Độ Xứng Đôi 99%

Chương 17: Đi học




Có một màn mở đầu này của Tống Thước, những người còn lại của nhà họ Tống liền bừng tỉnh.
Đương nhiên bọn họ không ngu ngốc đến mức đi mắng chửi người, mà là muốn lại gần Tống Ngạn khóc lóc tỏ vẻ đáng thương, thế nhưng đáng tiếc tất cả đều bị các vệ sĩ lôi ra ngoài.
Khách khứa vừa vây xem vừa cảm thấy vui sướng khi có người gặp họa. Tất cả đều cảm thấy sảng khoái, có vài người còn nổi hứng chụp hình quay video.
Người nhà họ Tống bị lôi đi, bọn họ đưa mắt nhìn theo bữa tiệc thịnh soạn xa hoa đang dần dần càng lúc càng xa, trong tiềm thức chợt dâng lên một ý nghĩ tuyệt vọng: Cả đời này không thể quay về cái giới thượng lưu này nữa rồi.
Tống Ngạn cũng không muốn lãng phí thời gian với đám người nhà họ Tống. Ngay từ đầu cậu đã muốn làm một ông chủ vung tay mặc kệ rồi.
Kế hoạch của cậu là công bố di chúc xong sẽ lan truyền tin tức này, sau đó tìm một đội ngũ luật sư và sắp xếp bàn bạc với bọn họ.
Hệ thống pháp luật tinh tế đã hoàn thiện đâu ra đó, cho dù trong lòng bọn họ không muốn thì cũng buộc phải ói ra hết tất cả mà thôi. Chỉ là quá trình thực hiện sẽ hơi tốn công một chút. Thế nhưng bây giờ đã có nhà họ Tạ hỗ trợ, chắc chắn quá trình trung gian này sẽ được đẩy nhanh hơn, cậu vung tay sẽ càng thoải mái. Dưới sự săn sóc dịu dàng của Tạ Thần Vũ, cậu ăn xong một miếng bánh kem, tâm tình lập tức đã quay về trạng thái bình thường.
Lúc này, ông Tần cũng tạm quay về trạng thái bình thường rồi.
Trong thời gian đó, ông còn nhắn tin đến viện nghiên cứu, hỏi xem thuốc thử có tác dụng phụ gì hay không, tỷ như có thể ảnh hưởng đến cảm xúc gì đó hay không. Sau khi nhận được đáp án phủ định, ông liền đờ đẫn tắt khung chat, chỉ cảm thấy tình yêu của người trẻ tuổi quá ư là thần bí.
Trao đổi với luật sư xong, ông Tần tìm được cháu ngoại nhà mình, vẻ mặt nhìn cậu một cách kỳ lạ.
Tống Ngạn hỏi: “Sao vậy ông?”
Ông Tần bình thản ung dung: “Không có gì, ta chỉ muốn xác nhận lại lần cuối, bán hết cổ phần công ty, chỉ để lại công ty trang sức thôi đúng không?”
Tống Ngạn “Dạ” một tiếng.
Cậu không có hứng thú với công ty đã bị nhà họ Tống làm rối tung rối mù kia, cậu chỉ muốn giữ lại sản nghiệp của mẹ mà thôi.
Lúc này, công ty trang sức đã không còn vinh quang như năm đó nữa. Mấy năm nay có một số cửa hàng còn phải bị đóng cửa, nhưng tốt xấu gì cũng còn căn cơ.
Nhà họ Tần xuất thân làm trang sức, hoàn toàn có thể vực dậy một lần nữa. Hơn nữa cha mẹ cũng để lại cho cậu một mớ nguyên thạch có chất lượng không tồi. Có ông ngoại kinh doanh, dần dần rồi sẽ chuyển biến tốt lên thôi.
Bữa tiệc dần dần cũng đã đến hồi kết thúc.
Nhà họ Tạ tiễn khách khứa xong liền mạnh ai về nhà nấy. Trong đó có một thiếu niên đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, bèn lên tiếng hỏi: “Đúng rồi anh dâu, sinh nhật trưởng thành của anh, anh ba tặng gì cho anh vậy?”
Một câu vừa hỏi ra liền khiến tất cả người nhà họ Tạ đều đưa mắt nhìn sang, ít nhiều gì cũng có chút tò mò.
Đôi chồng chồng giả tạo yên lặng tầm một giây. Ngay sau đó Tống Ngạn liền ngượng ngùng cúi đầu, thẹn thùng lê bước đến bên cạnh Tạ Thần Vũ, nhường cho thanh niên văn vẻ tự do phát huy.
Tạ Thần Vũ liền ho khan một tiếng sờ sờ mũi: “Bảo mật, đừng hỏi.”
Tuyệt vời, hai người nghĩ thầm.
Vừa không cần nói rõ đáp án vừa khiến cho người nghe cảm nhận được sự ngọt ngào, quá hoàn mỹ.
Người nhà họ Tạ dùng ánh mắt sâu xa nhìn hai người họ, trong lòng thầm đoán đủ thứ điều, nhưng cũng không gặng hỏi nữa.
Đôi chồng chồng giả tạo nhẹ nhàng qua cửa, cùng nhau về biệt thự hôn nhân.
Lúc này trời đã khuya, Tống Ngạn đang muốn lên lầu chợt nghe thấy tiếng gọi của Tạ Thần Vũ, chỉ thấy anh đưa ra một cái hộp.
Tạ Thần Vũ nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Cho dù không tính lần gặp gỡ năm đó khi cả hai còn nhỏ thì cậu cũng là đồng minh hợp tác của anh. Nay đến sinh nhật trưởng thành của cậu, anh cũng nên tặng một món quà gì đấy chứ nhỉ?
Chỉ là món quà này không lãng mạn, không thích hợp với vai diễn chồng chồng mới cưới, vì vậy nên mới tặng một cách lén lút.
Tống Ngạn có chút ngoài ý muốn. Cậu tiếp nhận hộp quà và nói lời cảm ơn, phát hiện hộp quà rất nặng, bèn nói: “Tôi mở ra được không?”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Mở ra đi, vốn dĩ tặng cậu là của cậu rồi mà.”
Vì thế Tống Ngạn mở hộp quà ra, bên trong hộp quà là những khối nguyên thạch, tất cả đều có chất lượng không tồi.
Cậu chợt nhớ tới mấy ngày trước cậu có nói với Tạ Thần Vũ rằng sẽ giữ lại công ty trang sức, bỗng dưng cảm thấy nao nao trong lòng: “Quý giá quá……”
“Món quà này cũng có một phần đến từ cậu nhỏ của tôi,” Tạ Thần Vũ không đợi cậu nghe xong liền chen vào nói tiếp, “Nhà chúng tôi là thế hệ giàu có n đời, mỗi khi muốn tặng quà đều dùng tiền để giải quyết, đừng ghét bỏ.”
Tống Ngạn: “……”
Nhất thời cũng không biết có nên ghét bỏ cái giàu này không.
Tạ Thần Vũ thấy cậu trầm mặc, đột nhiên ý thức được dường như anh lại tạo cảm tình quá cao rồi.
Ngẫm lại những chuyện gần đây anh đã làm: Hỗ trợ nhiệt tình này, đào hố cho đám người nhà họ Tống này, rồi tặng nguyên thạch này……Không những vậy, hôm nay tên cuồng yêu đương này còn khen ngợi mình, còn chủ động gọi mình là chồng, nguy hiểm!
Với mối quan hệ giữa hai người họ, sợ nhất chính là diễn giả thành thật, luôn luôn phải cần đến người theo chủ nghĩa lý trí như anh thỉnh thoảng nhấn mạnh thực tế thì mới phân rõ ranh giới được.
Anh vội vàng bổ sung: “Không cần cảm động, mỗi khi tặng quà cho bạn bè tôi toàn dùng đến tiền. Chỉ có khi tặng quà cho Elizabeth tôi mới tỉ mỉ chọn lựa, đôi khi còn sẽ tự chính tay mình làm.”
Tống Ngạn nhìn anh: Đây là lần đầu tiên Tạ Thần Vũ lộ ra một chút cuộc sống yêu đương thường ngày của anh ta, bèn cân nhắc hai giây, xem như đã hiểu.
Hoá ra thanh niên văn vẻ này đang lo sợ mình sẽ phải lòng anh ta à?
Đùa sao? Chẳng lẽ không phải mình mới nên là người lo sợ thanh niên văn vẻ này hỗ trợ quá mức nhiệt tình, cuối cùng sẽ không chịu buông tay sao?Mình vẫn chưa quên vụ tiêm thuốc ức chế đâu!
Tống Ngạn cạn lời ôm hộp nguyên thạch, dù sao thì gần đây người ta cũng giúp cậu rất nhiều nên đành bỏ qua cho người ta vậy, cậu thành khẩn nói: “Cảm ơn anh, tương lai nếu tôi và anh Cương Tử kết hôn, hai người sẽ làm phù dâu phù rể cho chúng tôi chứ?”
Tạ Thần Vũ lập tức đồng ý, tính toán đến lúc đó sẽ đi thuê một vị diễn viên.
Anh nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, Elizabeth nhà tôi vẫn còn đang đợi tôi, tôi phải lên mạng hội họp với em ấy.”
Tống Ngạn cười ha ha trong lòng, cũng trở tay khoe ngược lại: “Anh Cương Tử nhà tôi cũng đang đợi tôi, nói muốn được ở bên cạnh tôi đến trước 0 giờ đêm nay.”
Vẻ mặt của cậu ngọt ngào, “Chắc chắn anh ấy sẽ chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho tôi.”
Tạ Thần Vũ rất hài lòng.
Thật tốt quá, vẫn là tên cuồng yêu đương quen thuộc thường ngày.
Đi đến hành lang, hai người tách ra, đi về phòng ngủ của riêng mình.
Tạ Thần Vũ chưa cảm thấy mệt, trước khi ngủ anh còn lên mạng dạo qua một vòng. Nhìn lịch sử lên mạng của các bạn bè, anh phát hiện trong khoảng thời gian này, nhóc con kia vẫn chưa đăng nhập vào tài khoản một lần nào. Anh thầm nghĩ: Chẳng lẽ nhóc con này không nói dối? Có được kỹ thuật và thực lực lợi hại thế kia, vậy mà lại cam chịu đi làm một học sinh cao trung sao? Hay là dạo gần đây cậu ta đang bận rộn chấp hành nhiệm vụ?
Lúc này, “vị học sinh cao trung” Tống Ngạn rửa mặt xong đã leo lên giường.
Trước đó dùng thân phận anh Cương Tử là để chặn họng Tạ Thần Vũ, có một câu mà cậu không hề nói dối, đó là cậu ngủ không sâu.
Thế nhưng không biết có phải do ảo giác hay không, mà sau khi tiêm liều thuốc thử kia xong, dường như chất lượng giấc ngủ của cậu đã tốt hơn. Có lẽ nguyên do một phần là vì pheromone của Alpha có năng lực trấn an.
Nghĩ đến đức tính của người có độ xứng đôi cao với cậu kia, bỗng dưng tâm tình có chút phức tạp, bèn tắt đèn đi ngủ.
Ngày kế Tống Ngạn giao hộp nguyên thạch lại cho ông ngoại, chuẩn bị đi đến tinh cầu Bá Đích.
Tạ Thần Vũ cũng có suy nghĩ giống như cậu, nếu ngày nào hai người cũng phải diễn qua diễn lại hai nhà, thật sự rất phiền toái.
Hiện giờ sinh nhật cũng đã được tổ chức xong rồi, giấy chứng nhận thì cũng đã lãnh luôn rồi, nhà họ Tống cũng đã xui xẻo rồi, những chuyện tiếp theo không cần hai người phải nhọc lòng thêm nữa, đương nhiên là phải đi càng sớm càng tốt.
Nhà họ Tạ đã mua bất động sản ở tinh cầu Bá Đích xong xuôi hết rồi, có thể xách đồ vào ở bất cứ lúc nào.
Tạ Thần Vũ qua đây cùng với Tống Ngạn, anh dự định sẽ ở lại cho đến khi khai giảng.
Anh hỏi: “Cậu muốn trọ trong trường à?”
Tống Ngạn nói: “Tôi sẽ xin một phòng trong ký túc xá, ngẫu nhiên sẽ ở lại hai ngày.”
Gần đây cậu cũng đã nói chuyện này với giáo viên nơi đây rồi.
Theo nguyên tắc, sinh viên năm nhất không được phép ở trọ bên ngoài, nhưng cậu có giấy chứng nhận bị bệnh, là một người bệnh đang ở trong giai đoạn không ổn định. Vì thế giáo viên sợ cậu xảy ra chuyện, nên khi biết được cậu đã kết hôn và đang ở bên ngoài cùng với chồng, bèn đặc biệt phê duyệt cho cậu.
Tạ Thần Vũ cũng biết tiêm liều thuốc thử xong cũng không thể kê cao gối mà ngủ, bèn nói: “Hay là vẫn nên trọ ở trong trường đi? Tốt xấu gì khi phát bệnh sẽ có người giúp cậu gọi xe cứu thương.”
Tống Ngạn từ chối: “Tôi không thích ở chung với người khác, có AI chữa bệnh là đủ rồi.”
Tạ Thần Vũ nói: “Hay để tôi tìm một vệ sĩ cho cậu? Cậu ở một mình không an toàn.”
Tống Ngạn hỏi lại: “Tôi ở chung dưới một mái hiên với vệ sĩ thì sẽ an toàn sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Tôi sẽ tìm một người đáng tin cậy, có thể kiêm luôn chức quản gia, cậu muốn ăn gì sẽ làm cho cậu ăn.”
Tống Ngạn không muốn: “Có AI là được rồi.”
Tạ Thần Vũ tự hỏi một chút, miễn cưỡng đồng ý.
Đây là một tiểu khu xa hoa, có hệ thống bảo an đàng hoàng, chắc là không có chuyện gì xảy ra đâu.
Anh nói: “Vậy cậu phải điền tên tôi vào người liên hệ khẩn cấp.”
Tống Ngạn giả ngu mà trừng mắt: “Vì sao?”
Tạ Thần Vũ tốt bụng giải thích: “Bởi vì tôi là bạn đời hợp pháp của cậu, có phi thuyền tư nhân, là người có thể chạy tới đầu tiên. Nếu gặp phải tình huống cần phải ký tên, tôi cũng có thể đảm nhiệm.”
Tống Ngạn mất hứng chẹp chẹp miệng, cuối cùng vẫn đồng ý.
Bốn ngày sau, là ngày tân sinh báo danh.
Vốn dĩ Tạ Thần Vũ muốn đi cùng Tống Ngạn, nhưng lại bị Tống Ngạn dùng lời lẽ chính đáng mà từ chối.
“Tôi đã trưởng thành rồi, không thể cứ luôn dựa vào người khác mãi được,” cậu nghiêm túc nói, “Tôi phải độc lập càng sớm càng tốt để có thể cùng anh Cương Tử giúp đỡ lẫn nhau!”
Tạ Thần Vũ hoài nghi: “Đừng nói là cậu và anh Cương Tử nhà cậu học chung một trường đại học và cậu không muốn tôi gặp phải anh ta?”
Tống Ngạn nói: “Đương nhiên không phải.”
Tạ Thần Vũ thật lòng nhắc nhở: “Tốt nhất là không phải, ở đây có công ty của nhà họ Tạ. Lỡ như hai người xui xẻo gặp phải người đã đến dự buổi lễ kết hôn của hai chúng ta, anh Cương Tử của cậu sẽ trở thành người thứ ba ngay đấy.”
Tống Ngạn nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không để loại chuyện này phát sinh đâu!”
Tạ Thần Vũ thầm nghĩ: Tên cuồng yêu đương này vì yêu mà trở nên mạnh mẽ, hẳn là đáng tin cậy, thôi thì cứ tùy cậu ta vậy.
Vì thế Tống Ngạn xách theo vali, một mình đi đến trường học.
Đây là một trường đại học bình thường, không phải là một nơi quá lóa mắt, cũng không phải là một nơi quá to lớn.
Cậu không thích lúc nào cũng phải diễn kịch, nên trước đó cậu đã điều tra qua rồi. Có lẽ nơi này quá mức bình thường, nên nhà họ Tạ lẫn nhà họ Địch cùng với quyền quý ở tinh cầu Đế Đô đều cảm thấy nơi này chướng mắt. Vì vậy nên sẽ không có ai ở đây quen biết được cậu, cậu có thể yên tâm mà làm chính mình.
Khu vực tân sinh báo danh người đến người đi, vô cùng náo nhiệt ầm ĩ.
Thế nhưng vào giờ phút này đây, mọi người đều đồng loạt ấn nút tạm dừng.
Trước mắt là một người mặc một bộ trang phục thoải mái đơn giản, gương mặt tinh xảo, vẻ mặt lạnh lùng, dáng người thẳng thắn đoan chính, khí chất vô cùng mê người, trên cổ còn có một chiếc vòng ức chế. Là một Omega.
Các Alpha phụ trách tiếp đãi tân sinh viên đều phát điên rồi, lập tức chạy qua vây quanh.
“Đàn em là tân sinh đến báo danh phải không?”
“Để vali đấy anh kéo cho, em học ngành nào vậy? Anh dẫn em đi.”
Cũng có người lén lút thăm dò: “Đàn em đến đây một mình sao? Không có người lớn hay bạn trai đi cùng à?”
Tống Ngạn liếc mắt nhìn bọn họ, thầm giơ nhẫn lên nói: “Hôm nay chồng tôi bận, tôi đến đây một mình.”
Các Alpha: “……”
Mẹ nó, có chủ rồi!
Bọn họ yên lặng đi được vài bước, lại quay đầu nhìn người đẹp đang đi bên cạnh này, thật sự vẫn không nhịn được.
“Một ngày khai giảng quan trọng như hôm nay, không nên vắng mặt mới đúng.”
“Đúng vậy, có rất nhiều việc phải làm khi báo danh, để em một mình bận trước bận sau như thế này, đúng là không ra gì.”
“Có người yêu thì dù bận thế nào cũng không quan trọng mà? Nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ để người tôi thích đi báo danh một mình đâu.”
Tống Ngạn: “……”
Sinh viên Alpha bây giờ đều là trà xanh như thế này sao?
Tống Ngạn đành phải giải thích qua loa: “Vì tôi đi học ở đây, nên anh ấy cũng cố ý muốn chuyển công tác đi theo tôi. Hôm nay mới vừa tiếp nhận chi nhánh công ty, nên không thể rời khỏi buổi họp hội nghị thường kỳ được.”
Cả đám Alpha nghe vậy liền ngẩn ra, ăn ý mà chuyển tới cùng một phương hướng: “Đã là người làm công ăn lương rồi sao? Vậy chắc cũng lớn tuổi rồi, hai người có thể nói chuyện với nhau được không?”
Tống Ngạn: “……”
Thật xin lỗi, là tôi chưa có đủ tố chất của một trà xanh.
Cậu vẫn luôn là người không kiên nhẫn đối đáp với người ngoài, đang cân nhắc xem làm sao để khiến cho mấy tên này ngậm miệng lại, bỗng dưng máy truyền tin lại vang lên một tiếng, báo hiệu có tin nhắn mới.
Tạ Thần Vũ cho rằng dù sao thì tên cuồng yêu đương này cũng là tuýp người hướng nội sợ người lạ. Hiện tại bởi vì ở chung với anh nhiều, cho nên mới càng to gan lớn mật hơn mà thôi.
Hiện giờ trong trường người không là người, dẫu sao thì anh vẫn không yên tâm: Thế nào? Tìm được chỗ chưa?
Tống Ngạn do dự vài giây, vì tương lai bốn năm thanh tịnh sau này, cậu hỏi: Hay là anh qua đây một chuyến đi?
Tạ Thần Vũ không nhịn được nói: Ủa, là ai nói muốn độc lập tự chủ?
Tống Ngạn: Tôi gặp phải một số Alpha hơi phiền, tôi có nói đối tượng kết hôn của tôi đang bận việc ở công ty. Nhưng bọn họ lại nói, loại súc vật xã hội già khú đế miệng lưỡi trơn tru hói đầu bụng bia này cách biệt tuổi tác với tôi lắm, sẽ không có tiếng nói chung với tôi đâu, ý muốn nói tôi nên suy xét đến một người trẻ tuổi hơn.
Vừa dựng sào là liền thấy bóng.
Tin nhắn vừa mới gửi đi chưa được hai giây, cậu đã nhận được hồi âm.
Tạ Thần Vũ: Đợi đó!
===============
Tạ – súc vật xã hội già khú đế miệng lưỡi trơn tru hói đầu bụng bia – Thần Vũ =))))))))))
“Nhà chúng tôi là thế hệ giàu có n đời, mỗi khi muốn tặng quà đều dùng tiền để giải quyết, đừng ghét bỏ.”
Khúc này tác giả dùng cụm từ “phú n đại”
phú nhị đại -> thế hệ giàu có đời thứ hai, cha làm con hưởng
phú n đại -> giàu n đời, con cháu xài không hết =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.