Đồ Thần Chi Lộ

Chương 114: Triệu chứng bệnh tinh thần phân liệt




Một phần trăm!

Đẹp trai có như vậy thôi sao?

Trương Dương nghĩ đến bản thân còn không bằng một phần trăm của người ta, có chút bực bội tức giận.

An ủi gã béo một hồi, hẹn sau khi hết giờ làm sẽ tới nhà vị Chủ tịch kia, gã béo lúc này mới thấp thỏm bất an rời đi.

Sau khi biết gã béo đi về đã lâu, Trương Dương vẫn còn suy nghĩ cô gái rốt cuộc đưa cho gã béo tấm danh thiếp như thế nào, không ngờ khiến gã béo với tài sản vài chục tỉ sợ tới mức đột ngột phát tác bệnh tim.

Đáng tiếc, bởi vì mải lo lắng cho gã béo bệnh tim phát tác, Trương Dương không có chú ý tới tấm Card ấy.

Hôm nay, Trương Dương và Liễu Ám thương lượng với nhau rất tốt, trừ lúc bận rộn đông khách, cơ hồ tất cả khách hàng đều do Trương Dương tự mình tiếp đón chiêu đãi, mà Liễu Ám bọn họ chỉ có thể đứng ở xa xa cẩn thận học tập từng hành động, từng lời nói của Trương Dương.

Đây là chương trình giảng dạy do chính Trương Dương lập ra, hắn muốn bằng mọi giá trong một thời gian ngắn nhất đem nhân viên bên trong "Quý tộc thành" bồi dưỡng trở thành nhân viên tiếp thị chân chính.

Hôm nay, Trương Dương cực kì bận rộn, mức tiêu thụ của hắn tạo ra khiến cho mức kinh doanh của cửa hàng tăng lên rất nhanh, bắt đầu từ lúc 9strong0 sáng tới bữa cơm trưa lúc 12h30, số lượng buôn bán của Trương Dương đã cao tới hơn ba mươi vạn, điều này khiến cho các nhân viên mỹ nữ của Quý Tộc Thành lúc nhìn về phía Trương Dương vẻ mặt đều tràn ngập sự sùng bái.

Chỉ ngắn ngủi trong nửa ngày, Trương Dương đã trở thành lãnh tụ về mặt tinh thần của Quý Tộc Thành, rất hiển nhiên rằng hắn ở trong lòng nhân viên tạo thành một loại quyền uy, một loại quyền uy tối cao của bậc thầy tiếp thị, vẻ mặt chuyên chú lúc Trương Dương làm việc khiến tất cả nữ hài tử mê say. Thế nhưng mỗi khi Trương Dương rảnh rỗi, hai con ngươi sùng sục đảo qua đảo lại kia khiến mỗi một nữ hài tử đều trốn tránh, quá dâm đãng mà…!

"Chúng ta thích ăn dâu tây, nhưng cá lại thích ăn giun. Cho nên, trong khi câu cá, chúng ta không dùng dâu tây mà là dùng giun làm mồi! Ai biết ý tứ của những câu này không?" Sau khi tống tiễn một khách hàng nữ lệ khệ ôm bọc lớn bọc nhỏ ra về, Trương Dương triệu tập toàn bộ nhân viên vào một chỗ đặt câu hỏi, vẻ mặt cũng cực kỳ nghiêm túc.

"Bởi vì người ăn dâu tây, còn cá chỉ ăn giun!" Cô giá thu ngân thấp giọng khe khẽ nói.

"Đúng, người ăn dâu tây còn cá ăn giun. Nhưng, hôm nay ta phát hiện, trong các cô có rất nhiều người hi vọng cá ăn dâu tây!"

Mọi người nhìn nhau, không hiểu Trương Dương nói ý gì.

"Ừm, trước tiên nói về Liễu Ám đã! Liễu Ám, ta biết, cô thích chiếc váy mùa đông màu phấn hồng, cả đôi giày da màu trắng kia, chiếc khăn quàng màu café kia, ừ, ta biết, cô rất thích! Từ trong ánh mắt của cô ta thấy được, nhưng, điều này không đại biểu cho việc khách hàng của cô cũng thích, cô luôn hi vọng món đồ mình thích thì người khác cũng thích. Cô thích ăn dâu tây, không lẽ cũng bắt cá phải ăn?"

"Hôm nay, cô tiếp đãi ba khách hàng, người đầu tiên hi vọng mua một chiếc khăn quàng, nhưng mà người đó hơn năm mươi tuổ rồii, từ y phục khí chất của người đó cho thấy hẳn là vợ của quan chức, bà ta khẳng định hi vọng có được một sự ăn mặc phù hợp thỏa đáng! Nhưng đáng tiếc, tuổi và da tay của bà ấy đã không còn thích hợp với màu cafe, một lão thái thái, vốn đã già rồi, hơn nữa làn da cũng không đẹp, cô còn đề cử khăn quàng màu café với bà ấy, cô cho rằng sẽ thành công sao?

Ừ, cứ coi như thành công đi, bà ấy mua về nhà, sau vài ngày sử dụng lập tức sẽ phát hiện ra vấn đề, vậy thì, chiếc khăn quàng tốn vài nghìn tệ đó sẽ vĩnh viễn cất trong kho, vậy thì, Quý Tộc Thành sẽ thành một chỗ thương tâm của bà ấy, cũng sẽ không đến lần nữa…!"

"Ta…!" Vẻ mặt Liễu Ám nhất thời đỏ bừng.

"Với độ tuổi đó, ở phụ nữ có khí chất quý phaí, cô nên giới thiệu cho bà ấy một chiếc khăn quàng màu xanh nhạt, tôn làn da lên, hơn nữa còn khéo léo trang nhã, hợp mắt mà không chói mắt! Lại nói đến người khách thứ hai, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, hẳn là một thiên kim tiểu thư, là người đối với kim tiền không có bất cứ khái niệm gì, cô giới thiệu cho người ta một đôi giày cao gót màu trắng, chính vì cô cũng thích đôi giày đó! Thế nhưng, cô quên mất cô gái kia rất yêu đời và hoạt bát, cô cho rằng một cô gái hiếu động như thế sẽ đi một đôi giày cao gót lịch sự sao? Huống chi, quần áo của nàng ta cũng không hợp với đôi giày cao gót!"

"Khách hàng thứ ba là một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc, không ngờ cô giới thiệu cho ông ấy một bộ Veston trắng, ta thật sự không biết nói gì nữa, có phải cô thấy ta mặc bộ Veston đó rất đẹp không?"

"Một nam nhân nghiêm nghị, hắn cơ hồ không thể mặc Veston màu trắng, vì màu trắng đại biểu cho cái gì? Sạch sẽ, tiêu sái, hào hoa phong độ… Ta nghĩ, những điều này hẳn không phải là điều người đàn ông trung niên đó truy cầu, người đàn ông đó muốn hướng đến sự thể hiện quyền lực hơn, mà đại biểu quyền lực có màu sắc gì? Khẳng định là màu đen, thậm chí là màu xanh đậm, màu cafe hay những màu thâm trầm khác đều có thể đại biểu cho quyền lực, bởi vì, nó có cảm giác trang trọng uy nghiêm….! Đương nhiên, người có quyền lực đạt tới đỉnh cao thì màu sắc không còn quan trọng nữa, bọn họ quan tâm chính là sự thưởng thức, một cái nhấc tay, gật đầu của bọn họ đều sẽ tán phát ra quyền uy, không cần quần áo để làm nổi thêm, cho dù ngay cả gã béo vừa mới đi đó, quyền uy của ông ấy cũng không cần dùng y phục để làm nổi bật lên, bởi vì, ông ấy có gia sản vài chục tỉ làm hậu thuẫn…!

"Các cô mỗi một người đều hoặc nhiều hoặc ít phạm phải một số sai lầm ngu xuẩn, ta cũng không cần liệt kê từng cái, ta hi vọng, các cô có thể trong thời gian ngắn trở thành cao thủ tiếp thị chân chính, chứ không phải trở thành bình hoa biết đi lại trong đại sảnh nữa!"

"Thời gian ta ở đây không còn nhiều, một mình ta kiếm được đại bộ phận doanh thu, rồi rất nhanh ta sẽ trả xong món nợ của ta. Nhưng ta hi vọng, trong lúc ta hoàn thành khoản nợ của mình, kiến thức tiếp thị của các cô có sự thay đổi. Khi chúng ta bán sản phẩm phải suy nghĩ, chúng ta không chỉ là đem sản phẩm bán đi, mà phải suy nghĩ động não, suy nghĩ xem chúng ta bằng cách nào giữ được khách hàng, hi vọng bọn họ có thể lại tới tiêu xài lần nữa…!"

"A a, mọi người không nên cúi đầu ủ rũ như vậy, kỳ thật, môn tiếp thị thoạt nhìn rất thâm ảo, trên thật tế lại rất đơn giản, các cô chỉ cần học tập nhiều hơn các tri thức khác, tích lũy một chút kinh nghiệm, rất nhanh là có thể nắm bắt được. Chẳng hạn như, xem nhiều sách về phối hợp màu sắc, quan sát một chút động tác và biểu tình của khách đi đường, đương nhiên, chú ý làn da của khách cũng rất quan trọng, các cô phải đưa ra những lời khuyên đúng đắn phù hợp, hơn nữa, các cô phải khiến cho khách hàng biết lý do và căn cứ của lời khuyên mà các cô đưa ra. Điều đầu tiên các cô phải nghĩ đến, nơi này là cửa hàng bán đồ xa xỉ, sản phẩm ở đây giá từ vài nghìn đến vài vạn, thậm chí tới vài chục vạn, các cô phải khiến cho khách hàng sau khi trả tiền không sinh ra ý nghĩ hối hận, nếu được như vậy thì các cô đã thành công rồi! Mặt khác, ngàn vạn lần không bởi vì thành tích công việc hay lợi nhuận mà lừa gạt khách hàng…!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m

"Ha ha…! Phải đi ăn cơm thôi... ăn cơm ăn cơm!" Trương Dương đang thao thao bất tuyệt đột nhiên nghe thấy tiếng vang phía đằng sau, quay đầu lại nhìn, thấy mấy đầu bếp đang đẩy một xe thức ăn tiến tới.

Một đám nữ hài tử quay mặt nhìn nhau, vừa rồi vẻ mặt trí tuệ nghiêm túc thần thánh của Trương Dương đột nhiên lại thay đổi rồi, sự thay đổi này cũng quá nhanh đi, từ một bậc thầy marketing thành một người bình thường rốt cuộc khoảng cách bao xa?

Các cô gái đều có chút ngẩn người, ngây ngốc nhìn Trương Dương đang sốt ruột đợi đầu bếp bày thức ăn.

"Hi hi… quả nhiên là phải ăn cơm thôi, đói chết rồi, ở trong phòng tập thể thao thiếu chút nữa mệt tới chết…!" Trương Dương bưng một bát cơm vừa chuẩn bị ngồi xuống, thì nhìn thấy Vương Tiểu Yến đang vuốt ve chiếc mũi nhỏ nhắn vội vội vàng vàng chạy tới.

Xui xẻo rồi!

Trương Dương thở dài một hơi, buông bát cơm xuống nhanh chóng đứng dậy, thôi quên đi, hay là đi ăn cơm hộp, mười tệ là đủ no rồi.

"Hôm nay kiếm được bao nhiêu?" Nữ hài tử nhìn thoáng qua Trương Dương đang chuẩn bị rời đi, hỏi.

"Hơn ba mươi vạn, phần lớn đều là Trương Dương hoàn thành…!" Tiểu Thanh nhẹ nhàng nói.

"Ừ, Trương Dương, ngươi bây giờ là công thần, chỗ ngồi này, nhường cho ngươi ngồi vậy!" Nữ hài từ kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống bàn ăn, chỗ nàng ngồi là ở bên tay phải của Trương Dương.

"Ồ… vậy thì cảm ơn, hắc hắc, đói rồi a đói rồi…!" Trương Dương mừng rỡ, vội vàng ngồi xuống, lúc này đầu bếp đã đi rồi.

"Mọi người đều ngồi xuống ăn thôi… đúng rồi, Trương Dương, ta cảm thấy ngươi có điểm là lạ!"

"Ồ… vậy sao?" Trương Dương vừa ăn vừa nói qua loa.

"Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư, tôi cũng phát hiện Trương Dương ca ca kỳ kỳ quái quái, cứ mỗi lúc lại biến thành một người khác!" Tiểu Thanh vội vàng nói.

"Cô cũng có loại cảm giác này?"

"Tôi cũng cảm giác Trương Dương có điểm kỳ lạ, tôi còn tưởng rằng chỉ có mình tôi có loại cảm giác này, hi hi…!" Liễu Ám cũng hùa theo nhăn nhở cười nói.

"Thật vậy sao?" Trương Dương đột nhiên buông bát cơm nói: "Các cô nói coi, tôi có điều gì không đúng?"

"Rất phức tạp, có lúc bá đạo giống như đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, có lúc thì rất thận trọng, có lúc rất chuyên chú, có lúc lại rất phong độ giống như một công tử hào hoa, có lúc, còn rất dâm đãng… tóm lại, rất phức tạp...! Có điều ta rất thích vẻ mặt chuyên chú đó của ngươi…!" Liễu Ám cười khanh khách.

"Ừm, rất đồng ý!" Nữ hài tử cuống quít gật đầu.

"Thật vậy sao? Thật vậy sao…? Tôi có chút không thoải mái, các cô cứ ăn đi, tôi ở phòng VIP nghỉ ngơi một lúc…!"

Trương Dương đột nhiên vẻ mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, cảm giác trong óc xói lên một trận đau đớn, các loại các dạng tin tức ký ức trong đầu điên cuồng tràn về, không ngừng sinh sôi nảy nở, phảng phất giống như sắp nổ tung…

Trong nháy mắt khi Liễu Ám các nàng nói xong, Trương Dương phát hiện ra một vấn đề cực kì nghiêm trọng mà cũng rất đáng sợ, hắn lúc này đã xuất hiện biểu hiện của chứng tinh thần phân liệt rồi, một người không thể đồng thời xuất hiện nhiều tính cách như vậy, khả năng duy nhất chính là, ký ức trong não đã bắt đầu phân liệt nhân cách của hắn, khống chế cử chỉ lời nói của hắn.

"Sập!" Cửa của phòng khách quý nặng nề đóng lại, một đám nữ hài tử mắt to mắt nhỏ đều trợn tròn.

Trương Dương xông vào phòng VIP, ôm lấy cái đầu đang như sắp nổ tung nằm co ro trên sofa, vật vã lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ …?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.