Tạ Thần Vũ nghe vậy vẫn không hề thay đổi sắc mặt.
Sớm chiều ở chung với nhau được hơn hai tháng, nếu đến nay anh vẫn chưa thể hoàn toàn xác nhận sự không tồn tại của “anh Cương Tử”, đúng là sống uổng phí.
Anh hỏi: “Ồ, thế hai người đi chơi ở đâu vậy?”
Tống Ngạn nói: “Không nói cho anh biết.”
Trong lòng cậu vẫn đang rất loạn, cậu nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt, cố gắng duy trì hình thái nhân vật, rầm rì một tiếng: “Dù sao cũng không ở nhà.”
Tạ Thần Vũ bước tới dừng lại ở trước mặt Tống Ngạn, không buông tha bất kỳ một biến đổi nhỏ nào trên gương mặt cậu, thử hỏi: “Tôi cũng được nghỉ, dẫn tôi đi với?”
Tống Ngạn lập tức cự tuyệt: “Không.”
Cậu vẫn luôn cảm thấy đứng bên cạnh Tạ Thần Vũ hô hấp có chút không thuận, không muốn đối diện với anh nữa, nên liền che giấu địa điểm, mở máy truyền tin lên, muốn tìm việc gì đó để làm. Vì thế cậu mở bản ghi chép ra, nhập mã rồi chiếu ra ngoài cho anh xem: “Nhìn đi, không có chỗ cho anh.”
Đó là một ảnh chụp màn hình mua vé, ngoại trừ tên của Tống Ngạn ra, những thông tin còn lại đều được che đậy, nhưng có thể thấy được rõ ràng là có hai người và chỉ đặt duy nhất một phòng ở trên phi thuyền.
Nụ cười trên môi lập tức liền cứng lại, ngay sau đó Tạ Thần Vũ liền khôi phục bình thường. Anh vẫn kiên trì với phán đoán của mình: Trên đời này, tuyệt đối không thể có một tên chết tiệt như “anh Cương Tử”!
Anh hướng dẫn từng bước: “Trả vé lại đi, tôi lái phi thuyền dẫn hai người đi chơi, chúng ta muốn đi đâu thì đi đó.”
Tống Ngạn rất kiên trì: “Không.”
Tạ Thần Vũ tiếp tục lui binh cầu xin, “Dù sao thì cũng nên nói địa điểm đến cho tôi biết, miễn cho xảy ra chuyện tôi lại tìm không thấy cậu.”
Tống Ngạn tiếp tục kiên trì: “Không, tôi đi ôn tập đây.”
Tạ Thần Vũ rất muốn giữ cậu lại nói chuyện cho đàng hoàng, nhưng nghĩ đến kỳ thi vẫn còn ở ngay trước mắt, đành phải tạm thời bỏ qua, chờ cậu thi xong rồi lại nói.
Tống Ngạn căng mặt trở về phòng, trở tay đóng cửa lại, trái tim đập càng lúc càng nhanh hơn, trong đầu toàn là hình ảnh của bức tranh kia.
Cậu đi rửa mặt, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại, trong đầu chợt dâng lên một suy nghĩ quỷ dị: Không biết Tạ Thần Vũ có hiểu lầm hay không.
Cậu vô thức nghĩ ngợi: Hẳn là sẽ không. Bằng không thì thật sự rất có lỗi với chỉ số thông minh của vị học sinh xuất sắc này.
Đương nhiên là Tạ Thần Vũ không tin rồi.
Anh nhanh chóng phân tích một vòng: Một là Du Kình có hoạt động, gần đây có người của Du Kình, nên hai người hẹn nhau tập hợp. Hai là, Tống Ngạn đi ra ngoài chơi cùng với bạn bè và người duy nhất trong trường có được đãi ngộ này chính là Đậu Mính Mính.
Vì thế anh liền liên hệ với Đậu Mính Mính, hỏi thẳng vào vấn đề: Có phải kỳ nghỉ hè này hai người đi đâu chơi không?
Đậu Mính Mính không hề phòng bị nói: Đúng vậy, đi tinh vực Tây Hà á. Anh cũng muốn đi sao?
Tạ Thần Vũ chần chờ hai giây: Hiện tại tôi vẫn chưa chắc chắn. Cậu đừng nói với Ngạn Ngạn là tôi đã từng hỏi cậu. Đến lúc đó nếu tôi có thể đi được, tôi sẽ tạo bất ngờ cho em ấy.
Đậu Mính Mính: OK nha ~
Tạ Thần Vũ: Theo kế hoạch, hai người đi chơi trong bao lâu?
Đậu Mính Mính: Chưa đến một tháng là đã về rồi.
Tạ Thần Vũ: Ừm.
Một tuần sau đó, Tạ Thần Vũ vẫn tiếp tục sinh hoạt bình thường cùng với Tống Ngạn. Anh phát hiện cảm giác của anh không hề sai, phần lớn thời gian Tống Ngạn đều che giấu rất tốt, nhưng ngẫu nhiên vẫn có thể nhìn ra được một tia khẩn trương từ cậu.
Tuy trong lòng có chút sốt ruột, nhưng anh vẫn không muốn phải ép buộc cậu. Biết được cùng ngày thi xong cậu sẽ xuất phát đi luôn, anh giãy giụa một hồi, cuối cùng sự săn sóc vẫn đặt lên trên hàng đầu, quyết định cho Tống Ngạn thời gian để điều chỉnh tâm tình.
Tạ Thần Vũ nhìn Tống Ngạn kéo vali đi ra ngoài, hỏi: “Thật sự không cần tôi đưa cậu ra bến cảng sao?”
Tống Ngạn nói: “Không cần.”
Tạ Thần Vũ chỉ đang hỏi vu vơ mà thôi, bởi vì anh biết Tống Ngạn sẽ đi đón Đậu Mính Mính trước.
Thấy Tống Ngạn sắp mở cửa rời đi, anh khẽ gọi một tiếng: “Ngạn Ngạn.”
Trái tim đập hẫng một nhịp, Tống Ngạn đứng yên tại chỗ quay đầu lại.
Tạ Thần Vũ ngồi ở trên sô pha, sau lưng là bức tranh kia, dường như màu sắc sáng chói trên bức tranh cũng lan vào đôi mắt anh.
Đôi mắt anh cong cong: “Trước kia em đã từng hỏi anh rằng anh có ý đồ gì với em hay không. Nếu anh thật sự có, vậy em sẽ chuẩn bị như thế nào đây?”
Tống Ngạn chợt ngừng hô hấp.
Tạ Thần Vũ nói: “Đi đi, đi chơi vui vẻ, về rồi nói đáp án cho anh nghe.”
Tống Ngạn ngồi trên xe, đi đón Đậu Mính Mính.
Mãi cho đến khi Đậu Mính Mính lên xe được mười phút rồi, cậu cũng chưa nói một lời nào.
Đậu Mính Mính nhìn Tống Ngạn: “Cậu làm sao vậy?”
Tống Ngạn bình tĩnh trả lời: “Không có gì.”
Đậu Mính Mính vẫn luôn cảm thấy trạng thái của cậu có gì đó không đúng: “Thật không?”
Tống Ngạn bình tĩnh gật đầu.
Chỉ là hiện tại trong đầu cậu chỉ toàn là hình ảnh của một người và câu nói kia mà thôi.
Hai người đi đến bến cảng, thông qua kiểm tra an ninh tiến vào khu ngồi chờ.
Tạ Thần Vũ ngồi một mình trong nhà một hồi, quyết định đi rèn luyện cơ bắp. Anh đăng nhập vào thực tế ảo gọi đám tâm phúc vào, nhìn lướt qua một vòng, thuận miệng hỏi: “Tiểu Trình đâu?”
Một tâm phúc nói: “Đi tinh vực Tây Hà rồi sếp.”
Tạ Thần Vũ đang muốn ra tay, nghe vậy liền dừng lại: “Đi làm gì?”
Tâm phúc nói: “Đi gặp đối tượng yêu đương qua mạng đó sếp.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Mình một lòng săn sóc không muốn quấy rầy, buông tay để cho Ngạn Ngạn đi chơi cùng với bạn bè, kết quả người bạn này lại đi gặp đối tượng yêu đương!
Một tên già dặn tình trường và một tên cuồng yêu đương, hai đứa này ở chung với nhau thế nào cũng là “một đòn thiên lôi dẫn đến địa hỏa”, liệu có còn quan tâm đến Ngạn Ngạn nhà mình không?
Nghĩ đến Tống Ngạn làm gì cũng phải lẻ loi một mình, đi chơi còn bị buộc phải ăn cơm chó, Tạ Thần Vũ liền ngồi không yên.
Thế nhưng đã nói là không đi theo rồi, giờ đuổi theo thì không được thích hợp cho lắm. Tạ Thần Vũ tự hỏi hai giây: Vậy thì đổi thân phận để đi là được.
Anh hỏi: “Cũng rất lâu rồi chúng ta chưa tổ chức team building nhỉ?”
Mọi người nghe vậy liền biết sếp đang có hứng, vội vàng lên tiếng.
Tạ Thần Vũ nói: “Vậy mọi người thu thập một chút, chúng ta sẽ tập hợp đi team building.”
Các tâm phúc vô cùng kích động: “Hay quá, sếp lại gặp được chuyện gì tốt sao?”
Đúng là gần đây Tạ Thần Vũ gặp được chuyện tốt. Bởi vì vào ngày kỷ niệm hai năm kết hôn kia, anh phát hiện Tống Ngạn cũng có cảm tình với anh, liền cười nói: “Tôi vừa mới trải qua ngày kỷ niệm hai năm kết hôn.”
Các tâm phúc liền nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện.
“Vậy là ba năm đau thương cũng sắp qua rồi, chúc mừng!”
“Sắp được ly hôn rồi nha, chúc mừng sếp!”
“Quả nhiên là chuyện tốt, chờ sếp ly hôn tụi em sẽ mở một cái party cho sếp!”
“Phải làm náo nhiệt một chút, chúc mừng sếp đã trở lại làm người độc thân…… Đúng rồi, chúng ta đi team building ở đâu vậy sếp?”
Tạ Thần Vũ: “……” =))))))))))
Nếu không phải hiện tại vẫn còn dùng đến đám này, chắc chắn anh đã đập đám này một trận rồi.
Chờ sau này xác định quan hệ với Tống Ngạn rồi, anh phải hỏi ý Tống Ngạn một chút, xem có thể tiết lộ thân phận của cậu cho đám vô lại này biết hay không, miễn cho lúc nào cũng thấy đau tim như này.
Tạ Thần Vũ hỏi: “Biết Tiểu Trình đang đi chơi ở đâu không?”
Tâm phúc nói: “Chỉ biết trạm đầu tiên là tinh cầu Vĩ Tuyết, bên kia có cảnh tuyết nổi danh toàn tinh vực, Tiểu Trình muốn dạy người ta trượt tuyết, sau đó lại đi ngâm suối nước nóng.”
“……” Tạ Thần Vũ nghĩ đến cảnh tượng Tống Ngạn phải đi theo bọn họ ngâm suối nước nóng, càng lúc càng ngồi không yên, lập tức liền hối hận vì đã thả người đi, nói: “Vậy chúng ta đi team building ở tinh cầu Vĩ Tuyết đi.”
Tâm phúc ngẩn ra, giả mù sa mưa hỏi: “Này…… Chúng ta đi làm bóng đèn như vậy không hay lắm đâu?”
Tạ Thần Vũ hỏi: “Vậy có đi không?”
Tâm phúc liền cười không có ý tốt, đồng loạt gật đầu: “Đi chớ!”
Các tinh cầu trong tinh vực Tây Hà vô cùng lộng lẫy, mênh mông bát ngát.
Tống Ngạn và Đậu Mính Mính đang ngồi trên một phi thuyền dân dụng cỡ trung. Từ trạm không gian đi ra, cần 9 tiếng đồng hồ mới đến tinh cầu Vĩ Tuyết.
Hai người thi xong vào buổi chiều, chạng vạng liền ngồi trên phi thuyền, giờ phút này theo đồng hồ sinh học của hai người họ thì đã vào đêm khuya.
Đậu Mính Mính sắp được gặp mặt đối tượng, hơn nữa còn là lần đầu tiên đi du lịch cùng với Tống Ngạn, nên tinh thần vô cùng phấn khởi, căn bản không hề thấy mệt. Cậu ngồi trên một chiếc sô pha đơn được đặt ở trước khung cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài: “Đẹp quá đi.”
Tống Ngạn cũng không buồn ngủ, cậu lẳng lặng ngồi ở đối diện, cánh tay đặt ở trên sô pha chống đầu, đôi mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhưng tâm tư lại chẳng hướng về cảnh đẹp trước mắt.
Cậu đang nghĩ về Tạ Thần Vũ.
Hai năm qua, anh vừa là thầy vừa là một người bạn. Ngoại trừ những lần phải dùng đến những lời nói dối để che giấu thân phận ra, Tạ Thần Vũ đều để lại ấn tượng mạnh mẽ và đáng tin cậy.
Trong hiện thực, Tạ Thần Vũ là một học sinh xuất sắc ưa sĩ diện nhưng rất săn sóc quan tâm, luôn biết ổn định chừng mực, dường như vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ khiến người ta cảm thấy phiền chán.
Hai người đã từng chán ghét lẫn nhau, cũng đã từng nắm tay hợp tác với nhau, giả tình giả ý mà diễn chung với nhau. Anh tới tôi đi, cứ thế mà thử hết vô số lần. Hao hết tâm tư chuẩn bị quà cáp, hưng phấn chờ đến ngày gặp mặt. Đã từng bắt gặp lịch sử đen tối của nhau và cũng nhanh chóng đọc hiểu từng ánh mắt cũng như từng hành động của nhau.
Dần dần tích từng điểm từng điểm một.
Tống Ngạn cảm thấy, cậu có thích Tạ Thần Vũ thì cũng là một chuyện hết sức bình thường.
“Ngạn Ngạn, cậu nhìn bên kia kìa,” Đậu Mính Mính cười chỉ về một hướng, “Nơi đó có một viên hằng tinh màu tím, phát sáng trông đẹp quá đi!”
*Hằng tinh: là một loại ngôi sao tự phát sáng và phát nhiệt. Ngược lại, hành tinh thì sẽ không có khả năng này.
Tống Ngạn hoàn hồn nhìn qua, không nhịn được nhíu mày.
Tinh vực Tây Hà ở gần bụi gai lốc xoáy, nên cậu đã thuộc lòng bản đồ ở hai khu vực này rồi.
Trước khi xuất phát cậu đã xem qua đường hàng không rồi, theo đó phi thuyền sẽ đi qua các khu vực trung tâm. Viên hằng tinh này ở biên giới tinh vực, theo lý thuyết khi ở trên phi thuyền nhìn qua, bọn họ sẽ chỉ thấy một chút ánh sáng nhỏ phát ra từ viên hằng tinh này, chứ không phải sáng bừng như bây giờ.
Cậu đứng dậy cẩn thận quan sát vị trí giữa các vì sao, nhanh chóng xác nhận một chuyện, chiếc phi thuyền này đang dần dần lệch khỏi quỹ đạo đường hàng không rồi.
Đậu Mính Mính không rõ nguyên do, lại cười chỉ về một hướng khác: “Cậu nhìn xem, bên kia có hai chiếc phi thuyền kìa!”
Tống Ngạn cũng phát hiện ra rồi.
Cậu híp mắt nhìn chằm chằm hai chiếc phi thuyền rõ ràng đã được cải trang tỉ mỉ này, click mở máy truyền tin ra xem xét tín hiệu, phát hiện đã bị che chắn, lập tức rơi vào trầm mặc.
Thật sự xui xẻo đến mức gặp phải bọn hải tặc giữa các hành tinh trên tuyến đường trung tâm luôn sao?
Không đúng, bọn hải tặc này không bị bệnh chứ? Dám chạy đến đây cướp luôn sao?
“Xin chào các hành khách,” giọng nói ngọt ngào của phát thanh viên AI vang lên, “Chịu ảnh hưởng bởi cơn bão từ, tín hiệu trên phi thuyền sẽ liên tục không ổn định và sẽ kèm theo những nhiễu loạn nhất định. Xin các hành khách hãy chú ý an toàn và đừng đi lại xung quanh.”
Đậu Mính Mính vô cùng nghe lời, vươn tay kéo Tống Ngạn một cái: “Mau ngồi xuống.”
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ đang hội hợp với đám cấp dưới ở trạm không gian, chuẩn bị đi đến tinh vực Tây Hà.
Mới vừa thông qua một trạm không gian, trong group liền nhận được tin nhắn của Tiểu Trình.
Cả đám vừa mở ra xem, lập tức liền khiếp sợ: “Đậu má!”
Tạ Thần Vũ hỏi: “Sao vậy?”
Tâm phúc nói: “AN1548 mất liên lạc, tất cả các hành khách trên đó cũng rơi vào trạng thái mất liên lạc luôn. Tiểu Trình nói đối tượng yêu đương qua mạng của cậu ta đang ở trên chiếc phi thuyền này, nên nhờ chúng ta liên hệ một chiếc phi thuyền gần nhất đến đón cậu ta. Cậu ta đang ngồi trên một chiếc phi thuyền công cộng, trên đường thấy được tin tức này liền rời khỏi phi thuyền tấp vào bến cảng gần nhất, tính đi hiện trường cứu viện.”
Tạ Thần Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, anh mở máy truyền tin lên, phát hiện tin tức mất liên lạc đã leo lên top hot search.
Nghe nói cảnh sát và đội cứu hộ giữa các hành tinh đang chạy qua đó, trước mắt trên tuyến đường đi qua không phát hiện mảnh vỡ phi thuyền nào, đang mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Tạ Thần Vũ tắt máy truyền tin, anh đứng dậy đi thẳng vào khoang điều khiển.
Tâm phúc cho rằng anh muốn đi đón Tiểu Trình, bèn nói vị trí của Tiểu Trình qua cho anh.
Tạ Thần Vũ nói: “Bảo cậu ấy liên hệ với cậu của tôi, nhờ cậu tôi nghĩ cách.”
Tâm phúc chớp chớp mắt: “Vậy chúng ta đi thẳng đến hiện trường luôn sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Tống Ngạn cũng đang ở trên chiếc phi thuyền đó.”
Tâm phúc lại khiếp sợ: “Vãi cả lò!”
Tất cả bọn họ đều biết đó là đối tượng liên hôn của sếp.
Tuy nói hai người là hôn nhân thỏa thuận, nhưng dù sao cũng đã lãnh chứng nhận kết hôn rồi, bên ngoài vẫn phải xem như người một nhà.
Vì vậy để tránh sau này phát sinh chuyện “lũ lụt ở miếu Long Vương”, bọn họ đều tìm hiểu sơ lược thông tin của đối phương, biết được người ta tên là Tống Ngạn.
Tâm phúc nhanh chóng chạy đi báo tin này cho những người còn lại biết.
Đám người còn lại nghe vậy cũng hoảng sợ, không biết tại sao lại trùng hợp đến vậy.
“Đợi đã, Tống Ngạn đang ở trên chiếc phi thuyền đó. Sếp biết được Tiểu Trình đi gặp đối tượng, ngay sau đó liền quyết định đi team building……”
“Ss!……Đối tượng yêu đương qua mạng của Tiểu Trình là Tống Ngạn?” =))))))))
Cả đám quay mặt nhìn nhau, tất cả đều ngửi thấy mùi bát quái.
Thế nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là cứu người trước.
Tất cả đều vực dậy tinh thần chuẩn bị đi làm việc, cầu nguyện Tống Ngạn vẫn còn sống.
Lúc này, phi thuyền của Tống Ngạn đã rơi vào một mảnh hỗn loạn.
Cậu nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, hai chiếc phi thuyền kia đều được trang bị khẩu pháo hạt nhân vũ trụ. Để đảm bảo an toàn, tạm thời cậu không thể cướp quyền khống chế của chiếc phi thuyền này, sợ rằng mới vừa cướp về sẽ bị bắn nổ tan tành.
*Khẩu pháo hạt nhân vũ trụ (search Particle Cannon để xem hình ảnh nhé)
Vốn dĩ cậu muốn thử lợi dụng sơ hở để phát tín hiệu ra bên ngoài, nhưng đáng tiếc chưa tìm được cơ hội, phi thuyền đã hạ cánh khẩn cấp.
Nơi hạ cánh là một tinh cầu không người sống.
Nơi này có mật độ dưỡng khí thấp, cây cối vô cùng nhỏ.
Phi thuyền dừng lại ở một thung lũng, chung quanh toàn là những vách đá lởm chởm.
Một giọng nói từ loa phát thanh vang lên, lệnh cho tất cả mọi người tập trung tại sảnh chính trung tâm.
Tống Ngạn nhanh chóng nhìn quét một vòng, không tìm được nơi nào có thể ẩn nấp trong phòng. Bởi vì không đoán được bọn hải tặc muốn đánh cắp chiếc phi thuyền này để làm gì, nên cậu cũng không dám giấu Đậu Mính Mính đi. Cậu mở máy truyền tin ra nhấn nhấn vài cái, phối hợp đi qua.
Tống Ngạn nắm lấy bàn tay lạnh run của Đậu Mính Mính, khẽ nói: “Lát nữa vô luận phát sinh chuyện gì, cậu phải nghe theo lời tôi nói.”
Tâm tình vui sướng của Đậu Mính Mính đã biến mất không thấy tăm hơi, cậu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run giọng hỏi: “Bọn… bọn họ muốn làm gì?”
Tống Ngạn nói: “Hy vọng chỉ là đòi tiền.”
Ngoại trừ khoang điều khiển và khu nhân viên ra, một phi thuyền chở khách dân dụng cỡ trung được chia thành ba khu vực: khu vực tiếp khách, khu vực hoạt động của nhà hàng trung tâm và khu vực phòng dành cho khách.
Giờ phút này mọi người đều đang tập trung ở khu vực trung tâm, bên tai đều là tiếng khóc và những tiếng thét chói tai.
Đột nhiên nghe “Đoàng” một tiếng, không biết thông qua lối đi nào mà người trên hai chiếc phi thuyền loại nhỏ kia đã tiến vào bên trong phi thuyền.
Người cầm đầu giơ vũ khí lên quát: “Đứa nào làm loạn tao cho nó đi chầu trời.”
Vừa dựng sào là liền thấy bóng, tất cả mọi người đều yên lặng không dám gây ra tiếng động nữa.
Tống Ngạn cầm tay Đậu Mính Mính đi theo hiệu lệnh tập trung, giữa đường lại bị ngăn cản.
Hải tặc hất đầu sang một bên, ra hiệu cho hai người phải đi về hướng đó. Tống Ngạn đi theo, vừa đi qua liền thấy có ba bốn người đang đứng ở đó. Tống Ngạn nhanh chóng hiểu rõ, liền biết điều mà đi qua.
Đậu Mính Mính bị dọa đến mức phát khóc: “Sao….. sao lại không cho chúng ta tập hợp cùng với mọi người?”
Tống Ngạn nói: “Bởi vì đây là khu vực dành cho khách.”
Mọi người đều biết, giá vé của khu vực dành cho khách cao hơn, bọn hải tặc cho rằng hai người họ đều là những kẻ có tiền.
Những người đã đứng ở đây từ trước nghe cậu nói vậy, tất cả đều nhăn mặt, hối hận cực kỳ. Ngược lại, Tống Ngạn lại thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu thầm nghĩ: Với tình hình này xem ra, đa phần là muốn cướp tiền rồi.
Quả nhiên, chờ mọi người tập trung đầy đủ, bọn hải tặc liền bảo bọn họ ôm đầu ngồi xổm xuống, sau đó gọi từng người một đi lên tháo máy truyền tin ra.
Đương nhiên khu vực phòng dành cho khách là được xếp vào đội ngũ kiểm tra đầu tiên, Tống Ngạn đảo mắt nhìn nhân số cũng như vũ khí trên người bọn chúng, nhanh chóng tính toán một phen, phát hiện không có cách nào khả thi.
Thật ra, cậu có thể tự mình rút lui khỏi nơi này, nhưng không thể đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến quần chúng vô tội.
Tống Ngạn quét mắt nhìn người toàn thân ăn mặc như một doanh nhân giàu có đang ngồi bên cạnh bị bọn hải tặc gọi đi, chỉ nghe thấy người nọ run run hỏi: “Đưa tiền rồi có giết tôi không?”.
Hỏi rất hay.
Cậu cũng đang lo lắng đầu óc của những tên này không bình thường dẫn đến sẽ mất mạng người, bèn chủ động nói: “Chắc…… chắc là sẽ không đâu?”
Tên cầm đầu và bọn hải tặc gần đó nghe vậy liền nhìn về phía cậu.
Tống Ngạn tung hết kỹ thuật diễn xuất cả đời ra, đầu tiên là sợ hãi mà rụt vai một chút, tiếp theo lại nhịn không được mà nhắc nhở một câu: “Cướp tiền và giết……giết người có tính chất khác nhau, cái sau sẽ nghiêm trọng hơn. Nếu ảnh hưởng quá nặng, sẽ bị ghi…. ghi lại như một nhân vật điển hình, có trốn ở nơi nào cũng vô dụng.”
Tên cầm đầu lạnh lùng nói: “Câm miệng.”
Tống Ngạn không biết bọn hải tặc có nghe lọt vào tai không, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Cậu ngồi xổm một hồi chợt nghe đám hải tặc gọi đến lượt cậu, vì thế liền phối hợp đi lên tháo máy truyền tin ra, đưa cho bọn chúng.
Chỉ thấy tên hải tặc kia tắt đi chức năng định vị của máy truyền tin, sau đó mới nhập mật mã kết nối mạng của bọn chúng vào, bắt đầu lật xem các tài khoản bên trong.
Máy truyền tin của Tống Ngạn đã được cấy vào một chương trình do Du Kình tạo ra, vừa mới được kích hoạt, chương trình liền xóa bỏ hoàn toàn dấu vết của một tài khoản khác trong máy truyền tin.
Bọn hải tặc chỉ có thể nhìn thấy một tài khoản, hỏi mật mã xong nhập vào, bèn nhíu mày hỏi: “Chỉ có bảy mươi nghìn thôi sao?”
Tống Ngạn sợ hãi nói: “Tôi…… Tôi chỉ là một sinh viên, làm gì có nhiều tiền đâu ạ?”
Nói rồi liền chỉ vào Đậu Mính Mính: “Cậu ấy là bạn của tôi, nhà cậu ấy không có tiền, vé cũng là tôi mua, trên đó có ghi lại á, không tin các anh cứ nhìn thử xem.”
Bọn hải tặc “Chậc” một tiếng, chuyển hết tiền sang tài khoản của bọn chúng, sau đó tắt máy truyền tin quăng vào trong thùng. Bọn chúng cũng không quan tâm những gì cậu đã nói, ngay sau đó đã gọi Đậu Mính Mính đi lên.
Tống Ngạn đứng yên không nhúc nhích: “Tôi ở bên cạnh cậu ấy được không? Cậu ấy đang bệnh, nhát gan lắm, tôi hơi lo.”
Tên hải tặc đánh giá cậu từ trên xuống dưới, lại nhìn sang dáng vẻ có thể xỉu ngang bất cứ lúc nào của Đậu Mính Mính, cuối cùng cũng không từ chối: “Nhanh lên.”
Đậu Mính Mính được dựa vào Tống Ngạn nên cũng tương đối an tâm, cậu nhẫn nhịn không phát ra tiếng khóc, ngoan ngoãn đưa máy truyền tin cho bọn chúng.
Tên hải tặc vừa xem quả nhiên là không có tiền, liền tức giận ném vào trong thùng: “Cút về đi!”
Tống Ngạn liền kéo Đậu Mính Mính quay về chỗ cũ.
Khu vực phòng cho khách tổng cộng có năm người khách: Hai sinh viên, một doanh nhân, hai người còn lại thì có chút nổi tiếng trên mạng.
Tuy vị doanh nhân giàu có kia có tài chính hữu hạn và hai người nổi tiếng kia cũng có không ít tiền, nhưng số tiền đó vẫn không thỏa được cơn khát tiền của bọn hải tặc.
Một tên hải tặc khác nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm động tĩnh bên ngoài, lại gần nói nhỏ vào tai tên cầm đầu: “Vài lần chuyển khoản này đã bị bên ngoài chú ý tới, chúng ta không còn nhiều thời gian.”
Tên cầm đầu trầm mặt đứng dậy, ra lệnh cho tất cả mọi người nộp hết các máy truyền tin ra, chờ quay về sẽ tự mình phá giải, sau đó hắn chỉ tay vào vị doanh nhân giàu có bên cạnh: “Mang hắn theo.”
Hai người nổi tiếng kia kiếm tiền toàn dựa vào thân mình, không thể vắt tiền được, nhưng tên này thì khác.
Vị doanh nhân giàu có kia lập tức toàn thân mềm nhũn, nằm liệt trên mặt đất.
Vừa rồi Tống Ngạn xóa tài khoản, một là vì riêng tư, hai là vì để phòng ngừa sau đó sẽ bị kéo đi như một máy ATM.
Cậu nhìn vị doanh nhân kia, chưa kịp tỏ vẻ đồng tình, chợt thấy ngón tay của tên cầm đầu kia lại chỉa hướng về phía cậu.
Tên cầm đầu lại nói: “Nó nữa.”
Một sinh viên mà mang tận bảy mươi nghìn trong người, chắc chắn trong nhà có tiền. =))))))))))
Tống Ngạn: “……”
Tống Ngạn lúng túng giải thích, “Nhà tôi không có tiền, đây chính là tích cóp nhiều năm của tôi.”
Tên cầm đầu mắt điếc tai ngơ, đánh giá hình dáng của cậu: “Không sao, thật sự không có thì ta sẽ bán mi cho tinh vực Gauze, chắc chắn giá trị không ít.”
Tống Ngạn: “……”
Đậu Mính Mính ngơ ngẩn hồi lâu mới chợt nhận ra mình đã quay về chỗ ngồi, nghe vậy tầm mắt liền tối sầm, giơ tay ngăn lại: “Không không không, các người muốn bắt thì bắt tôi đi!”
Tống Ngạn thấy tên cầm đầu bắt đầu đánh giá Đậu Mính Mính, bèn đè Đậu Mính Mính lại, khẽ bảo cậu nghe lời, kế đó chủ động đứng dậy: “Cậu ấy bị bệnh rất nặng, tôi sẽ đi với các người.”
Hai con tin liền được lôi đi trên con đường thông đến phi thuyền của bọn hải tặc, rời khỏi tinh cầu này.
Hai người bị nhốt trong một căn phòng nhỏ. Một người thì sợ tới mức xụi lơ vô lực, một người thì lại là Omega mảnh mai, hơn nữa căn phòng nhỏ này cũng không chứa đồ vật gì, nên bọn hải tặc cũng lười trói hai người họ.
Tống Ngạn cảm nhận được sự rung chuyển của phi thuyền, cậu lẳng lặng đợi một hồi, chờ phi thuyền đi vào ổn định.
Cậu quay đầu nhìn về phía vị doanh nhân giàu có kia, thấy đối phương vẫn còn đang run rẩy, bèn nói: “Tôi có một cách có thể khiến anh không hề cảm thấy sợ hãi nữa, có muốn thử không?”
Doanh nhân sợ hãi đầy mặt, ngay cả giọng nói cũng run run: “Cái cái cái gì?”
Tống Ngạn nói: “Anh nhìn cánh cửa rắn chắc này đi, nếu anh va chạm vào nó một chút, chờ anh tỉnh lại, rất có thể bọn hải tặc đã bị bắt đi rồi. Thật tốt biết bao.”
Vị doanh nhân giàu có kia run run rẩy rẩy nhìn cậu, nhất thời không thể hiểu được cậu đang nói gì.
Tống Ngạn vỗ vai vị doanh nhân, ý bảo hắn nhìn vào cửa. Ngay sau đó nhân lúc hắn không chú ý, liền khống chế sức lực đạp một cước vào người hắn.
“Rầm” một tiếng.
Vị doanh nhân giàu có nào đó dán sát vào cánh cửa trượt dần xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Một tên hải tặc ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền bước lại đây, mất sức nửa ngày mới đẩy được cửa ra, hắn nhìn tình huống trong phòng, hỏi: “Sao lại thế này?”
Tống Ngạn phát hiện chỉ tới một người, âm thầm hài lòng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hoang mang: “Tôi cũng không biết sao lại vậy nữa, chỉ nghe thấy anh ta luôn lẩm bẩm trong miệng rằng tất cả chỉ là mơ mà thôi, sau đó không hiểu sao lại tông đầu vào cửa.”
Hải tặc: “……”
Hắn thầm mắng một tiếng tên hèn nhát, quay người đang định rời đi thì cảm thấy sau gáy truyền đến một trận đau nhức, lập tức hôn mê mất đi ý thức.
Tống Ngạn nhanh chóng túm lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống đất, bắt đầu lục soát vũ khí trên người hắn.
==================
Một mình Ngạn Ngạn làm gỏi hết lũ hải tặc cho xem =v=
Đoạn này cừi ẻ =))))))))
“Hay quá, sếp lại gặp được chuyện gì tốt sao?”
“Tôi vừa mới trải qua ngày kỷ niệm hai năm kết hôn.”
“Vậy là ba năm đau thương cũng sắp qua rồi, chúc mừng!”
“Sắp được ly hôn rồi nha, chúc mừng sếp!”
“Quả nhiên là chuyện tốt, chờ sếp ly hôn tụi em sẽ mở một cái party cho sếp!”
“Phải làm náo nhiệt một chút, chúc mừng sếp đã trở lại làm người độc thân…… Đúng rồi, chúng ta đi team building ở đâu vậy sếp?”
Tạ Thần Vũ: “……”