Trạm không gian trung ương được thiết kế dựa theo hình chữ thập 十, nhưng có tới sáu nhánh được kéo dài ra bên ngoài, giống hệt như một bông tuyết khổng lồ.
Nơi đây là các trạm tiếp viện của các đường hàng không công cộng, lượng khách qua lại rất nhiều, sầm uất hệt như một tòa thành thị nhỏ.
Tạ Thần Vũ đưa Tống Ngạn đi đến đại sảnh bến cảng xong liền quay trở về, anh tháo mũ và khẩu trang xuống, ngồi ở trong khoang thuyền không nhúc nhích.
Trên phi thuyền đều là những tâm phúc của Địch Tuần, trên cơ bản đều là những người nhìn Tạ Thần Vũ lớn lên.
Một người tiến lên đặt một ly nước trái cây ở trước mặt anh: “Cậu chủ, chưa khởi hành sao ạ?”
Tạ Thần Vũ nói: “Chờ chút.”
Người nọ có chút khó hiểu, nhưng sau đó lại chợt nhớ đến cậu chủ trở về phi thuyền nhanh chóng thế này, liền mơ hồ đoán được đáp án, để một Omega vị thành niên xinh đẹp một thân một mình ở tại bến cảng, tóm lại là không yên tâm.
Cho dù biết hai người không phải người yêu, nhưng người nọ vẫn không nhịn được tò mò, hỏi: “Sao cậu chủ không chờ bạn cậu ấy đến rồi hãy quay trở lại?”
Ban đầu Tạ Thần Vũ cũng muốn chờ chung, nhưng tên bộ não tình yêu kia lập tức tỏ vẻ cảnh giác nhìn anh, giống như anh có thể ăn tươi nuốt sống anh Cương Tử của cậu vậy.
Anh cười một chút: “Bị người ta đề phòng.”
Vừa nói xong anh chợt nghe thấy máy truyền tin vang lên một tiếng, vừa cúi đầu liền thấy ngay tin nhắn của Tống Ngạn: “Tôi gặp được anh Cương Tử rồi~.”
Anh nhắn lại một tiếng “Ừ”, sau đó nói: “Đi thôi.”
Phi thuyền chậm rãi rời khỏi bến cảng, đi đến một tọa độ chỉ định gần nhất.
Mới vừa đi được nửa đường, Tạ Thần Vũ liền nhận được thông tin yêu cầu lên phi thuyền đến từ Địch Tuần, sau khi biết được phi thuyền của Địch Tuần cũng đang đi về phía này, anh liền thả chậm tốc độ.
Một giờ sau, Địch Tuần đuổi theo bọn họ, anh rảo bước đi qua con đường nối giữa hai phi thuyền, vào trong nhìn quanh một vòng: “Bạn nhỏ nhà cháu đi thật rồi à?”
Đương lúc chờ đợi, Tạ Thần Vũ đã vào tắm sơ một chút, tóc vẫn còn đang dính một vài bọt nước, khí chất khôi ngô nhã nhặn pha lẫn một chút phóng đãng không thể kềm chế được.
Tạ Thần Vũ uống hết một hơi ly nước trái cây trên bàn, đoạn nói: “Thật.”
Tạ Thuần Vũ hỏi, “Không phải cậu có việc xử lý, không thể đi cùng cháu sao?”
Địch Tuần nói: “Cậu đây là nghĩ cho hai đứa, lỡ như hai đứa bất chợt muốn đi hưởng kỳ trăng mật thật, cậu ở bên cạnh nhiều sẽ gây chướng mắt.”
Địch Tuần thở dài, “Sao hai đứa không đổi ý vậy?”
Tạ Thần Vũ đặt chiếc ly rỗng xuống: “Cậu rất thích cậu ấy nhỉ?”
Địch Tuần cười nói: “Dáng vẻ cực kỳ đáng yêu, cháu không cảm thấy vậy sao?”
Tạ Thần Vũ đánh giá: “Chỉ vì cái này thôi sao?”
Địch Tuần hỏi lại: “Chứ còn có thể vì cái gì nữa?”
Tạ Thần Vũ nhìn Địch Tuần, không tỏ ý kiến.
Địch Tuần chủ yếu tìm đến đây cũng không phải vì mấy chuyện linh tinh này, lúc này vừa kết thúc đề tài anh liền quét mắt nhìn Tạ Thần Vũ một cái, dẫn đầu đi vào thư phòng.
Tạ Thần Vũ theo sát phía sau, đóng cửa kỹ càng, ngồi xuống sô pha, chờ cậu nhỏ mở đầu chủ đề.
“Nói thật cho cậu biết,” Địch Tuần nhìn Tạ Thần Vũ, “Sự kiện Silent kia là do cháu làm đúng không?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đúng vậy.”
Địch Tuần trầm mặc.
Sự kiện Silent kia đã qua được hơn ba tháng, ban đầu từ ăn dưa anh dần dần trở nên tò mò, sau đó lại dần dần trở nên nghi ngờ, rất nhiều lần đều nghĩ đến khả năng có liên quan đến Tạ Thần Vũ, nhưng lại lo lắng thông tin không an toàn, thẳng đến hôm nay, khi không có bất kỳ người ngoài nào anh mới có cơ hội giáp mặt hỏi chuyện.
Vốn dĩ anh tưởng rằng anh suy nghĩ nhiều, thế nhưng kết quả lại do Tạ Thần Vũ làm thật.
Vẻ mặt không dính khói lửa bụi trần của vị họa sĩ nổi tiếng, nay lại thần sắc u buồn mà nhìn Tạ Thần Vũ, phảng phất như tùy thời sẽ nâng tay phác họa di ảnh cho cháu trai nhà mình.
“Cháu trai à,” Địch Tuần hít sâu một hơi, đoạn mở miệng nói, “Cậu ném cháu vào công ty lính đánh thuê là vì muốn cháu thân thể khỏe mạnh, học chút năng lực tự bảo vệ mình, không phải để cháu tổ chức thành đội nhóm đi giết người.”
Tạ Thần Vũ lau đi vệt nước nhỏ giọt trên cổ, hảo tâm giúp cậu nhớ lại: “Cháu nhớ lúc trước cậu có nói với huấn luyện viên rằng hãy huấn luyện cháu đến chết, để cháu nhanh nhanh xuất sư đi làm mấy nhiệm vụ kiếm tiền về cho cậu mà.”
Địch Tuần tức giận nói: “Ta muốn cháu đảm nhiệm công việc trông coi cửa chính, ai bảo cháu đi giết người?”
Càng nói càng thấy tức, “Hơn nữa đó là cách mà cháu tiếp nhận nhiệm vụ sao? Chẳng những không kiếm được tiền mà còn lấy đi rất nhiều tiền!”
Tạ Thần Vũ trấn an: “Sẽ kiếm tiền về mà.”
Địch Tuần nói: “Còn muốn kiếm tiền về? Thành thật nghỉ ngơi đi!”
Tạ Thần Vũ buồn cười hỏi: “Không phải cậu vẫn luôn muốn đưa công ty lính đánh thuê của nhà ta cho cháu chơi sao, cháu hiểu sai rồi à?”
Địch Tuần tiếp tục trầm mặc. Đọc 𝘵ruyệ𝒏 hay 𝘵ại ⩵ 𝐓RÙM𝐓RUYỆN.V𝒏 ⩵
Đúng là anh muốn giao vài thứ trong tay cho Tạ Thần Vũ và vẫn luôn cố ý muốn bồi dưỡng người cháu trai này. Nhưng điều anh muốn hướng đến vẫn là âm thầm bình ổn ở phía sau kiếm tiền, chứ không thích xem Tạ Thần Vũ tham gia vào những chuyện nguy hiểm.
Kết quả công ty mà một nhà anh nhất thời hưng phấn mở ra chơi chơi, thế mà lại khiến Tạ Thần Vũ làm ra chuyện lớn như thế này.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh chợt nặng nề: “Có bao nhiêu người đã làm chuyện này?”
Tạ Thần Vũ không trả lời thẳng: “Đều tin được, cậu yên tâm đi.”
Địch Tuần ngồi đối diện Tạ Thần Vũ, đến nước này thì chỉ có thể nhận mệnh, bèn nói: “Được rồi, công ty cho cháu, thà rằng chơi phá sản chứ đừng chơi phá mạng.”
Tạ Thần Vũ bật cười: “Không đâu, cháu sẽ quay về lên kế hoạch mở rộng.”
Địch Tuần vẫn luôn không nhúng tay vào các quyết định của Tạ Thần Vũ, thế nhưng hiện tại lại không nhịn được nói: “Mới vừa gây ra chuyện mà đã gióng trống khua chiêng tuyển người?”
Tạ Thần Vũ nói: “Trên đời này có rất nhiều công ty tuyển người, công ty nhà chúng ta chỉ là một công ty vô cùng bình thường ở trong số đó mà thôi.”
Địch Tuần không còn lời gì để nói, anh đứng dậy đi ra ngoài, nói lời cổ vũ không hề có tí chân thành: “Vậy cố lên ha, tranh thủ đuổi kịp Du Kình.”
Tạ Thần Vũ cạn lời: “…… Đổi nhà thôi.”
Du Kình là một tổ chức lính đánh thuê, tuy thực lực mạnh và có tiếng trong giới, nhưng các thành viên của tổ chức đều thích làm theo ý mình, tất cả đều là một đám điên.
Một học sinh xuất sắc thích bày mưu lập kế như anh không thể nào cùng phong cách với đám người đó được, từ chối dùng nơi đó làm mục tiêu phấn đấu.
*Đổi nhà (换家): Thuật ngữ trong các game RTS/MOBA, ở đây ý muốn nói, thay vì chọn Du Kình làm mục tiêu phấn đấu thì tấn công và giành vị trí của Du Kình
Địch Tuần đang muốn mở cửa, nghe thấy giọng điệu này liền có chút buồn cười.
Anh tùy ý “Ừ” một cái, bàn tay vừa chạm vào then chốt cửa liền quay trở lại: “Cậu cảm thấy, hay là cháu đi tìm bạn nhỏ nhà cháu để yêu đương đi, đợi qua hết cơn bão này thì hãy tiếp tục lăn lộn phá công ty tiếp.”
Tạ Thần Vũ mỉm cười, tạt một gáo nước lạnh: “Cậu ấy đi tìm bạn trai rồi.”
Địch Tuần lập tức cảm thấy ngoài ý muốn: “Có bạn trai rồi sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Đúng vậy, tình cảm hai người rất tốt.”
Có khi còn hơn thế nữa, Tạ Thần Vũ nghĩ.
Với mức độ “hơn thế nữa” này của tên bộ não tình yêu kia, có khi bây giờ đã sớm quên mất “người yêu” là anh đây trông như thế nào rồi.
Đúng là Tống Ngạn đã quên Tạ Thần Vũ rồi.
Cậu ngồi ở quán cà phê đợi hơn một giờ, cuối cùng phi thuyền đến đón cậu cũng đến.
“Đã không ngừng đẩy nhanh tốc độ rồi mà vẫn đến trễ,” người đến nhận lấy ba lô từ cậu, “Chờ có lâu không?”
Tống Ngạn nói: “Không lâu.”
Vốn dĩ những người này cũng không tiện đường, nhưng lại cố ý đi đường vòng để đến đón cậu, nên có trễ cũng không đáng trách.
Cậu tháo khẩu trang xuống, rảo bước đi lên khoang thuyền, tìm một nơi thoải mái ngồi xuống.
So với phi thuyền xa hoa kia của Tạ Thần Vũ, phi thuyền này trang trí rất đơn giản, trên đỉnh có khắc hình một con cá voi khổng lồ, đường cong sắc bén, dường như có thể tùy thời bay ra tới.
Bên trong khoang thuyền, có năm sáu người đang đứng hoặc ngồi, nhìn thấy cậu liền cười cười giỡn cợt: “Chúc mừng trở thành người đã có gia đình nha.”
Tống Ngạn mắt điếc tai ngơ, nhìn bộ mắt kính thực tế ảo trên bàn: “Có chuyện gì không?”
“Ông Tiền ồn ào muốn mở họp, có lẽ là liên quan đến sự kiện Silent kia,” người bên cạnh đưa một bộ mắt kính thực tế ảo cho cậu, “Sắp bắt đầu rồi, có muốn nghe không?”
Tống Ngạn tiếp nhận, mang kính lên.
Sự kiện Silent vô cùng ồn ào huyên náo, cậu cũng đã từng ăn quả dưa này.
Tinh vực Gauze là nơi hỗn loạn nhất toàn tinh tế, chủ nhân của nơi này là tướng quân Sende – trong tay có rất nhiều lực lượng vũ trang và là đức vua một cõi trong nhiều thập kỷ.
Khi còn trẻ trải qua nhiều chuyện đau khổ, toàn thân nhận lấy bao nhiêu đau thương, nhiều năm qua chỉ có duy nhất một đứa con trai, cưng chiều đến vô pháp vô thiên. Thế nhưng, vào ba tháng trước, con trai bảo bối của ông đã bị người ta giết hại ngay dưới mí mắt của ông, chuyện này xảy ra ở tinh cầu Silent, là tinh cầu tư nhân của con trai ông.
Tướng quân lập tức nổi cơn thịnh nộ, thiếu chút nữa đã lật tung toàn bộ tinh vực.
Điều tra tới điều tra lui, kết quả vẫn không có được tin tức nào hữu dụng, tướng quân tức giận đến mức công bố hình ảnh hiện trường lên trên mạng, đồng thời còn treo một giải thưởng lớn kếch xù.
Trước mắt tiền thưởng đã tăng tới 1 tỷ tinh tệ, chỉ riêng cung cấp manh mối hữu hiệu là đã có thể có được 100 triệu tiền thưởng rồi, nghe nói tướng quân còn tìm đến các nhà tổ chức tình báo, quyết tâm muốn bắt bằng được hung thủ và nghiền xương hắn thành tro.
“Mọi người đều là anh em.”
Trong phòng hội nghị thực tế ảo, ông Tiền nghiêm túc hỏi, “Đã là anh em thì sẽ không lừa dối nhau, thật sự không có ai biết người nào làm sao?”
Mọi người biết ông yêu tiền, dạo gần đây đều đâm đầu vào điều tra chuyện này, nhìn thấy tình hình này hiển nhiên vẫn là không có tiến triển.
Bọn họ cười nói: “Không có, đừng nghĩ nữa.”
Không giống như các cư dân mạng, các nhà trinh thám, bói toán thích xem náo nhiệt ở trên mạng, tốt xấu gì bọn họ cũng là dân chuyên nghiệp, cũng có một chút tin tức đường đi: “Đã ba tháng trôi qua rồi, danh sách nào có thể rà soát tôi đều rà soát một lần, không có manh mối chính là không có manh mối.”
“Tôi nghe nói vũ trang ở tinh cầu Silent đều là những vũ khí tiên tiến nhất, phòng ngự rất mạnh,” một người khác kinh ngạc cảm thán, “Giết không một ai biết, rút không một ai hay, hiện trường còn được dọn dẹp sạch sẽ, thật muốn biết người lên kế hoạch là ai.”
“Cái thứ u ác tính kia hại nhiều người như vậy, ai biết nó đã xúc phạm đến vị thần tiên nào, bị giết cũng đáng lắm,” người nọ nói xong nhìn về phía ông Tiền, “Ông cũng nhanh chóng từ bỏ đi, nếu tìm ra được phát hiện người ta chỉ là trả thù, ông cũng đâu thể nào giao người lấy tiền được.”
Ông Tiền bất mãn: “Lỡ như hung thủ là một tên vô liêm sỉ, không phải bắt được mọi người đều vui sao? Làm sạch tinh tế, chính là trách nhiệm của mỗi công dân tinh tế chúng ta. Hơn nữa Ngạn Ngạn cũng đã kết hôn rồi, không phải tôi cũng nên có thêm chút tiền để gửi tiền mừng cho cậu ấy sao?”
Mọi người cười to.
Tống Ngạn nói: “…… Cảm ơn, không cần.”
Vừa rồi ông Tiền chỉ một mực nghĩ đến kiếm tiền, lúc này mới chợt phát hiện Tống Ngạn cũng đang ở đây.
Thu bớt mùi vị đồng tiền trên người đi xong, ông cười nói: “Ngạn Ngạn tới rồi à?”
Tống Ngạn “Ừ” một tiếng, thấy mọi người bắt đầu nói sang chuyện khác, nghe được một lúc cậu liền tháo kính rút lui.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, làm khô tóc xong, cậu bắt đầu bước vào khoang thực tế ảo.
Hiện tại muốn đăng nhập vào mạng thực tế ảo cần phải có một trong hai loại thiết bị sau: một là mắt kính, hai là khoang thuyền thực tế ảo.
Cái trước được sử dụng cho hầu hết các hoạt động trực tuyến như kết bạn và mua sắm, trong khi đó, cái sau chuyên nghiệp hơn và được sử dụng cho việc huấn luyện và thi đấu mô phỏng.
Nửa tháng trước, một số bản đồ đã được cập nhật trong phần mô phỏng phi thuyền, trong đó có một bản đồ khó, có thể nói là khó giống như “Bụi gai lốc xoáy” của thế giới hiện thực vậy. Dạo gần đây, Tống Ngạn vẫn luôn phải diễn kịch, rốt cuộc hôm nay mới được trải nghiệm thử.
Cậu luôn luôn chơi đơn, nhưng bản đồ mới quá khó và chỉ mở cho hình thức lập đội năm người chơi.
Cũng may điểm tích lũy của cậu khá cao, cho dù có ghép đồng đội bất kỳ thì cũng sẽ ghép những người có cùng cấp độ, nghĩ vậy xong cậu liền nén bất mãn ấn vào nút dịch chuyển, ngay sau đó liền gặp được các đồng đội.
Cậu chủ động hỏi: “Ai là đội trưởng vậy? Nếu không có thì tôi……”
Lời còn chưa dứt chợt nghe một tiếng cười lạnh: “Lại là hai đứa bây nữa à?”
Tống Ngạn dừng lại, đánh giá xung quanh một chút, bên trong khoang điều khiển lập tức hiện lên hình ảnh vị trí đứng 1-3-1 của các người chơi trong đội.
Cậu và vị đồng đội còn lại dùng skin mặc định, ba người ở giữa kia thì ai nấy cũng đều hoa hòe lòe loẹt.
Ba người vẫn đang tiếp tục giằng co, trong đó có một vị tiếp tục cười lạnh: “Thật xui xẻo, vừa lên mạng đã gặp ngay một tên cặn bã và một kẻ thứ ba.”
Hai người vừa bị oán hận lập tức liền không phục: “Mi mắng ai kẻ thứ ba đấy hử? Sau khi cắt đứt với mi, anh ấy mới đến bên cạnh ta nha!”
Được lắm, đụng phải một mối quan hệ tay ba.
Vốn dĩ Tống Ngạn đã không muốn chơi hình thức năm người, nghe vậy lại càng không có kiên nhẫn, miễn cưỡng khuyên bảo: “Bắt đầu chơi đi, có chuyện gì muốn nói thì để ngoại tuyến rồi nói.”
Ngay lúc này đây, vị đồng đội còn lại cũng lên tiếng mở miệng: “Có chuyện gì hay hẵn nói.”
Khi còn nhỏ, Tạ Thần Vũ đã đi theo Địch Tuần học vẽ tranh, dần dần cũng tạo thành một thói quen – có thể lấy tài liệu ở bất kỳ đâu.
Từ nhỏ đến lớn anh đều ưu tú xuất sắc, cho dù là diễn kịch anh cũng muốn hoàn thành công việc đó thật là tốt, chỉ tiếc tư liệu sống bên người quá ít, tham khảo phim thần tượng thì lại quá lộ liễu, không ngờ trước khi ngủ, lên mạng dạo chơi một vòng, lại ngoài ý muốn thu hoạch được tài liệu mới.
Anh nói với Tống Ngạn – vị đồng đội vẫn đang nỗ lực muốn mở lời khuyên giải: “Cậu đừng động, để tôi.”
Sau đó, vị học sinh xuất sắc làm đẫm máu tinh vực Gauze click mở sổ ghi chú của chính mình ra, vẻ mặt tràn ngập tươi cười đi về phía kho tư liệu sống có sẵn, quyết định trở về anh sẽ lưu những tư liệu này lại, chờ kỳ trăng mật kết thúc, anh sẽ kể cho tên bộ não tình yêu kia nghe câu chuyện tình yêu của anh và Elizabeth.
================
Về chi tiết phi thuyền có đính hình con cá voi khổng lồ: Du Kình có nghĩa là cá voi đang bơi. Đến đây chắc mọi người cũng đoán được em thụ thuộc tổ chức nào rồi ha:)))))