Cô muốn giết tôi, nên tôi phải giết cô trước.
Tôi trực tiếp lấy ra kiếm gỗ đào, không chút lưu tình đâm thẳng vào tim cô ta!!
Khi đầu sắc bén của kiếm gỗ đào trong tay tôi sắp chạm đến trái tim cô ta, lông mi cô ta đang run rẩy, đột nhiên mở mắt. Một đôi mắt vô cảm cứ như vậy nhìn chằm chằm vào tôi!
Ánh mắt này khiến tim tôi chấn động, nhưng tôi không do dự chút nào. Lúc này phải giết cô ta, nếu không thì chính tôi là người sẽ phải chết. Trong mắt cô ta không hề có chút sợ hãi, thậm chí không thèm nhìn thanh kiếm gỗ đào tôi sắp đâm vào tim cô ta, quả nhiên cô ta không sợ chết.
Nhưng sau khi vô thức liếc nhìn cái trán lộ ra của cô ta, tôi liền cả kinh! Thanh kiếm gỗ đào lập tức dừng lại, chỉ 1 cm nữa thôi, nó sẽ đâm vào tim cô ta.
"Sao không đâm nữa?" Giọng cô ta vô cùng lạnh lùng, chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã lộ ra vẻ bình tĩnh. Giống như vấn đề này đối với mà nói, bây giờ không có chút ý nghĩa gì. Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào cô ta, trong nháy mắt tóc gáy sau lưng đều dựng hết cả lên.
Vừa rồi nhìn thoáng qua trán cô ta, tôi nhìn đã thấy một thứ. Thật sự cho dù cô ta bị trọng thương, nhưng với thực lực của tôi vẫn không thể nhìn thấu được. Sở dĩ có thể nhìn ra được, là bởi vì cung mệnh của cô ta đột nhiên tối xuống trong nháy mắt. Nói cách khác, nghĩa là cô ta đặc biệt nguy hiểm!
Nói đến đây chắc mọi người sẽ thấy kì quặc, bởi vì tôi muốn đâm chết cô ta, đương nhiên cô ta sẽ nguy hiểm. Nhưng không, nguy hiểm này không phải đến từ tôi! Bởi vì trong cung mệnh tối đen của cô ta, xuất hiện một đạo thuộc về mệnh khí của người khác, tức là nguy hiểm này đến từ người khác. Đã ở trong động phủ của cô ta, tại sao lại có người khác ngoài tôi có thể mang đến nguy hiểm cho cô ta? Như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, chính là cảm giác đầu tiên của tôi khi vừa mới đến nơi này: đây không phải là động phủ hà bá?
Rõ ràng là cảm giác của tôi đúng rồi, đây không phải là động phủ của hà bá! Là động phủ của người khác!! Nhưng tại sao bảng hiệu bên trên kiến trúc này lại nói rằng đây là động phủ thần sông?
Tôi vô thức quay đầu lại, lập tức cảm thấy da đầu tê dại. Bởi vì nào còn cái gì gọi là bảng hiệu, thậm chí kiến trúc phong cách cổ xưa vừa rồi cũng không còn, tất cả giống như đã thay đổi, hoàn toàn trở thành một thứ hôi thối như rác rưởi, hết thảy vừa rồi đều là ảo giác.
Tôi sửng sốt: "Tại sao chỗ này..."
Đây là đâu? Tạo sao cảnh tượng vừa rồi lại xuất hiện? Ai đã làm điều này?
Thần sông không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi:
"Thứ năng lực của cậu mà đòi giết ta?"
Tôi bất lực, trong tiềm thức tôi đã nghĩ vừa rồi quá thuận lợi, nhưng tôi không phân tích cẩn thận, tôi quá nôn nóng muốn giết thần sông, cho nên mới bỏ qua chuyện này.
Tôi cảm thấy nguy hiểm, lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng do dự một chút, lại kéo hà bá lên, đưa cô ta chạy cùng. Hà bá toàn thân vô lực vừa bị tôi kéo liền ngã xuống đất.
Ánh mắt cô ta lạnh lùng:
"Cậu thật sự để ta chết ở nơi này sao? Ta hận nhất chính là nơi đây!"
Tôi không trả lời, chỉ là cảm thấy hơi loạn. Tôi thật sự muốn để cô ta chết ở nơi này, nhưng nếu như cô ta chết rồi, tôi biết đi đâu tìm động phủ của cô ta bây giờ? Tôi nghĩ vậy ngồi xổm xuống bế cô ta lên để chạy.
"Buông ra, đừng đụng vào ta!" Hà bá đã dùng hết sức lực của mình, nắm lấy một vật gì đó, làm tôi không thể ôm cô ta đi.
Lần này tôi tức giận thật sự, muốn kéo tôi chết cùng sao?
Tôi dùng sức kéo cô ta, tay cô ta nắm rất chặt, hai mắt lạnh lùng như sắp bắn ra băng vậy.
Tôi tức giận:
"Được, nói cho tôi biết động phủ của cô ở đâu, nếu không bây giờ nhất định tôi phải động vào cô!"
"Cậu đưa ta đến đây, còn muốn ta nói cho cậu biết?" Thần sông yếu ớt mà giọng nói lại lạnh như băng.
Tôi nghe giọng của cô ta mà sởn hết cả tóc gáy:
"Nếu cô không buông tay, tôi sẽ đi."
Hà bá không nói gì, nhưng một bàn tay dùng hết sức lực túm lấy, ý tứ rõ ràng là có chết cũng không đi theo tôi. Điều này khiến tôi bất lực, vừa rồi quá sơ suất, chẳng những bị người ta lừa đến nơi này, mà còn chọc giận cả hà bá. Tôi cắn răng, dùng sức kéo tay cô ta ra, bỏ chạy. Tôi muốn lập tức rời khỏi nơi này, nhưng bây giờ tôi lại vô cùng muốn biết, tại sông Trường Giang, còn ai dám can đảm chống lại hà bá nhỉ? Cô ta không được tin kính sao? Cô ta không phải đã nói kẻ thù của mình đều chết hết rồi ư?
Tôi không có thời gian nghĩ đến cái này, âm thanh sau lưng càng ngày càng gần, giống như một con quái vật khổng lồ nào đó muốn vồ tới cắn xé tôi. Đột nhiên tôi không chạy được nữa, cả người vấp ngã, tôi tá hỏa:
"Có thôi đi không, tôi..."
Tôi quay đầu lại, toàn thân lập tức đổ mồ hôi lạnh. Bởi vì cánh tay rủ xuống của hà bá rõ ràng bị một cái miệng đầy răng nanh cắn. Đây là rắn tinh, bạch xà tinh! Thật sự còn to hơn cả con người. Kinh ngạc hơn cả là con bạch xà này lại dám cắn cả thần sông? Như vậy là nó nhìn ra hà bá đang bị thương nặng, cho nên muốn thừa cơ giết luôn cô ta? Có lẽ là như vậy, tôi làm gì có thời gian mà để ý cái này, con bạch xà này rõ ràng là muốn ăn cả hai chúng tôi
Tôi dùng sức kéo, bạch xà ngoạm giữ chặt cánh tay thần sông, sức lực của nó quá lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng tôi chết chắc rồi. Mắt hà bá chuyển động, nhìn chằm chằm vào con bạch xà này.
Trong mắt bạch xà đầy sự quỷ quyệt, xem ra tôi đoán không sai, nó cảm giác được hà bá sắp chết, cho nên mới dùng ảo ảnh để dẫn tôi đến đây.
Tôi sốt ruột, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Tôi buông tay, thần sông bị quăng xuống đất. Bạch xà này không nghĩ tới tôi sẽ làm như vậy, hà bá nằm trên mặt đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Bạch xà thừa cơ muốn nuốt hà bá vào, tôi hít một hơi thật sâu, cầm kiếm gỗ đào đâm thẳng vào đầu nó. Hành động đột ngột này khiến bạch xà không lường trước được, không hề phòng bị nên trúng chiêu. Nó bị đau, liền vung đuôi tới.
Sau khi thấy vậy, tôi liền buông ra, nắm lấy cơ hội bế hà bá đang ngã trên mặt đất bỏ chạy. Thực lực của tôi căn bản không đủ để tiếp tục dây dưa với thứ này.
"Cậu dám quăng ta xuống?" Giọng hà bá ẩn chứa sự lạnh lùng.
Tôi nói tôi còn muốn giết cô ta, hà bá nhìn chằm chằm tôi vài giây, tực giận đến trán lập tức đổ mồ hôi lạnh, hai mắt nhắm lại, dường như lại ngất đi.
Bạch xà sau lưng lao tới như cuồng phong, tôi kinh sợ, vội vàng chạy:
"Ông chủ, lái thuyền, lái thuyền mau!!"
Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc
Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh
Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!
Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu
Tôi thấy thuyền đánh cá ở đằng xa, có lẽ ông chủ trên đó cũng chấn kinh rồi. Nghe thấy tiếng lái thuyền, tôi vội vàng một tay ôm hà bá, một tay bám lấy lan can leo lên. Lên đến thuyền, tôi đặt hà bá trên boong thuyền, còn mình thì lập tức chạy đến mũi thuyền. Lúc con bạch xà này đến miệng bậc thang thì đột nhiên không đuổi theo nữa mà chỉ nhìn chúng tôi với một đôi mắt xám ngắt âm độc làm tôi sởn cả gai ốc, tại sao nó lại không đuổi theo?
Ở dưới nước, thuyền có lái nhanh thế nào thì cũng không thể nhanh bằng nó mà? Chẳng lẽ nó không thể rời khỏi chỗ này? Tôi không biết nguyên nhân là gì, nhưng ông chủ lái thuyền rất nhanh, chắc là ông ấy thấy con rắn lớn như vậy nên không tránh khỏi bị dọa sợ, ông ta lái thuyền rất lâu rồi mới dừng lại ở một chỗ, run rẩy hỏi tôi bạch xà kia chính là thần sông? Tôi lắc đầu nói không phải. Hà bá hiện tại bị thương ngày càng nặng, xem ra tôi không muốn làm vậy cũng chỉ có thể làm như vậy, trước tiên làm cô ta tỉnh lại, sau đó bảo cô ta trực tiếp chỉ đường.
Thực sự đã vào động phủ, như vậy ai sống ai chết chỉ có thể xem may mắn, nếu không để ông chủ này tiếp tục hỏi, lần sau tôi còn may mắn có thể trốn thoát sao?
Tôi lay lay hà bá, cô ta vẫn không nhúc nhích. Ông chủ hỏi tôi có phải cô ta đã chết rồi không? Tôi lắc đầu nói không phải. Nhưng tình hình hiện tại của cô ta không mấy khả quan, tôi có cảm giác tình huống vừa rồi suýt chút nữa giết chết cô ta, không biết cô ta có thể tỉnh lại được hay không, dù sao tôi cũng không có biện pháp gì có thể cứu được cô ta. Nếu như cứu được, lỡ cô ta hồi phục thì làm sao? Đây không phải là tự đào mồ chôn mình sao?
"Tôi nghĩ cô ta sắp chết rồi, phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện, nếu không chết người thì vấn đề lớn lắm người anh em ạ." Ông chủ nói với tôi.
Tôi bất đắc dĩ chỉ có thể băng bó vết thương rắn cắn cho cô ta. Sau đó chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, muốn nghĩ những biện pháp khác, nhưng ông chủ này lại bưng một bát canh cá tới:
"Cậu nhóc, cậu cho cô ta uống một chút, nếu không cô ta chết thật, sẽ phải ngồi tù đó."
Tôi lắc đầu nói không cần, bảo tôi cho cô ta uống thứ này? Huống chi trên mặt cô ta còn có một tấm mạng đen. Cop q𝒖a cop lại, t𝙧ở lại t𝙧a𝓃g chí𝓃h ﹍ T𝙧𝗨𝙢t𝙧𝒖yệ𝓃﹒v𝓃 ﹍
"Cô gái kia chết thì làm sao?" Ông chủ sốt ruột, có lẽ là hà bá không nhúc nhích làm ông ấy nghĩ cô ta đã chết.
Tôi bó tay, do dự một chút rồi bưng bát canh cá này qua. Ngồi xổm xuống, kéo tấm mạng đen trên mặt cô ta ra. Nhưng tôi lập tực bị kinh ngạc, cái mạng che mặt này giống như cố định, bị thi triển pháp thuật lên vậy, không tài nào kéo ra được. Tôi chỉ có thể lật nhẹ tấm mạng từ dưới lên, để lộ ra đôi môi khô nứt nẻ như sa mạc của cô ta.