Đóa Hoa Trong Vùng Cấm

Chương 14: Phạt




Điều này lại lần nữa biến Liên Nhi thành tâm điểm cho nguy hiểm rình rập, cô không nhận ra còn ngoan ngoãn cúi đầu đáp lễ, trân trọng món quà được tặng.
Món quà thứ hai cũng được đưa đến tay cô cháu dâu thứ 2, cũng là hộp gỗ trạm sơn đỏ, nhưng điêu khắc hoa sen.
Đưa đến tay người cũng là lúc buổi trình diện kết thúc, Liên Nhi theo chồng và mẹ chồng về nhà.
Vừa đặt chân về đến dinh thự Tĩnh Yên và Lâm Vương Minh đều tò mò muốn biết bên trong chiếc hộp đựng thứ gì, bắt Liên Nhi phải mở ra ngay lập tức.
Thứ ánh sáng lấp lánh của kim cương đập vào mắt, chỉ là một bộ nữ trang đắc đỏ, Lâm Vương Minh còn tưởng thứ này quan trọng đến mức ông nội phải ngụ ý, hóa ra do hắn nghĩ quá xa.
Những thứ này hắn không thiếu, định không bận tâm nhưng chợt ánh mắt hắn va vào từng vị trí trên người Liên Nhi, cổ, trái tai, cổ tay...mọi thứ điều trống trơn.
- Ra là vậy!
Hắn cuối cùng cũng hiểu, ông nội của hắn là người rất chú ý từng chi tiết nhỏ, hắn đưa vợ sang trình diện, cho cô ăn mặc sang trọng, kín cổng cao tường che dấu đi những dấu vết hoan ái, lại không nhớ đến còn cần phải làm cho cô trở nên cao sang quyền quý đúng với chức vị Lâm đại thiếu phu nhân.
Điểm tốt bị đánh mất, ông nội cố ý tặng trang sức để nhắc nhở hắn, làm cho hắn bực bội, tĩnh mạch trên mặt nổi lên bất thình lình trút giận lên cô gái nhỏ.
"Lý Liên Nhi, tôi nhớ tôi đã cho người chuẩn bị cả nữ trang cho cô, tại sao không đeo?"
"Tôi..."
Liên Nhi ấp úng, trông nét mặt đen kịt của hắn làm cô cảm thấy nguy hiểm, cầm chắc hộp gỗ run rẩy cả lên.
"Chúng...tôi...thấy chúng quý giá quá, sợ làm hỏng nên..."
"Á!!!"
Cô gái nhỏ còn chưa kịp nói hết câu bất ngờ bị hắn kéo lấy tóc, trước mặt mẹ hắn và người hầu xung quanh công khai thô bạo với cô.
"Lý Liên Nhi, cô quên những gì tôi nói rồi à?
Cô bây giờ là người của tôi, làm việc gì cũng phải nghĩ cho tôi, cô sợ hỏng chúng để rồi làm mất mặt tôi trước người khác sao?"
"Tôi...không có...!..."
Cánh tay trắng tinh như ngó sen duỗi lên nắm lấy tay hắn, cô không dám kéo, cũng chẳng dám cào cấu, thấy hắn nổi trận lôi đình sợ bản thân chống đối sẽ lãnh hậu quả thảm khốc.
Lâm Vương Minh xác thật không vui, giật ngay hộp gỗ trong tay cô, dí nó vào mặt.
"Chính vì cái suy nghĩ ngu dốt của cô mà khiến tôi bị ông nội nhắc nhở.
Tặng cô bộ nữ trang này để dằn mặt tôi, cô hợp tác theo kiểu này sao?"
Câu cuối hắn hắng giọng lên, quấn tóc dài của cô thành một vòng quanh tay, ghịt mạnh làm da đầu của cô đau rát, nhăn mặt nhăn mày, thở hổn hển yếu đuối.
"Tôi...
Làm ơn, tha cho tôi!
Lâm Vương Minh, tôi biết sai rồi, sau này tôi không dám như vậy nữa!"
Liên Nhi chắp tay van cầu hắn, nước mắt chua chát lặng lẽ chảy đầy mặt, hắn liền đẩy cô ngã, còn chưa kịp mắng tiếp thì mẹ hắn bất ngờ chen lời.
"Đúng là thứ con dâu không ra gì!
Có tí việc cũng làm không xong!"
Vào lúc dầu sôi lửa bổng bà chẳng can ngăn, còn thêm lời kích động đôi bên.
Lâm Vương Minh thừa biết mẹ hắn đang muốn kiếm chuyện, chắc chắn nắm bắt cơ hội đọa đày cô gái kia, hắn cũng đang muốn trừng phạt người, thuận thế theo ý mẹ dạy dỗ Liên Nhi.
"Mẹ, cũng đã về đến dinh thự, mẹ muốn làm gì cô ta thì cứ làm đi.
Nhưng nhớ, con muốn cô ta sinh con, thân thể cô ta tuyệt đối không được có một vết trầy xước!"
Lời hắn nói ra là mệnh lệnh bất di bất dịch, Liên Nhi lồm cồm ở bên dưới uất ức không thể nói, họ cứ như thế mà tùy tiện xử trí cô như một món đồ.
Còn cô, vì cô nhi viện, vì mạng sống mà phải cúi đầu cam chịu.
Cô ngồi dậy quỳ dưới sàn chẳng khác gì một nô lệ, người đàn ông nhìn bộ dạng hèn mọn của cô chẳng có chút hứng thú nào, phẩy tay ngoài miệng nói.
"Mẹ làm gì thì làm đi, con còn phải đi làm việc của con!"
Dứt lời, hắn quay gót chẳng có lấy một cái ngoáy đầu, đinh ninh trong lòng với câu nói kia sẽ bảo vệ được cô gái nhỏ thoát khỏi cảnh chịu nỗi đau thể xác.
Thế nhưng, hắn nào đoán được Tĩnh Yên đang muốn làm Liên Nhi ghét hắn, từ ghét cho đến tuyệt vọng rồi rời bỏ hắn. Bà nắm bắt lấy cơ hội này phải khiến cho Liên Nhi suy sụp.
"Đứng dậy đi theo tôi!"
Cô gái nhỏ không dám trái ý, đứng dậy theo chân người phụ nữ, đi thẳng một mạch đến ngay hoa viên trong dinh thự.
Dinh thự này được thiết kế theo hình tròn, giữa là một khuôn viên lớn trồng đầy hoa cỏ, rộng đến mức có thể xây được 2 3 căn nhà to.
Linh cảm không ngừng mách bảo Liên Nhi chuyện xấu, cô không biết mẹ chồng muốn làm gì, nhưng nhìn đám hoa cỏ trước mặt dù có đẹp đến mấy thì giờ cô chỉ cảm thấy sợ.
Tĩnh Yên xoay người lại đối diện với cô, sai Lưu Di thoát giày của cô, sau đó đưa cho cô một cái rổ cực lớn, nhả giọng ghét bỏ.
"Con trai của tôi giao cô cho tôi xử lí.
Tôi không thể đánh cô để phạt...vậy thì giờ đổi cách thức.
Cô! Ra đó nhổ hết cỏ trong hoa viên, nội trong chiều tối cô phải làm cho xong."
"Nhổ cỏ...?"
Liên Nhi đứng hình ngay tức thì, cả cái hoa viên này to lớn biết bao nhiêu, chỉ làm từ giờ đến chiều tối, một mình cô sao có thể hoàn thành.
Cô cầm rổ trong tay run run, tận đáy lòng tuôn trào uất ức chẳng thể bộc bạch, nơi này thật sự là địa ngục đối với cô, mỗi một khắc một giây đều là những màn đọa đày. Thế mà, cô lại không thể thoát khỏi hố đen kinh hoàng này.
Tĩnh Yên không cho cô suy nghĩ quá lâu, chính tay bà đẩy cô đi vào khuôn viên, là đi chân trần, nhổ cỏ cũng phải dùng tay trần để nhổ, trước khi bà xoay lưng rời đi còn không quên sỉ nhục cô.
"Nếu cảm thấy nhà chồng đối đãi không tốt thì tự động rời khỏi con trai tôi đi!
Hạng con gái được mua bằng tiền như cô vốn không xứng làm con dâu của tôi!
Cùng lắm cô chỉ được xếp ngang hàng với hoa cỏ ở đây tùy ý cho người ta bẻ.
Còn tưởng mình là thiếu phu nhân danh giá sao? Mơ tưởng!"
Nói xong, người phụ nữ đi rất nhanh, để lại Liên Nhi rơi nước mắt, cô độc giữa hoa cỏ. Cô khóc được vài phút rồi cũng nhanh chóng đều chỉnh lại cảm xúc, phải hoàn thành nhiệm vụ tránh lại gặp thêm rắc rối.
Hoa viên rộng lớn nhiều hoa cũng nhiều cỏ, còn có cả những cây gai mắc cỡ, Liên Nhi bị ép dùng tay trần để nhổ, khó tránh khỏi tay mềm bị gai đâm vào.
Cơn đau nhức nhối trên từng ngón tay khiến tinh thần của cô rất dễ suy sụp, cô chưa từng phải trải qua cảnh khổ cực như vậy. Dưới chân là đất thô ráp nóng bỏng bởi ánh mặt trời từ trên rọi xuống, trên đầu là cảm giác chói chang chẳng thể nhìn, toàn thân cô phơi nắng dần bị rút đi sức lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.