Đoán Thiên Mệnh

Chương 112:




Con bé lớn như vậy, so với Khổng Tước còn đẹp hơn nhiều, đi đến đâu là sẽ trở thành tiêu điểm đến đó, tôi có thể mang con bé đi đâu? Tôi cũng không muốn con bé bị bắt mất. Huống chi đầu rồng vẫn còn ở sân sau, tôi làm sao có thể yên tâm ra ngoài?
"Lớn một chút không tốt sao?" Tiểu Phượng Hoàng hỏi lại.
Tôi cạn lời, chắc chắn là không tốt rồi!
Tôi kéo con bé vào nhà, đóng cửa lại, nghiêm túc nói với con bé:
"Ngoan ngoãn ở nhà, đừng có nghĩ ngợi lung tung."
"Em muốn ra ngoài đi dạo, sao lại gọi là nghĩ ngợi lung tung? Sao anh nói không có chút đạo lí nào thế?" Tiểu Phượng Hoàng thấp giọng nói.
"Anh chính là nói không có đạo lý như vậy đấy." Tôi đáp.
Tiểu Phượng Hoàng nghe tôi nói vậy thì có chút choáng váng, mắt ngơ ngác, cuối cùng u oán đứng dậy, nhẫn nhịn một lúc mới nói một câu:
" Anh được đó."
Con bé bay vào thùng giấy, vùi đầu vào trong cánh. Tôi đi qua, hỏi con bé giận rồi à? Con bé không để ý đến tôi. Tôi chạm vào cánh của con bé, cơ thể nó rụt lại né tránh tôi.
"Đừng đụng vào em, người nói không có đạo lý kia, đừng có đụng vào em." Đầu con bé cũng không thò ra, giọng nói vô cùng ấm ức.
"Vậy nói có đạo lý là có thể đụng vào em sao?" Tôi hỏi.
"Đương nhiên là không, em phải bằng long mới được."
Con bé thò đầu ra, mổ tôi vài cái, không đau chút nào.
Con bé u oán nhìn tôi nói:
"Em rất không bằng lòng."
Tôi mỉm cười, căng thẳng trong lòng vừa rồi đã bay hết, cơn buồn ngủ lại kéo đến. Trong nhà có một người để nói chuyện quả thật tốt hơn nhiều.
"Em quá lớn, quá bắt mắt, đi ra ngoài rất nguy hiểm, có hiểu không? Nếu như em có thể biến thành một bé gái, anh sẽ mang em ra ngoài, không vấn đề gì. Nhưng bây giờ không thể được đâu!" Tôi nói.
Cái này chắc chắn không thể nào, trong một tháng ngắn ngủi con bé lớn như vậy đã đủ làm cho người ta chấn kinh rồi. Nếu bây giờ có thể biến hóa lột xác, tôi tuyệt đối không tin. Dù sao thì muốn biến hóa cũng phải mất mấy trăm năm đạo hạnh, còn phải vượt qua Lôi Kiếp mới có thể nữa chứ?
Tuy nói bản thể của con bé là Phượng Hoàng, cũng là thần thú, có thể nhanh hơn so với tinh quái bình thường một chút, nhưng nhanh như vậy nghe cũng quá rợn người.
"Bây giờ không thể." Con bé lắc đầu nói.
"Vậy là không được sao"
"Này, anh thật sự muốn em làm vậy sao? Em rất thích cơ thể to một chút, không muốn biến nhỏ lại đâu..." Con bé lẩm bẩm.
"Đừng nghĩ linh tinh, ngủ đi." Tôi nghi hoặc, những lời này của con bé là có ý gì??
"Nhưng em bực mình, không ngủ được." Con bé nhỏ giọng nói.
Tôi nói vậy muốn anh dỗ dành em sao?
Con bé lắc đầu nói:
"Không cần, em không cần phải được chiều chuộng như vậy. Nhưng anh có thể nhận sai cơ mà? Nói rằng "Anh sai rồi, em đừng giận nữa." Mấy chữ như này là được rồi, em sẽ thấy dễ chịu hơn một chút."
"Không thể." Tôi lắc đầu, quay trở về phòng một mình.
Con bé trừng to mắt, càng thêm ấm ức, lẩm bẩm:
"Đồ hẹp hòi, nhỏ nhen..."
Tôi không để ý đến con bé, một mình ngồi xếp bằng trên giường. Thở ra hít vào, không biết lúc nào hà bá tới tìm tôi. Tôi không muốn chết trong tay cô ta như vậy, cho nên phải nắm bắt thời gian, nhanh chóng nâng cao thực lực của mình. Vốn dĩ ăn huyết Phượng làm tôi thăng cấp thành đoán mệnh sư cấp 2, nhưng khí trong cơ thể hiện tại có thể nói gần như là bằng đoán mệnh sư cấp 3 rồi. Vì vậy tôi chỉ cần một cơ hội, có lẽ có thể làm tôi trở thành đoán mệnh sư cấp 3.
Có điều sau này tôi mới biết, bình thường ăn hết một giọt huyết phượng thì có thể trực tiếp tăng liên tục hai bậc đạo hạnh. Dù sao huyết phượng quá trân quý, mà tôi vừa đột phá một cảnh giới mới...
Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy. Việc đầu tiên là phải ra sau vườn kiểm tra cái hòm đựng đầu rồng, không có vấn đề gì, tôi cũng an tâm được chút. Tôi làm bữa sáng và gọi Tiểu Phượng Hoàng ăn. Con bé bay tới ăn rất nhanh. Tôi hỏi con bé đã hết giận chưa?
Con bé gật đầu:
"Tức giận là tức giận, ăn cơm là ăn cơm, xin đừng gộp hai thành một."
Con bé nói xong thì bay lên mặt bàn chơi một mình, tôi bèn lườm con bé một cái.
Hai ngày sau đó, tôi ở trong nhà không bước ra ngoài, lúc nào cũng thực hiện hô hấp hít ra thở vào, cũng nghĩ tới giấc bán long hóa thành hình người tới tìm tôi kia nhưng mãi đến đêm cũng không có chút động tĩnh nào, tôi cũng bất lực rồi.
Tôi chắc là kiểu ngày nghĩ gì đêm mơ đó… Hẳn là như vậy.
Tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho Dương Siêu, hỏi anh ta tình hình động Lục Thiên bên kia như thế nào rồi? Dương Siêu nói không có thay đổi gì, từng có người tới xem nhưng không có ai có cách nào.
Tôi thở dài, vậy phải làm sao bây giờ??
Tôi chỉ có thể nói tình hình hiện tại của tôi cho anh ta biết. Bên kia điện thoại yên lặng một chút, rồi nói:
Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc
Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh
Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!
Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu
"Đoán mệnh sư các cậu đột phá về khí, ta cũng không hiểu lắm, bởi vì ta không phải thầy xem mệnh. Nhưng nếu thật sự muốn đạt đến cảnh giới cậu muốn, hay là cậu đi tìm Tiểu Phượng Hoàng xin một giọt huyết phượng nữa?"
Đương nhiên là tôi nói không được. Có thể làm cho tôi tăng lên một đạo hạnh, một giọt huyết phượng này tuy nói là ít, nhưng chắc chắn đối với Tiểu Phượng là tinh hoa của toàn cơ thể. Nếu lại muốn thêm một giọt nữa, con bé có thể sẽ uể oải rất nhiều ngày. Thậm chí còn có thể làm cho cơ thể con bé bị nhỏ đi.
"Đúng thật, huyết phượng quá bổ, trong thời gian ngắn ăn hai giọt cũng không tốt. Dù sao đàn ông con trai như cậu ăn coi như cũng được, người như tôi mà ăn hết có thể không chịu nổi." Dương Siêu nói. "Có điều nếu cậu thật sự sắp đến cảnh giới khó khăn rồi, vậy thì phương pháp nhanh nhất để vượt qua chính là đan dược. Cậu phải đi ra ngoài mua loại đan dược này."
Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện này. Loại đan dược làm tôi đột phá này trước mắt đúng thật là phương pháp tốt nhất rồi, giá trị vô cùng lớn, nhưng tôi lại không có nhiều tiền, chỉ có hơn 50 vạn (500.000 tệ)
Tôi nói vậy, Dương Siêu nói tiếp:
"Cậu đi xem thử trước, địa chỉ ta gửi cậu có lẽ bán loại đan dược này. Giúp cậu đột phá tới thầy xem mệnh cấp 3 thì chắc là không quá đắt đâu."
Tôi nói được rồi cúp điện thoại. Dương Siêu gửi địa chỉ qua tin nhắn cho tôi, tôi xem qua, cũng không quá xa, có thể đi xem thử một chút, cả đi cả về khoảng hai ba ngày. Hà bá sắp tới giết tôi, tôi không thể không đi, phải nâng cao thực lực của bản thân, nếu không chỉ có đường chết mà thôi.
Tôi thu dọn đồ đạc, trực tiếp đi ra ngoài.
"Anh làm gì vậy? Lại đi ra ngoài mà không đưa em đi với?" Tiểu Phượng Hoàng bay tới.
Tôi nói con bé ở lại giữ nhà, nếu như thuận lợi thì ba ngày sau tôi sẽ trở lại. Dù sao đầu rồng vẫn ở trong nhà, phải để con bé giúp tôi trông hộ mới được.
Con bé uất ức gật đầu nói:
"Được rồi, anh cứ để em ở nhà một mình đi, không ai nói chuyện cùng, không ai nấu cơm cho, không có đồ chơi, anh cứ để em đói chết, ngột ngạt chết đi...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.