Đến đây, cư dân mạng đành phải chấp nhận cái tên “Kim Diễm” này của vị lính mới.
Tạ Thần Vũ cũng nhìn thấy hot search, lúc ấy anh chỉ cảm thấy vị lính mới này rất gầy yếu. Thế nhưng bây giờ gặp được, anh phát hiện vị lính mới này còn gầy hơn, vóc dáng chưa đến 1m8, dường như không giống như một Alpha.
Tống Ngạn cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu, cậu nghiêng đầu nhìn qua.
Tạ Thần Vũ hơi hơi mỉm cười với cậu.
Tống Ngạn lạnh lùng gật đầu, xem như đáp lại.
Rất nhanh sau đó, đám người Du Kình cũng phát hiện ra bọn họ.
Ông chủ đương nhiệm – Phó Vân Tĩnh chủ động chào hỏi: “Ông chủ Trần.”
Tạ Thần Vũ cười bắt tay với Phó Vân Tĩnh: “Ông chủ Phó.”
Hai bên còn chưa kịp hàn huyên, chợt nghe thấy một giọng nói u ám vang lên, phá tan bầu không khí yên lặng.
“Ông chủ Trần.”
Mọi người theo tiếng nhìn qua, người vừa cất tiếng nói là vua của tinh vực Gauze – tướng quân Sâm Đức.
Tướng quân sải bước đi qua, nhìn thẳng vào Tạ Thần Vũ, nói: “Gần đây ta có nghe được một tin tức, nói rằng ông chủ Trần chính là hung thủ đã giết chết con trai ta. Liệu có đúng như vậy không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không đúng đâu ạ.”
Tướng quân Sâm Đức yên lặng nhìn chằm chằm vào Tạ Thần Vũ.
Vị vua một cõi này có thân hình cao lớn, mặt mày hung ác, cả người tỏa ra khí chất tàn bạo. Nháy mắt bầu không khí bên trong hành lang như bị bao trùm trong sự yên lặng.
Đám người Du Kình im lặng vây xem.
Đám người Tinh Thần cũng đang nhìn về phía Sâm Đức, vẻ mặt bâng quơ nhẹ nhàng, nhưng có thể thấy được cơ bắp trên tay đang vô cùng căng thẳng.
Tạ Thần Vũ bình tĩnh đối diện với Sâm Đức, thản nhiên cực kỳ.
Khoan nói đến khi ấy anh làm việc vô cùng sạch sẽ, cho dù có bị lộ đuôi, ắt hẳn Sâm Đức sẽ không chờ đến tận bây giờ mới nói.
Nếu gần đây có người phát hiện và biết được sự kiện kia, vậy thì chỉ có hai lựa chọn. Một là báo tin cho Sâm Đức, cầm tiền thưởng chạy lấy người. Hai là sẽ đến đây dọa dẫm anh.
Nếu người đó không màng đến tiền mà vô cùng hận anh, chắc chắn người đó sẽ công khai chứng cứ trên mạng, để anh bại lộ ở trước mặt mọi người, để người nhà và bạn bè của anh bị liên lụy.
Hơn nữa, với tính cách của Sâm Đức, nếu thật sự có chứng cứ, gã sẽ chẳng nhiều lời với anh làm gì, e là đã giết chết anh từ lâu rồi.
Lão Tiền nhìn bọn họ, vừa âm thầm phỉ nhổ: Sao hổng giải thích thêm đi ba?, vừa nghiêm túc quan sát sắc mặt của Sâm Đức. Hắn yên lặng tự hỏi: Liệu bây giờ bắt người thì có được tính và được trao thưởng không ta?
Chỉ thấy Sâm Đức mở miệng: “Dựa vào đâu để ta tin ông?”
“Tôi cũng không biết,” Tạ Thần Vũ nói, “Tôi nhớ lúc xảy ra chuyện, trên mạng có liệt kê ra một dãy cái tên hiềm nghi. Sao tướng quân lại tin tưởng bọn họ không phải là hung thủ?”
Tướng quân Sâm Đức không nói gì.
Tạ Thần Vũ nhận lấy tầm mắt của gã tầm hai giây, bất đắc dĩ bật cười.
Anh cảm thấy giờ phút này anh có thể ôn hòa bình thản với tên súc sinh ở trước mặt này là đã kiềm chế lắm rồi.
Lòng thì âm thầm suy nghĩ xem sau này nên giết tên súc sinh này như thế nào, nhưng bề ngoài thì lại miễn cưỡng nói thêm vài câu: “Một năm trước tôi vẫn chưa làm nghề này. Thời điểm tôi mua Tinh Thần, nó cũng chưa được gọi là Tinh Thần. Hơn nữa so với hiện tại thì quy mô càng nhỏ hơn, lấy cái gì để giết người đây?”
Tạ Thần Vũ vẫn luôn yên tâm về hiệu suất làm việc của cậu nhỏ, thủ tục chuyển nhượng đều đâu ra đấy, không sợ người khác điều tra ra.
Cho nên ít nhất ở bên ngoài, anh của năm đó chẳng dính dáng gì đến công ty lính đánh thuê.
Tạ Thần Vũ nhún vai nói: “Quan trọng nhất chính là tôi không có động cơ giết người. Tôi còn tưởng rằng tướng quân sẽ không tin những tin đồn nhảm nhí này.”
Tướng quân Sâm Đức lại nhìn chằm chằm anh, kế đó lại thu hồi ánh mắt.
Vốn dĩ gã cũng không tin, nhưng chuyện liên quan đến con trai, gã cũng nên gạ hỏi một chút.
Là người đứng đầu trong ban tổ chức, gã duỗi tay làm một tư thế mời, mời bọn họ tiến vào bên trong.
Trải qua câu chuyện căng thẳng vừa rồi, cuối cùng cả hai nhóm người của hai công ty cũng không còn tâm tình để hàn huyên với nhau nữa, bắt đầu tiến vào hội trường.
Hội trường tổ chức rất lớn và sử dụng hình thức phòng riêng có bậc thang hình tròn, bảo vệ hoàn toàn sự riêng tư của khách mời.
Tống Ngạn rảo bước tiến vào phòng của Du Kình, chợt nghe thấy bọn họ vẫn còn đang thảo luận chuyện của Sâm Đức.
“Đã hơn một năm trôi qua rồi, vậy mà vẫn còn nổi điên.”
“Dù sao thì người ta cũng bị tuyệt hậu mà. Nghe nói một năm nay, hắn điên cuồng chữa bệnh, hốc một mớ thuốc linh ta linh tinh, không biết liệu có hốc chết luôn không?”
“Hai cha con tên này chẳng ra gì, một tên thì chết không rõ ràng, một tên thì hốc nhiều thuốc quá có ngày cũng sẽ chết, xem như là báo ứng……”
Trong khi nói chuyện, các vị khách mời đã lần lượt bước vào hội trường, nháy mắt đã chật kín các phòng.
Một lúc sau, nhóm biểu diễn làm nóng hội trường lui xuống, nhường sân khấu lại cho người dẫn chương trình phát biểu lời khai mạc.
Ngày đầu tiên của hội trường đấu giá tràn ngập những món đồ kỳ lạ.
Ví dụ như có đặc sản của một bộ lạc nào đó – không biết đào được từ một góc xó xỉnh nào.
Ví dụ như có món đồ đến từ nền văn minh ngoài hành tinh – cực khổ lắm mới tìm kiếm được.
Bên cạnh đó, cũng có một số đồ vật không rõ nguồn gốc, không thể đánh giá nhưng lại mang tính chất hiếm thấy. Ví dụ như răng của con trai một vị tổng thống nào đó chẳng hạn.
Tuy rằng phần lớn đều là những món đồ không mấy quan trọng, nhưng có thể bước lên sàn đấu giá của hội trường này thì cũng là vật không thể nào dễ dàng tìm kiếm được. Có đào lên được hay không cũng phải nhờ vận may và có một chút tầm nhìn xa trông rộng.
Giá khởi đầu của mấy món này rất thấp, thế nhưng với cái lưỡi lắt léo của người dẫn chương trình, cuối cùng thì cũng vẫn có người chịu bỏ ra một số tiền lớn để mua.
Tống Ngạn nhìn một hồi, dần dần cảm thấy không thú vị nữa. Đương lúc muốn đi kiếm chút gì đó để ăn, bỗng dưng lúc này dàn ban tổ chức lại mang lên sân khấu một vật gì đó.
“Mọi người đều biết tranh sơn dầu của vị họa sĩ nổi danh Địch Tuần đều rất có tiếng. Lần này chúng tôi phi thường may mắn khi có được một tác phẩm của ngài Địch sáng tác khi còn nhỏ,” người dẫn chương trình cười nói, “Cho đến thời điểm hiện tại, đây chính là tác phẩm – được ngài Địch vẽ khi còn nhỏ – đầu tiên, được lưu truyền ra bên ngoài. Và cũng rất có khả năng đây sẽ là tác phẩm cuối cùng trong bộ sưu tập khi còn nhỏ của ngài Địch mà mọi người có thể nhìn thấy!”
Tống Ngạn nghe được một cái tên quen thuộc liền dừng chân, nhìn về phía màn hình.
Bên kia, Tạ Thần Vũ đang uống nước, nghe vậy đột nhiên không kịp phòng bị thiếu chút nữa đã sặc.
Anh lau nước vươn ở bên khóe môi, bình tĩnh đặt ly xuống. Cậu nhỏ nghèo đến mức điên rồi hay sao mà lại kiếm tiền bằng hình thức này?
Thế nhưng trong lòng anh lại hiểu rõ, với tính cách tồi tệ của cậu nhỏ, chắc chắn có thể làm đến mức này. Dù sao cũng không ai biết vị họa sĩ nổi danh chính là ông chủ phía sau của nhà đấu giá lớn nhất tinh vực Aram. Thời điểm ban tổ chức có được món đồ này, có lẽ hai phần là chỉ nghĩ rằng bọn họ may mắn cho nên mới tìm kiếm được, tám phần còn lại là mừng rỡ như điên.
Nhưng cậu nhỏ nổi tiếng như vậy, theo lý thuyết thì món đồ này không nên được lấy ra vào ngày đầu tiên của hội trường đấu giá.
Tạ Thần Vũ ngẩng đầu lên, chờ diễn biến tiếp theo.
“Tác phẩm này của ngài Địch, chúng ta sẽ tiến hành bán đấu giá vào ngày hôm sau. Còn hôm nay, ngay sau đây chúng tôi sẽ cho quý vị xem một tác phẩm khi còn nhỏ của cháu trai ngài Địch!”
Người dẫn chương trình xốc màn lên, bắt đầu tẩy não: “Tay nghề của cháu trai này đều do một tay ngài Địch chỉ dạy, có chung một phong cách với ngài ấy. Tuy đến nay không theo con đường họa sĩ, nhưng cho dù là họa sĩ cũng không khinh thường được! Quý vị thích tác phẩm vừa rồi của ngài Địch ơi, ngàn vạn lần không thể bỏ qua tác phẩm này. Bởi vì để hai tác phẩm này ở cạnh nhau thì sẽ càng có giá trị cao hơn!”
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ: “……”
Đám người Du Kình ngẩn ra, tiếp theo đó liền nhanh chóng phản ứng lại, cả đám đồng loạt nhìn về phía Tống Ngạn: “Không phải cháu trai của Địch Tuần là “chồng” của cậu sao? Hắn có mấy người cháu trai vậy?”
Tống Ngạn nhìn bức tranh phóng to trên màn hình, phía dưới còn có chữ ký non nớt của một đứa trẻ, lập tức hít sâu một hơi nói: “Đúng là anh ta đó.”
Vừa nói dứt câu, chợt nghe người dẫn chương trình nói: “Giá khởi điểm là 100 tinh tệ, hiện tại bắt đầu đấu giá!”
Tống Ngạn đã chuẩn bị trước một con số rồi, lập tức ấn vào nút xác nhận đấu giá.
Người dẫn chương trình kích động nói: “Được, 250!”
Tạ Thần Vũ: “……”
Ai mà thất đức vậy? Đấu giá nào không đấu lại đấu 250?
Đã là kẻ có tiền, tại sao không làm tròn lên theo số nguyên 0, mà phải chen vào con số 50 làm gì? Chẳng lẽ là anti-fan của cậu nhỏ sao?
Cũng may có rất nhiều người cắn phải mồi tẩy não vừa rồi, rất nhanh giá cả đã tăng dần lên.
Tống Ngạn không tiếp tục đấu giá nữa.
Có thể cướp lấy vị trí đầu tiên là cậu đã có sự tôn trọng nhất định đối với “ông chồng” này của cậu rồi.
Tạ Thần Vũ trơ mắt nhìn đám người tranh nhau đấu giá, bỗng dưng có một suy nghĩ muốn nhảy lên thiêu rụi bức tranh này.
Lần đi này đều có tâm phúc, bọn họ đều biết thân phận thật sự của anh, nhịn không được nhìn anh một cái.
Trong đó có một người hỏi: “Không đấu hở sếp?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không.”
Cậu nhỏ dựa vào gương mặt nên hút được không ít fan não tàn. Người dẫn chương trình vừa mới khiêu khích, hiện trường đấu giá liền ồn ào điên cuồng cạnh tranh, hiển nhiên là có fans ở đây.
Fan não tàn có tiền là đáng sợ nhất.
Bảo tôi bỏ ra một số tiền lớn để mua về một tấm giấy tôi phá khi còn nhỏ ư? Đừng hòng.
Vài cấp dưới nghe vậy liền không hỏi nữa, lúc này tác phẩm khiến người ta hít thở không thông kia cũng đã bị người khác mua đi rồi.
Ngày đấu giá đầu tiên kéo dài đến tận đêm khuya, cuối cùng thì cũng kết thúc.
Tống Ngạn không nhìn thấy được bất cứ món đồ nào thú vị, bèn tay không quay về khách sạn. Cậu nhìn khoang thực tế ảo trong phòng, bước vào đăng nhập.
Vài phút sau, Tạ Thần Vũ cũng online, hai người gặp nhau ở nơi hai người đã off lần trước, lén lút điều tra địa chỉ IP của đối phương.
—— vẫn như cũ, là địa chỉ IP tạm thời.
Cả hai đều là người cẩn thận, trước khi lên mạng đều sẽ bật chương trình an toàn.
Hai người cũng từng đi tìm người chuyên nghiệp để phá giải, thế nhưng chương trình của đối phương cũng rất chuyên nghiệp, nếu cứ cố gắng phá giải ắt sẽ bị phát hiện, đành phải thôi.
Thời buổi này rồi, có nơi nào thường dùng đến địa chỉ IP tạm thời?
Đáp án: Chính là tinh vực Gauze.
Nó là một chuỗi các máy chủ đám mây, mỗi lần nó sẽ được định vị ngẫu nhiên và số lần sẽ được tăng lên. Hai người vừa liếc mắt là có thể nhận ra rồi.
Tạ Thần Vũ tiếc nuối mà thu hồi tay, anh cười hỏi: “Không phải giờ này là cậu đã ngủ rồi sao?”
Tống Ngạn nói: “Em ngủ không được nên muốn đi dạo một chút, anh thì sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Tôi cũng vậy, muốn đi chơi chỗ nào?”
Tống Ngạn nói: “Đi đâu cũng được ạ.”
Hai người liền tránh khỏi con phố buôn bán náo nhiệt, đi đến một công viên.
Tạ Thần Vũ đảo quanh những lời muốn nói trong miệng, do dự không biết có nên mở lời hay không.
Suốt dọc đường đi, anh đều suy nghĩ xem làm sao để đào được người này. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui anh vẫn cảm thấy nếu anh không bại lộ thân phận trước thì rất khó mà đào được nhóc con này, trừ phi là gặp may mắn.
Hơn nữa, nếu nhóc con này đang có mặt ở trên tinh vực Gauze và anh cứ thế mà tay không trở về, thì anh lại cảm thấy không cam lòng.
Tạ Thần Vũ yên lặng vài giây, đột nhiên nói: “Cậu nhìn đóa hoa phía trước kìa.”
Tống Ngạn theo bản năng nhìn qua: “Dạ?”
Tạ Thần Vũ chỉ vào đóa hoa nhỏ cách đó không xa: “Tinh vực nền văn minh ngoài hành tinh cũng có một đóa hoa giống y như vậy, tên là hoa Qua Linh, là loài có độc.”
Tống Ngạn giật mình.
Hôm nay trong buối đấu giá cũng xuất hiện vật phẩm này, hiện tại nói ra, là trùng hợp sao?
Tống Ngạn bình tĩnh nói: “Phải không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Tôi mới được phổ cập khoa học trên mạng.”
Tống Ngạn “Dạ” một tiếng, lại hàn huyên thêm một hồi, sau đó liền offline.
Ngày đấu giá thứ hai là một ít đồ cổ cùng tác phẩm nghệ thuật.
Tống Ngạn vẫn không có hứng thú với những vật phẩm này, một món cũng không đấu.
Còn Tạ Thần Vũ, bởi vì từ nhỏ đã được nung nấu một ít tế bào nghệ thuật, nên đã đấu giá đoạt được hai vật phẩm.
Hai người tan cuộc trở lại khách sạn, cả hai đều yên lặng mà nhìn chằm chằm khoang thực tế ảo.
Phòng khách sạn Tống Ngạn đang ở là một căn phòng xép, cậu đang ở chung với Phó Vân Tĩnh.
Đám người Du Kình vẫn chưa quay về phòng, tất cả đều đang tụ họp ở nơi này.
Một năm trôi qua, tất cả mọi người đều biết Tống Ngạn đang học chế tạo phi thuyền. Ngày mai là ngày cậu phải đi học, theo lý thuyết thì hôm nay cậu nên xin nghỉ.
Lão Tiền hỏi: “Rốt cuộc thì cậu đã nghĩ xong chưa?”
Tống Ngạn nói: “Tôi muốn công khai địa chỉ IP.”
Mọi người ngẩn ra: “Cái gì?”
Tống Ngạn lặp lại: “Tôi muốn công khai địa chỉ IP.”
Đây là chuyện mà cậu cứ cân nhắc mãi suốt quãng đường đi về hôm nay.
Hiện tại cậu đang ở trên tinh vực Gauze. Nếu vị đồng đội kia không ở nơi này, cho dù cậu có công khai địa chỉ IP thì cũng không điều tra ra được cậu.
Nếu ngược lại đồng đội đang ở nơi này, chứng tỏ khả năng cao cũng là người trong ngành. Cho dù cậu có công khai thì quen biết thêm một vị đồng nghiệp thì cũng có sao đâu.
Quan trọng là hai người đã quen biết nhau một năm trời, mà vẫn không có ai chủ động tiến thêm một bước. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì mối quan hệ này vẫn sẽ bế tắc mà thôi.
Tống Ngạn được người ta dạy lâu như vậy, nói thờ ơ là không có khả năng. Cậu không muốn lúc nào cũng phải cân nhắc đối phương là người tốt hay xấu, cậu chỉ muốn tự do thoải mái một chút. Huống chi ngày hôm qua, dường như đối phương cũng đang thả tín hiệu, cậu muốn thử mở lòng tiếp nhận.
Đám người Du Kình cân nhắc một chút, cảm thấy cũng được.
Nếu là người chung ngành, tốt xấu gì bọn họ cũng có thể xác định được nhân phẩm của đối phương, không cần phải treo cái mác thần bí như vầy nữa.
Phó Vân Tĩnh hỏi: “Nếu hắn không chú ý cậu mở IP thì sao?”
Tống Ngạn nói: “Vậy có nghĩa là không duyên phận.”
Nhưng quen biết đến nay, hai người đã có sự hợp ý nhất định rồi.
Cậu nói: “Tôi cá là anh ta cũng sẽ mở IP.”
Bên kia, Tạ Thần Vũ vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng gõ gõ khoang thực tế ảo.
Từ trước đến nay, anh sẽ không làm những chuyện mà anh không nắm chắc, nhưng chuyện lần này anh thật sự cảm thấy không được chắc chắn cho lắm.
Hiện anh đang ở ngoài chỗ sáng, nếu để người ngoài biết được anh mạnh trong nhiều lĩnh vực thì sẽ không tốt. Đặc biệt là dưới tình huống không thể biết được bối cảnh của đối phương như thế nào.
Vì nhóc con này mà mạo hiểm một lần, liệu có đáng không?
Anh cười cười, mở khoang thực tế ảo ra, bước vào.
—— Đáng.
Hai người đều online, đứng nhìn nhau trong công viên – nơi hai người đã offline ở lần trước, lại tiếp tục tra xét IP của đối phương.
Vẫn như cũ, là địa chỉ IP tinh vực Gauze.
Thế nhưng dường như khác với IP lần trước, lần này có thể tra được địa chỉ cụ thể, là một tòa khách sạn. Tuy hai người không ở chung cùng một khách sạn, nhưng ít ra có thể xác định được hiện tại đối phương đang ở một khách sạn trong thành phố này.
Nháy mắt cả hai người đều hiểu rõ ý tứ của đối phương.
Tống Ngạn nhìn anh, biết rõ còn cố hỏi: “Ngày mai là ngày đi học rồi, mấy anh em vệ sĩ của anh có tìm anh tụ tập không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Có, mấy ngày hôm trước bọn họ đã tới rồi. Bọn họ nói muốn dẫn tôi đi mở mang tầm mắt một chút, nên tôi liền đi theo bọn họ đến một hội trường đấu giá. Xem ra ngày mai không thể đi học với cậu được rồi.”
Tống Ngạn: “……”
Thế mà cũng soạn ra được?
Cậu lạnh lùng nói: “Vậy anh đi chơi với bọn họ đi, em off.”
“Khoan đã,” Tạ Thần Vũ vội vàng gọi cậu lại, cười nói, “Chọc cậu thôi.”
Tống Ngạn nghiêng đầu nhìn anh.
Tạ Thần Vũ liền chủ động nói: “Muốn gặp mặt không?”
Tống Ngạn hỏi: “Ngay bây giờ luôn ạ?”
Tạ Thần Vũ nói: “Tùy cậu.”
Tống Ngạn tự hỏi vài giây: “Vậy trước đó thêm số liên lạc của nhau đi.”
Tạ Thần Vũ nhướng mày: “Không phải cậu muốn lấy số liên lạc của tôi để thăm dò điều tra tôi đấy chứ?”
Tống Ngạn nghĩ như vậy thật, nhưng ngoài miệng lại nói: “Sẽ không.”
Cậu tung mồi nhử, “Nếu anh không yên tâm, anh cũng có thể điều tra em.”
Tạ Thần Vũ hiểu rồi: “Xem ra không có bao nhiêu người biết được số liên lạc này của cậu, vậy thì có thể thu hẹp phạm vi một chút rồi.”
Tống Ngạn vô cùng bình tĩnh.
Hội trường đấu giá có nhiều người như vậy, cho dù đã được thu hẹp thì vẫn là tìm kim ở dưới đáy biển mà thôi.
Cậu hỏi: “Vậy anh có muốn không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Muốn.”
Tống Ngạn nói: “Vậy anh đưa số liên lạc ra để trao đổi đi.”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Có vẻ như tôi có hơi thiệt thòi rồi.”
Sau khi đi thêm một bước này, hai người càng lúc càng cẩn thận, bắt đầu một làn gió mới.
Cả hai đều không chọn thời điểm ban ngày nhiều người, kẻo đối phương trốn trong đám đông hoặc tòa nhà rồi liếc mắt bỏ chạy. Cũng không chọn những địa điểm xa lạ, kẻo đối phương sẽ đào hố sẵn.
Cuối cùng cả hai đều một lòng cho rằng hội trường đấu giá là OK nhất.
Hơn phân nửa tất cả các vật phẩm trong ngày đấu giá thứ ba này đều là những vật phẩm quý giá, kế tiếp sau đó là một ít hoạt động không mấy hợp pháp. Hai người đều không hứng thú với các hoạt động phía sau này, quyết định sẽ gặp nhau ở khu nghỉ ngơi của hội trường đấu giá.
Có lẽ ban tổ chức cũng không muốn toà nhà này quá hoang vắng, ở khu nghỉ ngơi có trồng một mảng cây xanh. Thường ngày con đường kia rất ít người, đi dần dần một hồi, người sẽ càng lúc càng ít. Hơn nữa nơi đó còn là địa bàn của ban tổ chức, có lẽ sẽ không bị đối phương đào hố.
Hai người xác nhận thời gian gặp mặt xong, mang theo đủ loại suy đoán về các tình huống gặp mặt ngày mai, chúc nhau ngủ ngon.
Sáng hôm sau, Tống Ngạn vẫn theo thường lệ dạo chơi trong thành, nếm thử một ít món ăn đặc sắc, nhàn nhã vượt qua một ngày.
Tối đến, cậu kiểm tra một lần nữa quần áo trên người, đi theo đám người Du Kình đến hội trường đấu giá.
Cuối cùng thì lần này cũng có vật phẩm khiến cậu cảm thấy hứng thú. Đáng tiếc mấy khối đá quý này được bán với giá quá đắt, cậu cảm thấy không đáng giá nên kiên nhẫn chờ nửa trận đầu kết thúc, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Đám người Du Kình có chút không yên tâm: “Thật sự không cần chúng tôi đi theo sao?”
Tống Ngạn nói: “Không cần, tôi muốn tự mình xử lý.”
Đám người Du Kình nghe vậy liền buông tay, nghĩ thầm, tự ngã mới nhớ lâu được.
Tống Ngạn mở cửa, theo hành lang đi đến khu nghỉ ngơi.
Mới vừa rảo bước trên con đường nhỏ có hai hàng cây xanh hai bên, bỗng dưng đèn trên đỉnh đầu tắt đi.
Ngay sau đó, dòng điện dự phòng được khởi động, những chiếc đèn dự phòng nho nhỏ dần dần sáng lên, khiến ánh sáng toàn bộ khu nghỉ ngơi mập mờ đến đáng sợ.
Tống Ngạn dừng chân, nghĩ thầm: Xảy ra chuyện rồi. Có thể cúp điện với phạm vi lớn như vậy, có lẽ là nhắm vào hội trường rồi, không liên quan đến mình.
Hơn nữa mặc dù chưa biết được thông tin của vị đồng đội kia, nhưng chắc chắn vị đồng đội kia sẽ không lừa cậu sập bẫy. Cho dù là lừa thật thì cũng cần phải biết là ai mới đi trả thù được.
Vì thế cậu dừng lại tầm hai giây, sau đó liền tiếp tục đi về phía trước.
Bên kia, Tạ Thần Vũ đang đứng rửa tay trong toilet khuôn viên cây xanh, trong lòng cũng hiện lên cùng một suy nghĩ: Xảy ra chuyện rồi.
Anh nhanh chóng phân tích tình huống, kế đó cũng cẩn thận bước ra ngoài.
Hai người đi trên hai hành lang riêng biệt, đến lối rẽ sắp tới là sẽ gặp được nhau.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu chợt có một thanh âm sột soạt vang lên. Ngay sau đó liền “Phanh” một tiếng, cửa sổ thông gió bị đẩy ra, một người nhảy xuống.
Người nọ dừng ở ngay lối rẽ. Tống Ngạn và Tạ Thần Vũ thấy được rõ ràng, cả hai cùng nhướng mày.
Tống Ngạn nghĩ thầm: Chẳng lẽ trước đó thả tín hiệu với mình, là vì muốn thực hiện tốt kế hoạch đã chuẩn bị sẵn, muốn kéo mình thành tấm đệm hoặc giải quyết hậu quả giùm sao? Thật uổng công cả ngày hôm qua còn tưởng cả hai đều có ý muốn gặp mặt nhau, căn bản là chỉ có một mình mình muốn thôi!
Tạ Thần Vũ nghĩ thầm: Lần đầu tiên gặp mặt mà đã kéo mình xuống nước rồi? Cực khổ dạy lâu như vậy, chẳng lẽ lại dạy ra một đứa lòng dạ hiểm độc?
Hai người đều muốn xác nhận xem người nọ có phải người bạn trên mạng kia của mình hay không, liền tiến lên vài bước, sẵn sàng thủ thế.
Sau đó lại một loạt tiếng động vang lên, có bốn năm người đồng loạt nhảy xuống.
Cả bọn vừa đáp xuống mặt đất, vừa nhấc đầu lên liền thấy hai người đứng ở hai bên hành lang, nghĩ thầm: Một nơi khỉ ho cò gáy thế này sao lại có người vậy hả?
Không khí đọng lại tầm một giây, tiếp theo tiểu đội nhảy cửa sổ thông gió kia quyết định giết người diệt khẩu. Cả bọn tách ra, ùa về phía hai người Tống Ngạn và Tạ Thần Vũ.
Nháy mắt, Tống Ngạn và Tạ Thần Vũ liền tiến vào trạng thái chiến đấu.
Hai người đều có kỹ thuật đánh nhau vượt trội, nhẹ nhàng dọn sạch đám người.
Ngay sau đó, cả hai liền phát hiện ra hình bóng của đối phương, đều đồng loạt kêu lên:
“Là anh.”
“Là cậu.”
Quen biết đến nay, mỗi khi rảnh rỗi hai người sẽ lại vật nhau, dần dần đã thuộc cách đánh của đối phương từ lâu rồi, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra được ngay.
Tống Ngạn nghĩ thầm: Là ông chủ của Tinh Thần.
Tạ Thần Vũ nghĩ thầm: Là lính mới của Du Kình.
Sau khi kinh ngạc qua đi, hai người lại quay về trạng thái ban đầu.
Cả hai đều không nhịn được mà dâng lên một niềm vui sướng.
Thật may mắn, hai người đều nghĩ.
Rốt cuộc thì một tràng máu nóng này không cần phải cho chó ăn rồi.
Bởi vì rốt cuộc trên đời này, vẫn tồn tại một tấm chân tình!
===================
ố ồ hai đứa sắp lột lớp da đầu tiên xuống rồi:”>