Đóa Hoa Trong Vùng Cấm

Chương 2: Trơ trọi




Liên Nhi được trại mồ côi nuôi dưỡng, lớn trở thành người chăm sóc những đứa trẻ bị bỏ rơi, cô ở đó có bạn bè, có những người yêu thương hơn cả bản thân, làm sao có thể đành đoạn để họ gặp nạn, đành ngậm đắng nuốt cay chấp nhận.
Trở thành công cụ sinh con của một Tổng Tài, điều mà từ trước đến giờ Lý Liên Nhi chưa từng dám nghĩ đến.
Chiếc xe chở cả hai cuối cùng cũng về đến nhà hắn.
Một vùng đất độc lập, có tận 3 dinh thự to lớn lọt vào tầm mắt, ít nhiều cũng rộng lớn không thua kém gì hoàng cung trong sách, từ cổng cho đến khung cửa điều được thiết kế rất tỉ mỉ, vừa nhìn thoáng đã đánh giá bạc tỉ.
Xe chạy vào trong, một đoạn khá xa, tài xế dừng lại ở dinh thự thứ 2, nhanh chóng bước ra mở cửa xe, Liên Nhi vừa rời mông ra ngoài liền phải ngẩng cao đầu đánh giá nhà chồng.
- Thật khủng khiếp!
Cả đời sống trong nghèo khổ, kiến thức bị hạn hẹp về thế giới quan, cô chưa từng tận mắt thấy sự xa hoa của giới tài phiệt, chốc chốc làm cô đờ mặt.
Tiếp theo đó là sự nghênh đón của vô vàng người hầu và bảo vệ trong dinh thự.
"Cậu chủ, phu nhân, thiếu phu nhân!"
Họ cúi thấp người chào đón, Liên Nhi không quen với sự tiếp đón này mà đứng đờ cả người, Tĩnh Yên lướt qua người cô, một cái liếc mắt bủn xỉn hướng vào, nhắc.
"Vào nhà đi!"
Bà đi rất nhanh, cử chỉ của bà khiến ai cũng nhìn ra bà không thích Liên Nhi.
Cô gái nhỏ xách váy rườm rà, trên người vẫn còn đang mặc nguyên lễ phục cưới, hai người kia vào liền đi rất nhanh, làm cho cô chẳng thể theo kịp.
Lâm Vương Minh đối với cô là sự thờ ơ trên mức thờ ơ, hắn đi một mạch chẳng ngó ra sau. Chỉ có Tĩnh Yên dù không thích cô cũng không muốn người khác nghĩ nhà họ Lâm ngày đầu đã gây khó dễ cho con dâu, miễn cưỡng sai người giúp cô cầm phụ tà váy.
Cô theo sau họ đi một lúc cũng đến căn phòng dành cho cô, người đàn ông kia đứng tựa vào thành tường, phẩy đầu cho người hầu lui đi, rồi nhả giọng khinh miệt.
"Từ giờ căn phòng này là của cô!
Cô sẽ ở đây cho đến khi cô sinh cho tôi một đứa con mới được rời đi, nhớ rõ chưa?"
Thanh âm như sét đánh, Liên Nhi gật đầu mím môi không dám nói, Tĩnh Yên đứng cạnh lại coi như không nghe, đứng khoanh tay bày ra tác phong của một quý bà, ảm đạm nói.
"Ngày mai sẽ có người dạy cho cô những quy tắc của nhà họ Lâm, hôm nay chỉ đến đây thôi.
Cô vào trong thay quần áo đi!"
"Dạ mẹ."
Giọng cô nhu mì đáng thương, một mình lủi thủi vào trong, trước khi đóng cửa còn không quên quan sát sắc mặt của hai mẹ con kia.
Một người nóng nảy hung dữ, một người lạnh lùng không khác gì một tảng băng, làm cho Liên Nhi cảm thấy sự cô lập đáng sợ trên cả mức bình thường.
Cô khép chặt cánh cửa, lệ rơi đầy mặt, không biết bản thân đến khi nào mới thoát khỏi nanh quỷ. Ở nơi này cô chẳng liên lạc được với ai để nhờ sự cứu giúp, mà cho dù có người chịu giúp cô thì ai có thể chống lại được thế lực của Lâm gia.
Nhất là Lâm Vương Minh, hắn nổi tiếng vô tình ai cũng biết, Liên Nhi ngồi gục dưới đất ôm mặt khóc không thành tiếng, trách bản thân đen đủi, vừa đến tỉnh khác tìm anh trai liền bị bắt cóc.
"Dì ơi, chú Tường, mọi người...cháu sợ quá..."
Tiếng của cô văng vẳng ở bên trong, Lâm Vương Minh sớm đã rời đi, chỉ có Tĩnh Yên đứng ở ngoài áp tay nghe được, trong lòng có chút xót thương.
"Thật tội nghiệp!"
Bà thở dài rồi nhanh chóng rời đi, Lâm Vương Minh từ nhỏ được bố nuông chiều, lại là con trưởng nên ai cũng cúi đầu với hắn.
Tĩnh Yên có dạy bảo cỡ nào hắn cũng chỉ nghe lời một phần nào, việc kết hôn bức ép này bà vốn không đồng tình. Nhưng lại không thể can ngăn, đành lòng để cô gái kia chịu khổ.
- Tạm thời như vậy đi, mình sẽ nghĩ cách cho hai đứa bỏ nhau.
Bà tự nhủ với lòng như thế, Liên Nhi khóc một hồi cũng thôi, cô phải làm theo yêu cầu của mẹ chồng đi thay quần áo.
Lúc này, cô mới có tinh thần quan sát căn phòng dành cho cô, vô cùng rộng rãi, được bày trí vô cùng tinh tế, đồ đạc được chuẩn bị đầy đủ hẳn hoi.
Cô bước đến chỗ tủ đồ to lớn, vừa mở cửa đã đứng hình, bên trong đầy ắp quần áo cao cấp, cả nội y cũng được chuẩn bị sẵn. Chu đáo đến mức làm cô tĩnh lặng trong vài giây rồi cũng nhanh chóng chọn đại một bộ vào trong thay.
Lúc cô bước ra liền giật mình, một cô hầu gái đứng thình lình trong phòng, tươi cười hồn nhiên nói.
"Thiếu phu nhân, người đã thay đồ xong rồi ạ?"
"Xong...xong rồi..."
Liên Nhi sợ sệt đứng nép vào một góc, hầu gái trước mặt không hề có ý xấu, chủ động đến gần cô thông báo.
"Em tên là Hạnh Nhi, là người sau này sẽ theo hầu riêng cho thiếu phu nhân, người cần gì cứ gọi em một tiếng nhé!"
"Hầu riêng...cho tôi...?"
Cô gái nhỏ ngớ người không hiểu, trên gương mặt lộ sự ngơ ngác ngây thơ, cô gái vẫn tươi cười gật đầu cung kính, sau đó liền truyền đạt lời dặn dò.
"Thiếu gia đã ra ngoài giải quyết công việc đến tối ngài ấy sẽ về.
Ngài dặn dò, thiếu phu nhân ở trong phòng ngoan ngoãn đợi, nếu thấy buồn thì cứ đi tham quan dinh thự ạ."
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã thông báo."
Cô gái nhỏ vẫn còn dè chừng, ở nơi xa lạ không biết ai tốt ai xấu, vẫn là nên đề phòng, Hạnh Nhi cũng không nán lại lâu, nhanh chóng rời đi trả lại không gian riêng tư cho cô.
Kim đồng hồ chỉ mới điểm 3h chiều, từ đây đến tối còn rất lâu, Liên Nhi đến nơi lạ không dám đi lung tung, thật sự ngoan ngoãn ở yên trong phòng.
Tĩnh lặng làm con người ta cảm thấy ngột ngạt, Liên Nhi chờ mãi không thấy ai vào, cũng không thấy bóng dáng của người đàn ông kia xuất hiện, bụng cô đói đến cồn cào, không thể tiếp tục ngồi yên đành ra ngoài tìm thứ lót dạ.
Dinh thự nhiều người nhưng chẳng một ai ngó đến cô, mình cô trơ trọi đứng giữa sảnh lớn như một con ngốc nhìn lên trần nhà cao chót vót.
Ở giữa là ngọn đèn pha lê treo lủng lẳng, nơi này quá rộng lớn, nếu tham quan cũng mất khá nhiều thời gian, Liên Nhi chỉ lượn vài chỗ tìm phòng ăn.
Mất hơn 30 phút mới tìm ra, chỗ này vô cùng gọn gàng ngăn nắp, nhìn sơ thì chẳng có bất cứ thứ gì dùng cho cô. Toàn những món sơn hào hải vị, Liên Nhi không dám tự ý đụng đến.
Trước nhưng ánh mắt dò xét từ người hầu, cô khiễng chân tới thẳng tủ lạnh, mở nó ra lấy vài trái táo nhỏ lót tạm bụng đói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.