Đóa Hồng Bạc Mệnh

Chương 18: Bẫy




“Tôi đang lái xe, tôi chết thì cô cũng không khá hơn đâu.”
“Nếu đã đe dọa anh thì tôi cũng đã có giải pháp riêng.” - Lời nói của cô khiến cho tên tài xế run rẩy, cứ ngỡ bản thân sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng lớn. Lần này hắn ngu ngốc đụng trúng người không nên đụng rồi.
“Xin cô, xin cô tha cho tôi, chúng ta từ từ thương lượng có được không ạ?”
“Hửm? Dừng xe rồi nói.” - Cô nghe vậy thì nhướn mày, xem ra là đã dọa được hắn.
Chiếc xe dừng lại ngay nơi vắng vẻ, từ trong con hẻm, những bóng đen bắt đầu bước ra. Dưới ánh đèn lập lòe khiến cho dung mạo của chúng vô cùng mờ ảo, điều này càng khiến cô cảm thấy khó chịu, dường như bản thân đã bị tên khốn này lừa rồi.
Tên tài xế thở phào nhẹ nhõm khi mình đã đi đến điểm hẹn, bây giờ hắn có thể thoát khỏi sự uy hiếp của cô gái này. Nhưng chưa kịp cử động, một cái thắt lưng đã siết lấy cổ hắn, buộc vào ghế lái. Sự lạnh lẽo từ con dao biến đi trong chốc lát nhưng thay vào lại là một chiếc thắt lưng bằng da.
“Hừ, cô định dùng tôi uy hiếp chúng sao? Sai rồi, cô còn lâu mới là đối thủ của chúng.”
“Khóa của xe lại.” - Cô chậm rãi lên tiếng, không có lấy nửa điểm hoảng sợ.
“Hả?”
“Tôi nói khóa cửa xe lại.” - Tay cầm dao dùng thêm lực, sự sắc lẹm đó không thể nào là giả.
Hắn đã cố gắng dùng sức để kéo chiếc thắt lưng cho dễ thở hơn một chút, nhưng với tư thế đang ngả người thì căn bản không thể dùng toàn lực. Hiện tại, chỉ có thể nghe người phụ nữ này để bảo toàn tính mạng.
Toàn bộ cửa xe đều được khóa kín, những tên du côn vẫn không biết gì, bước tới mà mở cửa. Những cánh cửa đều như bị đông cứng, một chút cũng không nhúc nhích. Một tên đã thấy có hai bóng người bên trong, tên tài xế dường như đang kêu cứu.
“Ê chúng mày, phá kính đi.” - Một tên không kiên nhẫn mà lên tiếng.
Bọn chúng đều rời đi lấy vũ khí.
Nhân cơ hội, cô siết nhẹ thắt lưng, gằn giọng.
“Khởi động xe, lúc chúng đến lập tức phóng cho nhanh. Nếu dám trái lời thì tôi sẽ cho anh an phận làm xác chết ngồi ở ghế sau.”
Tên tài xế nghe vậy thì sợ chết khiếp, hôm nay hắn đúng là ăn gan hùm mật gấu mới đụng đến bà la sát này. Sớm biết mọi chuyện đi theo hướng này thì ngay từ đầu hắn đã không nhận lời. Cái cổ đáng thương của hắn đang chịu dày vò khủng khiếp. Hắn không thể chết ở đây được.
Động cơ đã được khởi động, những tên du côn đã quay lại. Thẩm Họa Minh mỉm cười, giọng nói trầm trầm rót vào tai hắn như đang ra lệnh.
“Ngay lúc này.”
Tên tài xế lập tức phản ứng lại, phóng xe về phía trước. Những tên du côn thức thời lùi về phía sau, một tên bị bánh xe kẹp chân mà hét lớn rồi ngã xuống. Tài xế vẫn vì mạng sống mà tiếp tục lao về phía trước.
Sau khi rời khỏi nơi nguy hiểm, hắn mới an tâm hơn một chút nhưng nỗi lo vẫn còn đó. Con dao sắc vẫn kề cổ, hắn có cảm giác đau nhói, hình như cô đã bắt đầu mạnh tay hơn nên vội vàng lên tiếng van xin.
“Nữ vương ơi, rời khỏi đó rồi, cô làm ơn thả tôi ra.”
“Nói cho tôi biết, ai là kẻ đứng sau?”
“Tôi không thể nói được, tôi đã nhận tiền của người ta.” - Tên tài xế run sợ, nhưng nhất định phải bảo mật được thông tin.
“Vậy thì mang tiền về chốn địa phủ mà tiêu.” - Cô kéo chiếc thắt lưng khiến cho hắn ngạt thở, sự tra tấn không ngừng lại cho đến khi hắn khai ra kẻ đứng sau.
“Ây, cô bình tĩnh, tôi nói. Là người quen nhờ tôi, cô ấy tên là Đình.”
“Đình?” - Cô nhướn mày, có lẽ bản thân sẽ không nghe lầm.
“Dạ dạ, chúng tôi hay gọi cô ấy như thế.” - Tên đó rối rít mà khai thật, nếu không mạng hắn khó mà bảo toàn.
“Anh là người của xã hội đen?”
“Dạ…”
“Tội phạm bị truy nã?”
“Dạ, hầu hết anh em quen Đình đều là những tội phạm từng vượt ngục hoặc được cô ta bảo lãnh. Hiện tại đang thiếu tiền nên cần việc làm.”
“Giống anh?”
“Dạ đúng.”
Cô nghe vậy thì mỉm cười. Lời khai của tên này hoàn toàn có giá trị rất cao, nếu đào sâu không biết chừng sẽ có những chuyện ngoài sức tưởng tượng. Lần này chắc chắn sẽ thu hoạch được rất nhiều.
“Đưa tôi về đúng địa điểm tôi đã nói.” - Cô lạnh giọng, rút dao nhưng thắt lưng vẫn ở trên cổ hắn.
Sợi dây da chắc khỏe buộc ở bắp chân thon dài. Cô đung đưa chân một cách nhẹ nhàng khiến cho hắn đã khổ càng thêm khổ. Chiếc thắt lưng không dài, chính vì vậy nên co chân lên đúng thực là rất mỏi. Cô liên tục đổi chân khiến hắn ta khóc không ra nước mắt, luôn miệng xin tha.
Cũng đã lâu lắm rồi cô mới có lại cái cảm giác được hành hạ người khác. Đúng là sung sướng biết bao nhiêu.
Thẩm Liên Đình, cô em gái yêu quý lại dám chơi cô một ván thú vị thế này, có lẽ cũng sắp đến lúc Thẩm Họa Minh cô phải hầu hạ con bé chơi thỏa thích. Nếu đã thích chơi mèo vờn chuột, cô cũng sẽ chơi đến cùng.
Cô ta lại dám câu kết với du côn, đúng là một tin tức nóng hổi. Người nổi tiếng dính đến tội phạm là đề tài không quá mới mẻ, nhưng nó vẫn sẽ là đề tài gây nhức nhối và ấn tượng mạnh đến cư dân mạng.
“Em gái, lần này chị sẽ tặng cho em một món quà bất ngờ.”
Nụ cười quỷ dị của cô khiến tài xế ớn lạnh, hắn muốn mau chóng rời khỏi người phụ nữ này. Rõ ràng cô ta không yếu đuối như người kia đã nói, lần này hắn ta gặp họa sát thân rồi.
Về đến nhà, cô mới gỡ thắt lưng ra.
“Anh không phải tài xế taxi, chắc là tôi không cần trả tiền?”
“Dạ đúng đúng, không cần đâu ạ.” - Hắn giật mình, lập tức gật đầu lia lịa. Chỉ mong sao cô có thể tha cho hắn một mạng.
“Tốt.” - Nói xong, cô mở cửa rồi rời khỏi xe. Muốn đối phó với cô, có lẽ cần phải tu luyện nhiều hơn nữa.
Vừa qua cổng thì thấy Hoắc Tịch Sâm ra ngoài. Cô cúi đầu chào, anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu rồi bước tiếp.
Cô định bước vào trong nhà thì nhận được số lạ, đầu dây bên kia là tiếng của một người phụ nữ đang run rẩy.
“Họa Minh đúng không? Lạc Túy nó bị tai nạn phải cấp cứu, bây giờ con có thể đến bệnh viện không?”
“Bác, bác bình tĩnh một chút, con sẽ đến ngay.” - Thẩm Họa Minh nghe đến Lạc Túy thì trong lòng dâng lên lo lắng. Cô lập tức chạy đến chỗ Hoắc Tịch Sâm. - “Đàn anh, anh đưa em đến bệnh viện được không? Lạc Túy có chuyện rồi.”
Hoắc Tịch Sâm đương nhiên không từ chối, anh lập tức bước nhanh đến xe, mở cửa rồi bước vào. Thẩm Họa Minh cũng theo sau. Chưa bao giờ cô cảm thấy hồi hộp và sốt ruột như bây giờ.
“Em yên tâm đi, Lạc Túy nó tốt bụng như vậy, thiện lương như vậy, chắc chắn sẽ không sao.”
Lời an ủi này đối với Thẩm Họa Minh mà nói là không hề có tác dụng. Tốt bụng thì sao? Thiện lương thì sao? Trời xanh có thấu đâu? Người cô trân quý nhất cũng bị cướp đi đó thôi.
“Anh đi nhanh một chút, tiền phạt em chịu.”
Khung cảnh cô đi cùng với Hoắc Tịch Sâm vô tình lọt vào mắt của Hoắc Tiểu Hân. Ả ta mỉm cười, nhìn theo chiếc xe đang dần dần đi xa khỏi biệt thự. Anh cả cùng với Thẩm Họa Minh đêm hôm hẹn hò, chắc chắn là anh hai sẽ rất thích tin tức này cho xem.
Hoắc Viễn Thành về đến nhà, ả ta đã nhịn không được mà chạy xuống cầu thang, luôn miệng gọi anh hai. Sắp đến chỗ hắn thì đột nhiên trượt chân ngã về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.