Đồ Thần Chi Lộ

Chương 126: Bắt đầu huyền thoại Sát Thần




Cả một đám mỹ nữ trong "Quý tộc thành" há hốc mồm miệng nghe như nuốt lấy từng lời của Trương Dương!

"Mấy ngày nay, ta đã cẩn thận nghiên cứu qua vài thương hiệu của "Quý tộc thành", phát hiện thấy đại bộ phận thương hiệu của "Quý tộc thành" đối với quần chúng Đông Quốc căn bản là mới nghe thấy lần đầu. Thế nhưng, những thương hiệu này ở các quốc gia phát triển nhất phương Tây thì lại là thương hiệu đẳng cấp nhất, bởi vì vấn đề giá cả cho nên trước sau đã không tiến nhập vào thị trường nội địa với quy mô lớn. Vậy thì "Quý tộc thành" phải khiến cho các đại gia của tỉnh thành hiểu rõ giá trị của những món hàng này, hiểu rõ sự tượng trưng cho thân phận của những món hàng này, sách lược phát triển của "Quý tộc thành" muốn bước trên con đường dài lâu thì những điều này chính là tuyệt đối không thể thiếu……."

Thời gian trôi qua phi thường nhanh, chớp mắt đã đến hai giờ chiều, đầu bếp mang cơm của khách sạn thấy cửa kính vẫn đóng, liền gọi điện thoại đến hỏi có phải hủy bỏ bữa trưa hay không, thế nên lúc này bọn họ mới bừng tỉnh lại.

"Trương Dương, ăn cơm thôi!" Liễu Ám cúp điện thoại, thấp giọng nói.

"Bảo bọn họ chờ chút, lập tức xong ngay đây!" Trương Dương phất phất tay rồi nói: " Mấy ngày vừa rồi ở "Quý tộc thành", ta phát hiện thấy khuyết điểm lớn nhất của "Quý tộc thành" chính là không cách nào từ trong dòng người đông như biển cả kia tìm ra được khách hàng chân chính. Vì thế, chúng ta bây giờ trước tiên học tập ngược lại không phải kỹ xảo tiếp thị, mà là làm thế nào để phân biệt ra những khách hàng tiềm năng tiềm ẩn bên trong trên ngàn vạn người này…."

" Năng lực phân biệt một người, đơn giản là quan sát động tác, vẻ mặt cùng cách ăn mặc y phục của bọn họ, thậm chí giọng điệu nói chuyện cùng sự tu dưỡng, đây đều là những phương thức cơ bản để phán đoán người đó có phải tiềm ẩn khả năng tiêu dùng hay không?"

"Chẳng hạn như, nữ nhân đều có thói quen nhuộm tóc, chúng ta sẽ từ các cấp bậc thuốc nhuộm tóc để phân tích khả năng tiêu dùng của nàng, vậy thì lúc chúng ta quen thuộc tiếp thị cũng phải chú ý đến đặc thù của các hàng xa xỉ khác, chẳng hạn như, thắt lưng, hộp quẹt, ví tiền, phẩm chất của y phục…. Những món đồ này, chúng ta đều phải quan sát, đồng thời, chúng ta còn phải lưu lại cho giai cấp tư sản bậc trung tạm thời không biết tiêu dùng một ấn tượng tốt đẹp, bởi vì, bọn họ là người tiêu dùng tiềm ẩn lớn nhất của "Quý tộc thành", mỗi một người khách bước vào, chúng ta có thể không giúp đỡ, chúng ta có thể để mặc cho họ tham quan, thậm chí chúng ta có thể bàng quan đứng nhìn họ lựa chọn hàng hóa. Nhưng chúng ta tuyệt đối không thể khiến cho bọn họ cảm giác được sự khinh rẻ của các ngươi. Danh dự tốt đẹp là thương hiệu tuyên truyền tốt nhất!"

"Tốt lắm, buổi học hôm nay đến đây thôi, cuối cùng, ta đề nghị, mời hai nhà thiết kế y phục chân chính, hiểu được cách phối hợp màu sắc, tốt nhất là người có cơ sở mỹ thuật chắc chắn, hơn nữa, bắt buộc phải là hai nhà thiết kế một nam một nữ, lúc bọn họ thiết kế y phục cho khách hàng còn có nghĩa vụ cung cấp kiến nghị cho những vị khách quý đó…."

"Vì sao phải một nam một nữ?" Tiểu Yến nhíu mày nói.

"A a, ta nghĩ, đạo lý đồng giới vẫn còn có sự bài xích, cho dù là nam hay nữ, được sự biểu dương và cỗ vũ của người khác giới đều vô cùng hưng phấn, từ góc độ tâm lý học mà nói, đây là một sự bổ sung lẫn nhau về thẩm mỹ. Nam nhân phát hiện khuyết điểm của nữ nhân luôn luôn phải nhanh hơn rất nhiều so với nữ nhân phát hiện khuyết điểm của nữ nhân, mà nữ nhân nhìn nam nhân cũng y như thế."

"Nga....!" Cô gái chợt hiểu ra gật gật đầu.

"Tốt lắm, ăn cơm thôi, khóa trình hôm nay sắp xếp có chút liên tục và hơi nhiều, các ngươi phải từ từ tiêu hóa. Nếu ngày mai còn ở đây, ta sẽ giải thích thật chi tiết cho mọi người một lần, đợi lát nữa, ta dẫn các ngươi đi mua vài quyển sách, thỉnh thoảng trao đổi lẫn nhau nhiều hơn…."

Khi mọi người xuống lầu mới phát hiện ra đầu bếp vẫn còn đứng ở ngoài cửa kính không dám bước vào.

May mắn thay, thức ăn chủ đạo bữa ăn này là ba nồi lẩu, không cần lo lắng chuyện đồ ăn bị nguội.

Lúc ăn cơm cũng bị áp lực, Trương Dương trước sau không nói lời nào, lặng lẽ ăn cơm, mấy cô gái tất nhiên là không hứng thú, đều ngơ ngác nhìn Trương Dương ăn cơm.

Vài ngày ngắn ngủi đối với Trương Dương có vẻ dài vô cùng, người thanh niên này có lúc vẻ mặt bỉ ổi hèn mọn, có lúc thì bộc lộ tài hoa, có lúc lại tiếc chữ như vàng lưu lại cho các nàng sự ảnh hưởng sâu sắc.

Mỗi khi thấy Trương Dương trầm mặc, Liễu Ám đều tưởng nhớ đến cái vẻ mặt đã từng bỉ ổi hèn mọn kia của Trương Dương.

Đáng tiếc, sự xuất hiện vẻ mặt đó càng ngày càng ít, các nàng càng chờ mong, Trương Dương hèn mọn bỉ ổi đó càng làm cho các nàng dễ mở lòng, làm cho người ta không thấy áp lực. Còn bây giờ cả người Trương Dương tản mác ra một cỗ áp lực uy nghiêm khiến người ta ngạt thở.

Không thể không nói thật rằng ngay cả Trương Dương trầm mặc suốt ngày thì toàn thân cũng bộc lộ ra một cỗ mị lực thần bí, loại mị lực này khiến cho mấy cô gái mê mẩn, nhưng, loại mị lực này khiến cho các nàng cảm giác Trương Dương tựa như một vị thần tiên chưa từng được nếm qua khói lửa nhân gian, cách các nàng rất rất xa.

Hay là cặp mắt thỉnh thoảng lóe ra vẻ trộm cắp của Trương Dương làm cho người ta có cảm giác thân thiết, Liễu Ám nhìn lướt qua Trương Dương, khẽ thở dài một hơi, nàng có chút không rõ, tại sao Trương Dương lại có sự biến hóa lớn đến như thế?

Còn đôi mắt Tiểu Yến thì đảo qua đảo lại nhanh như chớp, không biết nghĩ những gì nữa.

Sau khi ăn cơm, Trương Dương tới hiệu sách chọn lựa vài cuốn sách về tiếp thị, cách phối hợp màu sắc thời trang, sách về tâm lý học.

Sau khi trở lại "Quý tộc thành", suốt cả buổi chiều thẳng đến tận lúc hết giờ vào buổi tối, Trương Dương lại tự mình xông trận, biểu diễn nghệ thuật tiếp thị cho nhân viên của "Quý tộc thành", chứng kiến Trương Dương quảng cáo món hàng, quả thực là một loại hưởng thụ. Đến ngay cả Tiểu Yến cũng trước sau không rời khỏi "Quý tộc thành", nhắm mắt theo đuôi đi đằng sau Trương Dương học hỏi, mà còn lại những nhân viên khác thì luân phiên nhìn từ phía xa, chú ý mỗi một động tác vẻ mặt của Trương Dương.

Suốt buổi chiều đến tận chín giờ lúc hết giờ làm, Trương Dương đã tiếp đãi bảy khách hàng, tỉ suất thành công 100%. Đương nhiên, Trương Dương vẫn còn chưa đạt tới mức thần kỳ như thế, tỉ suất thành công 100% chủ yếu là Trương Dương vì biểu diễn nghệ thuật tiếp thị mà chọn lựa khách hàng, vì thế, tỉ lệ thành công mới đạt 100%. Chứ ở trên đường bộ này người đông như mắc cửi, cho dù Trương Dương là bậc thầy tiếp thị đứng đầu thế giới cũng không có khả năng làm được với tỉ lệ thành công 100% như vậy, có thể làm được 10% thì đã được coi như kỳ tài trong kỳ tài rồi…….

"Không xong rồi, mẹ ta không cho phép ta về nhà muộn như vậy, ta đi trước đây….! Trương Dương, ngày mai ta tìm ngươi có chuyện!" Lúc hết giờ, Tiểu Yến nhìn đồng hồ một lần, vội vội vàng vàng cầm theo túi xách tay rời đi.

"Nhưng…..?"

"Ta ở trong cửa hàng chờ ngươi!" Cô gái không quay đầu lại, chạy từ từ đến bãi đỗ xe gần đường bộ.

Trương Dương nhìn theo bóng lưng cô gái vội vã rời đi, Trương Dương há hốc mồm, cuối cùng vẫn không nói được gì.

"Trương Dương, hôm nay có thời gian không?" Liễu Ám khẽ hỏi, ở phía sau nàng, một đám nhân viên "Quý tộc thành" đều nhìn Trương Dương mong đợi, chỉ vài ngày, Trương Dương đã tạo lên quyền uy vô thượng trong lòng các nàng, đặc biệt là khi Trương Dương trầm mặc, không ai dám cùng Trương Dương đùa giỡn, căn nguyên quyền uy của Trương Dương chính là tri thức tiếp thị của hắn.

"Được, chọn ăn cái gì đây? Ta thực ra không có tiền, vừa rồi lại mượn năm trăm nguyên, thực đáng thương a….!" Trương Dương thấy không khí nặng nề, đùa giỡn nói.

"Chúng ta cùng nhau mời ngươi một lần!" Thấy nụ cười trên mặt Trương Dương, Liễu Ám đột nhiên không hiểu sao thấy vui vẻ.

"A a, nếu là các ngươi mời, vậy ta cũng gọi một bằng hữu, thế nào?" Trương Dương cười nói.

"Bằng hữu….? Là nam hay nữ?"

"Bộ dạng ta giống như có bạn gái sao?"

"Nga…..! Chúng ta ở quán Động Đình Ngư Gia chờ ngươi, ngươi đi gọi bạn ngươi tới đi! Biết Động Đình Ngư Gia không?" Liễu Ám nghe thấy Trương Dương nói bằng hữu là nam nhân, quả nhiên lại thở ra một hơi thật dài.

"Ân, biết, ăn cá nướng a?"

"Ân, chúng ta đi trước đây!"

"Đi đi, chọn món ăn trước đi, ta lập tức sẽ tới ngay!"

"Nga!"

Khi Trương Dương tìm được Lưu Bưu ở bên trong quán trà thì Lưu Bưu đang chơi trò cờ năm quân cùng với máy tính, chém giết đến thiên hôn địa ám. Lúc Trương Dương nói cùng với một đoàn mỹ nữ đi ăn đêm, nhất thời hưng phấn gào thét, nán lại quán trà này cả ngày, ăn uống chơi bời đều ở chỗ này. Cũng nghĩ tới chuyện đi ra ngoài thay đổi không khí, nhưng chân mình lại khập khiễng, mục tiêu quá rõ, không thể làm gì khác hơn là đánh cờ cùng máy tính giết thời gian.

"Tiểu thư, để lại chỗ này, máy này chúng ta bao cả đêm!" Lưu Bưu trong khi trả tiền nói.

"Được, tiên sinh đi thong thả."

"Tại sao phải giữ chỗ?" Trương Dương nghi hoặc hỏi.

"Hắc, ta đã hỏi qua, quán trà này phần lớn là đánh bài, đều là thông đêm, ta thấy, ngủ ở quán trà này so với ở nhà trọ khách sạn an toàn hơn nhiều, chỉ là dứt khoát phải thêm ít tiền ngủ trong quán, chiếc ghế sofa kia so với giường trong nhà khách cũng sẽ không thua kém bao nhiêu." Lưu Bưu hắc hắc cười nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Ân, chủ ý rất tốt, kéo tấm mành kia ra, ai cũng sẽ không chú ý, đích xác so với nhà trọ khách sạn an toàn hơn nhiều, còn có thể lên mạng giết thời gian, a a, cực kỳ chuẩn xác!"

"Đi, cũng lâu rồi không nhìn thấy mỹ nữ!" Lưu Bưu có chút chờ không nổi nữa rồi.

Ra khỏi quán trà, hai người lên taxi đi thẳng đến "Động Đình Ngư Gia", xuống xe ngay lập tức nhìn thấy Liễu Ám đang đứng ở cửa nhìn quanh.

"Tới rồi a….! Đồ ăn cũng đã chọn, tưởng ngươi không đến nữa chứ?" Ánh mắt Liễu Ám có chút u oán.

"A a, không phải đã đến rồi sao, đây là bằng hữu của ta, Lưu Bưu!"

"Liễu Ám!" Liễu Ám vươn tay ra trên miệng nở nụ cười nghề nghiệp.

"A…. Mỹ nữ a….! Mỹ nữ...! Trương Dương, ngươi cũng quá xấu xa nha, muội muội xinh đẹp như vậy mà giờ mới giới thiệu cho ta biết!" Lưu Bưu cười dâm đãng nhìn Liễu Ám, khóe miệng sớm đã chảy nước rãi ròng ròng.

Vẻ mặt Liễu Ám nhất thời đỏ bừng, ngay cả tai, cổ cũng đỏ rực, rút bàn tay đang bị Lưu Bưu nắm ra, vội vàng trốn sau lưng Trương Dương.

"A a, đừng sợ, con người hắn rất tốt, chỉ là bộ dạng khi gặp lần đầu có chút chán ghét thôi…..! Đi, đi vào thôi, đứng ngoài cửa làm gì…!" Đôi mắt Trương Dương dò xét xung quanh một lượt, sinh ý cửa tiệm này rất tốt, người cũng rất hỗn loạn, Trương Dương không muốn đứng ở cửa, vạn nhất gặp được những người buổi tối hôm đó thì quá phiền toái rồi, tỉnh thành mặc dù lớn, nhưng khả năng ở chỗ này gặp được những người đó cũng đặc biệt cao.

Trương Dương vẫn chưa biết, hắn đã nghiễm nhiên được truyền tụng trong thế giới ngầm ở tỉnh thành, hắn ở trong thế giới ngầm đã lưu truyền như một "Sát Thần", đặc biệt tại siêu thị bán buôn liên tiếp ra đòn "hồi mã thương" giết chết hai người, làm một đám lão Đại liên quan của tỉnh thành sợ đến vỡ mật. Hiện tại người người đều cảm thấy sợ hãi, đại ca như Liêu ca dưới sự bảo hộ của hơn chục người cũng bị hắn ta dễ dàng giết chết, mạng hai huynh đệ đều tiễn xuống suối vàng, bọn họ thì tính là gì cơ chứ?

Đám gia hỏa giang hồ lăn lộn trên đường nhận được tin tức trên đường đều cố gắng giảm bớt thời gian ra ngoài, sợ gặp xui xẻo giống như tên tóc vàng. Đương nhiên lực hấp dẫn của hai ngàn vạn nhân dân tệ mặc dù rất lớn, thế nhưng sinh mệnh so với hai ngàn vạn hiển nhiên càng trọng yếu hơn nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.