Đoàn Tàu Tuyệt Mệnh

Chương 1:




"Xình xịch...... xình xịch...... xình xịch......"
Đoàn tàu đều đặn chạy về phía trước.
Đã đi ra khỏi thành phố, đang di chuyển đến vùng ngoại ô. Hai bên là núi rừng xanh tươi, cành lá xum xuê che mát cả đất trời. Chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng chuyển động nhanh chóng của bánh xe, yên tĩnh đến dọa người.
Hàn Thanh ngồi cạnh cửa sổ ngơ ngác nhìn khung cảnh phía ngoài. Bên phải là hành lý của cô, một cái túi nhỏ chứa hai bộ quần áo và mấy thứ đồ trang điểm đơn giản khác.
Đoàn tàu tốc hành mang số hiệu B612, trước đây Hàn Thanh chưa đi cái này bao giờ. Ban đầu cứ tưởng là tuyến mới, nhưng không ngờ hoá ra lại là một chiếc xe lửa cũ bọc da xanh, khá giống phong cách của thập niên 70-80. Lớp da bên ngoài thậm chí đã bị bong tróc sơn, lộ ra vài mảng da thêu lớn. Vừa nhìn cũng thấy nó đã chạy mấy chục năm.
Dựa vào thời gian hành trình ghi trên vé xe thì chỉ có ba ngày, cho nên cô cũng không mang quá nhiều đồ đạc. Làm một kẻ độc thân lớn tuổi, Hàn Thanh ngày thường vốn dĩ cũng không có hoạt động giải trí gì đặc biệt, sở thích lớn nhất chính là ở nhà xem phim chơi game, nói chung là cô không đi du lịch nhiều.
Nguyên nhân của chuyến hành trình này là cô bỗng nhiên nhận được một chuyển phát nhanh kỳ quái.
Chỗ người gửi trống trơn, mở phong bì ra thì thấy bên trong chỉ có một tấm vé tàu khứ hồi.
Chất lượng giấy của vé rất đơn giản và dày, phần chữ thậm chí còn mạ vàng thoạt nhìn rất cao cấp và trang nhã. Tuy nhiên, thứ thật sự hấp dẫn Hàn Thanh chính là câu nói trên vé.....
"Bạn có muốn bắt đầu một cuộc sống tuyệt vời không?"
Có thể thấy hãng du lịch này cực kỳ tự tin đối với hạng mục dịch vụ của mình mới dùng khẩu hiệu như vậy thu hút khách hàng. Hàn Thanh có chút khinh thường.
Cô căn bản không để ý đến nó. Nhưng mà qua hai ngày sau, khi thời điểm khởi hành dần đến gần, cô lại như ma xui quỷ khiến mà đem tấm vé xe lửa kia nhặt về.
—— Tựa hồ có một âm thanh quái dị không ngừng hò hét trong lòng: Nhìn xem, đi xem đi!
Cảm giác kia vô cùng mãnh liệt, nhất thời làm người ta khó có thể nào kháng cự được.
......
Hàn Thanh thu dọn xong hành lý, lên xe ngay trong ngày khởi hành.
Ga xe lửa ngày thường đông nghịt người nhưng hôm nay lại vắng vẻ lạ thường, Hàn Thanh soát vé từ chỗ soát vé tự động, đi hết một vòng cũng không nhìn thấy người nào, thậm chí cả khi lên xe cũng không thấy bóng dáng của nhân viên công tác trên tàu.
Thẳng đến khi ngồi trên xe trong chốc lát, cô mới nhìn thấy thưa thớt vài người cầm hành lý lên xe.
Một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính đen, mặc bộ đồ thể thao mới vừa bước vào toa tàu liền liếc mắt nhìn Hàn Thanh một cái, chọn một vị trí có khoảng cách khá xa rồi ngồi xuống, lấy ra một quyển sách an tĩnh đọc.
Không khí trong đoàn tàu rất yên lặng, dọc theo đường đi không có người nói chuyện phiếm cũng không có người đi lại, lặng im đến có chút quỷ dị.
Hàn Thanh cũng lười chú ý quá nhiều, chuyên tâm mà nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh.
......
Được một lúc, dọc trên đường đoàn tàu đi đi dừng dừng, ngẫu nhiên sẽ có vài người lục tục đi lên. Hàn Thanh cũng không quá để ý.
Đột nhiên, một âm thanh huyên náo vang lên từ toa xe bên cạnh.
Kèm theo đó là tiếng đập phá đồ vật, cùng với tiếng thét chói tai, tiếng la hét giận dữ liên tục vang lên. Xem ra là đã xảy ra một cuộc tranh cãi nghiêm trọng.
Hàn Thanh có chút kinh ngạc, cô muốn đứng dậy đi nhìn thử.
Hành khách xung quanh đều trông có vẻ bình tĩnh, như thể không hề tò mò một chút gì về chuyện đang diễn ra ở toa kế bên. Đặc biệt là người đàn ông đeo kính đen đang đọc sách kia, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi cuốn sách trước mặt quá một giây.
Hàn Thanh nhịn xuống cảm giác nghi hoặc, đi đến toa bên cạnh.
Một người đàn ông cởi trần cao to vạm vỡ với cái đầu trọc lóc đang đánh nhau với một thanh niên trẻ có bím tóc nhỏ, dọc trên cánh tay là đầy những hình xăm. Tên đầu trọc sức lực lớn vô cùng, trong giây lát đã nhấc bổng người thanh niên lên, ấn mạnh vào chiếc bàn nhỏ của toa tàu. Hai mắt hắn trừng trừng đỏ cả mạch máu, gân xanh nổi lên, vẻ mặt dữ dằn giống như muốn ăn thịt người:
"Đm, Phương Hành tao muốn mày phải đền mạng!!!"
Thế nhưng, thanh niên xăm hình có bím tóc bị đè ở trên bàn kia lại không hề có một chút hoảng sợ, thậm chí còn thảnh thơi mà nở nụ cười nhàn nhạt:
"Mày cũng đừng quên, hiện tại chúng ta đang ở trên tàu. Mày không thể giết được tao. Thế nào có phải rất tức giận hay không?"
Tên đầu trọc nghe xong dường như càng thêm kích thích. Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên rút ra một con dao gọt hoa quả dài chừng 30 cm.
"Đi chết đi!!!"
Mắt thấy một vụ án mạng sắp xảy ra, lập tức bốn phía vang lên tiếng thét đầy chói tai, có vài nữ hành khách trông trạc tuổi Hàn Thanh che miệng lại, hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
Hàn Thanh đứng yên ở tại chỗ, cố gắng kìm chế sự khủng hoảng trong lòng, nghiêm túc nhìn hai người đang đánh nhau cách đó không xa.
Thời buổi này còn có người khi không mang theo con dao lớn như vậy lên tàu? Hơn nữa nhìn điệu bộ có vẻ như có chuẩn bị mà đến. Hắn rốt cuộc qua kiểm an như thế nào?
Ah, đúng rồi, chuyến tàu lần này, căn bản không hề có kiểm tra an ninh.
Hàn Thanh bỗng nhận ra được một vấn đề khủng khiếp.
Tên đầu trọc giơ con dao lên, hướng tới cổ người đàn ông thắt bím kia mà chém xuống. Nhìn thấy máu sắp bắn tung toé tại chỗ, đột nhiên một luồng ánh sáng vàng ấm áp vây lấy cả người hắn. Thân hình rắn chắc cao 1m9 của hắn ta trong nháy mắt không thể cử động.
Trong tàu, một thông báo điện tử vô cảm đột nhiên vang lên:
"Hành khách số W239, vi phạm điều khoản 3 của Chuyến tàu vực sâu, bị trừ một điểm."
Đinh —— một âm thanh vang lên, một dấu -1 đỏ như máu xuất hiện rực rỡ trên đầu gã trọc. Nhưng chỉ trong chốc lát, kéo dài chưa đến ba giây, con số kia liền chậm rãi biến mất.
Sắc mặt tên đầu trọc trong nháy mắt còn khó coi hơn so với ăn phân, hắn chậm rãi buông bím tóc đang cầm trong tay, cả người đều uể oải ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh.
Người đàn ông thắt bím lăn ở trên bàn hai vòng, cười đến chảy cả nước mắt:
"Ha ha ha ha ha ha...... Lưu Hoành, mày thế mà lại thật sự dám động thủ! Quả đúng là ngu xuẩn, không khiến người ta thất vọng một chút nào, ha ha ha ha ha......"
Hắn ta cười một cách điên cuồng, tựa hồ như nhìn thấy một trò đùa hài hước nào đó, dáng vẻ vô cùng khiêu khích. Lúc này đây gã đầu trọc tức giận đến xanh mặt, cả người run lên, nắm chặt bàn tay nhưng rốt cuộc cũng không dám tiến lên.
Tình cảnh này cực kỳ quỷ dị.
Hàn Thanh đứng ở phía xa, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo khó giải thích từ từ bao quanh mình.
Tranh chấp giữa hai người đàn ông kia cũng không thật sự làm cô sợ.
Thứ khiến cô thật sự cảm thấy kinh hãi chính là —— vừa rồi trên đầu tên trọc kia bỗng hiện ra con số quái lạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Cảnh tượng này hoàn toàn không giống như việc có thể xuất hiện trong đời thực.
......
"Xem ra lần này cô chính là 'Người được chọn'." Một giọng nói bình thản bỗng vang lên bên cạnh cô.
Hàn Thanh quay đầu, thấy người đàn ông đeo kính mặc đồ thể thao kia lúc này đang điềm nhiên đứng kế cô, trên khóe miệng hiện lên ý cười, cùng quan sát màn tranh chấp với cô.
Anh ta đến đây khi nào? Đến một tiếng bước chân cô còn không nghe được. Hàn Thanh không khỏi có chút kinh ngạc.
"Có thể nhận ra được điểm không thích hợp nhanh như vậy, hơn nữa phản ứng lại bình tĩnh như thế, có mức độ tiếp nhận vô cùng cao. Đánh giá của cá nhân tôi đối với cô lần này là cấp A."
Người nọ nói xong, quay qua Hàn Thanh nở một nụ cười thân thiện: "Thế nào, có muốn hợp tác cùng tôi lập tổ đội không? Người bạn được chọn cùng đồng hành trên 'Chuyến tàu vực sâu B612'. Tôi dám cam đoan hành trình lần này có thể cho cô kiếm được một khoản kha khá đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.