Viên Tĩnh.
Phật hiệu này nghe có chút quen tai.
Hành Ngọc rũ mắt, tự hỏi mình đã nghe qua phật hiệu 'Viên Tĩnh' này ở đâu.
Liễu Ngộ bên cạnh nàng đột nhiên giơ tay phải lên, động tác rất nhẹ nắm lấy tay nàng. Khuôn mặt có thể đã quen thuộc với nhiệt độ cực nóng kia, khi đầu ngón tay ấm áp rời khỏi khuôn mặt, giống như khi nó vừa chạm vào, làm cho từ đáy lòng Liễu Ngộ dâng lên một cỗ run rẩy khó hiểu.
"Làm sao vậy?" Hành Ngọc hơi kinh ngạc.
Nàng còn chưa nhân cơ hội đùa giỡn đủ, sao hắn đã phản ứng lại dời tay nàng ra rồi?
Hiện tại cơ hội này có thể nói là ngàn năm có một, bỏ lỡ thì ai biết còn có cơ hội làm lại một lần nữa hay không.
"Không có gì." Liễu Ngộ lên tiếng, đồng thời buông tay nàng ra, đứng dậy khỏi ghế.
Hắn nhìn về phía Viên Tĩnh, hai tay chắp lại hành lễ: "Các hạ đúng là Chấp pháp trưởng lão mà tục truyền đã tọa hóa bên ngoài ba trăm năm trước?"
Chấp pháp Trưởng lão Vô Định Tông đã tọa hóa?
Lúc này, cuối cùng Hành Ngọc cũng biết cái tên cho nàng cảm giác quen thuộc này là từ đâu mà đến. Đoạn thời gian trước nàng ở chợ tu chân giả tìm được một quyển du ký của Phật tu, còn đem quyển du ký kia làm lễ vật tặng cho Liễu Ngộ. Mà nó chính là do hòa thượng Viên Tĩnh tự tay viết.
Nghe Liễu Ngộ trực tiếp vạch trần thân phận của hắn, Viên Tĩnh thở dài một tiếng: "Chấp pháp trưởng lão Viên Tĩnh sớm đã tọa hóa, hiện giờ ta chẳng qua chỉ là một tu sĩ bình thường sớm đã vứt bỏ Phật đạo mà thôi."
Ánh mắt Hành Ngọc dừng trên người Viên Tĩnh —— nhìn từ vết sẹo trên đỉnh đầu hắn rồi đến tích trượng cửu hoàn cùng bát vàng trong tay hắn, cuối cùng nhìn áo cà sa khoác trên người hắn. Loại phục trang của người trong phật môn này, trong thâm tâm thật sự đã buông bỏ được Phật đạo rồi sao?
Viên Tĩnh nhận ra sự quan sát của nàng, bình thản nói: "Chấp niệm của ta quá sâu, sớm đã không thành Phật được. Nhưng cuộc đời ta mấy trăm năm trước đã sớm quen với việc mặc áo cà sa, thói quen này cho đến bây giờ cũng không thể thay đổi, cho nên đạo hữu không cần cảm thấy kinh ngạc."
Hành Ngọc thu hồi tầm mắt: "Là vãn bối mạo phạm."
Viên Tĩnh lắc đầu, không muốn nói gì với nàng.
Hắn thâm trầm nhìn Liễu Ngộ, muôn vàn suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, muốn mở miệng dùng sự ví dụ của mình để khuyên nhủ Liễu Ngộ, nhưng ngẫm lại mình mấy trăm năm nay cũng không thể sống minh bạch, trái lại càng sống càng hồ đồ, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì.
Hắn tùy ý tìm một đề tài: "Ngươi là vị Phật tử nào của Vô Định Tông?."
"Bần tăng phật hiệu Liễu Ngộ."
Con ngươi Viên Tĩnh vốn còn có thể duy trì sự bình tĩnh trên mặt chợt thu nhỏ lại: "Là vị Phật tử có tiên thiên phật cốt kia?"
"Đúng vậy."
Thân thể Viên Tĩnh nhẹ nhàng lay động, tích trượng cửu hoàn trong tay hắn cũng vang lên những tiếng chuông leng keng.
Dùng sức nhắm mắt lại, Viên Tĩnh nói: "Vô Định Tông ngóng trông tiên thiên Phật Cốt xuất thế hơn vạn năm, ngươi quyết không thể gục ngã trên đường tình ái."
Con mắt Hành Ngọc hơi nheo lại.
Lại là lý do tương tự này. 'Tiên Thiên Phật Cốt' có ý nghĩa gì với Phật môn? Nó quan trọng đến mức nào, quan trọng đến mức Phật môn truy tìm hàng vạn năm?
Liễu Ngộ vừa nghe lời này của Viên Tĩnh, liền biết Viên Tĩnh hiểu lầm hành động mập mờ vừa rồi của Hành Ngọc với hắn: "Tiền bối hiểu lầm rồi, vừa rồi...."
Hành Ngọc tiến lên, kéo tay áo tăng bào Liễu Ngộ.
Nàng nhẹ nhàng kéo, thành công cắt đứt lời Liễu Ngộ: "Nhưng Phật môn chú trọng khổ tu, ở trong biển khổ vô tận này chỉ có ta mới có thể mang đến cho Liễu Ngộ một chút vui sướng."
Vừa nói chuyện, tay Hành Ngọc nhẹ nhàng chuyển động, giữ chặt cổ tay Liễu Ngộ.
Nàng và Liễu Ngộ đứng rất gần, cho nên nàng có thể cảm thụ được thân thể cứng ngắc của hắn.
Hành Ngọc ngẩng mặt lên cười với hắn, tay theo kết cấu bàn tay của hắn tiếp tục trượt xuống, lướt qua lòng bàn tay ấm áp, đối diện với đầu ngón tay hắn, cuối cùng gắt gao giữ chặt mười ngón tay lại.
"Hắn không cự tuyệt được ta, ta muốn giống như yêu nữ năm đó trong miệng tiến bối, người mà ngươi không thể cự tuyệt được."
"Tiền bối, ai có thể kháng cự số kiếp đây?"
Hành Ngọc mỉm cười, ánh mắt xẹt qua đôi mắt trong suốt sáng ngời của Liễu Ngộ, sau đó rơi vào trên người Viên Tĩnh.
Từ góc độ Viên Tĩnh nhìn qua, dường như hai người đang dựa sát vào nhau.
Không có một chút khoảng cách nào.
Sắc mặt Viên Tĩnh hoàn toàn lạnh lẽo xuống, hình như hắn nhớ tới cái gì đó, mồ hôi lạnh từ trên trán theo đường nét khuôn mặt trượt xuống. Hắn dùng sức nuốt nước miếng, yết hầu giật giật, nặng nề nhắm mắt lại, không ngừng niệm kinh Phật để tĩnh tâm.
Một lúc lâu sau, Viên Tĩnh mở mắt ra: "Ngươi chỉ là một tiểu bối Trúc Cơ đỉnh phong lại muốn cố ý chọc giận ta?"
Hành Ngọc mỉm cười: "Chọc giận tiền bối thì sao? Liễu Ngộ sẽ che chở ta."
Nói xong, Hành Ngọc rụt lại phía sau Ngộ, hoàn toàn trốn ở phía sau hắn.
Liễu Ngộ: '.....'
Hắn khẽ giật giật tay mình, muốn kéo tay ra. Nhưng hắn vừa mới động, Hành Ngọc càng dùng sức giữ chặt tay hắn, ngón trỏ nhàm chán vẽ vòng quanh mu bàn tay hắn: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Lạc chủ chớ náo loạn." Liễu Ngộ ôn thanh nói.
Hành Ngọc buông lỏng sức lực trên tay, không giữ chặt như vậy: "Vậy ngươi cũng đừng náo loạn."
Trong mắt Liễu Ngộ tràn đầy bất đắc dĩ. Hắn biết nàng cố ý chọc giận Viên Tĩnh, lấy cái này để dò xét những ẩn tình chôn sâu trong năm tháng, vì thế nên hắn vẫn luôn phối hợp với nàng.
Nhưng lần phối hợp này đối với hắn....
"A Di Đà Phật." Liễu Ngộ nhấp nháy môi, niệm từng tiếng phật hiệu, "A di đà phật..."
"Ngươi đang niệm phật hiệu gì đó, tâm loạn rồi sao?" Hành Ngọc nhếch khóe môi lên.
Một màn này rơi vào trong mắt Viên Tĩnh, hắn cảm thấy thời gian giống như chồng chéo lên nhau—— ba trăm năm trước khi hắn chu du khắp thiên hạ truyền bá kinh Phật, cũng có một nữ tử mặt mày quyến rũ nắm tay hắn.
Hắn một lần lại một lần đọc phật hiệu, niệm kinh Phật, muốn dùng phương thức này để khơi dậy tâm hướng Phật của mình, làm phai nhạt đi tâm tư không ngừng dao động của mình.
Khuôn mặt như họa của Viên Tĩnh đột nhiên hiện lên một tia sát khí.
Bát vàng trong tay hắn nhắm ngay Hành Ngọc, từ bên trong bắn ra một luồng kim quang, toàn bộ uy áp đến từ Kết đan hậu kỳ đè ép trên người Hành Ngọc.
Hành Ngọc lẳng lặng chăm chú nhìn đạo kim quang mang theo uy hiếp tử vong này không ngừng đến gần nàng. Khi kim quang sắp rơi vào trên người nàng, một đạo phật quang ôn hòa chắn trước người nàng, vô thanh vô tức hóa giải tia kim quang kia.
"A Di Đà Phật". Tay phải Liễu Ngộ bị nắm lấy, tay trái của hắn lập chưởng ở trước người, "Trong tửu lâu có rất nhiều phàm nhân, tiền bối thật sự muốn động thủ trong tửu lâu sao?"
Người trong phật môn lòng dạ từ bi, nếu như động thủ trong tửu lâu thì sẽ ảnh hưởng đến phàm nhân, điều này vô cùng mâu thuẫn đối với tín điều* Phật môn.
*tín điều: điều đặt ra để tin theo
Viên Tĩnh im lặng không lên tiếng.
Hắn đã là kẻ bị phật môn vứt bỏ, nhưng những gì được phật môn dạy dỗ đã xâm nhập vào trong huyết mạch của hắn từ lâu.
Loại giáo huấn này, làm cho hắn không cách nào ra tay nhằm vào Hành Ngọc làm cái gì lần nữa, chỉ có thể càng dùng sức siết chặt Tích trượng cửu hoàn trong tay mình.
"Kính xin tiền bối lên lầu nói chuyện một chút." Liễu Ngộ làm ra thủ thế mời.
Đồng thời, hắn dùng một loại ngữ khí ôn hòa nhưng kiên định nói với Hành Ngọc: "Lạc chủ, buông tay đi."
Mục đích chọc giận Viên Tĩnh đã đạt được, hai người tự nhiên không cần phải nắm tay làm gì nữa cả.
Hành Ngọc lưu luyến buông tay ra, lúc hai tay tách ra nàng còn tiếc nuối thở dài.
Trời lạnh như vậy, cầm lấy tay Liễu Ngộ làm ấm hai tay thật sự rất thoải mái.
***
Đoàn người đi thẳng đến sương phòng.
Liễu Niệm và Hành Ngọc thụt lại sau cùng. Hắn dùng sức trừng mắt nhìn Hành Ngọc vài lần: "Ngươi vô sỉ!"
Hành Ngọc vô tội nói: "Nhưng sư huynh ngươi lại chịu bộ dáng này của ta đấy."
Nhìn tiểu hòa thượng thanh tú tức giận đến mức cổ đỏ lên, Hành Ngọc nhịn không được cười ra tiếng.
Chẳng bao lâu, bốn người bước vào phòng, ngồi trên ghế dựa.
Viên Tĩnh bỏ đấu lạp đội trên đầu mình xuống, mi mục như tranh kia hoàn toàn lộ ra.
Màu da của hắn quá trắng, phù văn màu đen kia khắc trên mặt có chút dữ tợn, phá hủy đi loại khí chất an tĩnh trên người hắn, đến nỗi Liễu Niệm nhịn không được tự hỏi khi trên mặt hắn không có đạo phù văn này, phong thái có phải càng thịnh hơn bây giờ hay không.
Đáp án của vấn đề này chắc chắn là có.
Từ nhỏ Liễu Niệm đã lớn lên trong tông môn, tất cả các thế hệ nhân vật xuất sắc Liễu Niệm đều có hiểu biết nhất định
—— ba trăm năm trước đệ tử Vô Định Tông Viên Tĩnh xuất thế ngang trời, phong hoa hơn người, một đường tranh luận Phật pháp với năng lực áp đảo toàn bộ thiên kiêu cùng thế hệ.
Viên Tĩnh chưa đầy trăm tuổi đã thành công tiến vào Kim Đan kỳ, sau khi xuất quan củng cố tu vi, liền được phong chức Chấp pháp trưởng lão. Bởi vì hắn muốn ra ngoài du ngoạn thiên hạ truyền bá Phật pháp, cho nên Vô Định Tông không lập tức để hắn trở thành Phật tử, mà là dự định chờ thêm một thời gian nữa.
Trong giai đoạn Viên Tĩnh truyền bá Phật pháp đó, số lượng tín đồ thờ phụng Phật môn tăng vọt.
Liễu Niệm vẫn tương đối kính ngưỡng vị Chấp pháp trưởng lão này, hắn nhớ rõ lúc đầu mình đọc điển tịch nhìn thấy Viên Tĩnh vậy mà đã tọa hóa rồi, còn cực kỳ tiếc nuối.
Nhưng hóa ra...
Chân tướng của câu chuyện lại khủng khiếp như vậy.
Vị chấp pháp trưởng lão từng thanh danh vang dội kia cư nhiên lại không thể siêu thoát trong bể khổ tình ái.
Vậy sư huynh thì sao?
Sư huynh nhất định phải độ tình kiếp, nhưng nếu sư huynh thật sự động tình, liệu có giống như chấp pháp trưởng lão mất đi phật đạo của hắn hay không?
Tiểu hòa thượng suy nghĩ rất loạn.
"Uống một ngụm trà đi." Hành Ngọc sờ sờ đầu trọc Tiểu Niệm.
Cảm giác thực không tồi. Bất quá nàng cảm thấy vẫn là đầu trọc Liễu Ngộ có cảm giác tốt hơn:)
Nghe Hành Ngọc nói, Liễu Niệm phục hồi lại tinh thần.
Hắn rũ mắt xuống, vội vàng nâng chén trà uống, trong lúc nhất thời cũng không chú ý tới Hành Ngọc đang sờ đầu hắn.
Liễu Ngộ rót đầy nước trà, tự mình đem chén trà đẩy đến trước mặt Hành Ngọc.
Nhìn thấy hành động này của hắn có thể nói là theo bản năng làm ra, mi tâm Viên Tĩnh nhíu lại.
Hành Ngọc cầm chén trà, nói với Viên Tĩnh: "Tiền bối, bây giờ chúng ta đến tán gẫu chút chính sự đi."
"Ngươi muốn nói về chuyện gì."
Hành Ngọc bình tĩnh nói: "Gần đây Bình Thành xuất hiện một vị yêu nữ tu luyện thuật thải dương bổ âm, dường như có quan hệ với Hợp Hoan tông, không biết tiền bối có quen biết nàng không?"
Viên Tĩnh nhắm mắt lại, không nói gì. Nhưng phản ứng của hắn đủ để nói lên rất nhiều thứ rồi.
Hành Ngọc tiếp tục nói: "Hai ngày trước có một đạo tu ta quen biết bị Thải dương bổ âm."
Viên Tĩnh chợt mở to mắt. Bàn tay cầm chén trà của hắn bất giác dùng lực, gian nan mà cứng rắn lên tiếng.
"Thì ra là như vậy, đây chính là nguyên nhân đạo hữu một mực chọc giận ta sao? Ta rất hiếu kỳ làm sao đạo hữu đoán được thân phận của ta cùng nàng ấy."
"Túi hương." Hành Ngọc lấy ra túi hương dùng một góc tăng y may ra.
Nhìn thấy túi hương này, Viên Tĩnh cười khổ: "Ta hiểu rồi, ta muốn đi gặp vị đạo tu kia."
Hành Ngọc và Liễu Ngộ liếc nhau một cái.
Vẫn là Liễu Ngộ lên tiếng ra quyết định: "Có thể, mời tiền bối đi cùng chúng ta một lần."
Nước trà rót ra còn chưa uống hết, mấy người lại đứng dậy rời khỏi tửu lâu này.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa tí tách.
Hành Ngọc mở ô giấy dầu ra, chậm rãi tiến vào trong màn mưa, đi phía trước dẫn đường.
Dưới chiếc ô giấy dầu màu trắng, chiếc váy dài màu đen của nàng bị gió thổi bay lên một góc váy. Đại khái đi mấy trăm thước, liền đi tới trước cửa Nhạc Cư Lâu.
Đi thẳng đến phòng chữ "Thiên", Hành Ngọc giơ tay gõ cửa.
Đợi một lát, nhị đồ đệ của Tiêu Dao Tử tới mở cửa, nhìn thấy đoàn người Hành Ngọc hắn hơi sửng sốt: "Không biết Lạc đạo hữu——"
"Quấy rầy rồi, chúng ta muốn đến xem tình huống của Chu đạo hữu."
"Hiện tại sư huynh vẫn còn đang hôn mê." Nhị đồ đệ vừa nói vừa lui ra phía sau vài bước, mời Hành Ngọc bọn họ tiến vào.
Đi vào trong sương phòng, Hành Ngọc phát hiện Đạo Trác, Mộ Hoan cũng ở đây. Nàng gật đầu chào hỏi bọn họ, đạm nhiên làm một động tác mời: "Tiền bối, mời."
Viên Tĩnh trầm mặc đi tới trước giường ——
Đạo tu nằm ở trên giường trẻ tuổi mà tuấn tú, lúc này sắc mặt tái nhợt vì cảnh giới rơi xuống, hơn nữa linh căn bị hao tổn, rõ ràng là vừa mới bị thải dương bổ âm qua.
Trên người đạo tu còn nhiễm chút khí tức nhàn nhạt của yêu nữ, đối với Viên Tĩnh mà nói cỗ khí tức này tuyệt đối không xa lạ gì. Chính bởi vì không xa lạ, hắn mới cảm thấy ngực mình đau đớn, giống như bị người ta khoét sâu một đao.
Phản ứng này của hắn, làm cho Đạo Trác cùng Mộ Hoan cảm thấy kỳ quái.
Hai người hình như cũng ý thức được cái gì đó, Đạo Trác mở miệng bổ sung: "Bần đạo đã truy tìm yêu nữ kia hơn hai tháng. Ba tháng trước yêu nữ kia ở trong phạm vi thế lực Đạo tông đem ba sư đệ ta...."
Viên Tĩnh chỉ có khuôn mặt là vẫn như khi còn thanh niên, nhưng kỳ thật sớm đã bước vào độ xế chiều trắng xóa rồi.
Nghe thấy lời của Đạo Trác, hắn không nhịn được cười khổ một tiếng, trong nháy mắt này ngay cả mặt cũng giống như già nua gấp mười lần: "Ta biết... Ta đã biết...."
Nói xong câu đó, hắn liền im lặng ở một bên.
"Tiền bối." Đạo Trác tiến lên, muốn truy vấn rõ ràng.
Hành Ngọc giơ tay lên ngăn cản hắn, yên lặng lắc đầu. Đạo Trác nghi hoặc khó hiểu, nhưng người là do Hành Ngọc mang tới, Đạo Trác nghĩ Hành Ngọc lắc đầu lúc này hẳn là có an bài khác, vì thế hắn yên lặng lui về.
"Người đã xem qua rồi, tiền bối có muốn theo chúng ta trở về không?" Hành Ngọc nghiêng đầu hỏi Viên Tĩnh.
Viên Tĩnh gật đầu, không lên tiếng.
***
Sau khi trở lại tửu lâu bọn họ ở, Hành Ngọc gọi tiểu nhị đến, đặt một gian phòng mới cho Viên Tĩnh.
Người từ bên ngoài đến Bình thành không nhiều lắm, ngoại trừ Hành Ngọc bọn họ ở ba gian phòng chữ "Thiên" ra thì chỉ còn sót lại một gian "Thiên" phòng nữa thôi, vừa lúc có thể cho Viên Tĩnh vào ở.
Đoàn người đi lên lầu, tới trước cửa sương phòng, Viên Tĩnh không nói một lời trực tiếp đi vào bên trong.
Hành Ngọc cùng Liễu Ngộ liếc nhau một cái.
Hành Ngọc nói: "Chúng ta cũng về nghỉ ngơi trước đi, việc này không thể gấp được."
Mặc dù Hành Ngọc không biết tình huống cụ thể, nhưng từ tin tức nàng nắm giữ được, chuyện xưa giữa vị thánh tăng Viên Tĩnh này cùng yêu nữ không biết tên kia chưa chắc đã suôn sẻ.
Nếu như chính miệng nói ra thì chẳng khác gì khoét một đao ở trong lòng mình cả, cho nên việc Viên Tĩnh không khi vui mở lời Hành Ngọc cũng có thể lý giải được.
Vậy nên nàng không vội.
"Quả thực không thể vội vàng được." Liễu Ngộ gật đầu.
Vào trong, gian phòng đầu tiên chính là phòng của Liễu Ngộ. Hắn đẩy cửa đi vào trong sương phòng, lúc quay người đóng cửa thì phát hiện Hành Ngọc còn đứng ở ngoài cửa.
"Làm sao vậy?"
"Lúc nãy ở dưới lầu, sư huynh có nói nếu như ta muốn, huynh có thể thử một lần may túi thơm cho ta, những lời này còn giữ không?"
Liễu Ngộ ngẩn ra: "Không phải đó là Lạc chủ muốn bần tăng phối hợp lời nói và hành động của ngươi sao?"
Hành Ngọc thành khẩn nói: "Nhưng ta cũng thật lòng muốn huynh may túi thơm cho ta."
Liễu Ngộ nhếch khóe môi.
Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy đi, bần tăng lại cùng Lạc chủ đánh cuộc một ván, nếu bần tăng thua, bần tăng sẽ may túi hương cho Lạc chủ. Còn nếu Lạc chủ thua, mời Lạc chủ làm một món chay cho bần tăng."
Hành Ngọc đập tay vui sướng: "Đề nghị này khá hợp lý, nhưng chúng ta sẽ cược cái gì?"
"Trong vòng hai ngày, nếu ngươi có thể làm cho Viên Tĩnh mở miệng nói ra chuyện tình trong quá khứ, coi như ngươi thắng; ngược lại thì sẽ thua, Lạc chủ thấy được không?"
Hành Ngọc quay đầu lại nhìn cửa sương phòng đóng chặt của Viên Tĩnh: "Có độ khó nhất định, nhưng có thể thử xem. Vụ cá cược này ta nhận."
Nàng quay đầu lại, nhìn Liễu Ngộ đầy mong chờ: "Túi hương có thể được may bằng một góc của tăng y không?"
Liễu Ngộ mím môi, khóe môi giương lên một chút độ cong: "Không thể."
"Vậy vụ đánh cược này ta thua thiệt."
"Lạc chủ có thể không đánh cuộc."
Hành Ngọc buông tay: "Được thôi, cứ như vậy đi, ta không thể được một tấc lại tiến một thước."
Dù sao hôm nay nàng cũng đã đùa giỡn đủ rồi, bây giờ có thể tạm thời dừng lại:)
Con người phải học cách thỏa mãn.
***
Sau khi trở lại sương phòng, Hành Ngọc tiếp tục luyện chữ. Luyện xong, Hành Ngọc nghiêng tai nghe xong, phát hiện không nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách kia nữa.
Nàng đến bên cửa sổ, hai bàn tay cùng nhau đẩy mạnh cửa. Sau cơn mưa, bầu trời trong xanh, quang đãng, không khí cũng trở nên trong lành hơn nhiều.
Hành Ngọc duỗi thắt lưng, một lần nữa trở về bên cạnh bàn vẽ truyện tranh phiên bản chibi của tiểu hòa thượng. Lại vẽ hai câu chuyện, Hành Ngọc ngồi xuống rót cho mình một chén trà, suy nghĩ chuyện mấy ngày nay.
Đầu tiên là yêu nữ kia. Nàng tu luyện thuật thải dương bổ âm nên rất có thể là người của Hợp Hoan Tông. Nàng cùng Viên Tĩnh rõ ràng có một đoạn tình duyên, vì sao lại phải thải dương bổ âm? Cảnh giới của nàng sao lại từ Kim Đan kỳ rơi xuống Trúc Cơ kỳ đỉnh phong?
Tiếp theo là Viên Tĩnh. Ba trăm năm trước phong thái hơn người, tông môn tuyên bố với bên ngoài hắn đã tọa hóa từ lâu, nhưng trên thực tế hắn vẫn sống trên cõi đời này, mặt phải có phù văn màu đen tượng trưng cho khí đồ Vô định tông.
Rốt cuộc năm đó có ẩn tình gì.
Lúc ở đại sảnh tửu lâu, mỗi lần Hành Ngọc nói một chút lời trêu ghẹo Liễu Ngộ, làm chút động tác mang theo tính chất khiêu khích, Viên Tĩnh đều có phản ứng rất lớn.
Hành Ngọc suy đoán, lúc trước khi yêu nữ kia câu dẫn Viên Tĩnh, rất có thể chính là dùng thủ đoạn tương tự. Cho nên khi nhìn thấy nàng và Liễu Ngộ, Viên Tĩnh luôn không tự giác thay thế hắn cùng yêu nữ kia.
Nhưng... nàng và Liễu Ngộ không giống vậy a.
Hành Ngọc rũ mắt xuống, nhìn truyện tranh chibi vừa mới vẽ của mình.
Nàng cảm thấy, trận đánh cuộc này Liễu Ngộ thua chắc rồi.
***
Chạng vạng, Hành Ngọc ra ngoài một chuyến, đi ngang qua sương phòng Viên Tĩnh thì phát hiện cửa sương phòng của đối phương vẫn đóng chặt như cũ. Suy nghĩ một chút Hành Ngọc vẫn không tiến lên gõ cửa —— hôm nay tâm tình Viên Tĩnh phập phồng quá lớn, cho hắn chút thời gian tỉnh táo lại thì tốt hơn.
Chờ một chút này, ước chừng phải đến hai ngày.
Trong hai ngày nay, Đạo Trác và Mộ Hoan đến tửu lâu tìm Hành Ngọc, muốn hỏi tình huống cụ thể, Hành Ngọc chỉ lắc đầu bảo bọn họ kiên nhẫn chờ đợi, chờ thời cơ chín muồi rồi mới mở miệng nói cho bọn họ biết.
Đạo Trác tính tình tốt, nhưng Mộ Hoan lại khá nôn nóng.
Nàng thiếu kiên nhẫn nói: "Khi nào thời gian mới chín muồi? Nếu chờ đợi quá lâu, người nọ lại hành động thì sao?"
Sao Hành Ngọc lại không nhìn ra, đây là Mộ Hoan muốn nhân cơ hội lấy lòng Đạo Trác. Nhưng muốn lấy nàng làm bè hiến ân cần, cũng phải xem nàng có phối hợp hay không.
Hành Ngọc khoanh tay, dựa vào tường không chút khách khí nói: "Mộ chủ nên thu liễm tính tình một chút, ta không phải là nam tu ái mộ ngươi, sẽ không quen tính tình của ngươi."
Mộ Hoan dậm chân, giọng điệu mềm mại: "Được được được, việc này là ta sai rồi, ngươi đừng tức giận."
"Vậy phiền hai vị dẹp đường hồi phủ đi thôi." Hành Ngọc nói.
Chờ hai người rời đi, Hành Ngọc xoay người, liền thấy Liễu Ngộ mặc tăng bào màu trăng non đứng ở lầu ba nhìn nàng.
"Đang nhìn gì vậy?" Hành Ngọc dương môi.
"Thời gian đánh cuộc sắp đến rồi, Lạc chủ vẫn chưa hành động sao?" Liễu Ngộ hỏi nàng.
Hành Ngọc bước nhanh lên lầu ba, đứng bên cạnh Liễu Ngộ.
"Đừng nhúc nhích."
"Hả?"
Hành Ngọc tới gần Liễu Ngộ. Càng gần, càng gần... Cửa sương phòng đóng chặt của Viên Tĩnh chậm rãi bị người từ bên trong mở ra.
Viên Tĩnh vẫn mặc áo cà sa như trước, mặt mày như họa. Hai tay hắn nắm bên cửa, ánh mắt dừng trên người Hành Ngọc, khẽ thở dài: "Nếu đạo hữu muốn ta ra ngoài, trực tiếp gõ cửa là được, cần gì phải làm việc như vậy."
Hành Ngọc chớp mắt.
Đây không phải là nhân cơ hội đùa giỡn, đem Viên Tĩnh coi như là trợ công sao.
Nhưng Viên Tĩnh đã đi ra, Hành Ngọc đành phải yên lặng lui về phía sau: "Không biết tiền bối rảnh không, ta xác thật có một số việc muốn tìm tiền bối."
Viên Tĩnh biết rõ mục đích của nàng: "Ngươi muốn biết quá khứ của ta?"
Hành Ngọc không lạ gì khi Viên Tĩnh có thể đoán được. Dù sao cũng là phật tu Vô Định Tông ba trăm năm trước áp đảo vô số thiên kiêu cùng thế hệ, đoán không ra mới kỳ quái.
"Tiền bối đoán không sai."
"Chuyện đó ta không muốn nhắc lại nữa." Viên Tĩnh trực tiếp cự tuyệt.
Miệng hắn đúng là gió phong thổi không lọt mà, không chừa cho nàng chút đường lui nào.
Hành Ngọc cười khẽ, không vì hắn mạnh mẽ cự tuyệt mà ảo não: "Ta tin ta có thể đả động tiền bối."
"Tiền bối không tò mò ta làm thế nào để có thể công lược Phật tử sao? Kỳ thật ta và Liễu Ngộ, không giống như tiền bối nghĩ đâu."