Sau khi đi vào, tôi phát hiện ra rằng gian phòng nhỏ này chắc chắn giống y như gian phòng của chúng tôi, nhưng, bên trong có một người phụ nữ mặc váy trắng ngồi giữa phòng, tay cầm bông hoa đấu giá vừa nãy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chúng tôi. Sau khi nhìn thấy người phụ nữ này tôi lập tức ngây ngẩn cả người.
Ngón tay thon dài của cô ta nhẹ nhàng bứt hai cánh hoa ra đặt trên mặt bàn, ông lão và Trương Nhẫn đều ngạc nhiên mừng rỡ!
Rất rõ ràng, tôi nói đúng, cô ta thật sự sẽ không nợ ơn của bất kì ai.
Trương Nhẫn vội vàng đi đến, "Cảm ơn, xin hỏi cô muốn bao nhiêu tiền?"
Cô ta im lặng, Trương Nhẫn quay lại nhìn ông lão, ông lão đi đến, rút ra một tấm thẻ, "Đây là hai ngàn vạn! Xin cô hãy nhận."
Ông lão đặt tấm thẻ trên bàn, rồi đẩy nó đến trước mặt cô ta. Cô ta thèm không nhìn tấm thẻ, vẻ mặt bình tĩnh cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi sờ mũi.
"Cầm đồ ra ngoài đi!" Cô ta mở miệng, giọng nói rất lạnh lùng.
Trương Nhẫn lập tức làm theo, lấy một chiếc hộp gỗ đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, Trương Nhẫn cẩn thận từng li từng tí cầm lấy hai cánh hoa bỏ vào hộp như đang cầm một tác phẩm nghệ thuật quý giá vậy.
Anh ta và ông lão đi đến, Trương Nhẫn nháy mắt với tôi, ý là thuận lợi xong xuôi rồi, ra ngoài thôi.
Tôi im lặng lắc nhẹ đầu, "Hai người ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với cô ta một lát."
Tôi nói thế làm Trương Nhẫn và ông lão nhìn nhau, Trương Nhẫn nhỏ giọng hỏi, "Cậu Lý muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ cậu biết cô ta à?”
Giọng anh ta pha chút giật mình. Vẻ mặt ông lão cũng rất ngạc nhiên.
Tôi gật đầu, "Cứ cho là như vậy đi, lần trước tôi đã xem mệnh cho cô ta một lần."
Hai người bọn họ giật mình, Trương Nhẫn nói:
"Vậy hai chúng tôi chờ cậu ở ngoài, cậu Lý cứ tự nhiên."
Hai người họ đi ra ngoài, còn tôi cõng Phượng Hoàng nhỏ, bình tĩnh nhìn cô ta.
Vừa rồi tôi cũng bị giật mình, thậm chí là hoàn toàn không nghĩ đến, người phụ nữ tôi toan tính đang ngồi trước mặt chính là người lần trước đã tìm tôi xem xem mệnh, Tần Thanh!
Thế mà cô ta lại ở đây, còn...giàu hơn tất cả những người bán đấu giá vừa rồi.
Lần trước tôi cũng cảm thấy cô ta là người có tiền, dù gì cũng đã cho tôi hai vạn mà, người hẹp hòi sao có thể cho được?
Khi đó tôi tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa, dù sao lúc đó tôi cũng nghĩ cô ta không phải khách quen của tôi, không ngờ lại gặp cô ta ở đây, còn tính toán cô ta...
Cô ta lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, không biết có phải tôi nhìn nhầm không, nhưng luôn có cảm giác ánh mắt của cô ta khác với lần trước. Rất khác.
Lần trước cô ta nhìn tôi là kiểu lạnh lùng nhìn người xa lạ, nhưng lần này lại là kiểu nhìn lạnh lùng muốn giết chết tôi, tôi có thể hiểu được, lần trước tôi đã biết tính tình cô ta không tốt, lần này còn lén lút tính toán cô ta, chắc chắn cô ta rất tức giận.
Tôi nghĩ lí do chủ yếu khiến cô ta tức giận chính là, cô ta đoán chén cháo nấm hương vừa rồi có lẽ là người khác đang tính toán cô ta, nên mới nhận, nếu biết là tôi, chắc chắn cô ta sẽ không đụng một thìa!
Có khi nhìn thôi cũng không thèm nhìn ấy chứ.
Song lần này, cô ta đã ăn cháo xong, mới phát hiện ra là tôi, trong lòng cô ta chắc chắn đang nổi khùng, ăn rồi sao có thể phun ra được?? Chắc chắn không được.
Hơn nữa, còn có điểm khác biệt chính là, sâu trong đáy mắt cô ta, nói như thế nào nhỉ, không có tinh thần như trước đây, ánh mắt lần này rất tối, giống như bị thương vậy, nên mới phải tới giật lấy thứ có hiệu quả trị thương này sao?
Tôi điềm nhiên như không có việc gì, cô ta nhìn tôi chằm chằm mấy giây rồi nói:
"Thế mà vừa rồi cậu lại dám tính ta?"
Cô ta đứng lên, từng bước từng bước đi đến, trong lòng tôi giật mình, toàn thân cô ta đều là sát khí, cũng không đáng... cô ta giận là đúng rồi, nhưng cũng không đến mức phải giết tôi đấy chứ?
Dù sao chén cháo nấm hương đó cũng coi là một dạng "nịnh bợ”. Tôi xấu hổ nói:
"Tôi cũng không biết là cô."
Còn một câu nữa nhưng tôi không nói, nếu biết là cô, tôi nào dám tính toán cô chứ?
Ánh mắt cô ta càng lạnh, xem ra suy nghĩ vừa rồi của tôi là đúng, khi cô ta ăn cháo nấm hương, thật sự không phát hiện ra là tôi.
Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc
Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh
Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!
Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu
Tôi nhìn sự lạnh lùng của cô ta, tôi đương nhiên không phải sợ hãi gì nhưng lại cảm thấy như bên cạnh là cường địch vậy! Bây giờ tương khí trong người tôi ít nhất cũng gần như một đoán mệnh sư cấp bốn rồi, sự khác biệt giữa tôi và đoán mệnh sư cấp bốn chính là đạo hạnh của tôi không có sự đột phá.
Nhưng cái này vẫn giúp thực lực của tôi tăng, dù sao t khí trong người cũng nhiều nên có thể dùng khí để công kích người khác! Đạo hạnh tăng lên, tố chất cơ thể và tốc độ của tôi cũng sẽ như nước lên, thuyền cũng lên mà tăng theo, cho nên bây giờ không thể xem tôi như một đoán mệnh sư tay mơ được.
Cô ta thật sự muốn trở mặt, tôi đánh không lại thì vẫn chạy được, ánh mắt của cô ta không có hồn, nhất định là đang bị thương, có khi không thắng được tôi đâu!
"Đừng!" Khi tôi đang rất bình tĩnh thì Tiểu Phượng Hoàng đang nằm trên lưng tôi như cảm giác được gì đó, nói chuyện mà như đang nói mớ vậy.
Ánh mắt lạnh như băng của Tần Thanh lập tức dời từ tôi sang Tiểu Phương Hoàng, ánh mắt tập trung vào một điểm, "Phượng Hoàng!!"
Sau khi nghe thấy hai chữ này, tôi hết sức kinh ngạc!
Chẳng lẽ cô ta??
Tiểu phượng hoàng đã từng nói: Ngoại trừ đạo sĩ từ cấp bảy trở lên, thầy phong thủy, đoán mệnh sư cấp sáu mới có thể nhìn thấu ma thuật của cô bé, còn những người khác thì không thể thấy được.
Như vậy chẳng lẽ cô ta là đạo sĩ cấp bảy hiếm thấy??
Tôi ngạc nhiên đứng im tại chỗ, trong lòng lập tức cảnh giác hơn!
Nếu là như vậy, dù cô ta đang bị thương thì việc tôi đối đầu với cô ta cũng là quá sức! Dù gì đạo hạnh của tôi và cô ta cũng chênh lệch nhiều. Tôi nhìn cô ta chằm chằm.
"Lần trước khi ta nhìn thấy ngươi, ngươi vẫn là một quả trứng, thế mà lần này đã lớn như vậy." Tần Thanh lạnh lùng nói, tôi ngạc nhiên, lần trước cô ta đã phát hiện ra rồi sao?
Khi đó cô ta tìm tôi xem mệnh, Tiểu Phượng Hoàng thật sự chỉ là một quả trứng đặt trong một chiếc hộp trong phòng tôi. Thế mà lúc ấy cô ta không biểu hiện ra bất cứ một sự bất thường gì, con người Tần Thanh này, lòng dạ sâu như đáy biển. Sâu đến đáng sợ!
Tôi cõng Tiểu Phượng Hoàng thật chặt, có gì không ổn tôi sẽ lập tức chạy ra ngoài, vì tôi không biết cô ta muốn làm gì, lỡ cô ta muốn cơ thể của Tiểu Phượng Hoàng thì sao?
"Muốn chạy hả? Hôm nay ta đã gặp được cậu rồi, cậu chạy không thoát đâu!" Ánh mắt Tần Thanh bắn ra sát khí, tôi hít sâu một hơi, không được!