Trương Dương không nói chỉ cười mỉm mà Na Na như con chim nhỏ nép vào người Trương Dương.
"Bọn họ tại sao phải tìm các ngươi gây phiền toái?" Đông Bắc Hổ tiếp tục hỏi.
"Ngươi cứ làm chuyện của mình đi, không cần phải xen vào chuyện của chúng ta" Trương Dương cuối cùng mở miệng, hắn vốn không định lên tiếng, thế nhưng hắn xem trọng Hổ ca này là một hán tử nên mới đáp lại.
Câu trả lời của Trương Dương khiến Đông Bắc Hổ ngạc nhiên, nhíu mày không nói gì, hắn trầm mặc một lúc, ngay lúc đó người Indonesia kia đã chậm rãi ép tới, trong tay hắn là một thanh loan đao, dưới ánh đèn loan đao lóe ra ánh sáng kim loại chói mắt khiến tim kẻ khác đập nhanh.
Tràng diện đột nhiên ngưng trọng.
Người Indonesia này cả người tản mát ra một cỗ khí tức khiến người ta cảm thấy áp lực, mỗi bước đi thật giống như dẫm nát trái tim mọi người.
Ánh mắt kẻ này tựa như đao phong rơi trên người Trương Dương, hắn không muốn đem thời gian lãng phí ở chỗ này, giết một người cao thủ dùng súng mà lại không có súng trong tay đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện khó, hắn thầm nghĩ làm nhanh rồi sớm rời khỏi nơi này.
Cuối cùng người Indonesia này cũng đến gần Đông Bắc Hổ, hắn cũng không tới quá gần Đông Bắc Hổ, mà vẫn duy trì một cự ly khiến Đông Bắc Hổ cảm thấy an toàn, hiển nhiên Đông Bắc Hổ rất lợi hại người này cũng biết, cho nên bọn họ mới tình nguyện buông tha mảnh đất này.
Thình lình!
Đông Bắc Hổ đang cúi đầu trầm tư thân thể bỗng nhiên di chuyển, trường đao trong tay vung lê rồi chém xuống, phát ra một tiếng "Xoát" xé gió, nhanh như thiểm điện.
"Đông Bắc Hổ, Indo chúng ta đã nhường nhịn nhiều rồi, ngươi không nên quá đáng!" Thân thể tên kia bỗng nhiên lui về phía sau, khó khăn lắm mới né tránh một đao của Đông Bắc Hổ, vẻ mặt hắn lúc đỏ lúc đen, rất khó coi, lúc bắt đầu hắn đã giữ một khoảng cách sẵn, chính là sợ Đông Bắc Hổ bất ngờ ra tay. Nghĩ không ra thằng nhãi này xuất thủ thật, may là gã có chuẩn bị, nếu không cho dù là có né tránh được cũng bị thương nhẹ.
"Không được. Bọn họ là người Trung Quốc. Nếu như các ngươi dám đánh một người Trung Quốc trước mặt Đông Bắc Hổ ta. Đông Bắc Hổ ta đây nếu không quản thì đúng là con rùa." Đông Bắc Hổ khí khái nói.
"Ngươi giỏi. Ta xem ngươi có thể bảo vệ bọn họ trong bao lâu. Ta ở ngoài quảng trường chờ hắn!"
Người Indonesia này dường như không muốn cùng Đông Bắc Hổ dây dưa. Hung hăng vung loan đao lên. Trên thực tế Đông Bắc Hổ không nhận ra hắn, nhưng hắn lại rất rõ Đông Bắc Hổ. Hắn không có chút nào nắm chắc có thể thắng được Đông Bắc Hổ. Huống chi hiện tại nhân thủ của Đông Bắc Hổ lại đông hơn bên mình.
"Cứ tùy tiện. Chỉ cần không ở địa bàn của ta gây rối là được." Đông Bắc Hổ cười lạnh nói.
"Đi!"
Hắn quay người bỏ đi. Một đám du côn cũng ùn ùn theo sau. Từ lúc này kẻ cầm loan đao kia chính là thủ lĩnh của đám du côn Indonesia.
Dưới ánh mắt nhìn soi mói của mọi người, một đám người Indonesia quả nhiên đứng ở quảng trường phía xa nhìn về bên này, dường như bọn chúng quyết tâm ngày hôm nay phải làm thịt Trương Dương vậy.
Trên thực tế cái tên cầm loan đao kia nóng lòng như lửa đốt, nhiệm vụ ám sát của hắn hiện tại biến thành quang minh chính đại giết chóc, điều này không hợp với phong cách làm việc của hắn. Thế nhưng không có lựa chọn khác, bởi vì Firman đã nói, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đối phương không màng theo súng mới có cơ hội ra tay, mà tin tình báo đã nói, hiện tại là cơ hội duy nhất của hắn, nếu như không nắm chặt cơ hội này chẳng khác nào thất bại cả, cơ hội tiếp theo chẳng biết khi nào mới xuất hiện. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
Làm một kẻ sát thủ hắn tự nhiên minh bạch, một người siêu cấp xạ thủ, rất ít khi rời khỏi súng ống.
Hiện tại hôm nay đúng là cơ hội duy nhất của hắn!
Đương nhiên để ám sát, một xạ thủ có rất nhiều thủ đoạn, ví dụ như ngắm bắn, mai phục, bao vây, đủ loại thủ đoạn, thế nhưng những thủ đoạn này đều cần một quá trình chuẩn bị rất lâu, ví dụ như: phải biết thói quen sinh hoạt của đối phương, sau đó chọn một lộ tuyến để khi làm xong việc còn rút lui, cho nên để giết một người cũng không phải đơn giản như trong phim ảnh, tin tình báo cho biết, thanh niên này rất có khả năng sẽ sớm rời đi, lại không ai biết hắn đi nơi nào.
Đại Quyển Bang và Indo ngoại trừ lúc đầu tranh đoạt địa bàn mới dùng súng ống và vũ khí hạng nặng, còn lại mấy chục năm nay không hề động đến súng ống nữa, đạo lý rất đơn giản, một khi dùng đến súng, đó phải là một trận càn quét lớn, điều này đối với bang hội mà nói chính là một chuyện được một mất mười không đáng.
Không phải sự tình trọng yếu, bang hội cũng chỉ dùng vũ khí lạnh để xử lý, súng ống sẽ làm đối phương kinh sợ, cuối cùng sẽ gây đại loạn, ngay cả Mafia cũng tận lực tuân thủ loại quy định bất thành văn này.
"Các ngươi định làm gì?"
Ngay khi Indo rời đi, Đông Bắc Hổ kinh ngạc phát hiện, hai người này ôn nhu dựa sát vào nhau đi ra ngoài, căn bản không có nhận thấy bên ngoài có một đám người Indonesia hung hãn nhìn chằm chằm họ.
"Cám ơn chuyện này chúng ta sẽ tự xử lý" Trương Dương xoay người lại khách khí nói với Đông Bắc Hổ. Hán tử vùng đông bắc này khiến hắn tôn trọng, nếu như người Trung Quốc nào cũng đều có loại tâm tính này, vô luận là tại bất luận một quốc gia nào, người Trung Quốc cũng sẽ không bị người khác khi dễ.
"Thế nhưng bọn họ đang ở bên ngoài chợ hai ngươi, không bằng các ngươi tạm thời ở chỗ này, buổi tối chúng ta có có rất nhiều huynh đệ hóng mát ở đây, sau đó lúc hừng đông lại có người đi tuần tra, bọn kia sẽ rời đi, cũng không dám trước mặt cảnh sát đánh các ngươi" Đông Bắc Hổ chân thành khuyên bảo, dù sao tất cả mọi người đều là người Trung Quốc, nhìn một người đồng bào bị người Indonesia chém giết, điều này làm cho hắn không cách nào chấp nhận được.
"Không cần, chúng ta rất cảm ơn ngươi, lúc khác ta sẽ tìm đến chỗ của ngươi, hơn nữa sẽ giới thiệu hai người bạn rất thú vị cho ngươi" Trương Dương sâu xa nói.
"Cái này..."
Đông Bắc Hổ nhíu mày đứng đó, nhìn bóng lưng hai người rời đi, hắn không có lý do gì để đi theo bảo vệ hai người xa lạ này. Mà chính hắn cũng vừa nói qua địa bàn của mình sẽ không quản. Huống chi nếu như hắn theo hai người kia đi ra ngoài, đám người Indonesia kia nhất định sẽ giận dữ trả thù.
Hiển nhiên, hai người kia đối với đám người Indonesia rất trọng yếu, thậm chí còn trọng yếu đến độ bọn họ tình nguyện buông tha quảng trường này cũng muốn giết hai người này.
Bọn họ rốt cuộc là người như thế nào?
Ngay khi Đông Bắc Hổ ngây người, Trương Dương và Na Na đã chậm rãi hướng đám người Indonesia kia đi tới.
Nhìn một nam một nữ đang đi tới, người Indonesia mang loan đao đột nhiên cảm giác được một cỗ áp lực, hắn cho rằng phải phí một phen công phu, nào biết được đối phương cư nhiên thoải mái đi tới tận cửa, hiển nhiên đối phương cũng không phải mềm yếu như hắn tưởng tượng...
"Ngươi muốn giết ta?" Đôi mắt sáng như ngọc của Trương Dương nhìn người Indonesia tay cầm loan đao kia.
Người Indonesia kia nắm chặt loan đao trong tay, hắn phát hiện toàn thân mình đã toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa, hơn nữa hai chân lại hơi run run.
Đối diện với người thanh niên tản mát ra một cỗ áp lực tinh thần khổng lồ như vậy, hắn cảm giác thân thể của mình giống như đang phiêu đãng trong biển rộng mà không tìm thấy bờ vậy.
"Bịch!" Một tiếng, thân thể tương đối nhỏ bé của một người Indonesia bởi vì chịu không nỗi áp lực như sông Trường Giang của Trương Dương bỗng nhiên nặng nề quỳ xuống, sau đó ngã xuống ngất xỉu.