Đồ Thần Chi Lộ

Chương 226: Bí mật của thần công




Tiên Đạo Mạn Mạn không phải bí tịch tu tiên, cũng không phải tu đạo. Nhưng nếu như tu luyện thành công quả thực có năng lực dời núi lấp biển như thần. Cho nên bí tịch này mới có cái tên tràn ngập lực lượng thần bí là Tiên Đạo Mạn Mạn.

Trong làn nước có rất nhiều khoáng chất, mà những khoáng chất này thông qua tiếp xúc với thân thể Trương Dương, bắt đầu từ từ chuyển hóa, từ từ cải tạo thân thể Trương Dương.

Thời gian tu luyện của Trương Dương quá ngắn, không thể nào thông qua không khí hư vô để đạt lấy năng lượng tự nhiên. Lưu Bưu ném hắn vào trong nước vừa vặn giải quyết được vấn đề này.

Trương Dương mặc dù không thể nào trực tiếp dùng không khí làm trung gian để lấy năng lượng. Nhưng trong làn nước đầy khoáng chất đã chạm vào thân thể hắn, thì có thể lấy được.

Ý của Lưu Bưu là vì làm Trương Dương giảm nhiệt độ, tự nhiên không nghĩ đến nhiệt độ trên người Trương Dương không phải là nước có thể hạ được. Thân thể Trương Dương lúc này như một cỗ máy chuyển động với tốc độ cao. Nhưng lại không đủ dầu mỡ, năng lượng trong nước đã cúng cấp dầu bôi trơn cho động cơ này.

Mọi người cảm thấy rất thần kỳ.

Cảnh tượng chỉ có trong truyền thuyết xuất hiện trước mặt mọi người. Cho dù là Vương Phong có võ công gia truyền tuyệt thế cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phương thức tu luyện như Trương Dương.

Từ từ.

Từ từ.

Hơi nước trong không trung càng lúc càng mỏng manh.

Bất ngờ.

Trương Dương mở mắt, ngồi xuống, trong đôi mắt lóe kim quang làm cho người ta có cảm giác kinh tâm động phách.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tia kim quang đó chợt lóe rồi mất, Trương Dương ngồi trong nước nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của mọi người.

"Không có gì!"

"Không có gì!"

Khi mọi người nhìn thấy Trương Dương từ trong nước đứng lên đi đến gần, nhưng mọi người không phát hiện, Mãi Mãi Đề đang kinh hãi nhìn về phía Trương Dương, khéo miệng không ngừng nhếch lên giống như không khống chế được cảm xúc trong lòng vậy.

Tia kim quang chợt hiện ra đó rất quen thuộc.

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao trong mắt người trẻ tuổi này lại lóe kim quang?

Mãi Mãi Đề vô cùng lo lắng. Hắn nghĩ đến người mười tám năm trước, cũng giống như Trương Dương với mái tóc rối loạn, đôi mắt nhiếp hồn.

Đó là quyền thế khuynh thiên hạ, còn có sự giết chóc đẫm máu vô tình, nhất hô bá ứng. Người đó giống như Thần, trong suốt mười tám năm dài đằng đẵng không ai có thể quên được vẻ mặt tiêu sái đó, không ai có thể quên mái tóc ngông cuồng đó. Dù cho đến tận bây giờ, ảnh hưởng của người đó vẫn còn tồn tại.

Tại sao người trẻ tuổi này lại có ánh mắt giống người kia?

Mãi Mãi Đề cảm thấy trái tim mình như bị kim đâm. Người trẻ tuổi làm hắn cảm thấy rất áp lực, mỗi một tế bào thần kinh của hắn đều bị áp lực.

Trương Dương rốt cuộc hiểu rõ chân tướng sự việc.

Làm cho hắn khiếp sợ chính là, hắn mới từ dưới nước đứng lên chưa đầy một phút, quần áo đang ướt sũng đã trở nên khô ráo.

Sau khi hỏi một chút tình huống, Trương Dương kinh hãi. Thì ra mình đã tu luyện ba ngày ba ngày đêm mà không biết.

"Nghỉ ngơi một lát, sau đó lập tức rời đi!"

Trương Dương ăn một ít cá, đứng lên nói với mọi người.

Mọi người gật đầu, đã chờ ở đây ba ngày ba đêm, chờ thêm một lát cũng không sao.

Trương Dương bây giờ đã đến thời khắc tu luyện quan trọng. Trương Dương cảm nhận được lúc vừa rôi khi hôn mê thân thể đã có biến hóa. Hắn hỏi Lưu Bưu và A Trạch chi tiết những điều đã trải qua, hiển nhiên mình không bị tẩu hỏa nhập ma chính là nhờ nước.

Trương Dương đi đến dòng nước, nhẹ nhàng đưa tay vào trong mặt nước, nhắm mắt lại tiến vào trạng thái minh tưởng.

Đột nhiên một dòng khí ấm áp từ đầu ngón tay truyền vào mỗi một tế bào trong có thể. Đây là cảm giác tuyệt vời không thể hình dung, luồng khí ấm đó chảy khắp toàn thân, tràn ngập mỗi một tấc không gian trong cơ thể, giống như đang bổ sung những khuyết điểm trong cơ thể vậy.

Phạm vi minh tưởng càng lúc càng lớn, đột nhiên Trương Dương phát hiện bên trong hang động rộng rãi này làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Vô số năng lượng thông qua làn nước hội tụ lại trên đầu ngón tay, sau đó cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong huyết quản, tâm mạch.

Điều làm cho Trương Dương khiếp sợ chính là hình như bên năng lượng ẩn chứa bên trong khoáng thạch càng thêm kinh người.

Từ từ, Trương Dương xúc động tu luyện Tiên Đạo Mạn Mạn. Dường như thân thể hắn đã chuẩn bị tất cả mọi thứ để tu luyện.

"Vù…"

Mắt mọi người hoa lên, chỉ thấy Trương Dương bất ngờ đứng lên, thân thể hình thành vô số tàn ảnh biến ảo trong không trung. Bắt đầu điên cuồng chạy như điên từ trên bãi đá xuống dưới dòng sông. Tốc độ nhanh như điện làm cho người ta sợ hãi.

Điên cuồng.

Lúc này, chỉ có thể dùng từ điên cuồng mà hình dung tốc độ của Trương Dương. Thân hình Trương Dương bắt đầu biến thành tàn ảnh trong không trung. Lúc sau, thân hình gần như đã biến mất thành một cơn gió nhẹ.

Vẫn còn đang tăng tốc…

Chỉ trong vòng mười phút đồng hồ, không biết Trương Dương đã chạy bao nhiêu vòng trên bãi đá. Tất cả mọi người vẫn đang rung động vì tốc độ biến thái đó nên căn bản không hề đếm.

Dừng!

Thân hình Trương Dương đột nhiên không một dấu hiệu đã dừng lại. Tốc độ đang cực nhanh lại đột nhiên dừng lại làm cho trái tim mọi người không kịp thích ứng, thị giác mãnh liệt đánh mạnh vào tâm linh mỗi người. Cực động đột nhiên chuyển thành cực tĩnh làm trái tim mọi người đập mạnh.

Trương Dương có một ý nghĩ muốn ngửa đầu cười với trời đất. Bởi vì hắn rốt cuộc đã tìm ra bí mật của Tiên Đạo Mạn Mạn.

Trên thực tế, động tác của hơn mười bức tượng kia, cùng với những động tác lúc trước nhất định cần phải trong một khoảng thời gian làm xong mới có thể đạt đến hiệu quả.

Nói trắng ra, chỉ là động tác càng nhanh, uy lực càng lớn.

Trương Dương vừa dừng lại bắt đầu thực hiện động tác theo quán tính. Lúc bắt đầu thì không hài lòng lắm, nhưng mọi người rõ ràng cảm nhận được, động tác bây giờ đã khác hẳn so với động tác vừa nãy. Mọi người dù không biết khác nhau ở chỗ nào nhưng có cảm giác rất kỳ diệu này.

Trên thực tế, tốc độ của Trương Dương không nhanh hơn, nhưng càng thêm lưu loát, các động tác nối tiếp nhau càng thêm chính xác.

Cảm giác khác mà mọi người thấy chính là biến hóa rất nhỏ này. Khi Trương Dương hiểu rõ tất cả các động tác của hơn mười bức tượng, hắn cố tình trở nên chậm lại.

Bây giờ, động tác của Trương Dương càng thêm chính xác, càng thêm lưu loát.

Tốc độ từ từ tăng lên, hình như động tác chậm chỉ là quá trình làm nóng người mà thôi.

Đối với Trương Dương mà nói, thành công có yếu tố tất nhiên, cũng có ngẫu nhiên. Nếu không phải Mãi Mãi Đề truy sát, hắn không có khả năng đến đây và làm cho võ học phát triển được. Tri thức trong đầu hắn nhiều như biển, nhưng hắn lựa chọn võ học.

Nếu như không có một loạt các cuộc chạy trốn, Trương Dương rất có thể sẽ trở thành một nhà khoa học, một nhà thư pháp, thậm chí là một nhà tâm lý học hoặc là người kinh doanh. Nhưng khi tính mạng không ngừng gặp phải uy hiếp, Trương Dương gần như theo bản năng đã che đi hầu hết các tri thức trong đầu.

Đương nhiên, trong đó còn có một yếu tố tất nhiên. Đầu Trương Dương bởi vì không có cách nào thừa nhận nhiều tư tưởng như vậy, đã có dấu hiệu tâm thần phân liệt. Vì tăng cường tâm chí, củng cố ý chí, Trương Dương không thể không cường hóa tri thức võ học trong trí nhớ của mình.

Theo tốc độ tăng lên, động tác của Trương Dương càng lúc càng đẹp. Hắn đứng đó, thân hình hóa thành hư vô. Dường như hắn đã tan làm một thể với không khí.

Tất cả mọi người đều bị tốc độ không gì sánh nổi của Trương Dương làm cho rung động. Cả đám người đều trợn mắt há mồm nhìn theo bóng dáng đó.

Đây đã phá vỡ giới hạn sinh lý loài người.

Loài người dưới tốc độ như vậy, các cơ quan trong cơ thể căn bản không thể nào thừa nhận nổi.

Từ từ, thân hình Trương Dương một lần nữa dừng lại. Da thịt dưới ánh huỳnh thạch chiếu sáng trở nên vô cùng lộng lẫy, những cơ bắp phảng phất ẩn chứa lực lượng vô tận. Text được lấy tại Truyện FULL

"Chúc mừng anh Dương, thần công đại thành" Lưu Bưu thấy Trương Dương đã khôi phục bình thường, cười không ngậm miệng lại được.

"Chúc mừng Trương Dương, xem ra anh đã hiểu được bí mật của những bức tượng này" Vương Phong cũng ôm quyền chúc mừng.

"Chúc mừng" Chính là A Trạch ôm quyền chúc mừng, giống như mừng năm mới vậy.

"Ha ha, anh Trương Dương, lúc nào rảnh rỗi nhất định phải dạy em. Học được công phu này dù cho không làm xã hội đen thì đi thi Olympic cũng không sai. Đăng ký đại một môn điền kinh cũng có thể lấy tiền thưởng" Trương Vân cười ha hả đầy quái dị. Không ngờ hắn lại có cùng ý tưởng với Lưu Bưu.

"Không có gì. Nhưng mà vẫn còn lâu mới tu luyện thành công. Vương Phong, anh xem những bức tượng này có cảm giác gì không?" Trương Dương hỏi.

"Không có" Vương Phong lắc đầu.

"Anh thử xem, tổ hợp những bức tượng này thành một động tác, có thể sẽ cảm nhận được".

Vương Phong lắc đầu không nói, chỉ là nhìn Trương Dương mà thôi. Trong mắt hắn bắn ra một tia sáng kỳ dị. Hắn thật không ngờ, Trương Dương lại nói bí mật ra với hắn.

"Sao rồi?" Trương Dương thấy vẻ mặt của Vương Phong như vậy liền hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.