Độ Xứng Đôi 99%

Chương 39: Đậu má, chém chết hắn!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một phút mặc niệm cho anh Vũ~ =)))))
Căn cứ của Du Kình nằm ở tinh cầu Ái Lí thuộc tinh vực Ascension.
Nơi này cũng khá giống với tinh cầu Bá Đích nơi Tống Ngạn học đại học, cũng gần trạm chuyển tiếp không gian, nhưng không gần bằng tinh cầu Bá Đích mà thôi.
Hành tinh này có môi trường sống dễ chịu, tài nguyên nước phong phú và căn cứ của Du Kình được xây ở bên cạnh biển.
Tạ Thần Vũ ngồi trên xe bay quan sát suốt quãng đường đi, thấy được căn cứ Du Kình chiếm trọn hai ngọn núi, bao gồm khu làm việc, khu sinh hoạt nghỉ ngơi, các khu huấn luyện cùng bến cảng tư nhân loại nhỏ,
Từ khu huấn luyện đi về phía trước tầm I km chính là bãi biển tư nhân của Du Kình, gần đó có ba hòn đảo nhỏ cũng đều là sản nghiệp của Du Kình. Tạ Thần Vũ thầm nghĩ: Không hổ danh là công ty lính đánh thuê nổi tiếng nhất toàn vũ trụ, khoan nói đến các thành viên bên trong to
chức, ít nhất là tràn đầy sức mạnh, đúng là quy mô không tồi.
Anh hỏi: “Em thích kiểu xây dựng ven biển như này sao?”
Tống Ngạn nói: “Cũng tạm, ngày thường có thể nướng BBQ bên bờ biển, sao vậy?”
Tạ Thần Vũ nói: “Tinh Thần quá nhỏ, anh dự tính năm sau sẽ đổi sang một nơi khác.”
Tống Ngạn vừa nghe liền biết anh đang muốn đào cậu đi và đang cân nhắc dò hỏi trước sở thích của cậu.
Cậu liếc mắt nhìn người điều khiển ở phía trước, hơi nhích lại gần Tạ Thần Vũ, nói nhỏ: “Phiền anh tém tém lại một chút.”
Tạ Thần Vũ lập tức bật cười, chờ xe bay dần dần dừng lại, liền đi theo cậu đến khu sinh hoạt.
Tống Ngạn quan sát xung quanh, phát hiện ngoại trừ Lão Tiền xách xe bay ra đón hai người họ, còn lại chẳng thấy bất kỳ một sinh vật sống nào, tất cả đều là AI đang chăm chỉ làm việc.
Tạ Thần Vũ tự nhiên cũng phát hiện điểm này, anh cười nói: “Người đâu hết rồi? Không phải là đi trốn rồi tạo bất ngờ cho tôi đấy chứ?”
Lão Tiền: “.....
Những người còn lại thông qua thiết bị nghe lén cũng nghe thấy rõ ràng: “......”
Mẹ nó, quả nhiên tên canh cửa này không phải chiếc đèn cạn dầu.
“Đâu có”, Lão Tiền bình tĩnh đưa ra lý do thoái thác mà cả đám đã nghĩ sẵn từ trước, “Biết hai người muốn tới, nên mọi người đã vào thành phố mua đồ rồi.”
Tạ Thần Vũ hỏi: “Đi hết cả đám luôn sao?”
Lão Tiền nói: “Không, chỉ vài người thôi, rất nhiều người đều đang bận nên không có mặt ở đây, buổi tối mới có thể trở về.”
Tạ Thần Vũ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Lão Tiền dẫn hai người đi vào khu ký túc xá, đoạn liền tách khỏi hai người họ.
Tống Ngạn dẫn Tạ Thần Vũ đi đến phòng ngủ của cậu.
Đây là một tòa ký túc xá mười tầng, phòng của cậu nằm ở tầng chín bên trái thang máy, vô cùng rộng rãi thoáng mát, ước chừng chiếm nửa tầng lầu.
Tạ Thần Vũ thả vali xuống, đánh giá tổng quát một vòng.
Ban công được thiết kế theo dạng mở, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được biển trời rộng lớn. Phòng khách và phòng làm việc thông với nhau, ngập tràn ánh sáng, bên tường có ba cái kệ sách chạm trần, trưng bày đầy đủ các thể loại sách.
Bên bức tường khác là khu trưng bày trang sức; mô hình phi thuyền và cơ giáp anh tự tay làm cũng được đặt ở trong đó. Ngoài ra còn có một vài tác phẩm trang sức chưa thành thạo, có thể nhìn thấy rõ dấu vết non nớt trong đấy.
Phòng khách được bố trí theo phong cách ấm áp, lấy tông màu sáng làm màu chủ đạo, mơ hồ còn lộ ra một chút nghịch ngợm. Bức tranh sơn dầu trên tường vừa nhìn đã biết là tự tay vẽ, trình độ phi thường nghiệp dư. Bên ngoài ban công còn có một giá chậu cây nhỏ, một số chậu nhỏ đã đâm chồi nảy lộc, tràn đầy sức sống.
Tạ Thần Vũ nhìn phong cách cũng như đồ vật nơi đây không hề phù hợp với Tống Ngạn, trong đầu liền hiện lên một ý nghĩ: Đây là phòng của cha mẹ Tống Ngạn rồi.
Anh không khỏi nhìn về phía Tống Ngạn.
Tống Ngan mở chiếc tủ lanh nhỏ ra, lấy một chai nước ra xem thử,
phát hiện là ngày gần nhất, biết những thứ bên trong đã được đổi mới, liền lấy một chai cho Tạ Thần Vũ.
Vừa khéo đồng hồ sinh học của hai người họ cũng trùng khớp với nơi này, nên không cần phải điều chỉnh chênh lệch múi giờ.
Cậu uống một ngụm nước, hỏi: “Dẫn anh ra ngoài đi dạo nhé?”
Tạ Thần Vũ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, cười nói: “Được.”
Hai người vừa mới bước ra cửa liền gặp được Phó Vân Tĩnh.
Phòng của Phó Vân Tĩnh nằm ở phía một nửa còn lại trên tầng lầu này, dáng vẻ cũng vừa mời đóng cửa lại đang tính đi xuống lầu, rất nhanh hai bên đã gặp nhau ở cửa thang máy.
Tạ Thần Vũ nghe thấy Tống Ngạn gọi một tiếng "Chú", liền mỉm cười gọi theo, thái độ cực kỳ tự nhiên, phảng phất như người trước kia thân thiện khách sáo gọi một tiếng “ông chủ Phó” không phải là anh.
Phó Vân Tĩnh bình tĩnh gật đầu.
Thật ra Phó Vân Tĩnh bị cấp dưới gọi lôi ra đây, bởi vì Lão Tiền không có lòng tin với việc đưa được Tạ Thần Vũ đến khu nghỉ ngơi của tổ chức nên liền tới quấy rầy hắn, hắn đành phải bất đắc dĩ ra ngựa.
Giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ mặt không đổi sắc của Tạ Thần Vũ, hắn vẫn luôn cảm thấy e là những kế hoạch kia của bọn cấp dưới sẽ thất bại rồi. Hắn nhìn về phía Tống Ngạn nói: “Lần này có thể ở lại mấy ngày?”
Đối với chuyện này, hai người đã thương lượng với nhau trên suốt quãng đường đến đây rồi, liền nói: “Ba ngày
Hiện tại Tống Ngạn đang nghỉ hè, ở lại mấy ngày cũng không sao, chủ yếu là sắp xếp theo thời gian của Tạ Thần Vũ.
Trong tay Tạ Thần Vũ có một đống công ăn chuyện làm, tuy tất cả đều có người thích hợp phụ trách, nhưng đôi khi cũng cần có người trông coi. Mỗi ngày anh đều phải nhận không ít các cuộc điện thoại, quả thật tương đối bận rộn. Thứ hai, thân là ông chủ của một công ty lính đánh thuê, với tình huống cả hai bên chưa quen biết nhau, cứ ở mãi trong căn cứ nhà người ta cũng không thích hợp, từ trước đến nay anh vẫn luôn là một người làm việc rất thận trọng.
Phó Vân Tĩnh cũng nghĩ là hai người sẽ ở lại không lâu, nên không hề có chút ngoài ý muốn mà “Ừ” một tiếng, cùng hai người đi thang máy xuống lầu.
Hắn vẫn không quên nhiệm vụ của hắn, biết rõ còn cố hỏi hai người đang muốn làm gì, biết được quả nhiên là ra ngoài đi dạo, bèn tùy ý cho một câu: “Có thể dẫn cậu ta đến vườn cây nhìn xem, mùa này mấy cây cậu trồng đều nở hoa hết rồi.”
Tạ Thần Vũ vừa nghe liền để bụng, chờ Phó Vân Tĩnh đi xa liền hỏi: “Em còn trồng cây nữa sao?”
Tống Ngạn giải thích: “Mấy loại trong vườn cây đều do bọn em trồng.
Tạ Thần Vũ hỏi: “Vậy có phân biệt được cây nào do em trồng không?”
Tống Ngạn nói: “Có”
Tạ Thần Vũ lập tức cảm thấy hứng thú, bảo cậu dẫn đường.
Hai người liền men theo con đường nhỏ đi từ khu ký túc xá đến khu nghỉ ngơi.
Tạ Thần Vũ cố ý quan sát một chút, vẫn như cũ không thấy bất kỳ người sống nào, liền biết nơi này chắc hẳn cũng được quản lý giống như Tinh Thần. Bình thường các lính đánh thuê và lính mới đều tập trung ở khu huấn luyện và cách xa khỏi khu trung tâm, bởi vì không ai thích ở nhà mà còn phải mặc một mớ thứ đồ ngụy trang linh tinh.
Hai người tay nắm tay, vừa đi vừa tán gẫu về chuyện của Tống Ngạn và Du Kình.
Tống Ngạn là con trai duy nhất của Phong Động, lại còn sinh bệnh, nên ngay từ đầu đám người Du Kình cũng giống như ông Tần không muốn cậu đi trên con đường này.
Nhưng sau khi thêm số liên lạc, Tống Ngạn cứ luôn quấn lấy bọn họ, chỉ cần gặp phải cái gì không hiểu là liền xách đít đi hỏi. Bọn họ thấy cậu tự học một mình, liền nhịn không được sửa đúng vài câu, số lần càng lúc càng nhiều, dần dần liền tạo thành thói quen.
Tạ Thần Vũ nghe thấy cậu bị bọn họ lừa mất 200 đồng tiền, nhịn không được cười ra tiếng: “Vậy có trả lại cho em không?”
Tống Ngạn nói: “Không, nói rằng phải cho em nhớ thật lâu.”
Tạ Thần Vũ tưởng tượng đến dáng vẻ khó chịu của Tống Ngạn lúc thời niên thiếu, hơi tiếc nuối nói: “Nếu khi đó anh lớn lên cùng với em thì tốt rồi.”
Đột nhiên anh nhớ lại một đoạn ngắn mà Tống Ngạn đã từng soạn ra, bèn cười bổ sung: “Chắc chắn anh sẽ làm một vị học sinh xuất sắc, một đám người thích anh, nhưng anh chỉ đối xử tốt với một mình em. Mỗi ngày cùng em đến trường tan học, chỉ phụ đạo cho một mình em.
Tống Ngạn nghiêng đầu liếc mắt một cái: “Sau đó em sẽ đứng ở
trong biển hoa cười với anh, anh vẽ cho em một bức tranh sơn dầu?”
Tạ Thần Vũ lại bật cười thành tiếng, cảm thấy ngẫu nhiên tán gẫu một vài đoạn lịch sử đen tối của hai người họ cũng thú vị phết, anh hỏi: “Như vậy không tốt sao? Anh không chỉ phụ đạo cho em, còn có thể huấn luyện chung với em.”
Tống Ngạn suy nghĩ một chút vào thời kỳ khó khăn nhất nếu có Tạ Thần Vũ ở bên cạnh, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng: “Đáng tiếc không quen biết.”
Tạ Thần Vũ nói: “Không, chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
Tống Ngạn chợt dừng chân lại: “Hửm?”
Tạ Thần Vũ nhìn về phía cậu: “Khi em còn nhỏ anh đã từng ôm em, đến nay vẫn còn ấn tượng”
Tống Ngạn lập tức ngoài ý muốn, bảo anh kể rõ mọi chuyện cho cậu nghe.
Tạ Thần Vũ vẫn chưa hỏi xem cậu nhỏ có muốn bại lộ thân phận hay không, tuy anh cảm thấy tám phần là cậu nhỏ sẽ đồng ý, nhưng dù sao cũng nên hỏi trước một tiếng. Mắt thấy đã đi đến khu nghỉ ngơi, anh liền nói: “Đợi đến lúc đêm khuya tĩnh lặng, chúng ta trò chuyện tiếp, em dẫn anh đi tham quan trước đi.
Tống Ngan không rõ liều có phải có vài chi tiết không nên kể hay không, bèn phối hợp gật đầu, không hỏi sâu thêm nữa.
Khu nghỉ ngơi chia làm hai khu bên trong và bên ngoài, cậu dẫn Tạ Thần Vũ đi thẳng ra khu vườn cây bên ngoài.
Nhìn thoáng qua nơi này giống hệt như một công viên vậy, nhưng so với công viên thì qua loa tùy ý hơn. Bởi vì các loài cây ở đây đều do bọn họ tùy hứng gieo trồng, không hề có quy luật, hơn nữa còn trồng xong liền mặc kệ, chỉ có AI cần cù chăm chỉ là không chê trách, mỗi ngày đều chăm sóc giúp cho bọn họ.
Tạ Thần Vũ nhìn mấy cây hoa do chính người yêu nhà anh trồng, tò mò hỏi: “Trồng được bao nhiêu cây rồi?”
Tống Ngạn đáp lời: “Rất nhiều, cây nhựa ruồi là nhiều nhất.”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Vì sao?”
Tống Ngạn nói: “Khi đó bọn họ đề xuất phát triển một mê cung, vừa vặn em cũng ở đấy.”
Mê cung xem như vườn cây đặc sắc, chẳng sợ Tạ Thần Vũ không đề cập tới, Tống Ngạn cũng muốn đi dạo vào bên trong.
Thế nhưng cậu dẫn Tạ Thần Vũ đi xem các loại cây khác cậu trồng trước, sau đó mới dẫn về phía mê cung. Tạ Thần Vũ phát hiện độ tuổi của các cây này không giống nhau, suy đoán bên trong chắc cũng có vài cây là do cha mẹ của Tống Ngạn trồng.
Anh có chút thất thần, đi một đoạn đã đến cửa vào mê cung.
Đám người Du Kình vẫn luôn thông qua hệ thống theo dõi mini để quan sát hướng đi của hai người họ, lúc này cả đám liền nâng cao tinh thần, chuẩn bị phục kích.
Đôi chồng chồng nhỏ không hay biết gì cất bước đi vào bên trong.
Tạ Thần Vũ nhìn một mảng toàn là cây nhựa ruồi, liền cười hỏi: “Lần này có thể phân biệt được cây nào là của em không?”
Tống Ngạn nói: “Hẳn là có thể.”
Nói rồi liền kéo Tạ Thần Vũ đi đến ngã rẽ đầu tiên: “Cái này, cái này, cái này nữa đều là do em trồng, phía bên trong còn có..... Anh nhìn em làm gì?”
Đôi mắt Tạ Thần Vũ ngập tràn dịu dàng: “Cảm thấy em thật đáng yêu.”
Tống Ngạn:
11
Đám người Du Kình đang núp ở trong chỗ tối âm thầm phỉ nhổ: Quả nhiên tên canh cửa này rất biết cách dụ dỗ bé trai!
Tạ Thần Vũ không biết mình đang bị một đám người phỉ nhổ, anh duỗi tay sờ một chiếc lá của một trong những cái cây mà Tống Ngạn trồng.
Thật ra từ lúc rời khỏi gian phòng ngủ kia, tâm tư muốn đào người đi của anh đã giảm hơn phân nửa. Hiện tại khi nghe được từng chuyện nhỏ nhặt khi Tống Ngạn ở chung với Du Kình, lại nhìn đến vườn cây này, tâm tư của anh càng giảm đi không ít. Anh biết quan hệ của Tống Ngạn và Du Kình không thể dứt bỏ đi được, cũng biết rõ khả năng cao là anh không thể đào cậu đi.
Nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cản được anh có mong muốn cho Tổng Ngạn một đoạn hồi ức không màng đến những chuyện trong quá khứ, một ngôi nhà mới hoàn toàn thuộc về hai người. Anh nói: “Đợi Tinh Thần chuyển nhà, anh cũng sẽ tạo một vườn cây, em muốn trồng cây nào thì trồng cây đó. Anh còn xây cho em một căn phòng làm việc, để em có thể vẽ bản thiết kế và chế tạo trang sức.”
Đám người Du Kình: “?”
Ê ê, lời này nghe có hơi sai sai?
Tống Ngạn tưởng anh lại muốn đào mình đi, bèn nhìn anh một cái: “Nếu để bọn họ biết ngay từ lúc vào cửa anh đã không ngừng muốn đào em đi, chắc chắn sẽ đập cho anh một trận.
Đám người Du Kình: “???”
Tạ Thần Vũ không hề giải thích, còn cười trêu ghẹo một câu: “Vốn dĩ em là người của anh, hơn nữa nếu bị đập một trận mà có thể dẫn em rời đi, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Đám người Du Kình: “!!!”
Đậu má!
Bọn họ lập tức không nhịn được nữa: Phục kích tạo bất ngờ cái cục kít á, dẹp hết, đi chết đi!
Hoàn toàn không cần giao lưu, cả đám đều đồng loạt nhảy ra, nhanh chóng vây quanh đôi chồng chồng nhỏ.
Tống Ngạn:
Tạ Thần Vũ: “
11
Đám người Du Kình đồng loạt nhìn thẳng vào Tạ Thần Vũ, ánh mắt không tốt.
Thọc gậy bánh xe ở ngay dưới mí mắt bọn này, được lắm cái tên canh cửa kia, mi có gan lắm!
Từ lúc nghe thấy tiếng bước chân, Tạ Thần Vũ đã nắm lấy tay Tống Ngạn kéo về phía sau. Giờ phút này nhìn thấy đám người Du Kình, Tạ Thần Vũ nhướng mày.
Từ trước đến nay anh vẫn luôn rất ổn trọng, ngoại trừ cứ luôn lọt hố ở trước mặt Tống Ngạn ra, cho dù có gặp phải những thứ kỳ dị hay những người điên loạn anh vẫn có thể mặt không đổi sắc. Anh cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp, quả nhiên là sắp xếp tạo một bất ngờ cho tôi nha.”
Con mẹ nó ai đã lâu không gặp với mi!
Đám người Du Kình híp mắt nhìn chằm chằm Tạ Thần Vũ: “Muốn đào góc tường nhà bọn này?”
Tống Ngạn trầm mặc một giây muốn giải thích hai câu, chợt nghe Tạ Thần Vũ nói: “Lời này không đúng nhé.”
Đám người Du Kình hỏi: “Chính tai bọn này nghe thấy, sao lại không đúng?”
Tạ Thần Vũ bình tĩnh giảng đạo lý: “Tôi với Ngạn Ngạn là bạn đời hợp pháp, trên danh nghĩa một nửa công ty Tinh Thần là của em ấy, vốn dĩ em ấy là người của Tinh Thần.
Du Kình không chấp nhận đạo lý này: “Phi, không phải hai người đã ký thỏa thuận trước hôn nhân sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Cái đó đã trở thành phế thải từ lâu rồi.
Anh nở một nụ cười thân thiện, “Chúng ta tính theo thời gian đi, tôi xây dựng công ty trước, sau đó các người mới cử hành nghi thức hoan nghênh em ấy mà đúng không? Cho nên, nghiêm túc mà nói thì...”
Đang nói chuyện bỗng dưng thân mình của anh nhoáng lên một cái, hướng thẳng về phía một người.
Nếu nhớ không lầm, hình như đây là một đại lão kỹ thuật, giá trị vũ lực thấp nhất.
Tạ Thần Vũ đã chú ý đến vũ khí trong tay cũng như giấu ở phía sau lưng của đám người Du Kình rồi. Anh không biết bên trong là nước hay sẽ có những thứ đồ gì khác, chỉ biết với tính cách của Du Kình chắc chắn hôm nay anh sẽ không tránh khỏi cửa ải này được, nên không muốn ngồi không chờ chết ở đây.
Mọi người đang lắng nghe Tạ Thần Vũ nói chuyện, bỗng dưng thấy anh đoạt vũ khí, tìm một điểm tựa để chống tay nhảy qua một con đường khác, toàn bộ thao tác đều nước chảy mây trôi.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy tiếng cười thoải mái của anh truyền từ bên kia tới, còn kèm theo một câu: “Là mấy người đào góc tường nhà tôi, tôi chỉ đào ngược lại thôi.”
Nháy mắt sợi dây lý trí của đám người Du Kình bị giật đứt cái "Pặc": “Đậu má, chém chết hắn!”
Bọn họ nhanh chóng quay đầu đuổi theo, trong chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Tống Ngạn: “....
Không khí một mảnh tĩnh mịch, Tổng Ngạn trầm mặc đứng yên hai giây, nhấc chân đi vào bên trong, chuẩn bị đi vớt xác vị học sinh xuất sắc đi tìm đường chết nào đó.
Lúc này chợt nghe máy truyền tin vang lên một tiếng, vị học sinh xuất sắc nào đó vừa phóng hỏa xong đang vội vàng chạy trốn nhưng vẫn rảnh rỗi gọi một cuốc điện thoại cho cậu. Tống Ngạn chịu thua rồi, cậu duỗi tay bắt máy.
Bên kia vô cùng ồn ào, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng mắng chửi linh tinh cùng tiếng lá cây sào sạt.
Thanh âm Tạ Thần Vũ rất nhỏ, nhưng vẫn bình ổn như thường: “Ngạn Ngạn, yêu anh thì mau gửi bản đồ vườn cây cho anh đi”
Tống Ngạn hỏi: “......Anh cảm thấy em sẽ đưa cho anh sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Anh là do đích thân em đưa vào đây, em phải có trách nhiệm che chở cho anh.
Tống Ngạn không chịu phục tùng: “Chẳng lẽ không phải chính anh tự đi tìm đường chết sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Bọn họ có tính cách như thế nào em hiểu nhất mà anh không tìm đường chết, bọn họ cũng sẽ muốn chơi anh, em cứ trơ mắt nhìn như vậy sao? Muốn mưu sát chồng yêu của em à?”
Tống Ngạn còn chưa kịp trả lời, chợt nghe bên kia vang lên giọng nói của mấy người Du Kình: “Ở chỗ này!”
Kế tiếp lại một mảnh hỗn loạn, rốt cuộc vị học sinh xuất sắc nào đó đã không còn rảnh rỗi để buôn điện thoại nữa rồi.
Tống Ngạn biết Tạ Thần Vũ không có bật chế độ loa ngoài, ỷ vào việc đám người Du Kình không nghe thấy và bị kích thích bởi câu nói “Mưu sát chồng yêu” kia, cậu liền lửa cháy mà đổ thêm dầu: “Chồng ơi, anh làm sao vậy? Chồng ơi, anh nói một câu với em đi! Anh đừng có không để ý đến em mà!”
Cậu nghẹn ngào nói: “Chồng ơi, anh mà có bất trắc gì em phải làm sao đây? Anh phải ráng kiên trì đó nha, đừng có để lại em một mình, em không thể không có chồng đâu, em......”
Vừa mới nói đến đây bỗng dưng qua khóe mắt cậu thấy được một bóng người đứng ở ngay cổng vào mê cung, những lời còn lại mắc nghẹn tại ngay cuống họng, sắc mặt chợt cứng lại.
Phó Vân Tĩnh lo lắng đám cấp dưới điên rồ này sẽ nghịch quá trớn, nên canh thời gian một hồi, liền xuống lầu đi dạo qua đây.
Kết quả không ngờ lại chứng kiến được một màn này.
Hai người đứng yên tại chỗ nhìn nhau một hồi.
Phó Vân Tĩnh hỏi: “Người đâu rồi?”
Tống Ngạn căng mặt chỉ vào bên trong.
Phó Vân Tĩnh nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ nghe thấy được có vài tiếng mắng. Vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lại dậy sóng.
Rốt cuộc tại sao mình lại cảm thấy cái đám Du Kình ở bên cạnh Ngạn Ngạn là đáng tin cậy nhất, bình thường nhất vậy?
Ngạn Ngạn vẫn luôn là đứa nhỏ bình tĩnh và có lý trí. Cho dù có là một tên cuồng yêu đương, cũng không có khả năng có thay đổi lớn như vậy, cho nên ắt hẳn là không có liên quan lớn đến Tạ Thần Vũ.
Đúng vậy, chắc chắn nguyên nhân là vì ở lâu với cái đám khùng điên kia. Hắn không thể ở bên cạnh nhìn chằm chằm mãi được, nên cái đám điên khùng kia cái gì cũng dám mang ra dạy, dạy một đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời thành ra thế này đây!
Cái đám vô liêm sỉ này!
Phó Vân Tĩnh lạnh mặt, lướt qua Tống Ngạn đi vào bên trong.
=================
Ngạn Ngạn chết lặng =))))))
Anh Vũ khôn lỏi vl, đang nói chuyện cái ra tay cướp vũ khí =_=
hình cây nhựa ruồi (冬青) nha
ngta sẽ trồng và tỉa thành dạng cầu hoặc dạng thanh dài hay thấy trong các mê cung



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.