Phó Vân Tĩnh vừa mới ra tay can thiệp, trận hỗn chiến liền nhanh chóng ngừng lại.
Đám người Du Kình cảm thấy bọn họ chẳng chiếm được bao nhiêu ưu thế.
Tên canh cửa này chạy nhanh quá, giống hệt như một con thỏ vậy. Không những vậy còn nhạy bén vô cùng, cả hai lần muốn khép chặt vòng vây đều bị hắn nhanh nhạy phát hiện ra trước và trốn thoát thành công.
Nhưng đợi đến khi bọn họ thật vất vả lắm mới chiếm được ưu thế nhờ vào địa thế sân nhà, thì Phó Vân Tĩnh đã đến nơi rồi, hai bên đành phải lặng lẽ lui binh.
Bọn họ “Chậc” một tiếng, vừa đi ra ngoài vừa không mấy vui vẻ mà nhìn tên canh cửa nào đó.
Tạ Thần Vũ không nhanh không chậm mà đi theo bọn họ, anh nâng tay lau một ít mồ hôi trên cổ, cười đến mức thân thiện đầy mặt.
Phó Vân Tĩnh bình tĩnh nhìn một vòng những người có mặt ở đây, có chút ngoài ý muốn.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng hôm nay sẽ cho ra ba kết quả.
Một là ông chủ trẻ tuổi này tiến vào vòng vây, bị đám người Lão Tiền đánh cho một trận.
Hai là như hắn đã đoán, Tạ Thần Vũ ổn định, đám người Lão Tiền không đạt được hiệu quả mong muốn.
Ba là người ta đã nhận ra có mai phục từ trước, nghi thức hoan nghênh này sẽ không thể nào xảy ra.
Nhưng tình huống trước mắt lại chẳng thuộc về bất cứ một kết quả nào.
Nghi thức hoan nghênh được khởi động, cũng thành công khiến cho Tạ Thần Vũ “lạc vào mê cung”, nhưng đám người Lão Tiền là bên tập hợp đồng bọn để đi mai phục người ta, lại chuyển từ trạng thái hoan nghênh sang trạng thái công kích. Tuy quần áo có bị ướt đẫm vài chỗ, nhưng nếu như chiếm lợi hẳn là không nên tức giận như này mới đúng.
Thế này…… Thật giống như ngược lại là Tạ Thần Vũ lấy một chọi nhiều, chơi lại bọn họ thì đúng hơn.
Nên nói cái gì đây, không hổ danh là ông chủ của Tinh Thần?
Phó Vân Tĩnh âm thầm đánh giá lại cái người tên Tạ Thần Vũ này, dẫn bọn họ ra khỏi mê cung.
Tống Ngạn vẫn đang đứng ở chỗ cũ và đã cắt đứt cuộc trò chuyện từ lâu.
Cậu vẫn chưa kịp lấy lại bình tĩnh từ đoạn lịch sử đen tối vừa rồi, nên không muốn đối diện với Phó Vân Tĩnh, căng mặt đi đến bên cạnh Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ theo thói quen muốn nắm lấy tay cậu, thấy cậu hai mắt nhìn thẳng, liền thả chậm bước chân kéo dãn khoảng cách với đoàn người phía trước, lại gần bên tai cậu cười nhẹ một tiếng: “Chồng em sống sót trở về, không có nhẫn tâm bỏ lại em một mình, không muốn nhìn thử xem có khỏe có tốt không ư?”
Tống Ngạn nheo mắt: “Câm miệng.”
Tạ Thần Vũ nhìn thấy trạng thái này của cậu, chợt nhớ lại mốc thời gian lúc Phó Vân Tĩnh tiến vào, nhanh chóng đoán ra được một khả năng, lập tức nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Tống Ngạn: “……”
Tạ Thần Vũ phát hiện cậu muốn tránh khỏi mình, liền vội vàng nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng dỗ dành, nắm tay cậu đi ra khỏi vườn cây.
Đã đến giờ trưa và bữa trưa cũng gần như đã sẵn sàng.
Từng người trở về phòng thay đổi quần áo xong liền tiến vào nhà ăn.
Phó Vân Tĩnh đã nghe hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, thế mới biết hóa ra là người ta gây sự trước. Nhưng dù vậy hắn cũng không lo lắng Ngạn Ngạn sẽ rời bỏ Du Kình để qua Tinh Thần, lên tiếng khuyên bảo đám người Lão Tiền vài đôi câu.
Lần này Tạ Thần Vũ không còn đổ thêm dầu vào lửa nữa, thái độ thân thiện mà rót rượu một vòng, anh cười nói: “Thật ra ý của tôi là Ngạn Ngạn thuộc về Du Kình cũng thuộc về Tinh Thần, không cần phân chia rõ ràng như vậy, mọi người đều là người một nhà.”
Đám người Du Kình có chút ghét bỏ, nghĩ thầm: Mẹ nó ai là người một nhà với mi?
Tạ Thần Vũ tiếp tục nói: “Sau này tôi và Ngạn Ngạn sẽ luôn chung sống cùng nhau, tôi gầy dựng một cái nhà ở Tinh Thần cho em ấy cũng hợp lý mà.”
Phó Vân Tĩnh chủ động gật đầu: “Ừm.”
Đám người Du Kình suy nghĩ hồi lâu, không thể phản bác.
Tạ Thần Vũ lại thân thiện nâng ly rượu lên: “Vừa rồi đắc tội các vị, tôi làm tiểu bối kính các vị một ly, mong các vị bỏ qua cho.”
Đám người Du Kình nghe thấy hai chữ “Tiểu bối” này cảm thấy rất sảng khoái.
Nghĩ đến Ngạn Ngạn kết hôn với Tạ Thần Vũ đã là sự thật không thể chối cãi, bọn họ liền không muốn làm khó người ta nữa.
Huống chi Ngạn Ngạn cũng đã trưởng thành, có thể tự quyết định cuộc đời của mình rồi. Cho dù cậu có thật sự muốn đi ăn máng khác, bọn họ cũng chỉ có thể chúc phúc. Đám người Du Kình tiếp nhận bậc thang này, cụng ly với Tạ Thần Vũ.
Từ trước đến nay, mỗi khi Tạ Thần Vũ muốn làm chuyện gì đều sẽ không khiến người khác cảm thấy phiền chán. Ăn xong một bữa cơm, thái độ của Du Kình đã hòa hoãn hơn nhiều rồi.
Không phải bởi vì anh nói chuyện dễ nghe, mà là thân là ông chủ của một công ty lính đánh thuê, anh lại cam tâm tình nguyện mà hạ thấp thân mình ở trước mặt bọn họ.
Hơn nữa thông qua ánh mắt và vài chi tiết vặt vãnh, bọn họ đều có thể nhìn ra được hai người kia đúng là lưỡng tình tương duyệt.
Ngạn Ngạn thật lòng thích người ta, nhân phẩm của người ta cũng đạt tiêu chuẩn, năng lực lại không thể chê, đương nhiên bọn họ sẽ không phản đối.
Thế nhưng đối với chuyện vừa rồi không thể vây bắt được Tạ Thần Vũ, bọn họ vẫn có chút canh cánh trong lòng, vẫn rất tò mò về thực lực của anh, nên liền hẹn sau khi ăn xong sẽ tiến hành luận bàn tiếp.
Tạ Thần Vũ vui vẻ đồng ý, cơm nước xong xuôi cũng không rời đi, kiên nhẫn nói chuyện phiếm với bọn họ, nửa giờ sau sẽ thay đổi trang phục chiến đấu.
Lão Tiền đang ngồi ở bên cạnh Tống Ngạn, quay đầu nhìn cậu nói: “Cậu cảm thấy tôi với hắn đánh nhau, ai có thể thắng?”
Một câu này vừa nói ra liền thu hút ánh mắt của những người trên bàn qua đây.
Tống Ngạn phân tích một cách khách quan xong, cảm thấy rất có thể Lão Tiền sẽ đánh không lại Tạ Thần Vũ, vừa định hữu nghị trả lại một câu “Không biết”, chợt thấy máy truyền tin vang lên một tiếng.
Với góc độ của Lão Tiền có thể nhìn thấy được tên của người liên lạc đến, liền hỏi: “Ể, là đứa nhỏ mắc bệnh đó phải không?”
Một người khác nghe vậy liền tò mò chen vào: “Có phải nhóc đó đã đến viện nghiên cứu rồi không? Hiện tại tình huống thế nào rồi?”
Tống Ngạn thấy bọn họ đều rất quan tâm đến Đậu Mính Mính, nghĩ đến lần này bọn họ cũng tham gia vào, hẳn là sẽ rất muốn biết tình hình tiến triển như thế nào rồi, liền dứt khoát mở loa ngoài lên.
Ngay sau đó, thanh âm kích động của Đậu Mính Mính vang lên, nghe qua cảm thấy rất vui sướng.
“Hế lô, Ngạn Ngạn!”
Tống Ngạn “Ừm” lại một tiếng.
Đậu Mính Mính nói: “Oa, nói cậu nghe người có độ xứng đôi phù hợp với tớ là một chị bé Alpha á, chị ấy vô cùng tốt luôn!”
Tống Ngạn nói: “Phải không?”
Đậu Mính Mính nói: “Ừm, chị bé đến cùng với đối tượng của chị ấy. Cậu cũng biết mấy chuyện độ xứng đôi cao này mẫn cảm thế nào mà, nhưng vì để cứu người chị ấy vẫn đi đăng ký pheromone. Đối tượng của chị ấy cũng rất ủng hộ ý kiến của chị ấy, cả hai đều là người tốt hết nha!”
Tống Ngạn không quá quan tâm về vấn đề này, thứ cậu quan tâm là vấn đề khác: “Kết quả kiểm tra thế nào?”
Đậu Mính Mính càng vui vẻ nói: “Bên này nói không thành vấn đề, có thể điều chế thuốc thử, tớ có thể sống thật lâu rồi!”
Mấy người Du Kình yên tâm, thầm nghĩ: Cuối cùng cũng không lãng phí công sức.
Tống Ngạn dần dần thả lỏng, nhưng trong lòng vẫn chưa thể yên tâm hoàn toàn.
Bởi vì vẫn cần có thời gian để nghiên cứu và điều chế ra thuốc thử.
Lúc trước khi cậu và Tạ Thần Vũ liên hôn, pheromone của Tạ Thần Vũ đã được đưa vào viện nghiên cứu từ trước, nhưng mãi đến khi kết thúc kỳ trăng mật cậu mới tiêm một liều thuốc thử đầu tiên và khi ấy đã qua được vài tháng. Hiện giờ Đậu Mính Mính đã tiến vào giai đoạn phát bệnh, có quá nhiều nhân tố không ổn định.
Cậu hỏi: “Cậu muốn nghỉ học tạm thời không?”
Đậu Mính Mính nói: “Tạm thời thì không cần đâu, bọn họ nói hiện tại thân thể của tớ vẫn ổn, hẳn là có thể chống đỡ được đến lần tiêm liều thuốc thử đầu tiên, chỉ cần thường ngày chú ý đến sức khỏe nhiều hơn là được.”
Tống Ngạn “Ừm” một tiếng.
Đậu Mính Mính lại theo thói quen mà chia sẻ với Tống Ngạn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, đề tài lại xoay trở về: “À đúng rồi, chị bé và đối tượng của chị ấy đều là fans của Quý Quý á. Không phải khi đó Thủy Thủy đã chia sẻ bài đăng cầu xin sự giúp đỡ sao? Quý Quý thấy vậy cũng chia sẻ theo, chị bé theo dõi cả hai người họ nên thấy vậy liền đi đăng ký. Tớ quyết định từ nay sẽ chuyển làm fan của Quý Quý, lần đầu tiên theo đuổi thần tượng cảm giác thật mới mẻ nha!”
Tân Minh Thủy cũng đang ngồi chung một bàn, nghe vậy liền nâng mắt lên.
Đám người Du Kình đều đồng loạt nhịn cười. Tự mình chia sẻ bài đăng để cứu sống một đứa nhỏ, thế nhưng đứa nhỏ lại chuyển sang làm fan của vị ảnh đế nào đó, không biết tương lai có vào khu bình luận của Thủy Thủy để la khóc mướn hay không.
Suy nghĩ này vừa mới nảy lên, chợt nghe Đậu Mính Mính cười he he nói: “Tớ cũng vừa mới xem xong chuyện của Quý Quý và Thủy Thủy rồi, thật xứng đôi lắm nha!”
Tân Minh Thủy vỗ bàn cái “Rầm”, đương lúc muốn phản bác, người ở hai bên trái phải đã tay mắt lanh lẹ mà túm chặt lấy miệng của hắn.
Đậu Mính Mính nghi hoặc: “Bên chỗ cậu có tiếng gì vậy?”
Tống Ngạn tắt loa đi, bình tĩnh nói: “Không có gì, đang ăn cơm.”
Đậu Mính Mính dễ dàng tin tưởng vào điều đó, tiếp tục ríu rít nói chuyện phiếm với Tống Ngạn.
Ví dụ như: Đối tượng yêu đương qua mạng cũng không để ý đến pheromone, sau khi gặp mặt offline cũng không tỏ vẻ xa cách. Tuy lần gặp mặt đó của cả hai có chút vội vàng, cũng không thể ra ngoài đi du lịch, nhưng ngày nào cả hai cũng đều gửi tin tức cho nhau. Đây nhất định là tình yêu đích thực!
Tống Ngạn cảm thấy chỉ cần Đậu Mính Mính vui vẻ là tốt rồi, dù sao cũng không khuyên được, bèn lẳng lặng nghe Đậu Mính Mính tâm sự, rốt cuộc cũng cúp điện thoại.
Đoàn người lại nghỉ ngơi thêm hai mươi phút, sau đó mới đứng dậy đi vào phòng thay quần áo.
Tống Ngạn đứng ở bên ngoài chờ bọn họ. Bên tai nghe được có tiếng mở cửa, Tống Ngạn ngẩng đầu lên nhìn, nháy mắt liền ngơ ngẩn.
Chỉ thấy Tạ Thần Vũ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen và một chiếc quần rằn ri sẫm màu, đường cong nửa người trên được phát họa một cách vô cùng đẹp đẽ.
Ngày thường vị học sinh xuất sắc này đều mặc quần áo theo phong cách văn nhã ổn trọng, đôi khi có chuyển sang phong cách nam thần trường học sáng sủa; nhưng đây là lần đầu tiên Tống Ngạn thấy được một mặt thứ hai này của anh, cảm giác như khí chất ôn hòa trước đây đang lộ ra một ít khí chất hoang dã không thể kìm chế được, khiến người ta nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.
Tạ Thần Vũ thấy cậu đang nhìn chăm chú vào mình, bèn cười cười nhướng mày hỏi: “Sao vậy?”
Vẻ mặt Tống Ngạn bình tĩnh: “Nhìn xem quần áo có vừa với anh không.”
Tạ Thần Vũ đi đến trước mặt cậu: “Có vừa không?”
Tống Ngạn nhìn anh từ trên xuống dưới, tạm đánh giá: “Cũng vừa.”
Tạ Thần Vũ nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
Tống Ngạn hỏi: “Anh muốn nghe cái gì?”
Tạ Thần Vũ cười nhéo lấy cằm cậu: “Ít nhất cũng khen anh một hai câu đi.”
Tống Ngạn giãy giụa một chút, cuối cùng cũng không tỏ vẻ vô tình mà nói cho qua chuyện, mà là thật lòng nói: “Rất đẹp trai.”
Lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên nhớ đến lần trước cậu đã khuyên Tạ Thần Vũ nên thẳng thắn thật lòng với nhau, cảm thấy nên làm gương, nên liền nghiêm túc bổ sung thêm: “Em rất thích.”
Tạ Thần Vũ: “……” =))))))
Nhóc xấu xa này đi ghẹo người mà chẳng báo trước gì hết vậy?
Cách đó không xa, những cánh cửa khác cũng lần lượt được mở ra, đám người Du Kình đã thay quần áo xong rồi.
Tạ Thần Vũ chưa kịp kiếm chác gì, đành phải bất đắc dĩ đi theo bọn họ đến phòng huấn luyện, nghĩ thầm lát nữa đấu xong rồi lại nói. Tạ Thần Vũ hoạt động tay chân xong, đoạn hỏi: “Ai trước?”
Lão Tiền lập tức nói: “Tôi.”
Những người còn lại thối lui sang một bên, hai người kia đã bắt đầu rồi.
Tống Ngạn đã từng nhìn thấy Tạ Thần Vũ đánh nhau ở thế giới thực.
Lần đầu tiên là ở tinh vực Gauze, khi đó cả hai đều đang hóa trang và giải quyết từng tên trộm vặt ở bên phía mình, không có thời gian để quan sát kỹ. Lần thứ hai là ở ổ của bọn hải tặc, lúc ấy là tình huống bất ngờ anh không kịp phòng bị cho nên mới bị lộ tẩy, nhưng khi đó cậu đang nhập vai khóc lóc thảm thiết, nên cũng không chú ý lắm đến động tác của anh.
Đây là lần đầu tiên cậu đứng ở bên ngoài nhìn xem.
Tạ Thần Vũ là một cậu ấm giàu có n đời, nên anh không luyện bản thân thành một người có cơ bắp đô con, thậm chí bởi vì tỉ lệ mỡ thấp, nhìn qua còn cảm thấy có chút hơi gầy.
Nhưng một khi đã ra tay, cơ bắp của anh liền tiến vào trạng thái hoạt động, lộ rõ ra những đường cong, ẩn chứa không biết bao nhiêu sức lực ở bên trong.
Tống Ngạn vật nhau với Tạ Thần Vũ trên thực tế ảo được hai năm, nên rất quen thuộc với mỗi một động tác của anh, theo lý thuyết thì đã nhìn thấy những hình ảnh này rồi.
Nhưng không biết có phải vì hình dáng của người chơi trên thực tế ảo quá mức cơ bản, nên giờ đây khi chuyển sang thế giới thực, Tống Ngạn chợt cảm thấy những động tác lưu loát kia tràn đầy mỹ lệ, suýt chút nữa là đã muốn mở máy ra ghi hình rồi.
Tống Ngạn mải mê nhìn đến mất hồn, trận đấu trong phòng đã có kết quả.
Quả nhiên Lão Tiền không thắng, nhưng hắn đánh rất đã tay, nhất thời càng nhìn Tạ Thần Vũ càng cảm thấy thuận mắt hơn. Hắn cười cười cụng tay với Tạ Thần Vũ, chịu thua lui xuống.
Đám người Du Kình để Tạ Thần Vũ nghỉ ngơi tầm năm phút, sau đó lại đổi sang người thứ hai.
Tuy Du Kình toàn là một đám thần kinh điên rồ, nhưng quả thật là rất mạnh.
Tạ Thần Vũ đánh đến người thứ tư là cảm thấy có chút cố hết sức rồi, cũng may là trận đấu cũng dần đến hồi kết thúc, bằng không anh sẽ bị chấn thương luôn mất.
Đám người Du Kình quan sát trận đấu thôi cũng thấy đã ghiền rồi, thấy Tạ Thần Vũ mệt mỏi, liền kết thúc luận bàn, cười cười vây quanh.
Tạ Thần Vũ theo bản năng mà tìm kiếm hình bóng của Tống Ngạn, thấy cậu cũng đang nhìn về phía mình, liền nắm tay kéo cậu đến bên cạnh.
Tạ Thần Vũ hơi chút thở dốc, mồ hôi theo thái dương trượt dần xuống dưới, lộ ra một chút hương vị pheromone của Alpha. Lần này không mang theo ý quyến rũ, Tống Ngạn cảm thấy rất an tâm, dường như theo bản năng mà lại gần anh thêm chút nữa.
Phó Vân Tĩnh nhìn đôi chồng chồng nhỏ đang ngọt ngào với nhau, liền dẫn bọn cấp dưới rời đi, ra khỏi phòng huấn luyện.
“Cạch”, cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Tạ Thần Vũ đi đến bên cạnh cầm một chai nước lên uống liền tù tì mấy ngụm, phát hiện vẫn đang có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, bèn quay đầu nhìn qua.
Tống Ngạn yên lặng dời mắt.
Tạ Thần Vũ cười nói: “Em muốn nhìn thì cứ thoải mái mà nhìn, chồng yêu nhà em, đâu cần phải trả phí.”
Tống Ngạn nghĩ thấy cũng đúng, bèn bình tĩnh mà chuyển mắt trở về.
Tạ Thần Vũ bị cậu nhìn chăm chú thế này, cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, bổ sung thêm một câu: “Nhưng cũng có thời hạn, nếu em nhìn thêm một chốc nữa anh sẽ thu phí đấy.”
Hiện tại trong đầu Tống Ngạn đều là những cảnh tượng vừa rồi, nghe vậy trái tim của cậu liền đập nhanh hơn; nhưng dù vậy cậu vẫn không né tránh, cất bước đi đến bên cạnh anh tiếp tục nhìn một cách chăm chú, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại thể hiện rõ là thích thích thích cực kỳ.
Tạ Thần Vũ chợt ngừng hô hấp.
Nhóc xấu xa này thật muốn lấy mạng người.
Anh cảm thấy về sau mặc kệ lại đấu bao nhiêu lần, anh vẫn sẽ bị cậu cướp bóng và đá thẳng vào trái tim anh.
Anh nắm lấy tay Tống Ngạn, kéo cậu lại gần về phía anh, ánh mắt dời xuống đôi môi, cúi đầu hôn cậu.
Tống Ngạn đang bị sắc đẹp mê hoặc, đầu óc cậu tê rần, khẩn trương nhắm mắt lại.
Tạ Thần Vũ cũng rất khẩn trương, nhưng anh vẫn ổn định lại được. Anh thong thả đứng thẳng người, khẽ cười một tiếng: “Nhìn nữa anh sẽ thu phí tiếp đấy.”
Tống Ngạn cảm giác đôi môi cậu cũng tê dại mất rồi. Lần này cậu không nhìn nữa, đi theo anh ra khỏi phòng huấn luyện.
Tạ Thần Vũ vào phòng tắm rửa thay quần áo, thấy cậu không muốn nghỉ trưa, bèn cùng cậu đi dạo bên bờ biển.
Tống Ngạn quen thuộc dẫn anh đi tìm mô-tô nước, hai người chơi trên biển cả một buổi trưa.
Buổi tối Du Kình tổ chức tiệc nướng BBQ bên bờ biển, quần áo của hai người đã được gió biển hong khô, nên không cần phải về phòng thay đổi quần áo.
Bóng đêm dần dần buông xuống, hương thơm của bữa tiệc nướng BBQ thoang thoảng bay ra.
Một đám người ngồi quây quần bên nhau, vừa ăn vừa nói chuyện, không khí vô cùng hòa hợp.
Lão Tiền vẫn theo thường lệ mà lướt xem tin tức trong nhóm lớn, đột nhiên nói: “Ha, tinh vực Gauze lại xảy ra chuyện rồi.”
Mọi người ồ ạt nhìn qua: “Chuyện gì?”
Lão Tiền nói: “Trong nhóm mới vừa đăng một tin tức, nói là Sâm Đức gặp phải ám sát, hiện tại bên đó đang rất hỗn loạn, nghe nói hiện trường còn thấy máu.”
Tạ Thần Vũ đang rót nước trái cây cho Tống Ngạn, nghe vậy liền ngừng lại, giọng điệu như thường hỏi: “Không phải gã vẫn luôn gặp phải chuyện này sao? Hẳn là đã quen rồi.”
Lão Tiền nói: “Nghe nói lần này không giống với những lần trước, có thể là bên đó quyết tâm muốn tạo phản. Hiện tại không có một chút thông tin nào về Sâm Đức cả, trước mắt đang ở trạng thái mất liên lạc.”
Một người khác hoài nghi: “Có khi nào là đang ém lại một vài tin quan trọng hay không? Hắn là vua một cõi tinh vực Gauze đã lâu, vừa điên rồ lại vừa xảo quyệt, ai biết rốt cuộc hắn có mấy cái hang ổ đâu.”
Lão Tiền nói: “Cũng có thể là bị thương không nhẹ, lỡ như lần này có thể ngã xuống thật thì sao?
Tạ Thần Vũ đặt nước trái cây xuống, không nói tiếp nữa.
Bỗng dưng nghe thấy máy truyền tin vang lên một tiếng, Tạ Thần Vũ mở ra phát hiện là tin nhắn của tâm phúc, cũng đang báo cáo về chuyện này.
Anh trả lời: Ừm, phái người lưu ý.
Anh cầm ly rượu lên uống một ngụm, lâm vào trầm tư: Không biết lần này Sâm Đức có chết hay không? Hoặc…… có nên nhân cơ hội này mà làm thịt hắn luôn không?
Tống Ngạn đang ngồi ở bên cạnh anh, quay đầu nhìn anh một cách chăm chú.
Tạ Thần Vũ hỏi: “Em muốn ăn gì? Anh lấy cho em.”
Tống Ngạn nói: “Thịt xiên.”
Tạ Thần Vũ liền lấy hai que thịt xiên cho cậu.
Tống Ngạn duỗi tay tiếp nhận, lại tiếp tục nhìn anh.
Vị học sinh xuất sắc này đang bày ra trạng thái tự nhiên, không khác gì với khi bình thường. Nhưng có thể là hai người có độ xứng đôi quá cao, hoặc cũng có thể là do ảo giác của cậu; cậu vẫn luôn cảm thấy mới vài giây trước đây Tạ Thần Vũ như đang nghĩ ngợi về một điều gì đó, tựa hồ là có chút để ý đến chuyện này.
Cậu không nhịn được mà nhớ đến một tin đồn quỷ dị nào đó, nghĩ thầm: Chẳng lẽ “Sự kiện Silent” năm đó thật sự do Tạ Thần Vũ làm sao?
Sự hoài nghi này vẫn kéo dài mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc.
Hai người rời khỏi đám người ồn ào, cùng nhau tản bộ ở bên bờ biển để tiêu thực.
Tống Ngạn không nén được nỗi tò mò trong lòng, bèn dẫn lời nhắc đến chuyện này: “Lần trước khi đến tinh vực Gauze, không phải bên ngoài vẫn đang đồn ầm lên rằng anh là hung thủ giết người sao? Khi ấy, Lão Tiền nghe vậy liền muốn chạy đi trói anh lại để đổi tiền thưởng.”
Tạ Thần Vũ lập tức bật cười: “Sao hắn yêu tiền quá vậy?”
Tống Ngạn nói: “Nhà hắn nghèo, lúc tám tuổi mẹ mắc bệnh nặng, không có tiền để ăn và khám bệnh. Mắt thấy mẹ càng ngày càng trở nên suy yếu, hắn liền đi ăn trộm, bị ông chủ phát hiện bắt được, đè hắn ra đánh cho một trận, không kịp gặp mặt mẹ lần cuối.”
Tạ Thần Vũ nghe vậy liền trầm mặc.
Bên ngoài chỉ biết Lão Tiền yêu tiền như mạng, chỉ có người của Du Kình mới biết nguyên nhân lý do trong đó.
Tống Ngạn thấy anh không nói lời nào, bèn nói: “Đây là phiên bản em nghe được khi em 12 tuổi, sau này còn có hai phiên bản khác nữa, anh có muốn nghe luôn không?”
Tạ Thần Vũ: “……” =)))))))
Được rồi, ôm hy vọng về cái đám Du Kình thần kinh này làm gì không biết!
Tống Ngạn nương theo bầu không khí này, hỏi bâng quơ một câu: “Vậy nên tin đồn kia của anh là thật hay giả?”
Tạ Thần Vũ hơi chút giật mình, ý thức được câu chuyện mà Tống Ngạn đang muốn nhắc đến ắt hẳn là chuyện này.
Anh nhìn về phía Tống Ngạn, cười hỏi: “Em thấy sao?”
Trong bóng đêm, ánh mắt hai người đều mơ hồ có chút không rõ.
Tống Ngạn không thể nhìn ra được cảm xúc của anh, đành phải ăn ngay nói thật: “Em cảm thấy không có khả năng lắm, cũng nghĩ không ra lý do vì sao anh lại hành động như vậy, nhưng cũng không thể xác định hoàn toàn.”
Tạ Thần Vũ rũ mắt nhìn cậu, duỗi tay ôm lấy vòng eo, kéo cậu vào trong lồng ngực, cúi người lại gần bên tai.
Tống Ngạn theo bản năng mà vươn tay ra đặt ở trên người anh, nhưng không dùng lực.
Đương lúc đang muốn mở miệng, Tống Ngạn chợt nghe thấy thanh âm của Tạ Thần Vũ.
Thanh âm vừa trầm thấp lại vừa có chút bay bổng, hòa lẫn vào tiếng gió biển gào thét và tiếng sóng biển vỗ rì rào, phảng phất như có thể tiêu tán bay đi bất cứ lúc nào.
“Anh giết đấy.”
==============
Đã nói Ngạn Ngạn rất mê anh Vũ mà:"(
.
Tống Ngạn nghiêm túc nói: “Rất đẹp trai. Em rất thích.”
Chòi má xỉu =)))) Tạ Thần Vũ xỉuuuuuu, chẹo sao nỗiiiiiii~~
.
Đang xúc động chuyện của Lão Tiền thì bị dập cho tắt hứng =)))
.
Khúc cuối anh Vũ ngầu đét luônnnnn áu áu *quắn quéo*