Đoán Thiên Mệnh

Chương 111:




Tôi lắc đầu nói không có gì, Diệp thanh mở 1 chai nước ra đưa tôi, tôi bèn nhận lấy rồi uống một ngụm rồi hỏi:
“Rồng cũng có loại tốt loại xấu nhỉ?”
“Đương nhiên, đương nhiên có tốt có xấu rồi.” Dương Siêu đang lái xe cũng thấy có chút ngạc nhiên khi tôi hỏi như vậy.
“Sao lại hỏi thế? Lẽ nào lúc nãy cậu mơ thấy rồng hả?” Diệp Thanh cũng tò mò hỏi.
Tôi gật đầu, Diệp Thanh hỏi tôi mơ thấy như thế nào, tôi bèn kể lại giấc mơ ban nãy, Dương Siêu và Diệp Thanh nghe xong thì bất chợt quay sang nhìn nhau…
“Cái này…” Dương Siêu không biết nên nói như thế nào. Anh ta nhìn chiếc hòm phía sau qua lưng chiếu hậu một cái rồi do dự nói: “Rồng, nói thế nào nhỉ, chắc chắn có tốt có xấu, nhưng con rồng này lại biết thân phận của cậu nên có lẽ nó sẽ không làm gì cậu đâu. Tuy nhiên thì vẫn phải cẩn thận, dù sao thì con rồng này đã bị lấy mất bộ gan quý, bị chặt cả đầu, không ai đảm bảo được rằng tính cách của nó không thay đổi.”
“Tôi thấy cũng đúng, Lý Dịch, cậu phải cẩn thận đấy, mơ thấy cái này thì khả năng là báo hiệu điều gì đó.” Diệp Thanh cũng nhắc tôi.
Tôi gật đầu, người tôi cứ như đang ở trên mây vậy, không biết đã đến nhà tự lúc nào, Diệp Thanh phải gọi mấy câu tôi mới định thần lại. Tôi xuống xe, hai người họ giúp tôi mang hòm chứa đầu rồng xuống.
“Muốn ta giúp nữa không?” Dương Siêu hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, em gái anh ta đang trong tình trạng không ổn, tôi không thể để anh ta tiếp tục lãng phí thời gian cho tôi nữa.
“Được, vậy cậu tự…. Ta đi nhé, kia là gì thế?” Dương Siêu đột nhiên chỉ tay vào một chỗ, tôi và Diệp Thanh vô thức nhìn qua.
Trong phòng không bật đèn nhưng từ ô cửa sổ có một đôi mắt vô cùng rõ ràng từ từ tiến ra, hóa ra là cái đầu nhỏ của tiểu phượng hoàng. Tuy mới lớn thêm một chút nhưng vậy là quá tốt rồi.
“Mẹ ơi, lớn nhanh vậy. Lý Dịch, có phải cậu cho con bé uống hooc-mon tăng trưởng không?” Dương Siêu trợn tròn hai mắt, Diệp Thanh cũng sững sờ:
“Phượng hoàng lớn nhanh như vậy sao?”
Tôi lắc đầu không biết nói như thế nào, dù sao tiểu phượng hoàng ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi như vậy cũng làm tôi thở phào nhẹ nhõm được rồi. Nhưng tình hình của con bé chắc chắn không bình thường… dù sao thì nó cũng lớn nhanh quá.
Hôn nhân không tình yêu, thứ duy nhất giữa anh và cô chỉ là mối hận tận xương tủy
Người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ném tờ chi phiếu vào mặt, yêu cầu cô kết hôn. Nhưng đằng sau sự lạnh lùng có 1 bí mật...
Siêu phẩm chống lão hóa da - Collagen 900 được 95% phụ nữ tin dùng trên Shopee!
Mang mối thù gia tộc, cô bắt đầu thân phận mới để gả cho con trai kẻ thù, nhưng tình cảm lại là bài toán không đoán được
Diệp Thanh và Dương Siêu nhìn tiểu phượng hoàng một hồi, con bé thế mà lại khinh thường nhìn bọn họ một cái rồi quay đầu đi vào trong. Dương Siêu kinh ngạc nói:
“Với tốc độ này thì con bé sẽ biến thành người rất nhanh đó.”
Cái này tôi cũng không chắc nữa…
“Hai người nói xem, có phải là linh hồn đầu thai, lại có chút lai lịch nên mới lớn nhanh như vậy không?” Diệp Thanh nói.
Tôi và Dương Siêu nhìn nhau, có lẽ là như vậy. Dù sao khi ấy là phán quan đích thân đưa linh hồn đi đầu thai, linh hồn bình thường thì sao có được đãi ngộ này chứ?
“Có lẽ là như vậy.” Dương Siêu cũng tán thành. Anh ta nói xong còn ghé vào tai tôi thì thầm: “Dựa vào vóc dáng Phượng Sở Lan mà nói thì con gái ruột cô ta chắc chắn không tệ, không lâu nữa cậu sẽ có một em gái loli…”
Tôi cười khổ, nói cái này… có phải quá sớm không, chắc chắn không nhanh như vậy đâu. Nhưng nói thật là tôi cũng muốn thấy bộ dạng con bé sẽ trông như thế nào, vì như hình dạng con bé bây giờ thì tôi tin vẫn sẽ xinh đẹp. Ít ra là tôi chưa từng thấy con chim nào đẹp đến như vậy.
“Được rồi, chúng ta đi thôi. Cậu không cần lo lắng về động Lục Thiên, ta sẽ tìm người đến xem xem, cậu tự mình cẩn thận thần sông nhé.” Dương Siêu vỗ vai tôi, tôi cũng gật đầu đồng ý.
1001 loại cốc Starbuks cực hot, siêu xinh - Giảm đến 50% trên Shopee trong tháng 8!
Viên tỏi Đức: Bảo vệ sức khỏe cho bố mẹ trọn vẹn nhất - Tăng sức đề kháng, chống đột quỵ - Sale cực rẻ Shopee!
Bộ cây lau nhà vắt tự động thông minh kèm xô (tặng kèm 3 miếng bông lau) - Sale Shopee
Xịt băng mát lạnh tức thì - Làm mát không khí nhanh cho yên xe, ghế ngồi ô tô an toàn
Hai người họ lên xe, Dương Siêu chở Diệp Thanh đi khuất tôi mới mở cửa nhà.
“Bọn họ đang lẩm bẩm gì vậy?” Tiểu phượng hoàng hỏi tôi, tôi bèn bảo không có gì. Tiểu Phượng hoàng lại hỏi: “Cần giúp không?”
Tôi nói con bé không có tay, sao giúp được tôi, thế là nó bèn đi đến bên chiếc hòm, dùng hai cánh ôm vào, nhấc lên một cách vô cùng dễ dàng. Tôi hơi sốc nhẹ, hòm nặng như vậy mà sao con bé nhấc lên lại dễ đến thế.
“Đừng nhìn em như thế, là anh nói em không có tay nhưng mà nhìn đi, em vẫn nhấc được nhé.” Tiểu phượng hoàng nói.
Tôi hít sâu một hơi, con bé hỏi tôi đặt ở đâu, tôi bèn bảo để ở phía sau là được, con bé nghe vậy liền nhanh chóng đi vào trong. Tôi vội đóng cửa lại, tôi đang nghĩ hay là chôn cài hòm này xuống đất? Nghĩ vậy tôi bèn cầm cuốc ra sân sau đào hố.
“Đừng đào nữa, bên trong là đầu rồng hả?”
Tôi gật đầu, có chút ngạc nhiên, à nhưng dù sao con bé cũng là phượng hoàng, người ta hay bảo “long phượng” mà. Nó sao có thể cũng cảm nhận được đó là đầu rồng chứ?! Tôi hỏi không đào thì để ở đây, lỡ bị đánh cắp thì sao, tôi biết đi đâu tìm lại chứ. Tiểu phượng hoàng lắc đầu nói:
“Không mất được, đầu rồng này… em thấy anh nên cách xa nó một chút, nói thế nào nhỉ, em thấy có chút sởn gai ốc.”
“Ý em là không ổn?” Tôi hỏi.
“Cảm giác không ổn lắm, đầu rồng này làm em thấy khó chịu. Đừng chôn nó, em giúp anh trông, kẻ nào dám trộm, em mổ chết nó.” Tiểu phượng hoàng nói.
Tôi kinh ngạc, nhớ đến giấc mơ vừa nãy, chỉ là trùng hợp thôi hay do tôi nghĩ nhiều rồi? Xem ra tôi phải chuẩn bị thật tốt mới được. Tôi gật đầu, phủ ít cỏ lên hòm để người khác đỡ nhòm ngó. Tiểu phượng hoàng nói:
“Được rồi, em đợi anh lâu lắm rồi nhé, mau đi nấu cơm đi, em vẫn còn phải lớn tiếp, đừng có mà để em đói.”
Tôi thật sự không nói nên lời luôn, tôi bèn bảo vừa về đã phải nấu cơm cho em rồi sao, con bé đáp:
“Ừm, là như vậy đó.”
Tôi lườm con bé một cái nói tôi mệt chết rồi, nó lại bảo:
“Anh mệt, em cũng mệt, nghe lời em, nấu cơm cho em đi, em không để anh làm không công đâu.”
Tôi chỉ biết ngậm miệng lại, vào bếp nấu ăn cho con bé. Tôi và tiểu phượng hoàng ăn đến cả nửa ngày rồi con bé mới dùng cánh che bụng nói:
“Anh làm gì thì làm đi nhé, em đi ngủ đây.”
“Em lợi hại thật đấy, giờ lại có kiểu cây ngay không sợ chết đứng à?”
“Em không có tay, lẽ nào anh còn muốn bắt nạt em, bắt em rửa bát?” Tiểu phượng hoàng quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi khinh khỉnh nhìn con bé, cũng không thèm dọn dẹp nữa. Mấy ngày hôm này tôi không có lấy một giấc ngủ ngon nào, giờ tôi phải ngủ ngay mới được. Nghĩ vậy tôi bèn lập tức trở về phòng, lăn ra ngủ. Tôi lại mơ một giấc mơ, trong mơ tôi nghe thấy có tiếng bước chân người, lộp cộp… lộp cộp. Tôi chạy ra cửa nhìn thì thấy từ trong màn đêm, có một hình bóng tiến về phía nhà tôi. Tôi lập tức nhắm mắt lại, da đầu tê rần rần… vì người này mặc long bào, nhưng ở giữa hai vai lại trống không… hắn không có đầu…
Á!
Tôi lập tức tỉnh dậy, vừa rồi là nằm mơ sao?? Hình ảnh trong giấc mơ vừa rồi hiện lên trong đầu tôi rõ mồn một: long bào, không đầu, hắn là thần tướng không đầu sao? Không phải, long bào, đây là hiện thân của bán long tới tìm tôi? Tôi kinh ngạc, thứ tôi gặp trong giấc mơ chắc chắn là bán long, nếu không thì sẽ không mặc long bào. Nhưng động Lục Thiên bêm kia không phải là đã bị một người thần bí phong ấn rồi ư? Bị nhốt ở bên trong, bán long ra ngoài bằng cách nào? Chẳng lẽ thật sự giống như lời Dương Siêu nói, bán mong mất đầu kia thật sự phép thần thông nào chui ra khỏi đá, chủ động đến tìm tôi ư?
Tôi mang trong lòng mối nghi ngờ lớn, vô thức nhảy xuống giường, đi tới mở cửa phòng khách, cảnh giác nhìn ra ngoài. Bên ngoài tối đen như mực, còn có một chút gió. Lúc này mới 2 giờ sáng, nếu thật sự tới thì lúc nào nó mới tới?
Tôi quan sát một lúc, bên ngoài không một bóng người, kể cả ma cũng không có, yên tĩnh lạ thường. Sự việc trong mơ này rốt cuộc có thể xuất hiện thành sự thật hay không? Tôi ngồi ở cửa ra vào nghi ngờ nhìn bên ngoài, cũng không buồn ngủ nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, khi tôi chuẩn bị đóng cửa đi vào, quay đầu lại thì phát hiện Tiểu Phượng Hoàng vốn đang ngủ say không biết đã đứng cạnh tôi tự lúc nào. Con bé cao gần bằng tôi lúc đang ngồi, có thể tưởng tượng được một tháng qua con bé đã trưởng thành nhiều như thế nào rồi đó.
"Sao nhiều mồ hôi vậy, anh gặp ác mộng sao?" Tiểu Phượng Hoàng hỏi.
Tôi do dự một chút rồi gật đầu, thứ kia không có đầu, trên vai trống trơn mà vẫn còn đi đi lại lại. Khi tôi mơ thấy cái này đúng là bị dọa sợ rồi, mơ thấy ác mộng thì đúng hơn.
"Ác mộng thế nào vậy?" Con bé hỏi tôi.
Tôi kể xong, con bé kinh ngạc:
"Người không đầu? Cái này có chút đáng sợ nhỉ."
Tôi gật đầu nói con bé mau chóng đi ngủ đi, con bé lại lắc đầu:
"Anh nói như vậy làm sao mà em ngủ được nữa?"
"Vậy thì em muốn làm gì?" Tôi nhìn con bé, hỏi.
"Là nhàm chán đó... Anh đánh thức em, anh phải chịu trách nhiệm. Có thể dẫn em ra ngoài chơi một chút không?" Con bé nói.
Tôi im lặng: "Không tự nhìn xem bản thân to như thế nào rồi, anh làm sao mà đưa em ra ngoài được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.