Vị doanh nhân giàu có kia hoàn toàn không dám ở lâu trên hiện trường và cũng không dám đi vào bên trong phi thuyền để tìm máy truyền tin, nên đành nhắm mắt theo đuôi đoàn người.
Hắn tự động xem cậu sinh viên thành người một phe với mình, hỏi cậu những chuyện đã xảy ra.
Tống Ngạn vẫn nghẹn ngào nói: “Sau…… sau khi anh tông đầu vô cửa, bọn họ đã tiến vào khiêng anh đi, tạm thời không có để ý đến tôi, vì vậy tôi đã cầm đồ trong phòng lên đánh ngất bọn họ. Sau đó, tôi đã chuồn ra ngoài trộm được một chiếc máy truyền tin và gửi định vị qua cho chồng nhà tôi.”
Doanh nhân ngẩn người, bỗng nhiên có chút không xác định được là hắn đã tự ngã đâm đầu vào cửa, hay là có người đã xô đẩy hắn. Lúc ấy, hắn quá sợ hãi, căn bản không thể xác định được.
Nhưng dù sao thì cũng đã tìm được đường sống trong chỗ chết rồi, mấy chuyện này không còn quan trọng nữa. Hắn gật đầu: “Ồ, đây là chồng của cậu à?”
Tống Ngạn gật đầu “Dạ” một tiếng.
Tạ Thần Vũ nhịn không được siết chặt vòng tay.
Vừa rồi bởi vì quá lo lắng cho Tống Ngạn nên không có thời gian để chú ý đến điểm này, bây giờ ngồi lại mới nhớ: Tống Ngạn đã gọi mấy tiếng “Chồng ơi chồng hỡi” luôn rồi.
Tống Ngạn bị anh ôm chặt phải ủi sâu vào trong lòng anh, cậu ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy khóe miệng anh nâng lên một nụ cười sung sướng, nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận nguyên do.
Tống Ngạn có chút không được tự nhiên, cậu muốn được thả xuống tự mình đi. Lúc này, máy truyền tin rung lên, cậu mở khóa xem thử, phát hiện là người của Du Kình.
Tạ Thần Vũ đang bế cậu, nên cũng thấy được nội dung ở trên màn hình. Anh khẽ nói: “Thật ra mà nói, không sao cả.”
Tống Ngạn biết ý của câu nói này là không cần giấu giếm thân phận của anh, vừa hay cậu cũng không muốn người bên ngoài biết cậu có liên quan đến Du Kình. Cậu nói nhỏ: “Vậy chuyện này dùng danh nghĩa của Tinh Thần đi.”
Tạ Thần Vũ cười cười: “Được.”
Anh nhìn về phía cấp dưới, ý bảo bọn họ kết thúc.
Các tâm phúc ngẩn ra: “A?”
Tạ Thần Vũ nói: “Không phải vừa rồi các người nói vừa hay cũng có đồng nghiệp đang ở gần bên này sao? Chi bằng trói hết bọn hải tặc này lại, miễn cho chúng ta đi rồi bọn chúng sẽ đào tẩu.”
Các tâm phúc: “?”
Tuy vẫn chưa hiểu rõ ý của sếp lắm, nhưng bọn họ cũng không nghi ngờ gì.
Các tâm phúc thấy sếp nhà mình mang theo hai con tin sống sót sau tai nạn vào trong phi thuyền, liền bắt đầu làm việc.
Một lát sau, một chiếc phi thuyền từ từ đáp xuống, bọn họ đã thấy được cái gì gọi là “Đồng nghiệp công ty” rồi.
Người của Du Kình tại tinh vực Tây Hà không nhiều lắm, chỉ có vài người.
Bọn họ vừa mới xem tin nhắn của Tống Ngạn xong, cố gắng lấy lại bình tĩnh bước xuống phi thuyền, đối diện với đám người Tinh Thần.
Hai đám người không lên tiếng nhìn nhau ước chừng được năm giây, sau đó liền phối hợp ăn ý bắt đầu làm việc, một nhóm đi vào phi thuyền, một nhóm đi vào nhà máy.
Cuối cùng đám người Du Kình cũng hoàn hồn, tiếp nhận hiện thực.
“Thật đúng là người của Tinh Thần rồi!”
“Cho nên Ngạn Ngạn không có nói đùa. Ấy thế mà ông chủ Trần đi canh cửa suốt một năm trời kia lại là chồng trên danh nghĩa của cậu ấy!”
“Không phải là họa sĩ giàu có n đời sao? Sao lại mở công ty lính đánh thuê làm gì?”
“Khó trách ngày hôm đó trở về, Ngạn Ngạn lại tỏ vẻ giận dỗi. Hóa ra là thầy của mình biến thành chồng nhà mình nha.”
“Tui thấy hai người kia có thể thành…… Tìm được rồi, đây có lẽ là máy truyền tin của tên hải tặc mà Ngạn Ngạn đã nói. Mau lại đây phá khóa, xóa hết các tin nhắn trong đó.”
Lúc này, đám người Tinh Thần cũng đã dần dần phát hiện ra sự thật, tập thể khiếp sợ.
“Đậu má, tui nhớ ra rồi. Cha của Tống Ngạn là người sáng lập nên Du Kình!”
“Bởi mới nói sao sếp nhà mình lại đột nhiên muốn tổ chức team building? Rồi vì sao Tống Ngạn lại đột nhiên trở nên không bình thường như vậy? Hóa ra cậu ấy chính là Kim Diễm!”
“Chắc chắn không?”
“Chắc, mấy người ngẫm lại tình huống của sếp xem. Với tính cách của sếp, để thoát khỏi mối quan hệ với Tống Ngạn như đã định, có thể sếp đã làm một số chuyện gì đó. Thế nhưng lại không ngờ người hẹn gặp hôm đó lại chính là vợ nhà mình. Những chuyện trước kia đã làm sẽ biến thành lịch sử đen tối, không đóng cửa suy ngẫm mà được sao? Hơn nữa, sếp còn chọn thường trú ở tinh cầu Bá Đích, rồi lại bảo chúng ta đăng bài mắng sếp, còn vô cùng vui vẻ nói vừa mới trải qua ngày kỷ niệm hai năm kết hôn. Mấy người thử suy nghĩ đi, thử tự suy nghĩ xem.”
Mọi người nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy chắc chắn là vậy rồi.
*Gốc là “Không chạy trốn” (没跑了): theo phương ngữ Đông Bắc thì có nghĩa là chắc chắn.
Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện.
“Vậy thì đã theo đuổi được chưa? Rốt cuộc thì đối tượng yêu đương qua mạng của Tiểu Trình có phải là Tống Ngạn hay không? Giữa cậu ta với sếp, ai là người đã cắm sừng ai?”
“Hẳn là không phải. Không phải sếp đã nói là Tống Ngạn đang đi du lịch cùng với anh Cương Tử gì đó sao? Tôi cảm thấy chuyện là như thế này: Đối tượng yêu đương qua mạng của Tiểu Trình là anh Cương Tử. Gần đây, sếp luôn ở tinh cầu Bá Đích nên đã biết chuyện này, cho nên mới tổ chức team building.”
“Ss!…… Nhưng anh Cương Tử đã rơi vào lỗ sâu rồi!”
“Chờ đã, không phải Tiểu Trình đã nói đối tượng của cậu ta là một tay mơ sao? Sao lại biết khởi động cơ giáp?”
“À, mấy người nhìn thử Tống Ngạn, rồi ngẫm lại hai chữ “tay mơ” này xem.”
Tất cả mọi người đều cúi đầu nhìn những tên hải tặc đang nằm trên mặt đất, tận sâu trong đáy lòng thầm chấp nhận chuyện này. Nghĩ đến vừa rồi Tiểu Trình còn muốn đi tìm phi thuyền để đến hiện trường cứu viện, mọi người đều cảm thấy đau lòng vô cùng, quyết định một lát nữa mới nói tin dữ này cho Tiểu Trình nghe.
Hai đám người có hiệu suất làm việc cực cao, rất nhanh đã trói hết cả bọn hải tặc.
Bọn họ kéo chúng gom lại một chỗ, lấy một chậu nước lạnh dội cho tỉnh. Ngay sau đó, bên phía Du Kình có một Alpha với vẻ mặt hung ác dữ tợn bước ra, ngón tay chỉ thẳng vào đám người Tinh Thần.
“Nhớ kỹ, tụi mày bị đám người kia đánh. Ngoan ngoãn nghe lời tao, tao sẽ cho tụi mày sống yên ổn ở trong tù. Bằng không thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của tụi mày.”
Bọn hải tặc: “……”
Đám người Tinh Thần: “???”
Sau cuộc nói chuyện vô cùng thân thiện kia, Du Kình đã rút lui sạch sẽ.
Đám người Tinh Thần yên lặng đi lên phi thuyền, báo cáo kết quả với “chủ thuê”.
Tạ Thần Vũ rất hài lòng, chân thành cảm ơn bọn họ và tỏ vẻ chỉ cần bọn họ báo cảnh sát xong là có thể đi được rồi.
Trước đó, Tống Ngạn đã xử lý xong miệng vết thương và vọt vào phòng tắm, thay quần áo của Tạ Thần Vũ. Lúc này, cậu đang yếu đuối cầm một ly nước ấm trong tay, ngồi ở trên sô pha, nghe vậy liền nhìn về phía bọn họ, tỏ vẻ vô cùng cảm ơn.
Các tâm phúc đều đồng loạt khách khí xua tay: “Nên làm nên làm mà, dù sao cũng đã cầm tiền.”
Tống Ngạn biết được máy truyền tin đã được bọn họ điều chỉnh rồi, lúc này mới cùng bọn họ rời đi.
Trong thời gian đó, diễn biến vụ việc cũng đã được cập nhật trên mạng: Đội cứu hộ nhận được manh mối quần chúng cung cấp, nên đã đi đến một tinh cầu không người sống ở thiên hà R24 và tìm được chiếc phi thuyền đã mất liên lạc. Ngoại trừ một người bị thương nặng cần phải đưa đến bệnh viện ra, những người còn lại đều bình an vô sự. Nghe nói bọn hải tặc có bắt được hai con tin, đến nay vẫn chưa biết rõ tung tích.
Cụm từ “chưa biết rõ tung tích” này treo được nửa giờ, mọi người đã nhận được tin tức tốt: Một con tin bị hải tặc bắt đi đã nhân cơ hội trộm được một chiếc máy truyền tin, gửi định vị về cho ông chồng nhà mình. Trùng hợp là ông chồng kia cũng đang ở tinh vực Tây Hà, lại vừa khéo thấy được phi thuyền công ty Tinh Thần. Nghĩ đến những hành động vĩ đại mà Tinh Thần đã từng làm, ông chồng kia liền tung tiền thuê lính đánh thuê để đi cứu người. Kết quả là Tinh Thần đã tóm gọn cả bọn hải tặc, hiện giờ cảnh sát đã tiếp nhận và giải đi rồi.
Hữu kinh vô hiểm, tất cả đều còn sống.
Trên mạng mừng trời mừng đất, một tràng vỗ tay kịch liệt.
Tạ Thần Vũ đang ngồi cùng với Tống Ngạn ở khoang thuyền, thấy cậu ăn mặc quần áo của mình, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Ỷ vào có doanh nhân đang ở đây và Tống Ngạn sẽ luôn duy trì tính cách nhân vật của cậu, Tạ Thần Vũ không hề khách khí mà chiếm lợi: “Muốn uống nữa không? Để chồng rót thêm cho em một ly.”
Tống Ngạn nhìn anh: “Không uống.”
Tạ Thần Vũ dịu dàng hỏi: “Vậy có còn thấy sợ không?”
Tống Ngạn không cắn câu: “Anh ở bên cạnh em, em sẽ không sợ.”
Tạ Thần Vũ khẽ nói: “Nhưng hiện tại chỉ cần ngẫm lại thôi chồng liền thấy sợ, sợ rằng sẽ không còn được gặp lại em.”
Tống Ngạn cảm thấy lời này của anh rất thật lòng, nhịn không được nắm lấy bàn tay anh, câu nói “Em không sao rồi mà” còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã nghe anh nói tiếp: “Cũng sợ sẽ không còn được nghe thấy tiếng em gọi chồng ơi, em gọi chồng thêm một lần nữa đi.”
Tống Ngạn: “……”
Đám người Tinh Thần: “……”
Tống Ngạn thấy được vị doanh nhân giàu có kia đang nhìn qua đây, đành nhận mệnh mà gọi: “Chồng ơi.”
Tạ Thần Vũ cố nén ý cười ở bên khóe môi, nhéo nhéo bàn tay cậu, cảm thấy trạng thái này của cậu thú vị cực kỳ.
Tống Ngạn không muốn diễn ở đây nữa, đôi mắt cậu ửng đỏ: “Em muốn đi ngủ một giấc.”
Tạ Thần Vũ tỏ vẻ chần chờ: “Nhưng đây là phi thuyền của người ta.”
Ban đầu anh đã tính dùng thân phận “ông chủ Trần” để tổ chức đi team building, nên sau khi hội hợp với cấp dưới, anh đã để phi thuyền ở lại trạm không gian và khởi động phi thuyền của Tinh Thần. Chỉ là trên đường nghe nói có cướp phi thuyền, anh không có tâm tư để đi hóa trang, cho nên mới dùng thân phận thật để bước xuống.
Hiện giờ anh đang sắm vai là chủ thuê. Anh ngẩng đầu nhìn cấp dưới, thân thiện hỏi: “Các người có còn dư căn phòng ngủ nào cho khách không?”
Các tâm phúc liền trăm miệng một lời: “Không.”
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ lại nhìn về phía Tống Ngạn, thử hỏi: “Hay là lát nữa chồng ôm em ngủ ở đây nhé?”
Tống Ngạn đẫm lệ nhìn anh, ra vẻ uất ức nói: “Nhưng mà cánh tay của anh sẽ bị tê. Vốn dĩ em phải nên đi ngủ sớm, thức mãi đến bây giờ, em chỉ muốn ngủ một giấc thật lâu thôi.”
Tạ Thần Vũ nghĩ đến thân thể cậu không tốt, vừa rồi còn trải qua một trận ác chiến, lập tức không ghẹo cậu nữa, bế ngang cậu lên nhìn về phía cấp dưới, thân thiện nói: “Cảm phiền cho tôi mượn một căn phòng ngủ cho khách.”
Các tâm phúc: “……”
Bọn họ có thể nói được gì? Chỉ có thể hầu diễn mà thôi.
Nhưng mà hai người có còn nhớ đến anh Cương Tử đã rơi vào lỗ sâu không? Tốt xấu gì cũng là một mạng người đó, ve vãn tán tỉnh nhau thế này là sao đây?
Một người trong số đó nhẫn nhịn cơn phỉ nhổ đang muốn tuôn ra của mình, tỏ vẻ sẽ dẫn hai người đi vào phòng cho khách, nhưng đi được nửa đường thì đã quay đầu trở lại.
Tạ Thần Vũ liền ôm người vào thẳng phòng anh, đặt ở trên giường hỏi: “Tìm đồ ngủ cho em thay nhé?”
Tống Ngạn đang mặc chiếc áo sơ mi và quần dài của anh, nên ngủ sẽ không được thoải mái, bèn “Ừm” một tiếng.
Tạ Thần Vũ liền mở tủ quần áo ra đưa đồ ngủ cho cậu, thấy gương mặt của cậu nhanh chóng quay về biểu cảm lạnh lùng, rốt cuộc cũng không còn che giấu tính cách chân thật ở trước mặt anh nữa, bèn hỏi: “Có lẽ bọn họ đã đoán ra được rồi, em có muốn nói không?”
Tống Ngạn chợt nhớ lại vừa rồi cậu đã liều chết giãy dụa chưa tới một giây đã nhập vai, trong lòng đều là kháng cự.
Nhưng dù sao thì Du Kình cũng đã đến rồi, cứ diễn kịch ở trước mặt bọn họ thì không cần thiết cho lắm. Tống Ngạn tỏ vẻ không quá vui nói: “Tùy anh.”
Tạ Thần Vũ cười xoa nhẹ đầu cậu: “Vậy em ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em.”
Cửa phòng bị đóng lại, Tống Ngạn thay đồ ngủ xong, đánh giá tổng quan căn phòng một chút.
Phòng ngủ ở công ty hay trên phi thuyền của Tạ Thần Vũ chắc cũng được bài trí dựa theo thân phận của “ông chủ Trần”, chủ yếu là lấy màu đen và màu xám làm màu chủ đạo, chính là phong cách trầm ổn.
Khăn trải giường và vỏ chăn đã được đổi mới, đồ ngủ đã được giặt sạch, không hề để lại một chút pheromone nào. Thế nhưng có thể là vì Tống Ngạn đã được anh ôm suốt đoạn đường đi qua đây, nên cậu vẫn có thể cảm nhận được một ít hương pheromone của anh. Nháy mắt dây thần kinh và thân thể hoạt động với tần suất cao liền nhanh chóng thả lỏng, dần dần tiến vào giấc ngủ sâu.
Trong khoang thuyền, các tâm phúc nhìn cái tên “Tiểu Trình” đang hiển thị ở trên máy truyền tin, giãy giụa một hồi, cuối cùng cũng bắt máy.
Tiểu Trình đã nhận được tin tức từ trước rồi, hắn biết được Tống Ngạn cũng ở trên chiếc phi thuyền bị mất liên lạc kia.
Chỉ là khi đó bọn họ đều đang vội vã đuổi đến hiện trường, nên cũng không trò chuyện nhiều. Hiện tại thông qua tin tức biết được mọi người đã tóm gọn cả lũ hải tặc, lúc này hắn mới gọi qua đây để hỏi thăm tình huống: “Tống Ngạn không sao rồi chứ? Cậu ấy có nói qua tình huống của bạn cậu ấy thế nào không?”
Tâm phúc hỏi lại một lần: “Đối tượng yêu đương qua mạng của cậu…… là bạn của Tống Ngạn à?”
Tiểu Trình nói: “Đúng vậy.”
Cũng vì hắn thu thập tư liệu sai, mà sếp đã từng đánh hắn một trận đấy. Hắn ngại mất mặt, hơn nữa sếp và Tống Ngạn chỉ là hôn nhân thỏa thuận, quen rồi thì cũng trở thành người xa lạ mà thôi, cho nên hắn mới không kể cho các tâm phúc biết rõ mọi chuyện.
Tiểu Trình hỏi lại lần nữa: “Cậu ấy có nói thế nào không?”
Có, nói là đã rơi vào lỗ sâu rồi.
Các tâm phúc yên lặng nhìn hắn, không dám nói thẳng sự thật cho hắn nghe, chỉ nói: “Tống Ngạn ngủ rồi, hiện tại máy truyền tin của bạn cậu ấy đang ở chỗ bọn tôi, chờ bọn tôi đến nơi rồi nói sau.”
Tiểu Trình nghĩ đến trên tin tức nói không có tử vong, nên cũng không lo lắng lắm, thoải mái đáp ứng.
Các tâm phúc nhìn cuộc trò chuyện đã bị cắt đứt, liền hai mặt nhìn nhau, tất cả đều có xúc động muốn đi qua lỗ sâu bên kia nhìn xem có tìm được người hay không. Thế nhưng mãi đến giờ mà vẫn chưa thấy sếp quay lại, tám phần là đã ở lại bên cạnh bà chủ rồi. Huống hồ trên phi thuyền vẫn còn có một doanh nhân giàu có, không thích hợp để nói chuyện khác, nên bọn họ chỉ có thể chờ sau này rồi lại nói.
Thật ra Tạ Thần Vũ đang ở phòng làm việc.
Anh muốn khoảng thời gian sau này sẽ đều được ở bên cạnh Tống Ngạn, nên đã tăng thêm một lớp học nữa. Thẳng đến khi nghe thấy âm thanh nhắc nhở phi thuyền sắp sửa hạ cánh, anh mới quay về phòng ngủ gọi Tống Ngạn.
Tống Ngạn không được ngủ đủ, kháng cự xoay người một cái.
Nhưng nghĩ đến Đậu Mính Mính, nên cậu vẫn cố gắng ngồi dậy.
Tạ Thần Vũ nhìn cậu ngồi dậy với vẻ mặt vô cảm, toàn thân đều áp suất thấp, nhưng khóe mắt thì vẫn còn hồng hồng, nên khí thế không dễ chọc đã tan bớt đi một nửa.
Càng nhìn càng cảm thấy buồn cười: “Anh đã đặt phòng ở khách sạn, sau khi hội hợp với Đậu Mính Mính, chúng ta có thể ngủ no rồi lại đi.”
Tống Ngạn gật đầu, ý bảo anh đi ra ngoài. Chờ thay quần áo xong đã bị anh nắm tay quay lại khoang thuyền, cùng mọi người đi xuống.
Các hành khách ở trên phi thuyền bị mất liên lạc đã được chuyển đến một tinh cầu gần nhất có thể ở được.
Máy truyền tin của bọn họ đều ở chỗ của bọn hải tặc và đang được cảnh sát tiếp nhận. Trong đó có một số máy truyền tin đã bị phá giải chuyển khoản, cần phải ghi lại nhật ký chuyển khoản thì mới được trả về, hiện giờ chuyện ăn ở của tất cả mọi người đều được chính phủ sắp xếp.
Tiểu Trình tới sớm và đã đi thẳng đến nơi đã được sắp xếp, nhưng hiện tại chuyện này đang hot, nên các truyền thông đều muốn vào trong để lấy được tin tức trực tiếp. Các hành khách đều đang được tiếp nhận trị liệu tâm lý. Xuất phát từ sự an toàn, chính phủ đã đưa ra yêu cầu, ngoại trừ người thân ra những người còn lại không được tiến vào bên trong.
Hắn không biết rõ tên thật của đối tượng yêu đương qua mạng, nên đành phải yên lặng chờ sếp đến. Đồng thời cũng mật báo, tỏ vẻ bến cảng bên này tất cả đều là truyền thông, đều đang nằm vùng chờ bọn họ đến.
Tạ Thần Vũ liền liên hệ bến cảng đi ra từ đường VIP, rất nhanh đã hội hợp với Tiểu Trình.
Các tâm phúc âm thầm nhìn Tống Ngạn một cái, thấy cậu vẫn luôn đanh mặt không nói lời nào, biết được cậu đang thương tâm, nên đành phải ôm trách nhiệm vào mình. Vì thế bọn họ đã chủ động tiến lên, vô cùng đau lòng nói: “Tiểu Trình, có chuyện chúng tôi vẫn chưa nói cho cậu biết.”
Nụ cười trên gương mặt Tiểu Trình chợt cứng lại: “Làm sao vậy?”
Các tâm phúc đồng loạt vỗ lên vai hắn: “Đối tượng nhà cậu, hắn…… hắn đã rơi vào lỗ sâu rồi.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Tống Ngạn vẫn đang mệt mỏi rã rời, mãi mới nhận ra được đang nói chuyện gì: “?”
Tiểu Trình bất ngờ không kịp phòng bị: “Hả? Nhưng không phải tin tức đã nói là không có ai tử vong sao?”
Ờ ha, đúng vậy.
Chẳng lẽ bên phía chính phủ chưa biết được tin tức này?
Các tâm phúc chần chờ, quay đầu nhìn về phía sếp.
Tống Ngạn cũng đang nhìn về phía Tạ Thần Vũ, nghĩ thầm: Cũng tại anh một hai cứ nhắc đến anh Cương Tử.
Tạ Thần Vũ vẫn duy trì bình tĩnh, mang bọn họ lên xe trước.
Mọi người đang ngồi trên một chiếc xe không người lái, khác với chiếc xe mà vị doanh nhân giàu có kia đang ngồi. Chờ cửa xe đóng lại rồi, Tạ Thần Vũ liền bắt đầu diễn xuất.
Bịa ra một ánh trăng sáng rồi khoe ân ái, đoạn lịch sử đen tối này chỉ có thể để cho anh và Tống Ngạn biết thôi.
Nếu anh nói thật, có lẽ Tống Ngạn sẽ trở mặt với anh luôn mất. Vì vậy anh đã phát huy kỹ năng “há mồm là nói dối” ra: “Đó là một người bạn khác của Ngạn Ngạn và cũng muốn đi du lịch cùng với bọn họ. Ngày hôm qua, Ngạn Ngạn đã phát định vị cho tôi và hắn, cho nên hắn mới khởi động cơ giáp chạy đến.”
Nhân đó anh cũng lấp hố cho anh và Tống Ngạn, “Thực lực của hắn rất mạnh, một cái lỗ sâu cũng không thể làm khó được hắn, chắc sẽ tìm được đường trở về thôi.”
Ồ, thì ra là thế.
Những người trên xe nghe vậy liền tỉnh ngộ, tuy vẫn có vài chi tiết không nghĩ ra, nhưng khi biết tất cả chỉ là nhầm lẫn cũng yên tâm hơn. Bọn họ nhanh chóng nhắn tin cho Tiểu Trình đang không hiểu mô tê gì, đồng thời cũng chia sẻ một quả dưa lớn: “Tống Ngạn chính là Kim Diễm”.
Hai chiếc xe cùng đi đến địa điểm sắp xếp chỗ ở cho các hành khách, Tống Ngạn cầm máy truyền tin của Đậu Mính Mính bước xuống xe, chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị Đậu Mính Mính ôm chặt khóc lớn. Thế nhưng sau khi hỏi bên phía chính phủ, cậu mới bất ngờ biết được một tin: Hành khách bị thương nặng ở trên tin tức kia chính là Đậu Mính Mính. Đậu Mính Mính trơ mắt nhìn Tống Ngạn bị mang đi, nên đã bị kích thích quá lớn dẫn đến phát bệnh, hiện tại đang nằm ở trong bệnh viện.
Đoàn người lập tức chạy ngay đến bệnh viện.
Giai đoạn phát bệnh sẽ từ nhẹ đến nặng, Đậu Mính Mính đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, hiện đang hôn mê.
Tống Ngạn đứng ở trước giường bệnh rũ mắt nhìn Đậu Mính Mính, cảm thấy không thể đợi được nữa, muốn dùng đến phương án dự bị kia.
Tạ Thần Vũ vừa nhìn gương mặt dường như không còn chút máu của Đậu Mính Mính, vừa nghĩ đến nếu Tống Ngạn không gặp được anh cũng sẽ biến thành như vậy, nhịn không được nắm chặt tay cậu.
Tống Ngạn nhìn về phía anh.
Tạ Thần Vũ khẽ nói: “Thật ra có một cách……”
Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Tống Ngạn, Tạ Thần Vũ liền hiểu: “Em cũng nghĩ đến rồi phải không?”
Tống Ngạn gật đầu.
Trước đây cậu tính dùng Du Kình, nhưng hiện tại thì càng có cớ để vận dụng hơn.
Tạ Thần Vũ lại gần cậu: “Vậy vẫn dùng bên anh sao?”
Tống Ngạn lại gật đầu.
Hiện giờ chuyện cướp phi thuyền đã gây náo loạn ồn ào, là công thần đi đầu trong chuyện này, mọi người đều muốn biết bên phía tài khoản chính thức của Tinh Thần có đăng một cái thông cáo nào nói về chuyện này hay không. Kết quả đợi cả đêm, bọn họ chỉ đợi được một bài cầu xin giúp đỡ.
Trên đó nói có một người mắc bệnh và cũng phổ cập khoa học mức độ nghiêm trọng của loại bệnh này. Bởi vì người bạn bị bắt đi cho nên người bệnh mới bị kích thích, hiện giờ đã tiến vào giai đoạn phát bệnh, chỉ cần pheromone của một Alpha xứng đôi, là có thể cứu được người đó.
Tống Ngạn lo lắng ảnh hưởng chưa đủ lớn, nên đã liên hệ với Du Kình.
Du Kình làm chuyện gì mà không kỳ quái, cho dù là chia sẻ bài đăng của đồng nghiệp thì cũng bình thường thôi. Vì vậy bọn họ đã chia sẻ bài đăng, bao gồm cả Tân Minh Thủy.
Tân Minh Thủy vừa chia sẻ, vị ảnh đế đã đợi hắn nhiều năm cũng vội vàng chia sẻ theo, thái độ thành khẩn như đang đối xử với một kim chủ ba ba, khiến các fans nhìn mà cũng phải khóc thét…… Dưới sự kêu gọi đến từ nhiều phía khác nhau, Đậu Mính Mính liền leo lên đỉnh hot search.
Tuy đã được che tên, nhưng dưới sức mạnh của cộng đồng mạng, rất có thể Đậu Mính Mính sẽ bị người khác đào ra. Sau đó tất cả mọi người đều sẽ biết tuyến thể của Đậu Mính Mính sẽ bị tiêm pheromone của Alpha, và cũng sẽ tò mò với độ xứng đôi cao này, cậu với Alpha kia có thể đi cùng với nhau đến cuối đời hay không.
Tống Ngạn không biết chuyện gây sự chú ý này là ảnh hưởng tốt hay xấu đến Đậu Mính Mính, vì vậy nên cậu mới luôn chần chờ. Nhưng bây giờ không thể lo được nhiều như vậy, cứu người mới là quan trọng nhất.
Đậu Mính Mính vẫn còn đang ngủ, không thể ở lại lâu trong phòng bệnh.
Tống Ngạn không muốn ra ngoài bị truyền thông vây quanh, nên đi theo Tạ Thần Vũ đến khách sạn.
Chuyện có thể làm hai người đều đã làm hết rồi, tiếp theo chỉ có thể an tĩnh chờ tin tức mà thôi.
Tạ Thần Vũ “thanh toán” cho đám người Tinh Thần xong, kết thúc mối quan hệ cho thuê tạm thời. Lúc này, trên hành lang của khách sạn chỉ có hai người.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu rọi cả sảnh hành lang, hai người không hẹn mà cùng thả chậm bước chân.
Chuyện hải tặc vừa rồi đã làm bại lộ thân phận của cả hai, không cần phải che giấu nữa.
Không có người ngoài ở đây, lực chú ý của cả hai đều đặt ở trên người đối phương, nhớ đến đoạn đối thoại cần có câu trả lời trước khi đi.
Tống Ngạn bị chuyện của Đậu Mính Mính làm cho rối loạn, đã hết buồn ngủ từ lâu rồi. Cậu vừa tự hỏi liệu Tạ Thần Vũ có nhắc đến chuyện kia không, vừa nghĩ xem có nên thẳng thắn chủ động tâm sự với Tạ Thần Vũ hay không.
Tống Ngạn quay đầu nhìn Tạ Thần Vũ, vừa lúc đối diện với ánh mắt của anh.
Tạ Thần Vũ đang nhìn cậu, ánh mặt trời pha lẫn vào đôi mắt anh, giống hệt như ngày hôm đó.
Ngay lập tức, trái tim của Tống Ngạn liền đập nhanh hơn, theo bản năng mà né tránh tầm mắt.
Tạ Thần Vũ có rất nhiều lời muốn nói với cậu: Ví dụ như thân phận và hôn nhân của hai người họ. Ví dụ như an ủi vài câu về chuyện của Đậu Mính Mính, để cậu đừng suy nghĩ nhiều mà có thể an tĩnh ngủ ngon một giấc,… nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Tống Ngạn, đột nhiên anh phát hiện không biết là vì ánh mặt trời chiết xạ hay là vì nguyên nhân khác, mà người từ trước đến nay vẫn chưa từng đỏ mặt, hiện tại bên tai đã có chút hồng hồng rồi.
Tạ Thần Vũ liền ném hết tất cả những lời muốn nói ra sau, chỉ nói một câu quan trọng nhất: “Ngạn Ngạn.”
Tống Ngạn bình tĩnh nhìn về phía anh.
Tạ Thần Vũ nắm lấy tay cậu để lại gần hơn, anh nhìn vào mắt cậu, nói: “Anh thích em.”
Tống Ngạn lại dời mắt đi, nhưng ngay sau đó lại quay trở về, cậu giương mắt đối diện với anh.
“Ừm, em cũng vậy.”
=======================
á á tỏ tình dồiiiiiiiiiiiiiiiii nha (~^0^)~
Anh ngẩng đầu nhìn cấp dưới, thân thiện hỏi: “Các người có còn dư căn phòng ngủ nào cho khách không?”
Các tâm phúc liền trăm miệng một lời: “Không.”
Tống Ngạn: “……”
=)))))) tri kỷ thế nhờ =))))