Vẻ kỳ lạ của Trương Dương làm cho Lữ Phi không muốn trì hoãn thời gian.
Mục tiêu của hắn không phải là Trương Dương, mà là một gã hán tử vận tây phục đứng không xa sau lưng Trương Dương. Cồm cộm ở dưới trang phục của hán tử nọ ắt tất có loại súng gì đó.
Chỉ cần hắn bức Trương Dương lui đến bên người đại hán nọ, hắn rất tin tưởng sẽ đoạt được khẩu súng.
Chỉ cần bắn bể bóng đèn trong nhà kho hắn hoàn toàn sẽ có cơ hội thoát ra ngoài. Vạn nhất bất thành hắn vẫn còn có thể khống chế Tiêu Viễn Hành……
Trương Dương chỉ là một con mồi của hắn, một con mồi có chút giá trị lợi dụng thôi!
Biểu tình của Lữ Phi không có chút biến hóa, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Dương. Lúc này hắn không có lao đến mà từng bước từng bước một hướng tới gần Trương Dương.
Mười bước!
Năm bước!
Đột nhiên!
Lữ Phi tăng tốc, một cước nhắm vào ngực Trương Dương xuất ra …… "Bồng!" một tiếng vang lên, một cước cương mãnh nọ đá vào cánh tay giơ lên của Trương Dương, lực công kích mãnh liệt đã khiến cho thân thể Trương Dương quay một vòng trên không.
"Bang!" một tiếng, thân thể Trương Dương nặng nề rớt xuống mặt đất. Tuy nhiên, Lữ Phi rất thất vọng, vừa rồi trong nháy mắt, Trương Dương tựa hồ thay đổi một góc độ, mặc dù bị đá văng đi rất xa, nhưng phương hướng lại cách gã hán tử khoảng cách hơn mười thước xa.
So với lúc mới bắt đầu, ngược lại càng xa hơn.
"Bồng!"
Trương Dương vừa mới đứng lên, Lữ Phi lại một cước đá vào mặt Trương Dương.
Trương Dương song chưởng mặc dù cản đượcmột cước nhanh như chớp kia, nhưng lại đập vào chính mặt mình, thân thể lại bị đánh văng trên mặt đất, mũi bắt đầu chảy máu tươi liễu ……
Nhìn chỗ Trương Dương rơi xuống, Lữ Phi có một tia cáu giận.
Trương Dương tựa hồ mỗi một lần ngã xuống đất đều vẽ nên một vòng cung, lợi dụng lực công kích của hắn để cho thân thể di chuyển trong một phạm vi, từ đầu chí cuối đều giữ một khoảng cách an toàn với hán tử nọ đích.
Không lẽ hắn đã phát hiện?
Nhìn Trương Dương trên mặt đất ngọ nguậy thân người điều chỉnh lại vị trí, Lữ Phi loáng thoáng cảm giác được Trương Dương đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Nghĩ vậy, khóe miệng Lữ Phi nhếch lên một nụ cười lãnh khốc. Nếu ngươi không phối hợp, ta sẽ đánh cho ngươi phối hợp! nguồn TrumTruyen.vn
Trong mối suy nghĩ, tốc độ của Lữ Phi bỗng nhiên nhanh hơn, quyền cước phóng tới Trương Dương như mưa, tình huống chiến đấu bắt đầu trở nên thảm thiết.
Trên thực tế, Trương Dương căn bản không có cơ hội nghỉ ngơi, hắn tựa như một con lật đật, ngã xuống rồi lại đứng lên, rồi lại bị đánh cho ngã xuống. Lưu Bưu cũng không đành lòng xem, đây không phải là cùng cấp bậc chiến đấu.
Lữ Phi càng đánh lại càng điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu. Hắn cơ hồ đã quên đi mục đích ban đầu.
Bởi vì, Trương Dương mặc dù bị đánh ngã vô số lần, nhưng thủy chung cũng vẫn duy trì khoảng cách với gã nam nhân kia. Cho dù thi thoảng ngã xuống gần một chút, nhưng Trương Dương khi bò dậy rồi cũng sẽ nhích ra một chút, Lữ Phi không hề có biện pháp.
Làm cho Lữ Phi không cách nào khống chế cơn bạo nộ của bản thân chính là, dù hắn thoạt nhìn chiếm hết thượng phong, nhưng trên thực tế, mỗi một quyền mỗi một cước của chính mình đều là đấm đá vào cánh tay và bàn tay của Trương Dương, căn bản không cách nào đánh được vào chỗ trí mạng của Trương Dương.
Bất kể hắn ra quyền có nhanh bao nhiêu, thủ và chưởng của Trương Dương vẫn sẽ luôn đưa ra đón chờ hắn ……
Trương Dương tóc tai bù xù, cả người đều là đất bụi, tay áo trên đôi song thủ đã sớm rách tả tơi, lộ ra một cặp tay sưng tấy, đầy những vết máu bầm. Nhưng, cặp mắt của hắn vẫn luôn sáng ngời, tựa như một con sói hoang dã cô độc rình mồi……
Thời gian từng phút từng phút trôi qua. Sức tấn công của Lữ Phi càng trở nên kịch liệt, cuồng phong bạo vũ, tựa như một động cơ chuyển động không ngừng. Ngay giây phút khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng Trương Dương bò dậy không nổi nữa, Trương Dương đột nhiên đứng lên, bắt đầu đếm đếm……
"Một quyền!"
"Hai quyền!"
"Ba quyền!"
Âm thanh run rẩy của Trương Dương bên trong nhà kho đặc biệt quỷ dị. Mỗi một người nhìn vào biểu tình của Trương Dương đều có chút tức cười. Bọn họ không rõ Trương Dương tại sao có thể đếm trong lúc này.
Mỗi một quyền, Trương Dương đều bị Lữ Phi đánh hoặc lăn xuống đất, hoặc là lui về phía sau mấy bước.
Ngay sau khi Trương Dương đếm đến chín, Lữ Phi tựa như một Ma thần địa ngục chậm rãi hướng về phía Trương Dương bước tới. Cặp mắt đỏ máu, tràn ngập khí tức hung bạo. Vẻ hung ác đó khiến cho bọn đại hán vây xem ai nấy tim đều một trận đập mạnh.
"Bồng!" Lữ Phi một quyền cứng cứng chắc chắc nện vào ngực Trương Dương. Điều khiến người ta ngạc nhiên chính là, thân thể của Trương Dương không có giống ban đầu ngã trên mặt đất, mà đứng yên bất động. Thậm chí, sau khi Lữ Phi phát quyền ra, cánh tay hắn cũng không hề động đậy.
Khi một quyền của Lữ Phi đấm vào ngực của Trương Dương, thân thể của hai người dường như ngưng trệ. Đầu quyền của Lữ Phi vẫn còn dính ở trên ngực của Trương Dương.
"Mười!"
Sau khi hô lên, Trương Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tiếng hô vừa dứt, kỳ tích xảy ra. Tiếng hô của Trương Dương tựa hồ tràn ngập ma lực, thân thể của Lữ Phi đột nhiên như rụng hết xương cốt quỵ xuống đất.
Bên trong nhà kho vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy Lữ Phi cả người nặng nề thở dốc.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ chấn kinh nhìn Trương Dương đứng hiên ngang ở chính giữa. Không ai biết được đã phát sinh chuyện gì. Sự tình này quá quỷ dị, Lữ Phi rõ ràng đang hoàn toàn chiếm hết thượng phong bây giờ lại như một quả cà bị đông đá *, mà Trương Dương mặc dù cả người vô cùng chật vật, lại vẫn đứng yên như cũ.
Hiển nhiên, kẻ chiến thắng là Trương Dương!
"Mang đi!" ngồi ở trên ghế, Tiêu Viễn Hành vẻ mặt vô cảm phất phất tay.
Lập tức, hai gã đại hán đã đi tới cạnh Lữ Phi đã yếu nhược, kéo hắn như thể chỉ lôi một bao tải đem ra ngoài ……
Nhìn Lữ Phi bị lôi đi, Trương Dương há miệng ra nhưng rốt cuộc vẫn không lên tiếng. Hắn đối với Lữ Phi không hề có cừu hận, mà ngược lại chủ yếu là lòng thương hại và sự đồng cảm. Nhưng ở đây hắn không có quyền quyết định sanh tử của Lữ Phi.
Từ sự an bài của Tiêu Viễn Hành, hắn hiểu rằng cái chết của Lữ Phi đã được định đoạt, không ai có thể thay đổi.
Trên thực tế, cái chết của Lữ Phi và chuyện của Lưu Bưu đã không còn nhiều quan hệ nữa. Bây giờ, sau khi Tiêu Viễn Hành phát hiện ra mục đích của Lữ Phi, Lưu Bưu và Trương Dương ngược lại đã trở thành ngoại nhân.
"Đợi đã ……" bị hai gã đại hán kéo đi, Lữ Phi yếu ớt hô lên một tiếng. Nếu không phải vì nhà kho yên tĩnh, cơ hồ sẽ không nghe thấy.
Hai gã đại hán quay đầu thoáng nhìn về Tiêu Viễn Hành rồi dừng lại.
"Ngươi đã làm như thế nào?"
Lữ Phi vẻ mặt ốm yếu tái nhợt, hơi thở mong manh, vừa rồi điên cuồng công kích đã khiến hắn tiêu hao hết tia khí lực cuối cùng.
Trương Dương nhìn thoáng qua mọi người chung quanh, lắc đầu trầm mặc.
"A a, hãy để cho ta thua rõ ràng minh bạch đi. Ngươi và ta mặc dù không có thâm giao, chung quy cùng là một loại người. Điểm duy nhất không giống nhau chính là, ngươi so với ta xuất thân tốt hơn, so với ta vận khí cũng tốt hơn.
Ta biết, ngươi không muốn ở trước mặt bọn họ bộc lộ ra thực lực chính thức của ngươi.
Như vậy đi, nếu ngươi nói cho ta, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật có quan hệ đến tánh mạng ngươi, thế nào?" Lữ Phi tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Trương Dương.
"Bí mật có quan hệ đến tánh mạng ta?" Đồng tử của Trương Dương đột nhiên co rút lại.
"Đúng vậy, ta nghĩ rằng, nói chính xác hơn chính là tánh mạng của ngươi và Lưu Bưu." Trong ánh mắt của Lữ Phi hiện lên một tia quang mang yêu dị.