Đồ Thần Chi Lộ

Chương 67: Đời người thê thảm




"Lúc này đây sự đả kích đối với Trương Dương có lẽ hoàn toàn vượt qua cái lần tiểu hòa thượng Trí Tuệ Trình đưa cho hắn nhìn một trăm ức triệu mỹ kim, mặc dù một trăm triệu mỹ kim đó so với mấy trăm vạn nhân dân tệ này không hơn bao nhiêu lần, nhưng mà, có sự bất đồng về tính chất.

Bút tiễn kia bản thân không có khả năng đoạt lấy, mà mấy trăm vạn này, đã lấy vào trong tay, đầu mình bắt đầu phát nóng ra ngoài rồi…

Khi Trương Dương đi ra khỏi hẻm, sờ nắn hai vạn đồng bạc trong khố, trong lòng mới lộ ra chút vui mừng, không tồi, mình chỉ để lại nhiều nhất có hai mươi thẻ bài.

Trời đã hơi sáng, hiệu sách lại còn chưa mở cửa, đương nhiên, Trương Dương muốn vào thăm hỏi lão đầu

" Ngày đầu tiên đi làm, thế nào?" Lão đầu dường như mong đợi Trương Dương hết giờ làm.

" Không tồi, thắng hơn bảy trăm vạn…" Trương Dương thất vọng cúi đầu, trong lòng lại là một trận đau nhói Đọc Truyện Online mới nhất ở TrumTruyen.vn

"A..khái khái.. hơn bảy trăm vạn, tiền đâu?" lão đầu đang nằm bật người ngồi dậy, ánh mắt trên mặt chớp hiện tia sáng màu vàng, rõ ràng, con số bảy trăm vạn này đã kích thích lão, mặc dù lão đã làm sát thủ cả đời, nhưng sau khi nghỉ hưu một năm hắn cũng đã dùng lương bổng của mười vạn năm.

Sau khi chi tiêu linh tinh đã còn dư lại không được nhiêu năm, hơn bảy trăm vạn đối với lão mà nói không coi là số lượng nhỏ.

" Ở chỗ này" Trương Dương buồn rầu đưa hai vạn nhân dân tệ cho lão.

" Đây là bảy trăm vạn? ta kháo, ngươi cho là ba vạn " lão đầu vừa đếm đếm xào xạo hai vạn lượng vừa chửi to.

"Chia rồi…" Trương Dương thở dài nói.

Dựa theo sự giải thích lê thê đầy đau đớn của Trương Dương, lão đầu miệng đang há hốc rốt cuộc cũng đem âm thanh quay về long mạch ( ài từ tượng hình ).

"Ài, ta hoàn toàn không có nói gì đối với ngươi, người ta phân chia hơn bảy trăm vạn lượng, ta sẽ chia tám ngàn ngươi không có ý kiến chứ?" Lão đầu liên tục lắc đầu thở dài, từ trong một xấp giấy bạc đếm ra tổng cộng hai ngàn đồng đưa cho Trương Dương một xấp khác.

Trương Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn lão đầu nói không ra lời.

" Thôi đi di, lão nhân gia phải ngủ một giấc rồi, ai…cái này có thể làm cho ta ngủ rất ngon a.." lão nhân mang vẻ mặt phiền muộn phất phất tay, giống như xua ruồi đuổi Trương Dương đi ra ngoài

Trời ạ!

Sau khi bị lão đầu đuổi ra, Trương Dương nhìn bầu trời đêm đầy chấm sao, hắn rất muốn tìm môt địa phương tĩnh mích mà khóc rống một hồi.

Ô ô…xem ra, chỉ có thể tìm sự an ủi từ nơi Lưu Bưu vậy, Trương Dương tin rằng, Lưu Bưu sẽ an ủi hắn, bây giờ, Trương Dương rất cần một người nhè nhẹ vỗ vai hắn, sau đó sẽ nói, huynh đệ, vẫn còn có rất nhiều cơ hội.

Lúc này trong bệnh viện đang tĩnh lặng, Trương Dương lén lút chuồn vào phòng bệnh của Lưu Bưu.

"Ha ha, quả nhiên ngươi đến"

"A…gào to thế?" Trương Dương vừa mới đẩy cửa vào, đã thấy vài thương binh đang nằm ở trên giường hoạt bát gấp trăm lần, Trương Dương vừa mới đến, mấy người này đều lập tức nhỏm dậy.

"Nghe nói ngươi đã thắng tiền…" Lưu Bưu vui mừng hớn hở.

"Đúng vậy đúng vậy…" Bàn tay của Trương Dương không nhịn được nắm chặt túi quần, chợt phát hiện, chính mình quyết định chạy vào bệnh viện tìm sự an ủi là sai lầm.

"Ngồi đây"

" Há… ta ko có việc gì, chỉ là đến coi ngươi đã khỏe chưa, không có việc gì nữa, ta đi trước đây…" Trương Dương lui từng bước, giờ hối hận hình như còn kịp.

"Ta kháo, ngươi còn đi được sao, các huynh đệ, vây lấy" Lưu Bưu vung tay lên, thấy đại ca lên tiếng, mấy thương binh đang nằm ở trên giường lập tức như sói như hùm nhảy xuống giường kéo hắn tới bên giường của Lưu Bưu.

Rât nhanh chóng. Một vạn hai ngàn lượng Trương Dương giấu ở bên trong túi quần đã bị lục ra ngoài.

"Ha ha, quả nhiên là thắng tiền, ta còn cho rằng Cường ca bịa đặt gạt ta, xem nào..một, hai, ba…oa ha ha, một vạn hai a, phát tài rồi phát tài rồi.." Lưu Bưu cười to, hiển nhiên, tên tiểu Cường kia không nói cho hắn biết Trương Dương đã thắng bao nhiêu.

"Thật ra, ta thắng hơn bảy trăm vạn…" Trương Dương nhịn không được, làm cho hắn kìm nén bản thân không nói quả thực là so với dâng tặng người khác bảy trăm vạn còn thống khổ hơn.

"Bảy trăm vạn.."

Vẻ mặt của mấy tên bên trong phòng bệnh đều ngây ngốc hết/

Trương Dương lại mất một hồi miệng lưỡi mỡi đem tất cả sự tình giải thích một lần, rồi Lưu Bưu từ sự kinh ngạc ban đầu đến sự phẫn nộ cuối cùng, nghe đến đoạn sau khi Trương Dương đã đem bảy trăm vạn lượng tặng cho kẻ khác, gần như là muốn đứng lên dậm chân kêu trời khóc lóc.

"Trời ạ, bảy trăm vạn mất rồi, bảy trăm vạn mất rồi..ngươi ngươi…ngươi lăn ra người cho ta!" Lưu Bưu càng nói càng giận dữ, hung hăng gõ vài cái lên đầu Trương Dương.

"Ta lăn, ta lăn..ối ối…vậy tiền kia…" Trương Dương ngóng nhìn một cách tội nghiệp một vạn hai đang trong tay của Lưu Bưu.

"**, ngươi vẫn còn muốn tiền, được rồi, phải là hai vạn, còn lại tám ngàn đâu?" Lưu Bưu cầm tiền đập đập trên lòng bàn tay rồi hỏi vài cái.

"Bị lão nhân của hiệu sách kia cầm rồi" Trương Dương gương mặt thảm hại nói.

"Ông trời của ta, lão già đang chết, cũng quá độc ác nhé, cầm tám ngàn… cho ngươi, mau xéo, nhìn ngươi thêm bực mình" Lưu Bưu đếm mười tờ tiền đưa cho Trương Dương,

"A..ôi ôi…"

"Ôi cái đầu ****, lão đầu đã cầm tám ngàn, một đám thương binh chúng ta cầm bằng ấy cũng không nhiều lắm nhé…đừng khó chịu, theo lão tử đã ghi vào sổ, tính cho ngươi coi, ba năm qua, đi theo Bưu ca ta được nổi tiếng, nhậu nhẹt, bảy trăm vạn ta lấy hoa hồng một vạn một …, ngươi muốn hay không muốn, không muốn …"

"Ta muốn ta muốn…"

Trương Dương giật lấy một ngàn đồng bạc chạy nhanh như chớp, tính cách của Lưu Bưu đó là rất rõ ràng, còn lải nhải lắm mồm thêm vài câu thì một ngàn đồng bạc này cũng giữ không được.

Cất một ngàn đồng bạc trong áo, hiện tại Trương Dương đã không còn vì bảy trăm vạn mà đau khổ nữa, bởi vì, bảy trăm vạn kia đã là hồi ức chỉ có thể ước mà không thể đạt được nữa rồi, mà bây giờ, làm cho Trương Dương đau khổ chính là hai vạn đồng bạc, hai xếp giấy bạc dày cộm đã biến thành một ngàn đồng mỏng dính, cái loại tâm lí này chênh lệch thật là lớn.

Ban đầu còn bởi vì bị bảy trăm vạn một cú kích phía sau, cho rằng hai vạn không nhiều lắm, bây gờ mới nhận ra, so với một ngàn đồng bạc còn lại, hai vạn thật sự là rất nhiều rất nhiều…

Mượn rượu tiêu sầu!

Trời cũng đã sáng hai canh, Trương Dương cô độc lang thang đầy buồn bực trên đường cái, cuối cùng quyết định đi đến chợ C thưởng thức món vịt bá vương đứng đầu đặc sản, Trương Dương thích ăn đầu vịt của món vị bá vương nhất, nhưng mặc dù chi têu đâu có quá cao, nhưng đối với loại học trò như Trương Dương này mà nói thì có chút nuốt không trôi.

Trương Dương phát thệ, nhất định phải xé ngấu nghiến vịt bá vương một bữa, ăn hết đầu này tới đầu khác, uống hết bình này tới bình khác…

Đương nhiên, Trương Dương vẫn không thể ăn hết đầu này tới đầu khác, uống bình này tới bình khác, giấc mơ này tạm thời không có cách nào thực hiện, lần sau nếu thẳng bảy trăm vạn, nhất định ăn nhiều đầu vịt, uống nhiều bình rượu.

Thật là mượn rượu tiêu sầu sầu càng sầu, một người sau khi tiêu mất sáu mươi nhăm tờ đồng bạc, Trương Dương đã có chút choáng váng mặt mày, thời gian cũng đã rạng sáng, cũng phải đến trường học rồi, bỗng đâm vào lưới " Linh cự ly"

Vừa mới bừng tỉnh, chạm vào đăng lục QQ, một cái đầu bóng lưỡng cưỡi xe mô tô đã xuất hiện trong đáy mắt, dọa Trương Dương phải nhảy dựng.

"Tiểu tử, lên võng thôi" bộ dạng của tiểu hòa thượng Duệ Thượng Thiên khiến Trương Dương nhìn thấy tưởng đầu gấu.

"Chuyện gì?"

"Nói cho ngươi một tí, một trăm vạn mỹ kim kia bổn đại gia đã chuyển đi, ngươi đừng hi vọng làm triệu phú nữa, bà nội, gặp ngươi xem như tiểu nạp xíu quẩu, bị khấu trừ hơn một trăm trăm triệu làm tiền đặt cọc…ai, tiếu nạp lo lắng cho ngươi a, sợ ngươi nghĩ biện pháp giấu tiền, không ngờ đã biết bản thân ta có chút an toàn mà cho vay, hắc hắc, tái kiến a, à… không cần gặp nhau, ta và ngươi không phải là người cùng …

Trương Dương đã uống một chút rượu nên mượn theo men rượu, nổi giận, một người mà trình độ chỉ biết đánh chó bẹp đầu mà cũng khi dễ hắn, tuy là rất nhịn, cái gì không thể nhịn! Tiếc là, trong khi Trương Dương chờ đủ giận để phát tiết, tiểu hòa thượng kia đã sớm lặn mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

"***, ở lại không đi lão tử sẽ đập vỡ đầu rồi" Trương Dương hùng hùng hổ hổ thêm một lần nữa mới nguôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.