Edit&Beta: Miêu
Không còn phải trả nợ nữa, Trương đồ tể cuối cùng cũng suy nghĩ đến chuyện của bản thân.
Nhưng mà nhà hắn quá nghèo, mấy gia đình nhà hơi tốt một chút đều chướng mắt hắn, làm gì mà chịu đem con gả cho hắn.
Bà mai đã giới thiệu cho hắn rất nhiều nhà ở trong thôn nhưng vẫn chưa thành công.
Người ta không phải chướng mắt hắn thì là chướng mắt nhà của hắn.
Nói ra thì cũng có đạo lý, làm gì có ai đem con của mình gả cho một người sắp 30 tuổi mà vừa không có nhà vừa không có tiền.wattpadtien161099
Cho dù không để ý đến vấn đề tuổi tác, công việc của hắn cũng rất là khó coi, vừa mệt lại không được bao nhiêu tiền!
Thành thân rồi thì sau này cũng có con, sinh nam hài thì con đỡ, nếu như mà sinh nữ nhi thì sau này làm sao mà gả được.
So sánh với mấy nghề thợ mộc, thợ hồ,.... Thì hấp dẫn hơn, công việc của bọn họ cũng sạch sẽ hơn công việc của người bán thịt.
Trương đồ tể cũng không quan tâm đến việc hắn bị người khác xem thường, hắn đã có người thích rồi là hắn thương thầm người ta.
Đó là nữ nhi của nhà trưởng thôn, gương mặt đẹp, ngay cả dáng người cũng đẹp, tất cả nam nhân ở trong thôn không ai không để ý đến.
Trương đồ tể cũng tự biết là mình không xứng với người ta, người ta cũng không có khả năng gả cho một người nghèo như hắn, hắn cũng đành chấp nhận số phận của mình.
Tuổi càng ngày càng lớn, hắn ngồi ăn cơm một mình cũng không cảm thấy ngon, suy nghĩ đủ điều, cuối cùng vẫn là muốn tìm một người có thể sống chung với hắn
Cầm theo cái đầu heo hắn tìm đến nhà của bà mai, bà mai hứa là sẽ lo liệu giúp hắn.
Qua vài ngày đã có câu trả lời.
“Ở thôn bên cạnh có một đứa nhỏ, da dẻ mịn màn, tuy rằng là con trai, nhưng mà bộ tộc của họ cũng có thể sinh con nha. Năm nay đã ngoài 20 tuổi, cũng chưa có thành thân, rất phù hợp với ngươi.”
Trương đồ tể kỳ quái.
“Thím, người lừa ta có đúng hay không, hơn 20 tuổi mà vẫn chưa có thành thân? Điều kiện nhà y như thế nào.”
“Người ta rất là xứng với ngươi đó, nhà ngươi cưới được y là có phúc rồi! Người ta được đọc sách, còn là một đồng sinh đó, là một người rất có học thức!” Con ngươi của bà mai hơi xoay chuyển, “Chỉ là không đi được với lại không làm được việc nặng nhọc thôi.”
Trương đồ tể sau khi nghe xong, tự mình đi đến thôn bên cạnh để nhìn phu lang tương lai của mình.
Cho dù người bị như thế, nhưng lại rất sạch sẽ, chân bị tật nhưng vẫn còn đi được, chỉ là sẽ hơi khó một chút.
Hắn suy nghĩ trong lòng, rất nhanh đã đến cửa đề cầu hôn.
Gia đình của Tiểu người què luôn đem chuyện thành thân của mình đặt trong lòng đến mức thành tâm bệnh luôn rồi, hắn vừa đến cửa cầu hôn, nhà y liền vui vẻ đồng ý.
Trương đồ tể tự mình giết một con heo, qua vài ngày đã cưới Tiểu người què vào nhà.
Ngày kết hôn, Tiểu người què hơi nhút nhát lo sợ trên người mặc bộ hỉ phục màu đỏ đi vào cửa Trương gia.
Ngưỡng cửa quá cao y không thể tự đi lên được, nên đành đáng thương hề hề mà đứng đó.
Tay áo của Trương đồ tể bị tân tức phụ của mình kéo nhẹ một cái.
“Sao thế? Chúng ta mau vào nhà.”
Mặt liền đỏ lên, ngay cả vành tai cũng đỏ, Tiểu người què nhỏ giọng đáng thương nói.
“Ta…… Ta không qua được.”
“À.” Trương đồ tể vậy mà lại quên mất, phu lang của hắn là một người què.
Cong người xuống, hắn ôm tức phụ của mình lên giống như là ôm một đứa nhỏ.
“Vào thôi.”
Trương đồ tể nghĩ thầm, tuy rằng là không có bao nhiêu tình cảm, nhưng cứ nương tựa vào nhau sống đến hết đời cũng được.
Tác giả có lời muốn nói:
- ---*----
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
P/s: Nếu có chỗ nào sai sót mọi người cmt lại giúp Miêu nha.
Xin cảm ơn!