Edit&Beta: Miêu
Hôm nay là đông chí, nên trời tối sớm.
Tiểu người què đang ngồi đọc sách.
Ngọn đèn dầu lắc lư qua lại, chiếu sáng lên gương mặt ngoan ngoãn của Tiểu người què, Trương đồ tể vừa đi vào cửa liền nhìn thấy cảnh này trong lòng liền mềm mại.
“Sao không thắp thêm đèn cho sáng.”
Trương đồ tể nói xong liền đem thêm một cái đèn đến nữa, cả căn phòng trong nháy mắt liền sáng trưng.
“Không sao đâu, ta chỉ tùy tiện đọc thôi.” Tiểu người què cười cười, ngoan ngoãn hỏi, “Ngươi tắm xong rồi thì mau lau tóc đi, coi chừng bị cảm.”
“Ân.” Trương đồ tể liền cầm khăn đến bên cạnh Tiểu người què, “Tức phụ lau cho ta.”
“Tiết tháo đâu~” Tiểu người què chọc chọc đầu đối phương, tóc của Trương đồ tể vừa dài vừa cứng thấy tóc hơi phiền nên tự mình cắt bớt đi, tóc của hắn vẫn còn cứng như cũ, đâm đau cả tay.
Hung thì hung, nhưng Tiểu người què vẫn ngoan ngoãn lau đầu cho hắn.
“Tức phụ.” Trương đồ tể ôm eo y.
“Ân?”
“Hôm nay là một ngày không tồi, chúng ta tạo đứa nhỏ đi.”
Tiểu người què bị ôm đặt lên giường, nhịn không được liền cầm khăn đánh hắn.
Ngày nào mà không tốt, có lần nào ảnh hưởng đến ngươi đâu chứ!
Đồ lưu manh!
Tác giả có lời muốn nói:
- --*---
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.