Tống Ngạn trừng mắt nhìn Tạ Thần Vũ, khóe mắt đỏ bừng, nước mắt dâng lên.
Đây là kỹ thuật đầu tiên mà gần đây cậu học và luyện tập thành thạo được từ khi tham gia câu lạc bộ diễn xuất trong trường. Trước kia cậu phải cố gắng lắm mới có thể khiến đôi mắt đỏ bừng, nhưng vẫn không rặn ra nổi một giọt nước mắt. Thế nhưng, hiện tại nói khóc là có thể khóc được ngay.
Tạ Thần Vũ nghĩ thầm: Hỏng rồi, lần này thì nát thật rồi. Anh khẽ nói đạo lý: “Đừng làm loạn, có lẽ hiện tại cha tôi đang ngồi xem tin tức ở trong phòng khách đấy. Nếu cậu cứ làm ầm lên chắc chắn hai chúng ta sẽ bị lộ tẩy. Khi đó ông ngoại cậu cũng sẽ biết, ông ấy sẽ để cho cậu và anh Cương Tử nhà cậu ở bên nhau sao?”
Tống Ngạn tiếp tục trừng anh, khóe mắt càng lúc càng đỏ.
Vài giây sau thấy tên xấu xa này vẫn như cũ không có ý muốn buông tay ra, cậu liền dùng tay đẩy vào vai tên xấu xa này.
Tạ Thần Vũ thử thả lỏng bàn tay, thấy cậu oan ức bĩu môi không nói lời nào, liền vội vàng ngồi dậy buông cậu ra.
Tống Ngạn vừa có được tự do, ngay lập tức liền lùi về sau, ôm chân dựa vào đầu giường.
Phản ứng đầu tiên của hai người là tìm kiếm dải phân cách trên giường, trong lòng đều nghĩ: Chắc chắn anh ta/cậu ta là người đã lấn sang trước. Thế nhưng vừa cúi đầu nhìn chiếc giường, cả hai đều rơi vào yên lặng.
Dựa theo vị trí vừa mới tỉnh dậy cho thấy, dường như khi ấy hai người đều đang nằm ở ngay chính giữa chiếc giường, không thiên về bất cứ bên nào.
Tối hôm qua, Tống Ngạn cam chịu cùng chung chăn gối với một Alpha, là vì cậu có lòng tin về chính bản thân mình. Hơn nữa cậu ngủ không sâu, nếu như bên cạnh có một người nào đó tới gần, cậu sẽ tỉnh lại ngay.
Tạ Thần Vũ cũng vậy.
Anh chịu nằm xuống ngủ bên cạnh Tống Ngạn, một là vì thật sự có hơi mệt, hai là vì anh cũng có lòng tin với nhân phẩm của chính mình. Tuyệt đối anh sẽ không bao giờ làm ra chuyện không đứng đắn như thế này.
Giờ phút này, hai người tràn đầy tự tin về chính bản thân mình đều đang nhìn chằm chằm vào dải phân cách không biết đã bị hai người phá hủy từ khi nào. Cả hai đều nhịn không được hoài nghi nhân sinh, ngay sau đó liền ngẩng đầu nhìn nhau.
Tống Ngạn nghẹn ngào: “Chắc chắn là anh đã kéo tôi ra đây.”
Tạ Thần Vũ không muốn đội cái nồi này: “Lỡ như cậu là người cọ sang đây trước thì sao?”
Tống Ngạn khóc lóc nói: “Anh nói bậy, cánh tay của anh còn đặt ở dưới cổ tôi, không phải anh kéo tôi, chẳng lẽ tôi lại chủ động lăn qua đó sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “…… Cũng không hẳn không có khả năng này.”
Tống Ngạn co người lại, không tiếp tục ồn ào với anh nữa, nhưng vẻ mặt lại vô cùng tuyệt vọng: “Thôi xong rồi, ấy thế mà tôi lại ôm ngủ với một Alpha khác. Tôi thật có lỗi với anh Cương Tử, nếu anh Cương Tử biết được, anh ấy sẽ rời khỏi tôi, chia tay với tôi……Tôi phải làm sao đây?”
Tạ Thần Vũ thấy nước mắt cậu tuôn rơi, lại gần muốn nói vài câu để an ủi cậu.
Tống Ngạn liền cảnh giác: “Anh đừng qua đây, đừng chạm vào tôi!”
Tạ Thần Vũ cảm giác như anh là một kẻ quấy rối thật sự vậy, anh dừng lại nói: “Chúng ta không nói, anh ta sẽ không biết.”
Tống Ngạn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục suy sụp: “Tôi…… Tôi nên đối mặt với anh ấy như thế nào đây?……”
Tạ Thần Vũ quan sát trạng thái của Tống Ngạn: Có lẽ trong thời gian ngắn không thể quay về trạng thái bình thường rồi. Nhớ tới sáng nay Tống Ngạn còn có tiết học, anh liền bực bội lau mặt, đột nhiên nói: “Hay là thôi đi.”
Tống Ngạn nhảy dựng trong lòng, vừa ngẩng đầu lên nhìn anh vừa nghĩ: Có phải mình diễn hơi quá rồi không?
Tạ Thần Vũ nói: “Tôi biết cậu đau khổ, tôi cũng cảm thấy rất khó chịu.”
Đôi mắt anh tối sầm lại, “Lần này tới đây tôi cũng đã nói với Elizabeth là sẽ ôm cậu xoay một vòng thôi và cũng bảo đảm chuyện này với em ấy để em ấy yên tâm, vậy mà……”
Anh dừng lại tầm vài giây, quay về chủ đề: “Cậu yên tâm, tôi sẽ ra ngoài nói chuyện với cha và đẩy hết mọi chuyện lên trên người tôi. Cùng lắm thì tôi bị ông nội đuổi ra khỏi nhà họ Tạ mà thôi.”
Tống Ngạn thấy anh vừa nói vừa kiên quyết muốn mở cửa đi ra ngoài, liền vội vàng đứng dậy đi đến mép giường giữ chặt anh, cậu đỏ mắt hỏi: “Chờ đã, anh làm vậy thì tôi cũng đâu có thoát được tội đâu?”
Tạ Thần Vũ nói: “Nhưng sau này chúng ta sẽ không cần phải ép uổng nhau như thế này nữa, vầy không tốt sao?”
Tống Ngạn khóc lóc: “Anh được ở bên cạnh Elizabeth nhà anh. Còn tôi, nếu ông ngoại biết được, ông ấy sẽ……sẽ chia cắt tôi và anh Cương Tử thì sao?”
Tạ Thần Vũ khuyên bảo: “Sẽ không đâu, dù sao thì cũng là ông ngoại của cậu. Chúng ta hoàn tất thủ tục ly hôn xong, cậu sẽ độc thân. Chẳng lẽ ông ngoại cậu còn phản đối chuyện yêu đương của cậu hay sao?”
Tống Ngạn mặc kệ, đang muốn nói thêm gì đó, đột nhiên cậu ý thức được một chuyện.
Vị học sinh xuất sắc mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này, chuyện gì cũng muốn cố gắng hoàn thành thật tốt, sao bây giờ lại tỏ vẻ cam chịu vậy?
Cậu buông tay ra, thử nói: “Vậy…… vậy cũng không thể để anh đi một mình được, tôi sẽ đi với anh.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Chỉ thấy tên cuồng yêu đương kia xuống giường xỏ giày muốn xông ra ngoài, anh liền kéo tay cậu lại.
Tống Ngạn thầm nghĩ: Quả nhiên là thế. Đương lúc cậu đang tự hỏi không biết có nên ra ngoài nói chuyện cùng với Tạ Thần Vũ hay không, bỗng dưng vang lên một tiếng gõ cửa.
Tạ gia chủ ngồi ở trên sô pha mơ hồ nghe được vài tiếng động bên trong căn phòng ngủ chính. Ông vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, giống như có người nào đó đang khóc vậy.
Là một Alpha đã từng kết hôn ba lần, ông có thể phân biệt được đây không phải tiếng khóc khi đang làm chuyện trên giường. Tạ gia chủ do dự hồi lâu, cuối cùng cũng lại gần gõ cửa, hỏi: “Hai đứa dậy chưa? Bữa sáng xong rồi này.”
Tạ Thần Vũ trả lời: “Dậy rồi ạ, tụi con sẽ ra ngoài ngay.”
Tạ gia chủ ừ ừ rời đi.
Đôi chồng chồng giả tạo nhìn nhau. Cả hai đều dần dần trở nên bình tĩnh, bắt đầu tìm cớ thỏa hiệp, quyết định tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này.
Hai người rửa mặt xong, bầu không khí căng thẳng qua đi, lúc này trong lòng hai người vẫn còn một điểm lấn cấn.
Chờ cậu thay quần áo xong bước ra, Tạ Thần Vũ hỏi: “Cậu ngủ không sâu, tối hôm qua cậu thật sự không cảm thấy gì sao?”
Tống Ngạn trừng anh: “Thật sự, bằng không tôi đã đá anh xuống giường rồi!”
Tạ Thần Vũ nghĩ thầm: Đúng vậy.
Tống Ngạn hỏi: “Vậy anh……”
Tạ Thần Vũ nói: “Tôi cũng không có ấn tượng gì, chắc chắn là tôi không phản bội bạn gái tôi rồi.”
Tống Ngạn không phản bác, cậu vẫn tin tưởng nhân phẩm của vị học sinh xuất sắc này.
Hai người đều trầm mặc.
Giờ khắc này, cả hai đều đã nhận ra được pheromone của đối phương có ảnh hưởng như thế nào với hai người họ rồi. Đồng thời cũng biết được cả hai vẫn luôn muốn giấu giếm, không muốn cho đối phương biết bản thân đã say mê hay dựa dẫm vào pheromone của đối phương.
Độ xứng đôi 99% đây sao? Thật thất đức!
Hai người có chút kháng cự mà nhìn nhau, trong lòng đều dâng lên một suy nghĩ: Chắc chắn cậu ta/anh ta bị ảnh hưởng nặng hơn mình.
Tống Ngạn nói có sách mách có chứng: Hôm đó, vị học sinh xuất sắc này còn tiêm thuốc ức chế để ổn định xao động trong lòng mà.
Tạ Thần Vũ cũng có chứng cứ: Tên cuồng yêu đương này còn cọ vào bàn tay mình, hơn nữa còn là đang ở trạng thái đã ngủ say.
Tiếng gõ cửa “Cốc cốc” lại vang lên.
Cắt đứt suy nghĩ của hai người.
Hai người rửa mặt thay quần áo quá lâu, không có vẻ như “sẽ ra ngoài ngay” như đã nói. Vì vậy Tạ gia chủ liền không yên tâm mà lại gõ cửa lần nữa. Lúc này cửa được mở ra, ông liền âm thầm đánh giá, phát hiện khóe mắt của Tống Ngạn có hơi hồng hồng.
Thế, vừa rồi là khóc thật à? Ông cũng muốn hỏi thử, nhưng lỡ như đây là thú vui yêu đương của đôi chồng chồng nhà con trai, hỏi thì có hơi xấu hổ.
Tống Ngạn đứng trước mặt Tạ gia chủ, cậu chẹp miệng một cái, vẻ mặt vô cùng oan ức.
Tạ Thần Vũ: “?”
Tạ gia chủ lập tức có cớ để hỏi: “Làm sao vậy? Thần Vũ khi dễ con à?”
Tống Ngạn tố cáo: “Con đã sắp muộn rồi, anh ấy cứ quấy rối con, còn bảo con trốn học nữa, ngài……ngài nói anh ấy đi ạ.”
Cậu nói xong liền vọt vào nhà ăn cầm hai miếng bánh mì nướng, hoang mang rối loạn mà chạy ra ngoài.
Đóng cửa cái “Rầm”.
Tạ gia chủ chuyển mắt nhìn về phía con trai, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa không hài lòng.
Tạ Thần Vũ nói: “Con……”
Nhóc con bất hiếu, mới vừa khen hiếu thuận hồi tối hôm qua, nay đã trở mặt hãm hại người giám hộ rồi.
Anh thầm nghĩ: Có lẽ tên cuồng yêu đương này vẫn chưa nguôi giận rồi. Tạ Thần Vũ đành phải cam chịu mà đội cái nồi này, tự mình diễn xuất: “Dù sao thì cũng mấy ngày rồi tụi con không gặp được nhau……”
Tạ gia chủ cắt ngang lời anh: “Còn đứng đấy làm gì? Không mau đuổi theo đưa Ngạn Ngạn đi học đi? Không được đi lâu đâu đấy, nhanh chóng quay lại công ty gặp ta.”
Đuổi theo không kịp đâu, nhưng dù vậy Tạ Thần Vũ vẫn nghe lời dạ dạ. Quả nhiên vừa ra cửa, chiếc xe chở Tống Ngạn đã bay mất hút rồi. Tạ Thần Vũ vào nhà ăn sáng cùng với Tạ gia chủ, nghe hết một bài luận văn của ông, sau đó mới cùng ông đi đến công ty.
Lúc trước khi được điều đến đây, toàn bộ công ty chi nhánh đều biết vị thái tử này đến đây để đi học cùng với người yêu.
Các vị lãnh đạo trong chi nhánh quan sát được mấy ngày, thấy vị thái tử này không có muốn khoa tay múa chân, mà chỉ bắt đầu tiếp xúc với một hạng mục bình thường. Các vị lãnh đạo liền yên tâm, nghĩ xem nên làm thế nào để kéo gần quan hệ với vị thái tử này. Đáng tiếc trong lòng người ta chỉ có bạn đời mà thôi, căn bản chẳng thấy mặt đâu. Mỗi lần công ty có hội nghị hay có hạng mục cần phải mở họp, vị thái tử này đều chọn hình thức tham gia qua mạng, thật sự rất tuỳ hứng.
Nói thì nói như thế, nhưng hạng mục trong tay vị thái tử này vẫn luôn được xử lý rất thuận lợi. Điều này khiến cho mọi người không khỏi nhớ tới những lời trước kia mà Tạ gia chủ đã nói – con trai tôi là một học sinh xuất sắc.
Cũng vì vậy mà khi Tạ gia chủ cùng con trai đi đến công ty, đều nghe thấy các vị lãnh đạo không tiếc lời khen mà khen ngợi con trai ông.
Mặc dù Tạ gia chủ vẫn luôn biết con trai là một người ưu tú, nhưng ông vẫn không nhịn được mà vui sướng. Tạ gia chủ nhìn các công việc đã được con trai xử lý, phát hiện không có gì muốn bổ sung hoặc cần phải chỉ bảo thêm, liền yên tâm nói: “Lần sau mở họp cố gắng đến thẳng công ty, đừng họp qua mạng nữa.”
Tạ Thần Vũ gật đầu dạ dạ, anh hỏi: “Lần này cha đến tinh cầu Bá Đích để làm gì vậy?”
Tạ gia chủ nói: “Ta chỉ đi ngang qua, thuận tiện đến xem con, ngày kia là đi rồi.”
Ông dừng lại một chút, đoạn nói, “Không được khi dễ Ngạn Ngạn nữa.”
Tạ Thần Vũ nói: “Không có đâu ạ, con thích em ấy không kịp nữa là.”
Tạ Thần Vũ kiên nhẫn ở công ty cả ngày trời, tối đến liền nhắn tin cho Tống Ngạn: Hiếm khi tôi mới trở về một chuyến, cậu có cần tôi đến trường của cậu không?
Tống Ngạn lập tức trả lời: Không cần.
Cậu hỏi: Đêm nay, cha của anh có ở lại không?
Tạ Thần Vũ: Không, tôi đã hỏi rồi, ông ấy nói không muốn quấy rầy chúng ta nên đã ở khách sạn rồi.
Tống Ngạn rất hài lòng, vừa tan học liền ngồi xe quay về nhà.
Hai người chờ Tạ gia chủ đi rồi, liền quay về hình thức ở chung trước kia. Cả hai đều muốn quên đi đoạn lịch sử đen tối của ngày hôm đó, thế nhưng thời gian vẫn không cho bọn họ có cơ hội đấy.
Ba ngày sau, hai người bước lên phi thuyền đi đến viện nghiên cứu, bắt đầu tiêm liều thuốc thử thứ hai.
Lần này phản ứng không còn mãnh liệt như lần tiêm thuốc thử đầu tiên, thế nhưng Tống Ngạn vẫn bị choáng đầu.
Tuy cậu có thể miễn cưỡng đi được, nhưng vai diễn của Tạ Thần Vũ là thâm tình săn sóc chứ không phải lạnh ngắt như băng, anh đành phải bế cậu lên.
Anh hỏi: “Tiêm đến liều thuốc thứ mấy thì mới không cảm thấy khó chịu nữa?”
Nghiên cứu viên nói: “Có lẽ tiêm xong liều thứ ba thì sẽ ổn định hơn. Mấy lần tiêm sau đó, chỉ cần tiêm xong quan sát nửa giờ là có thể rời đi được rồi.”
Tống Ngạn vừa nghe vừa nghĩ thầm trong đầu: Vậy lần sau sẽ không cho Tạ Thần Vũ đến đây cùng mình nữa, đỡ phải bị ôm tới ôm lui hoài.
Tống Ngạn được Tạ Thần Vũ ôm ra ngoài, nhìn hành lang lúc ẩn lúc hiện, cậu cảm thấy thật choáng váng. Tống Ngạn tựa đầu vào vai anh, theo bản năng mà cọ cọ, ngay sau đó liền cứng cả người.
Tạ Thần Vũ cũng dừng chân lại.
Hai người đồng loạt mở miệng.
Tống Ngạn nói: “Không có.”
Tạ Thần Vũ nói: “Cậu vừa mới cọ vào người tôi đúng không?”
Tống Ngạn liền nói: “Bớt tự luyến đi, chỉ là đầu tôi bị tuột xuống mà thôi.”
Tạ Thần Vũ thấy cậu khó chịu, liền săn sóc mà không nói gì nữa.
Nhưng tâm tình thì lại vô cùng sung sướng, nghĩ thầm: Cuối cùng thì cũng hòa nhau rồi.
Vừa rồi anh có lén đi vào toilet tiêm một liều thuốc ức chế rồi, chắc chắn lần này cơ thể anh sẽ vô cùng ổn định.
Đáng tiếc vui quá hóa buồn.
Vừa mới bước vào thang máy, anh đã ngửi được một ít pheromone Omega quen thuộc. Lúc này anh mới phát hiện, tuy thuốc ức chế của viện nghiên cứu được điều chế đặc biệt, nhưng dưới tầm ảnh hưởng của độ xứng đôi 99%, căn bản không có thuốc ức chế nào trên thị trường có thể khống chế được cả.
Tạ Thần Vũ lại kiên cường ôm người lên, thật đau lòng căm giận.
Tống Ngạn bị nắm bím tóc, cũng vô cùng đau lòng căm giận.
Xem ra cần phải giảm bớt số lần gặp nhau rồi……
Hai người thầm nghĩ trong lòng: Dù sao thì người ta cũng đã có đối tượng rồi, nên bớt mấy chuyện như này thì hơn. Nghỉ hè không gặp, học kỳ sau cũng không gặp, tốt nhất là chỉ nên gặp nhau vào kỳ nghỉ Tết.
Mới vừa suy nghĩ đến đây, bản năng của vị Alpha nào đó lại trỗi dậy.
Hầu kết trượt một cái, một tiếng nuốt nhỏ vang lên.
Bầu không khí trong thang máy vô cùng yên lặng.
Ngay sau đó, hai người đều đồng thời mở miệng.
Tạ Thần Vũ nói: “Không có.”
Tống Ngạn nói: “Anh vừa mới nuốt một ngụm nước bọt đúng không?”
===================
Ụa anh ơi, mới gỡ hòa chưa được bao lâu mà? =)))))
Lần nào anh công cũng là người đội nồi =))))))))))