Đoàn Tàu Tuyệt Mệnh

Chương 12:




Mục tiêu của Hàn Thanh là Phương Hành, người đàn ông thắt bím đã chết dưới họng súng của cô..
Cái tên Phương Hành này là cô nghe được từ người đàn ông vạm vỡ đầu trọc gọi ở trên tàu lúc trước. Khi đó hai người này giống như đang có tranh chấp nào đó, người đàn ông đầu trọc phẫn nộ hét lên muốn tên thắt bím phải đền mạng, lấy ra một con dao dài khoảng 20-30 cm định giết hắn ta ngay tại chỗ, kết quả bản thân ngược lại còn mất nhiều hơn được mà bị trừ mất một điểm.
Lúc đó ấn tượng của Hàn Thanh đối với cái người đàn ông thắt bím này vô cùng tệ. Mặc dù người đàn ông trọc đầu bạo lực đi cầm dao hành hung cũng cũng không tốt hơn tí nào, nhưng so với phần tử bạo lực đơn giản thô bạo này, loại nguời như tên thắt tóc bím Phương Hành thích đâm lén sau lưng người khác, càng khiến Hàn Thanh kiêng kỵ hơn.
Một màn xảy ra lúc nãy làm Hàn Thanh càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình —— trên đoàn tàu này, đôi khi điều đáng sợ thực sự không phải là đối mặt với các loài quái vật và nguy hiểm sau khi xuống tàu, ngược lại chính là hành khách ngồi ngay bên cạnh mình, mới nhìn qua thì giống như vô hại, không có gì đặc biệt.
Trên đời này thứ đáng sợ nhất là lòng dạ của con người.
......
Tuy nhiên sau khi cẩn thận nhặt nhạnh được một lúc, Hàn Thanh liền thấy mình lâm vào tình thế khó xử —— mấy cái thứ gọi là vật phẩm gia tăng thuộc tính trên đoàn tàu này cô hoàn toàn xa lạ, thật sự trong một chốc rốt cuộc cũng không thể phân biệt được cái nào mới là hữu ích. Nhiệm vụ loot đồ trongnháy mắt rơi vào bế tắc.
Ngây người một lúc lâu, Hàn Thanh đột nhiên chú ý tới một khẩu súng dài màu đen hình dáng tinh xảo vắt ngang eo Phương Hành.
—— Đường kính nòng súng cực kỳ tinh tế nhỏ nhắn, tạo hình cũng sáng tạo khác người vừa vặn cầm nắm, thân súng đen nhánh phối hợp với độ cong duyên dáng, tổng thể tạo nên hiệu ứng thị giác vô cùng đẹp mắt. Là vũ khí nhìn như sinh ra là cho con gái dùng.
Hiện giờ cô sử dụng cây súng này vừa lúc tiện tay.
Hàn Thanh cầm lấy cây súng, đồng hồ trên tay bỗng nhiên【 Đinh ——】một tiếng, phát ra tiếng vang giòn giã:
【 Phát hiện vật phẩm: Súng trường M16 đạn vĩnh cửu 】
【 Ghi chú: Vũ khí cận chiến nhỏ gọn, từng được bình chọn nằm trong top 10 loại súng tốt nhất thế giới, tạo hình ưu điểm mỹ lệ xinh đẹp】
...... Ách...... Được rồi, ngoại hình đẹp tạm thời cũng coi như là ưu điểm của nó đi.
Hiện giờ đối với cô mà nói thì tạo hình vũ khí có đẹp hay không cô thực sự không thèm quan tâm một chút nào, điều cô để tâm chỉ có giết người có thuận tay hay không.
Suy cho cùng đến khi thật sự gặp kẻ thù, thời điểm cần đao thật súng thật để chiến đấu, vũ khí có đẹp hay không cũng không giúp ích gì cho hiệu quả chiến đấu của bạn.
Cũng may vũ khí này nói thế nào cũng là một vật phẩm gia tăng thuộc tính. Thuộc tính đạn vĩnh cửu này có nghĩa là Hàn Thanh có thể mang ít băng đạn hơn nhiều sau khi cầm theo nó. Nó cũng giúp giảm một trọng lượng lớn cho ba lô của cô. Quá tiện cho việc chạy trốn.
Cầm M16 khoa tay múa chân hai cái, cảm giác còn không tồi, Hàn Thanh rất vừa lòng bỏ nó vào trongba lô.
Với kinh nghiệm tìm kiếm vật phẩm lần trước, lần này Hàn Thanh thông minh hơn nhiều. Cô không hơi đâu mà chọn vùi đầu vào đống xác chết rồi chịu đựng cảm giác ghê tởm buồn nôn đó, thay vào đó cô duỗi tay trái đeo đồng hồ ra, rà quét toàn bộ trên thi thể một lần.
Quả nhiên, lần này, khi tay trái của cô lướt qua tay của Phương Hành, đồng hồ lại một lần nữa kêu một tiếng【 Đinh ——】.
【 Phát hiện vật phẩm: Nhẫn không gian trữ vật sơ cấp】
【 Ghi chú: Nhẫn trữ vật đơn giản nhỏ gọn, là trang bị thiết thực không thể thiếu khi làm nhiệm vụ giết người trộm cướp, đề cử mãnh liệt các vị hành khách sử dụng 】
Một lời không hợp liền đem giết người cướp của treo ở bên miệng, đằng sau đoàn tàu B612 này thật đúng là máu lạnh vô tình, càng không chê náo nhiệt quá lớn.
Ở trong lòng hừ lạnh một cái, Hàn Thanh tháo nhẫn trên tay Phương Hành ra.
Đó là một cái nhẫn đuôi bạc, thủ công cũng không tinh xảo, thậm chí có thể nói là có chút thô ráp. Nhìn có vẻ là làm bằng bạc nguyên chất, giữa chiếc nhẫn được khảm một viên ngọc lục bảo màu xanh đậm, đường nét trơn bóng tinh xảo, dưới ánh trăng lạnh lẽo phản chiếu ánh huỳnh quang xanh nhạt.
Kích thước nhẫn vừa khích với ngón cái Hàn Thanh, không lớn không nhỏ. Hàn Thanh mới vừa đeochiếc nhẫn lên tay, nháy mắt viên ngọc ở giữa nhẫn lập loè ánh huỳnh quang sáng ngời trong chốc lát, sau đó lại chìm vào im lặng. Như thể chưa hề xảy ra gì cả.
Hàn Thanh nhắm mắt lại bắt chước mấy cảnh trong phim viễn tưởng thiền định một hồi, nhưng mà chỉ thấy trong đầu một mảng tối đen, vẫn chưa phát hiện có cái gì đặc biệt, không khỏi có chút khó chịu.
—— Xem ra cô vẫn chưa nắm được cách sử dụng chiếc nhẫn này, quên đi, cất trước đi rồi tính sau.
......
Sau khoảng thời gian tìm kiếm cẩn thận trên từng cái xác, Hàn Thanh thu hoạch được khá phong phú.
Ngoại trừ vũ khí to khủng của người đàn ông trung niên cường tráng để lại【Pháo nguyên tử laser tia α】, cô còn tìm thấy vài món trang bị phòng thủ trên mấy thi thể khác —— tăng thuộc tính phòng ngự tổng thể【 Áo giáp vảy bạc 】, cùng với tăng lực cổ tay【Băng cổ tay sức mạnh】, còn có tăng khảnăng tầm mắt viễn thị và tầm nhìn ban đêm【 Kính phi công bảo hộ mắt sơ cấp】.
Đều là những món rất thiết thực, cũng không uổng phí cô chịu đựng ghê tởm lật tới lật lui tìm lâu như vậy, kết quả thu được khá mỹ mãn.
Khoác lên người vài vật phẩm phòng thân, Hàn Thanh liền nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lần này với kinh nghiệm trước đây, Hàn Thanh không lập tức rời khỏi nơi xảy ra chiến trận trước đó mà tìm một bụi cây khuất nấp vào.
—— Cho dù là quan sát thu thập tin tức hay tập kích săn thú, trốn ở chỗ tối là lựa chọn tốt nhất. Hàn Thanh đã khắc sâu rõ ràng đạo lý này.
Bất lợi lớn nhất hiện này của cô là quá xa lạ với những hành khách đồng hành trên tàu, hiểu biết quá ít, nếu có thể thu được một số thông tin, đến lúc đó sẽ có chiến lược bảo vệ bản thân tốt hơn.
......
Bóng đêm lạnh lẽo như nước.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, trong rừng cây bỗng nhiên phát ra tiếng sột soạt kèm theo tiếng bước chân. Vẻ mặt Hàn Thanh nghiêm lại, chỉ thấy hai bóng người từ trong rừng cây đi ra.
Quả nhiên, xung quanh còn có hành khách khác cũng nghe thấy được động tĩnh kỳ lạ của cuộc chiến bên này. May cô trốn thoát kịp thời không để bị phát hiện.
Hàn Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đi ở phía trước là một thiếu nữ xinh xắn áng chừng 18, 19 tuổi. Cô ta mặc một bộ thuỷ thủ xanh dương thời thượng, tóc đen dài nhu thuận sau đầu buộc thành hai cái đuôi ngựa. Lúc này cô ta đang cầm một cuốn truyện tranh trên tay, thong thả bước ra khỏi rừng cây, trong miệng còn lúc đóng lúc mở nhai kẹo cao su, thậm chí còn thổi vài cái bong bóng trên đường đi.
Đi theo phía sau cô ta là một thanh niên lực lưỡng trạc ngoài hai mươi với cái đầu cắt ngắn. Dung mạo thanh niên kia lớn lên vô cùng tuấn tú ưa nhìn, sống mũi cao thẳng, ngũ quan sâu sắc, làm Hàn Thanh không khỏi liếc nhìn lần thứ hai. Chỉ là so với vẻ thong dong của cô gái kia, biểu tình trên mặt cậu ta lúc này căng thẳng và đề phòng hơn nhiều. Cậu ta một bên nom nớp lo sợ nhìn đánh giá khắp nơi, một bên nhắm mắt theo đuôi đằng sau thiếu nữ mặc đồ thuỷ thủ, giống như sợ bị bỏ lại, mặt cậu ta tràn ngập nỗi sợ hãi cùng bất an.
"Sợ cái gì, đồ vô dụng, mấy tên này đều chết hết rồi." Thiếu nữ chán ghét quay đầu lại nhìn thoáng qua, mắng một câu.
Người thanh niên đẹp trai chỉ vâng vâng dạ dạ đáp lại, không nói gì.
"Đi lên nhìn xem có còn sót lại thứ gì hữu dụng không." Thiếu nữ nhíu mày, nhẹ nhàng sai sử: "Đừng có làm bẩn tay tôi."
Chàng trai trẻ tuổi tuấn lãng vội vã tiến lên, bất chấp mảnh thi thể máu me đầy trên đất, vùi đầu cẩn thận lục lọi.
Nhưng mà tìm tòi cả nửa ngày, cậu ta hiển nhiên không tìm được đồ gì có ích, đành phải một lần nữa ngẩng đầu, sợ hãi nhìn thoáng qua cô gái mặc đồ thuỷ thủ trước mặt, dáng vẻ tràn đầy sợ hãi.
"Hừ, xem ra chúng ta đã tới chậm một bước." Thiếu nữ đồ thuỷ thủ nghiến răng nghiến lợi nói, thầnsắc trên mặt lập tức trở nên có chút cổ quái.
Chàng trai trẻ đẹp trai bất giác run lên, thân hình mạnh mẽ của cậu ta trông yếu ớt và bất lực đến lạ lùng dưới màn đêm hoang vắng.
Hàn Thanh không khỏi có chút nghi hoặc. Từ góc độ thể chất mà nói, cô gái 18, 19 tuổi này rõ ràng không phải là đối thủ của chàng trai trẻ bên cạnh.
Tại sao cậu ta lại ngoan ngoãn nghe lời cô gái đó như vậy, lại còn có vẻ như...... Sợ hãi?
"Đi thôi, chúng ta tới căn cứ." Thấy thi thể đã bị người ta lục soát qua, cũng không có để lại đồ vật nào giá trị, thiếu nữ lập tức không còn hứng thú ở lại đây. Cô ta lạnh lùng liếc chàng trai trẻ đang run rẩy ngồi quỳ trên mặt đất một cái, mở miệng ra lệnh.
Nhưng mà lúc này đây, chàng trai trẻ kia lại không hề nhúc nhích.
Cậu ngồi quỳ trên mặt đất, cơ thể càng run lẩy bẩy, lắp bắp nói: "Không...... Không phải nói chỉ cần giết người, điểm...... điểm tích luỹ cũng đủ dùng sao?"
Ngụ ý, nếu tích phân đã đủ dùng, cần gì phải đi đến căn cứ mạo hiểm như vậy.
Khoé miệng cô gái chậm rãi nhếch lên, trên mặt trong nháy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: "Cậu biết cái gì? Đồ vô dụng. Nếu không phải thân thể này của cậu có tư chất còn tính là không tồi, miễn cưỡng cũng có điểm tác dụng, tôi đã sớm giết cậu để đổi lấy điểm tích luỹ rồi, còn cần cậu ở đây dạy tôi à?"
Thanh niên trẻ tuấn lãng nháy mắt ngậm miệng, thành thật giống như con gà con.
Thần sắc tuyệt vọng lan tràn trên khuôn mặt cậu ta, nhưng mà cậu ta một câu cũng không dám nhiều lời.
Không ai biết rõ hơn cậu ta rằng cô gái nhu nhu nhược nhược trước mặt này đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ.
—— Không, không chỉ là đáng sợ, sau trong nội tâm cô ta căn bản không phải là con người, mà là một con quái vật kinh khủng!
Nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt cậu ta, cô gái cũng không thấy tức. Cô ta cười khẽ một tiếng, tựa như rất hưởng thụ cảm giác này. Cô ta tiến lên, động tác lười biếng giáng vài cái tát lên mặt chàng trai: "Đồ ngu, sợ cái gì. Tôi sao có thể nguyện ý giết cậu chứ. Tôi yêu cậu còn không kịp nữa là."
Dứt lời, cô ta cúi người xuống, đặt trên môi cậu ta một nụ hôn dài quấn quýt.
Thật lâu sau, cánh môi hai người mới chậm rãi tách ra, chỉ còn lại chàng trai anh tuấn ngây người quỳ tại chỗ.
Không khí trong nháy mắt lại có chút quỷ dị.
Hàn Thanh nhìn mà không khỏi bối rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.