......
Bên trong căn cứ phòng thí nghiệm người cải tạo gen——
"Dừng tay!!! Cái đồ ngu xuẩn này!!!"
Giọng nói còn chưa dứt, trường đao trong tay Lưu Hoành cũng đã hướng tới ngực người cải tạo gen trước mặt đâm vào.
Nhìn biểu cảm dạt dào đắc ý trên mặt đại hán đầu trọc cơ bắp trước mắt, tiến sĩ Michael chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung một cái. Trong nháy mắt dường như trời đất đều sụp đổ.
"A! ——"
Người đàn ông cải tạo gen trẻ đang ngủ say đột nhiên mở bừng mắt, bởi vì đau đớn hắn huơ tay lên trước người tuyệt vọng quờ quạng, tựa hồ muốn bắt lấy cái gì đó, trong miệng phát ra từng từng kêu khàn khàn. Nhưng một đao kia của Lưu Hoành ở giữa ngực hắn cắm rất sâu. Hắn chỉ giãy giụa trong chốc lát, liền sau đó trong miệng không ngừng phun ra từng ngụm máu, động tác trong tay cũng dần dần xụi lơ xuống.
Dấu hiệu của sự sống từ trên người hắn nhanh chóng biến mất, chỉ giây lát sau liền không có động tĩnh.
Lưu Hoành vô cùng đắc ý nhìn lần đấu tranh hấp hối cuối cùng của người cải tạo gen trước mắt trước khi chết, khóe miệng lộ ra một nụ cười điên cuồng.
...... Nhưng mà dần dần, anh ta lại cười không nổi nữa.
Con dao của anh ta rõ ràng đâm rất chuẩn xác, thọc cho tim người trước mặt thăng thiên luôn. Nhưng mà kỳ quái chính là người trước mắt dường như chưa chết hẳn.
Người đàn ông cải tạo gen trẻ lúc này đang nhắm chặt hai mắt, xụi lơ mà ngất ở trong khoang thuỷ tinh. Sắc mặt vô cùng tái nhợt, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong người hắn, tứ chi trên người rõ ràng đã không còn chút huyết sắc. Nhưng mà trái tim kia lại giống như động cơ vĩnh viễn vẫn không ngừng đập, một chút lại một chút, vẫn rung động hết sức mạnh mẽ.
Tiếng nhắc nhở điểm thưởng trong đồng hồ như dự đoán cũng không có vang lên. Lưu Hoành kinh ngạc giơ tay lên nhìn đồng hồ, nhất thời cực kỳ buồn bực, anh ta liên tục kiểm tra mấy lần, hoài nghi có phải xảy ra vấn đề ở chỗ nào hay không.
——Màn hình đồng hồ tối đen như mực, không hề có bất kỳ động tĩnh nào.
Lưu Hoành không khỏi nhíu mày thật sâu.
Đúng rồi, nhìn kiểu này thì có lẽ bản thân xuống tay chưa đủ mạnh.
Anh ta nhấc trường đao trong tay lên, rút nó ra khỏi ngực người đàn ông biến đổi gen, sau đó lại hung hăng đâm xuống.
Người trước mặt kêu rên một tiếng, toàn thân đều theo động tác mới vừa rồi của Lưu Hoành run rẩy kịch liệt, môi khoa trương hé ra, thở dốc dữ dội, nhìn có vẻ rất đau đớn.
—— Tuy nhiên, người ngày vẫn như cũ chưa chết hẳn.
Trái tim quỷ dị đằng trước bị đâm đến nát nhừ, lại vẫn như cũ bình bịch mà nhảy lên, quả thật giống tiểu cường đập bao nhiêu cũng không chết, mỗi một nhịp đập càng trở nên mạnh hơn, sức sống cũng ngày càng ngoan cường.
Lưu Hoành nhìn kỹ lại, chỉ thấy chỗ vừa bị trường đao thọc vào, mặc dù vết thương đã bắt đầu chuyển sang màu đen nhánh và không ngừng thối rữa, bên đó lại đang liên tục có thịt non mới mọc ra, chậm rãi nối liền lại khe nứt lúc trước......
Gặp quỷ!
Này mẹ nó chẳng lẽ đang lành lại hả?
Đâm thành tổ ong vò vẽ vậy mà cũng không chết được, đây là cái đạo lý gì?!
Lưu Hoành trừng lớn đôi mắt, anh ta không tự chủ được lui về phía sau hai bước, không thể tin được hai mắt của mình.
Ở phía bên kia, trơ mắt nhìn động tác Lưu Hoành nối tiếp lên lên xuống xuống, tiến sĩ Michael quả thực tinh thần như bị sụp đổ rồi.
Ông ta rốt cuộc bất chấp nguy hiểm, từ trong góc sải bước dài đi ra, khua chân múa tay lớn tiếng ngăn lại hành vi điên rồ của người trước mắt này:
"Dừng tay! Ngươi còn không rõ sao! Ngươi không giết được hắn! Cái đồ ngu ngốc này! Mau dừng tay!"
Lưu Hoành ngây ngẩn cả người.
Anh ta ngẩng đầu nhìn lão già nghiên cứu khoa học điên khùng trước mắt, dường như không thể tin được vào lỗ tai mình.
Không giết được người cải tạo gen? Sao có thể! Anh ta nhận được nhiệm vụ rõ ràng chính là phá hủy phôi thai người cải tạo gen, đem thí nghiệm đáng chết này bóp chết từ trong trứng.
Con đường phía trước đều đã sắp kết thúc, anh ta chỉ còn kém một bước cuối cùng liền có thể lấy được tích phân, trở về có thể đổi phần thưởng hậu hĩnh. Chẳng lẽ lão già này muốn gây khó dễ cho anh ta?
Tin tức trên thông báo của đoàn tàu sao có thể là giả, anh ta không tin.
Không, nhất định là anh ta sử dụng phương thức không đúng, sao có thể không giết được!
Lưu Hoành nghĩ như vậy, dứt khoát vứt trường đao trong tay đi, ngược lại giơ súng máy lên nhắm ngay ngực người cải tạo gen, chuẩn bị bóp cò ——
"Xong rồi, chúng ta đều xong rồi." Một bên khác, sắc mặt tiến sĩ Michael trắng bệch, ông ta lắc đầu, ngơ ngác lẩm bẩm: "'Gen liên kết' đã hoàn toàn thức tỉnh, không ai có thể ngăn cản nó trở nên phát điên. Tất cả chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này...... Ha ha ha...... Xong rồi, hết thảy đều xong rồi...... Tâm huyết nhiều năm như vậy...... Ha ha ha ha......"
Động tác trên tay Lưu Hoành không khỏi ngừng lại một chút.
'Gen liên kết'? Cái quỷ gì?
Nghe có vẻ rất lợi hại.
Nhưng mà trong lúc anh ta ngây người, đồng hồ trên tay bỗng nhiên kêu lên【 Đinh——】.
Trên mặt Lưu Hoành lộ ra nét vui mừng, anh ta lập tức cất súng ống, hứng thú bừng bừng cúi đầu kiểm tra nội dung hiển thị trên đồng hồ.
Âm thanh điện tử lạnh băng vô tình vang lên từng chữ một, màn hình màu xanh sáng khẽ nhấp nháy, một chuỗi ký tự màu trắng được hiển thị trên màn hình, như thể là thông cáo đến từ địa ngục——
【 Báo cáo thời gian thực】
【 Bởi vì tuyến cốt truyện chính thay đổi, phôi thai người cải tạo gen cấp bốn đã chịu thương tổn nặng, vẫn chưa hoàn toàn tử vong. Thuộc tính bị động 'gen liên kết' đặc thù của người cải tạo gen chính thức kích hoạt. Người cải tạo gen cấp ba đã bị chọc giận. Phạm vi năng lực đạt được tăng lên. 】
【 Thay đổi nội dung nhiệm vụ: Giết chết người cải tạo gen cấp ba biến dị cuồng nộ. Hoàn thành nhiệm vụ đạt được điểm thưởng: 50 điểm, nhiệm vụ thất bại trừ: 50 điểm. 】
【 Nhắc nhở ấm áp: Sau khi nhiệm vụ kết thúc, hành khách có điểm âm sẽ bị xoá sổ. 】
【Đoàn tàu B612 kính chúc các vị hành khách một chuyến đi thuận lợi, hoàn thành nhiệm vụ vui vẻ. 】
50 điểm? Nhiều như vậy?
Lưu Hoành há to miệng, chỉ cảm thấy tim mình trong nháy mắt dường như lỡ một nhịp.
Không đúng, sao lại thế này, không hoàn thành còn muốn trừ 50 điểm?!
Nói giỡn đúng không?!
Đem cả người anh ta đi bán cũng không được nhiều điểm như vậy đâu, làm tròn tổng số điểm của anh ta cũng chỉ được 30 thôi đó, này quả thực trực tiếp muốn lấy mạng anh ta rồi!
Huyết sắc trên mặt anh ta rút đi từng chút một, thậm chí môi cũng bắt đầu trở nên tái nhợt. Anh ta đưa tay lên không thể tin nỗi xoa xoa mắt, gần như tự hỏi có phải mình nghe nhầm đọc lộn hay không.
Nhưng mà bất luận là anh ta nhìn bao nhiêu lần, văn bản trước mắt vẫn không có bất cứ thay đổi nào, hiển thị rực rỡ trên màn hình điện tử.
Toàn bộ thế giới như chìm trong sự im lặng chết chóc.
Sau một hồi tĩnh lặng——
"Gào————!!!!"
Một tiếng gầm thật lớn vang lên, nghe đến nỗi muốn thủng cả màng nhĩ. Cả toà nhà dường như cũng rung chuyển theo!
Lưu Hoành không thể đứng vững, thiếu chút nữa ngã gục xuống đất. Anh ta chạy nhanh tới đỡ lấy khoang thuỷ tinh bên cạnh khó khăn ổn định lại thân thể. Chỉ cảm thấy đầu óc nhất thời hoang mang, cái gì cũng không nghĩ ra.
Tiếng gầm rú kia nối tiếp nhau vang lên, thanh âm cực lớn, tựa hồ cách vị trí anh ta không xa. Âm thanh đinh tai nhức óc, giống như ác quỷ đến từ địa ngục điên loạn gào thét khiến người ta run lên sợ hãi.
...... Người cải tạo gen cấp ba?
Cái gì mà cấp một hai ba bốn gì chứ, này mẹ nó rốt cuộc là cái quái gì vậy!!! Thời điểm thông báo nhiệm vụ có thể nào nói rõ hết một lần không hả! Hả?!
Nhưng mà sau khi điên cuồng phát tiết trong lòng, một nỗi sợ hãi không tên đột nhiên từ đáy lòng trào lên, từng chút một nuốt chửng toàn bộ cơ thể Lưu Hoành.
Anh ta dại ra vài giây sau mới rốt cuộc phục hồi tinh thần lại. Nhìn trái phải xung quanh một trận, lập tức một bước dài vọt tới trước mặt lão già nghiên cứu khoa học, dọc theo cổ áo một tay nhấc bổng ông ta khỏi mặt đất, lớn tiếng lắp bắp phẫn nộ chất vấn:
"Ông! Ông mẹ nó...... Nói cho lão tử biết! Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?!"
Hệ thống ngôn ngữ của đoàn tàu này rất quỷ dị, lúc chấp hành nhiệm vụ lúc trước có vài vị có thâm niên đã từng nói với anh ta. Phàm là thời điểm làm nhiệm vụ mặc kệ người xung quanh nói thứ tiếng nào, chỉ cần tai nghe được đều có thể tự động chuyển hóa thành thông tin có thể hiểu được. Ban đầu Lưu Hoành còn không tin lắm, sau khi thử nghiệm vài lần lại thần kỳ phát hiện xác thật là có chuyện như vậy.
Đại khái là để xoá bỏ rào cản ngôn ngữ mà hành khách gặp phải khi thực hiện nhiệm vụ. Nghĩ như vậy thì thấy cái đoàn tàu chiết tiệt này đã tốn nhiều tâm huyết thật.
Lưu Hoành lúc đó nghe còn nói đùa rằng sớm biết chuyển đổi ngôn ngữ tốt như vậy, còn phí sức đi học mấy cái đó làm gì? Trên xe này ai cũng đều là phần tử trí thức, mỗi người đều là phiên dịch viên, phí nhiều thời gian đi học như vậy thật quá đần độn.
—— Nhưng mà nực cười chính là, đoàn tàu này lại chỉ lo những thứ lọt vào tai họ, còn từ trong miệng họ nói ra những gì thì chẳng có tác dụng chuyển đổi gì cả.
Lưu Hoành chỉ mới học đến cấp hai, tốt nghiệp xong liền theo anh em cùng nhau gia nhập xã hội đen, sau lại đổi nghề làm tay võ sĩ quyền anh ngầm, cũng không có thói quen đọc sách học tập gì. Những thứ nhỏ nhặt anh ta học được trên trường nhiều năm trước đã sớm trả lại sạch sẽ cho giáo viên, ở đâu ra mà còn biết nói cái gì mà tiếng Anh.
Vì thế những gì mà anh ta nói lúc này truyền vào tai tiến sĩ Michael chẳng qua chính là một chuỗi ký hiệu ngôn ngữ huyên thuyên dồn dập lại đầy nhịp điệu, gắng sức nghe xong nửa ngày, lại hoàn toàn không hiểu anh ta đang nói một tí gì.
Ý thức được mình xuất hiện chướng ngại giao tiếp, Lưu Hoành nháy mắt mặt đỏ lên. Anh ta duỗi dài cổ, nỗ lực muốn ở trong đầu moi ra mấy từ đơn hữu dụng để diễn đạt thông điệp của mình. Trong lúc nhất thời đầu lại trống rỗng cái gì cũng không nhớ. Vì thế đành phải khua tay múa chân mà chỉ vào người biến đổi gen cấp bốn đang thoi thóp đằng trước, bộ dáng cực kỳ buồn cười.
Tiến sĩ Michael tâm như tro tàn, cả người ông ta bị Lưu Hoành túm treo lơ lửng giữa không trung, bị bóp suýt chút nữa nghẹt thở. Nhưng mà giờ phút này ông ta một chút cũng không có tâm tư lo lắng nhiều như vậy.
Trong miệng lẩm bẩm hết lần này đến lần khác:
"Xong rồi...... Xong rồi......"
Lưu Hoành nghe mà sốt ruột, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Này mẹ nó thằng cha này rốt cuộc đang nói cái quỷ gì vậy? Có thể nói rõ hết một lần được không!
Chỉ thấy miệng ông già lúc đóng lúc mở, câu trước lại không khớp với câu sau, thần sắc hỗn loạn:
"Kẻ đột nhập ngu xuẩn, ha ha ha, cùng nhau chết đi......"