản nhiên nói.
Những lời này của nàng, Chu Sáng nghe thế nào cũng thấy rất chói tai. Đây không phải là đang nói hắn không làm việc đàng hoàng, thân là đệ tử đạo môn lại mượn tay người khác truyền bá đạo pháp sao.
Nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Hành Ngọc, Chu Sáng không để ý đến việc nàng định tội cho hắn, đầu tiên là liếc mắt nhìn nam nhân trẻ tuổi bên cạnh, ôm quyền nói: "Việc này nói ra rất dài dòng, mong Đạo đạo hữu đừng nghe lời phiến diện từ người này."
Đạo đạo hữu?
Nam nhân trẻ tuổi này họ Đạo?
Kết hợp đạo bào trên người hắn, Hành Ngọc đoán được đại khái thân phận của đối phương. Người Đạo Tông, hơn nữa phỏng chừng là hậu bối trong tộc của chưởng môn Đạo Tông.
Nam nhân trẻ tuổi đưa ánh mắt đặt trên người Hành Ngọc, bấm đạo quyết hành lễ: "Tại hạ Đạo Tông, Đạo Trác, không biết vị đạo hữu này là?"
"Hợp Hoan Tông, Lạc Hành Ngọc." Hành Ngọc đáp lễ xong liền nhướng mày, "Không nghĩ tới đệ tử thân truyền của chưởng môn Đạo Tông cũng sẽ đến Bình Thành này."
Nàng nhớ rõ người này, là bởi vì đối phương là đệ tử cuối cùng do chưởng môn Đạo Tông dốc lòng bồi dưỡng. Hơn nữa... vị này chính là đối tượng công lược của Mộ Hoan.
Nếu Đạo Trác đã đến Bình Thành, chắc hẳn Mộ Hoan cũng sẽ ở chỗ này. Quả nhiên, Hành Ngọc vừa mới nổi lên ý niệm, chóp mũi nàng liền ngửi được một cỗ hương hoa hợp hoan nhàn nhạt. Đồng thời một đạo kình phong sắc bén xen lẫn mùi thơm đánh về phía gò má Hành Ngọc.
Nàng trực tiếp lắc mình né tránh, hai ngón tay phải kẹp một cái, kẹp lấy lá cây đánh tới.
"Phương thức chào hỏi của Mộ chủ đúng là rất đặc biệt." Hành Ngọc cười khẽ.
Mộ Hoan mặc váy dài màu vàng nhạt trực tiếp nhảy xuống từ lầu hai tửu lâu. Phong cách ăn mặc của cô vẫn như ngày xưa, chiếc váy dài nửa che nửa hở, trái lại khi cất bước sẽ hoàn toàn phác họa ra đường nét của đôi chân dài cân đối.
Sau khi đứng vững, Mộ Hoan giơ tay lên dùng đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc rối bên tai, mím môi cười khẽ.
"Lạc chủ, mới từ biệt mấy tháng mà ta rất nhớ nhung a."
"Là nhớ ta, hay là nhớ Phật tử Liễu Ngộ hả?"
Nghe Hành Ngọc nói, Đạo Trác đang cụp mắt im lặng đứng bên cạnh đột nhiên giương mắt liếc nhìn Mộ Hoan. Ngay sau đó lại nhanh chóng rời đi.
Mộ Hoan chú ý tới tầm mắt của Đạo Trác, nhịn không được cười duyên: "Dĩ nhiên là nhớ Lạc chủ rồi."
Hành Ngọc tất nhiên cũng chú ý tới tầm mắt Đạo Trác. Nàng đành thở dài dưới đáy lòng: Hiệu suất làm việc của Mộ Hoan còn rất cao, trước mắt xem ra, ít nhất Đạo Trác này đối với nàng đã có vài phần để ý.
"Mặc dù lời này nghe có chút giả dối, nhưng cũng làm cho người ta cao hứng." Hành Ngọc cười khẽ, rót linh lực vào trong lá cây kẹp trên đầu ngón tay, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía sườn mặt Mộ Hoan.
Ánh mắt Mộ Hoan ngưng lại, hiểm trở nghiêng người tránh đi.
"Đáp lễ qua lại, cáo từ." Hành Ngọc trực tiếp ôm kiếm rời đi.
Mộ Hoan dậm chân.
Nàng trừng mắt nhìn bóng lưng Hành Ngọc rời đi, lại trừng Đạo Trác, giận dữ nói: "Ngươi, tên ngốc này, không thấy người khác đang khi dễ ta sao?"
Đạo Trác cũng không để ý tới nàng, nhìn về phía Chu Sáng lên tiếng hỏi: "Chu đạo hữu, trận đánh cuộc này sao lại liên quan đến Lạc chủ?"
***
Khi Hành Ngọc gặm táo đi về cầu vòm phía bắc thành, nơi đó đã trở nên vắng vẻ. Chỉ có một lão nhân lớn tuổi đứng bên cạnh Liễu Ngộ.
Trên mặt lão nhân tràn đầy những nét phong sương của cuộc sống, trên tay có rất nhiều vết thương nhỏ bé, hằn lên đó là dấu tích của thời gian trôi qua.
Lúc Hành Ngọc đến gần, tình cờ nghe được lão nhân hỏi: "Trong câu chuyện phật lý do đại sư kể, thiện ác cuối cùng cũng sẽ có quả báo. Nhưng ta và thê tử mình sống thiện lương cả một đời, tại sao đứa con duy nhất dưới gối của chúng ta lại rơi vào khổ sở như vậy? Tại sao cuộc sống lại bất công với chúng ta như vậy? Có phải chỉ chết đi thì cuộc sống đau khổ này mới được giải thoát."
Thanh âm lão bi ai, đau xót, trong ngữ điệu mang theo sự không cam lòng đối với cuộc sống, mơ hồ còn có chút ý nghĩ coi thường mạng sống của mình.
Cỗ lệ khí này phả thẳng vào mặt, Liễu Ngộ khẽ thở dài một tiếng.
Hắn nhìn lão nhân với ánh mắt ôn hòa. Rõ ràng hắn không nói lời nào nhưng dưới ánh mắt từ bi lại bình thản, toát ra vẻ thương xót của hắn, nước mắt lão nhân từng chút từng chút tràn ra từ trong hốc mắt. Cuối cùng, cúi đầu che mặt sụp đổ khóc lớn.
Liễu Ngộ chắp hai tay lại: "A Di Đà Phật."
Hắn buông mắt xuống, suy nghĩ xem làm cách nào để động viên, xoa dịu lão nhân gia đang khóc rống lên này.
Ở phương diện này, hắn thực sự không có kinh nghiệm.
Hành Ngọc nhìn ra vài phần chật vật trong sự bình tĩnh của hắn. Loại chật vật rất nhỏ này chỉ có nàng cảm giác được khiến cho mắt nàng ẩn chứa ý cười.
— Hắn thật sự rất đáng yêu a.
"Lẳng lặng lắng nghe ông ấy nói chuyện thôi." Hành Ngọc đột nhiên truyền âm.
Lúc này Liễu Ngộ mới biết nàng đã trở lại. Hắn quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt mang theo vẻ hỏi thăm.
Hành Ngọc mím môi cười khẽ: "Nếu như không biết trấn an lão nhân thế nào, nếu như không thể đồng cảm, vậy nghe ông ấy nói chuyện là đủ rồi."
Nghe được những lời này, trong mắt Liễu Ngộ xẹt qua vẻ rõ ràng.
Trước đây trong chuyện của Mãn Tuyết Nhi, nàng chính là giải quyết như vậy, lúc đó hắn cũng đồng hành.
Liễu Ngộ thu hồi tầm mắt, nói với lão nhân: "Nếu thí chủ có nghi hoặc không thể tháo gỡ, có thể tỉ mỉ nói cho bần tăng biết."
Hắn giơ tay mời lão nhân ngồi lên trên chiếc ghế đẩu. Lão nhân ngồi xuống, ánh mắt nặng trĩu nhìn vị tăng nhân trẻ tuổi phong quang tễ nguyệt này.
Từ thanh niên đến lão niên, ông đã lần lượt gặp rất nhiều đả kích. Nhưng người vợ gần gũi nhất bị bệnh liệt giường, hắn không thể đem những thống khổ này nói với thê tử khiến nàng thêm khó chịu được, chỉ có thể tự mình đè nén dưới đáy lòng. Theo thời gian liền càng ngày càng trở nên trầm mặc.
Hiện tại nghe Liễu Ngộ nói những lời này, ngửi thấy mùi đàn hương an tâm tĩnh thần trên người đại sư, cổ tâm sự đè nén thật lâu của lão nhân muốn triệt để bộc phát ra.
Ông lão mở miệng nói câu đầu tiên, những lời sau đó cũng trở nên thuận lý thành chương thốt ra. Nói đến phần sau, lão nhân gần như đã khóc không thành tiếng.
Liễu Ngộ rủ mắt xuống nghe.
Dần dần, hắn lần hạt phật châu, thấp giọng niệm 'Tĩnh Tâm Kinh' cho lão nhân.
Không biết là nói hết ra có hiệu quả hay là nghe kinh thư có thể đạt được sự bình yên trong nội tâm. Ông lão dần dần ngừng rơi nước mắt.
"Uống một ít nước đi." Hành Ngọc đúng lúc đưa một ly nước ấm qua.
Lão nhân theo chén nước nhìn lên trên, nhìn vị thần nữ tựa như trong bức tranh này đang đưa nước cho hắn, vội vàng đưa tay sợ hãi nhận lấy: "Đa tạ tiên tử, làm phiền tiên tử rồi."
"Không cần khách khí." Hành Ngọc cười khẽ.
Khi nhận lấy ly nước, lão nhân thấy là nước ấm. Dù sao đây cũng là tháng mười một mười hai, nước ấm vẫn thích hợp với cổ họng hơn.
Chậm rãi uống nước, lão nhân cảm thấy một hương vị ngọt ngào nhàn nhạt từ đầu lưỡi lan ra - nước ấm này là nước đường trắng.
Sự ngọt ngào này làm cho nước mắt ông lão vừa dừng lại một lần nữa chảy ra.
Liễu Ngộ đứng ở bên cạnh, lẳng lặng chăm chú nhìn một màn này.
Chờ lão nhân uống nước xong, hắn nhẹ giọng nói: "A Di Đà Phật, nghe thí chủ kể lại, vợ con ngươi bây giờ đều nằm bệnh trên giường? Nếu thí chủ không ngại, đợi sắc trời tối hơn một chút, bần tăng sẽ qua bắt mạch giúp thê nhi của ngươi, sau khi điều trị thân thể, bệnh tình của bọn họ có lẽ sẽ thuyên giảm."
Trong mắt lão nhân phát ra một tia kinh hỉ cực lớn: "Này....điều này thực sự là làm phiền đại sư quá rồi, thật sự có thể?"
"Ngã Phật từ bi." Liễu Ngộ khẽ thở dài nói.
"Phật tổ từ bi, đúng vậy, quả nhiên là Phật Tổ từ bi." Khuôn mặt của ông lão xuất hiện sắc thái vui mừng.
Hắn từ trên ghế đứng lên, liên tục cúi đầu cảm tạ với Liễu Ngộ và Hành Ngọc.
"Lão nhân gia không cần phải như vậy." Liễu Ngộ tiến lên, ôn hòa mà kiên định đỡ lấy hắn, không để cho hắn lại cúi đầu nói cảm ơn nữa.
"Phải vậy, tất cả đều là chuyện phải làm." Lão nhân nói.
Đợi đến khi sắc trời tối hẳn đi, Liễu Ngộ để Tiểu Niệm ở chỗ này chờ đợi, hắn cùng Hành Ngọc đi tới nhà lão nhân, kê đơn thuốc trị liệu cho thê nhi của ông.
Vì không tăng thêm gánh nặng cho một nhà lão nhân, lúc kê đơn thuốc, Liễu Ngộ chỉ chọn một vài thảo dược đã có sẵn trong nhẫn trữ vật của mình.
Kê đơn thuốc xong, hắn trực tiếp tặng thuốc cho gia đình lão nhân.
Sự ôn nhu thỏa đáng này khiến lão nhân lại liên tục nói cảm ơn lần nữa.
Rời khỏi nhà ông lão, đi về phía trước vài bước, sắp đến lối rẽ của ngõ nhỏ, Hành Ngọc đột nhiên lên tiếng nhắc nhở Liễu Ngộ: "Huynh quay đầu lại."
Liễu Ngộ quay lại nhìn. Hắn phát hiện ra rằng ông lão vẫn đứng ở cửa nhìn theo. Nhận thấy hắn quay đầu lại, động tác phất tay của lão nhân càng thêm lớn.
Vào giờ khắc này, Liễu Ngộ phảng phất nhìn thấy một linh hồn hèn mọn mà bất lực, đang nhen nhóm ngọn lửa hy vọng của sinh mệnh. Hắn cúi xuống mỉm cười.
Một lát sau, Liễu Ngộ giương mắt nhìn Hành Ngọc.
"Lần đầu tiên bần tăng gặp Lạc chủ, Lạc chủ nói bần tăng không biết chúng sinh vì sao mà khổ."
"Bần tăng khi đó quả thật không biết, cũng không biết ý nghĩa của việc phổ độ chúng sinh. Bây giờ ngẫm lại, chúng sinh vẫn còn khổ cực vô cùng, có lẽ bần tăng sẽ khó có thể lý giải được hoàn toàn, nhưng ý nghĩa của phổ độ chúng sinh đại khái là đã tìm được một chút rồi."
Hành Ngọc cùng hắn nhìn nhau, khẽ cười: "Vậy bây giờ ta nên nói một câu chúc mừng, đúng không?"
Nàng thấy có ai đó đang bán nước đường ở góc phố, đôi mắt nàng sáng lên: "Chờ một chút."
Hành Ngọc chạy tới, mua hai bát nước đường từ chủ quán rồi lại chạy về trước mặt Liễu Ngộ.
"Mời ngươi uống đó." Liễu Ngộ ngẩn ra, đưa tay tiếp nhận: "Đây là phần thưởng sao?"
Hành Ngọc ngoắc ngoắc ngón tay: "Sau khi học được một thứ, nhất định phải có phần thưởng, như vậy ngươi mới có động lực để tiếp tục học cái mới."
Liễu Ngộ tự nhiên bật cười. Không biết có phải ảo giác của mình hay không, Liễu Ngộ luôn cảm thấy nàng đang dỗ dành mình như một tiểu hài tử.
Hắn bưng nước đường lên và uống một ngụm.
Ngọt mà không ngấy.
Hắn rất thích phần thưởng này.
Nhìn lướt qua Hành Ngọc một cái, hắn vẫn đem câu cảm khái này đè xuống.
***
Uống nước đường xong, Hành Ngọc mang bát về trả lại cho chủ quán. Hai người tiếp tục đi trở lại cây cầu vòm.
Sau khi tụ hợp với Liễu Niệm, ba người trở về tửu lâu. Còn chưa đi vào tửu lâu, Hành Ngọc đã nhận ra khí tức của Mộ Hoan trước một bước.
Lúc này, Mộ Hoan đang ngồi ở góc lầu một uống trà ăn điểm tâm với Đạo Trác. Mộ Hoan cắn một cái bánh ngọt, đang muốn mở miệng nói gì đó với Đạo Trác, đột nhiên nhìn về phía cửa tửu lâu.
"Làm sao vậy?" Đạo Trác hỏi.
Tầm mắt Mộ Hoan dừng lại trên người mặc tăng bào, đang chậm rãi đi vào tửu lâu - Liễu Ngộ. Trong mắt nàng phát ra ánh sáng sáng ngời, nụ cười trên mặt càng thêm quyến rũ ngọt ngào.
"Ta gặp người quen." Mộ Hoan giải thích một câu, đứng dậy nghênh đón Hành Ngọc... bên cạnh Liễu Ngộ.
"Hai năm không gặp, phong thái Phật Tử năm đó càng thêm thịnh."
Khi đi tới bên cạnh Liễu Ngộ, Mộ Hoan nhẹ nhàng, uyển chuyển thi lễ, lộ ra đường cong mảnh khảnh mà nóng bỏng.
Hành lễ xong, Mộ Hoan giương mắt, ánh mắt trong suốt nhìn Liễu Ngộ, đang chờ mong đối phương nhận ra nàng. Hành Ngọc mỉm cười nhìn Mộ Hoan, ngón tay phải vuốt ve chuôi kiếm có chút thô ráp trong lòng bàn tay. Theo như nàng thấy, vô luận Mộ Hoan đang tính toán cái gì, sợ là sẽ phải thất vọng rồi.
Quả nhiên, Liễu Ngộ không làm Hành Ngọc thất vọng. Ánh mắt hắn đảo qua trên mặt Mộ Hoan, lễ phép mở lời: "Không biết vị đạo hữu này là ai?"
"Phật tử không nhận ra ta sao? Điều này thực sự làm ta quá buồn mà."
Trên mặt Mộ Hoan mang theo vẻ thất vọng nồng đậm.
Nếu là nam nhân bình thường nhìn thấy, nhất định sẽ cực kỳ đau lòng. Nhưng với Liễu Ngộ thì đừng nói đến đau lòng, ngay cả khuôn mặt chính diện của Mộ Hoan hắn cũng không nhìn rõ.
Khi mở miệng trả lời lần nữa, trong thanh âm Liễu Ngộ mang theo vài phần nghi hoặc khó hiểu: "A Di Đà Phật, bần tăng đã gặp qua rất nhiều người, không nhận ra thí chủ là chuyện bình thường."
Hành Ngọc vẫn luôn bàng thính không nhịn được, quay đầu khẽ cười ra tiếng.
— Rất tốt, nàng rất thích Liễu Ngộ ngay thẳng như vậy.
Lần này Mộ Hoan thật sự bị nghẹn lại.
Thấy Phật tử này không tiện hạ miệng, Mộ Hoan liền chĩa lửa vào Hành Ngọc: "Lạc chủ đang cười cái gì?"
"Cười ngươi không biết tự lượng sức mình." Hành Ngọc nhếch môi, thản nhiên nói.
Trước khi Mộ Hoan mở miệng lần nữa, Hành Ngọc nhìn về phía Đạo Trác phía sau nàng: "Mộ chủ chỉ chú ý đến đối tượng nhiệm vụ của ta, không sợ mình sẽ làm tổn thương tấm lòng của Đạo đạo hữu hay sao?"
Bốn chữ 'Đối tượng nhiệm vụ' vừa nói ra, Liễu Ngộ nhịn không được gảy lên phật châu màu đen trong tay.
Đạo Trác vẫn an tĩnh đứng ở phía sau hướng Hành Ngọc ôm quyền. Hắn không nhìn Mộ Hoan, thản nhiên nói: "Đi trước một bước." Quay lại đi lên cầu thang.
Mộ Hoan cắn môi, trong lúc thực hiện nhiệm vụ nội môn của mình cùng Liễu Ngộ xoắn xuýt một lát, liền vội vàng xoay người đuổi theo sau Đạo Trác.
Hành Ngọc không quan tâm đến bọn họ nữa.
Nàng nhìn về phía Liễu Ngộ: "Có muốn ngồi ở đại sảnh ăn cơm tối không?"
"Được." Liễu Ngộ gật đầu.
Sau khi ăn tối xong, ba người lên lầu về phòng nghỉ ngơi. Hành Ngọc đứng ở bên cạnh bàn luyện chữ, luyện một hồi lâu, nàng buông bút lông trong tay xuống, suy tư về nguyên nhân Đạo Trác cùng Mộ Hoan xuất hiện ở chỗ này.
Nàng với Liễu Ngộ từ trong phạm vi thế lực Vô Định Tông chạy tới Bình Thành là vì hoàn thành vụ cá cược. Còn Đạo Trác bọn họ thì sao?
Phải biết rằng Bình Thành cách Đạo Tông tương đối xa xôi, ngự kiếm phi hành phải bay mất thời gian gần một tháng.
Suy nghĩ thật lâu, Hành Ngọc cũng không nghĩ ra nguyên nhân, đành phải tạm thời đè nghi hoặc xuống trước.
Bên ngoài trời mưa lúc nửa đêm. Hành Ngọc khoanh chân ngồi tĩnh tọa, nghe được tiếng mưa rơi tí tách liền chậm rãi mở mắt ra.
Trong lúc đứng dậy đi khép cửa sổ lại, từ đàng xa nàng thấy một bóng dáng mặc áo cà sa lướt qua. Nhưng chờ Hành Ngọc ngưng thần nhìn lại thì không còn thấy gì nữa.
"Áo cà sa."
"Ở Bình thành này ngoại trừ Liễu Ngộ và Tiểu hòa thượng Liễu Niệm ra, còn có phật tu khác sao?"
Không biết tại sao, nhìn mưa phùn bị gió thổi bay vào trong phòng, Hành Ngọc luôn có loại cảm giác mưa gió sắp tới rồi.
***
Sáng sớm, mưa ngừng rơi. Ba người Hành Ngọc lại tiếp tục chạy tới cầu vòm phía bắc thành.
Có thể là lão nhân ngày hôm qua hỗ trợ tuyên truyền một phen, hôm nay dân chúng vây quanh Liễu Ngộ ngoại trừ học thuộc chuyện phật lý ra, còn có thể hỏi ra những điểm khó khăn của mình, thỉnh cầu Liễu Ngộ giúp họ giải thích nghi hoặc.
Còn có bách tính xin Liễu Ngộ giúp người nhà bọn họ xem bệnh.
......
Cả ngày, bên cạnh Liễu Ngộ đều vây kín người. Hành Ngọc ngồi bên cạnh cảm thấy ầm ĩ đến đau cả lỗ tai. Nhưng Liễu Ngộ vẫn bình thản như trước, dường như đã hoàn toàn quen với điểm ấy.
"Thật là náo nhiệt." Phía trên cầu vòm đột nhiên truyền đến một tiếng cảm khái.
Hành Ngọc ngậm cỏ đuôi chó nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy Mộ Hoan, Đạo Trác cùng đoàn người Chu Sáng đứng ở trên cầu.
Hành Ngọc lạnh nhạt nói: "Người đến còn rất đông."
Mộ Hoan cười: "Lạc chủ không hoan nghênh?"
Hành Ngọc nhún vai: "Đây cũng không phải địa bàn nhà ta, ta hoan nghênh hay không thì ngươi vẫn có thể đến."
Mộ Hoan phất tay áo. Ngay sau đó, nàng đã đi tới trước mặt Hành Ngọc: "Ta thật sự hâm mộ Lạc chủ a."
"Hâm mộ cái gì, hâm mộ ta tiếp nhận nhiệm vụ nội môn công lược Phật tử sao?" Hành Ngọc lười biếng ngáp một cái, "Ngươi đem lòng ngấp nghé của ngươi đối với Phật tử biểu lộ ra rõ ràng như vậy, không sợ nhiệm vụ nội môn của ngươi sẽ thất bại hả?"
Mộ Hoan che miệng cười duyên: "Ai, hết cách rồi, ta thật sự hy vọng tên ngốc kia có thể thích ta."
Hành Ngọc mới không tin lời hoang đường của nàng.
Nhưng phải nói, Mộ Hoan ở phương diện nào đó quả thực tự tin bùng nổ.
Hành Ngọc tới gần nàng một chút, lên tiếng hỏi: "Nể tình ngươi và ta là đồng môn, Mộ chủ có thể nói cho ta biết nguyện nhân các ngươi xuất hiện ở Bình Thành hay không?"
Mộ Hoan liếc nàng một cái, ngoài dự liệu của Hành Ngọc không hề giấu diếm: "Chúng ta tới đây truy xét một số chuyện."
"Truy xét chuyện gì?"
"Đạo tông có ba gã đệ tử nội môn bị thải âm bổ dương, hiện tại đã thành phế nhân. Hơn nữa công pháp thải âm bổ dương này xuất phát từ chính tông môn chúng ta."
Hành Ngọc hơi nheo mắt lại.
— Tuy rằng Hợp Hoan tông là Tà Tông, nhưng môn hạ đệ tử đều tu luyện công pháp song tu, đây là công pháp có lợi cho cả hai bên nam nữ. Mà loại công pháp thải âm bổ dương này chỉ có lợi cho một bên, đã bị liệt vào cấm thuật của tông môn từ mấy ngàn năm trước rồi.
Hành Ngọc hỏi: "Người kia là đệ tử tông môn chúng ta?"
"Rất có khả năng." Mộ Hoan câu lấy lọn tóc mình, lười biếng nói, "Lúc ấy ta đang lo lắng không có lý do gì để tiếp cận Đạo Trác, vừa nghe được tin tức này tất nhiên là phải xung phong nhảy ra nhận việc, nói là muốn vì tông môn thanh lý môn hộ."
"Bởi vì nữ tu kia đã trúng truy tung thuật của Đạo môn nên chúng ta mới không bị mất dấu, hiện tại truy tung thuật dò xét ả đã tiến vào Bình Thành."
Hành Ngọc nhíu mày: "Chuyện này nếu có cần hỗ trợ gì, có thể nói với ta."
Mộ Hoan có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía nàng: "... Được, thêm một người thì nhiều hơn một phần sức mạnh."
Khi hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, đoàn người Đạo Trác và Chu Sáng cũng từ phía bên kia cầu vòm đi tới bên này. Nhìn dân chúng vây quanh Liễu Ngộ, trên mặt Chu Sáng hiện lên vẻ kinh ngạc, trong lòng nảy sinh ra cảm giác nguy cơ.