Đoán Thiên Mệnh

Chương 122:




Tôi thở phào, đây cũng là một cách, lần này có lẽ xem như là tôi đã thu phục được ông ta. Tức là nếu ông ta gặp chuyện thì dùng 1 viên đan gọi tôi. Thật ra như vậy là tốt nhất rồi, dù sao đan dược đúng là phương pháp nâng cao đạo hạnh tốt nhất! Đây coi như là một loại hợp tác lâu dài. Nếu như ngày mai tôi trở về, sau đó ông ta gọi điện thoại cho tôi bảo có đan dược, vậy tôi sẽ lập tức không chạy tới một lần nữa.
Chúng tôi về đến khách sạn rồi trời vẫn còn mưa, thật sự khiến cho người ta không thể hiểu nổi. Không còn cách nào, tôi chỉ có thể ôm Tiểu Phượng xuống xe chạy vào. Mở cửa phòng xong, tôi đặt con bé xuống sô pha. Con bé ôm tôi không buông, tôi nói:
“Đến nhà rồi."
Khả năng con bé nghe thấy tôi nói nên mới buông tôi ra. Sau khi lấy khăn mặt lau nước mưa dính trên người con bé, tôi bước đến cạnh cửa sổ, nhìn ngoài trời mưa to lại bất đắc dĩ chui vào chăn đi ngủ.
Do lần này xem mệnh hao phí không ít tinh lực, tôi vừa lên giường liền ngủ luôn.
Đến sáng hôm sau, tôi mơ màng mở mắt, phát hiện mưa không biết đã ngừng từ khi nào, tuy nhiên phía dưới vẫn rất ẩm ướt. Tôi im lặng thu dọn đồ đạc, ôm lấy Tiểu Phượng trên ghế sô pha.
"Về nhà nào!"
Tiểu Phượng mơ mơ màng màng, cuối cùng cũng mở mắt:
"Ưm, về nhà thôi....em buồn ngủ quá."
Tiểu phượng hoàng vừa mở mắt ra lại nhắm lại, chắc là vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng cuối cùng vẫn dậy. Tôi nói buồn ngủ thì ngủ thêm một lát, con bé ừ một tiếng.
"Đêm qua ngủ lạnh quá..."
Đúng thật, đêm qua mưa lớn, chắc chắn nhiệt độ hạ thấp, tôi còn quên không đắp chăn cho con bé. Tôi hỏi Tiểu Phượng có muốn ăn chút gì rồi mới ngủ tiếp hay không? Con bé mơ màng lắc đầu.
"Em đói lắm mà không còn sức ăn gì nữa."
"Hay là anh bón cho em ăn nhé?" Tôi nói.
Tiểu Phượng Hoàng hơi sững ra, rồi vô thức hỏi:
“Anh bón cho em?”
Tôi gật đầu, như vậy thì con bé mới khỏe lên nhanh được, trên đường về tôi còn có người nói chuyện cho đỡ. Hơn nữa, con bé cứ ngủ mãi thế cũng không tốt, rất ảnh hưởng đến sự phát triển của nó. Mặc dù mấy ngày nay ở chung tôi không nhìn ra được con bé có lớn hơn không, nhưng lúc cõng nó, tôi vẫn cảm giác được càng ngày càng nặng.
“Em không muốn thì thôi.” Tôi đáp. Không thể ép con bé.
“Nói không giữ lời gì hết.” Tiểu Phượng Hoàng hừ một tiếng, nhắm mắt lại.
Tôi xoa xoa đầu con bé, con bé liền mở mắt, mệt mỏi nói:
“Dẫn em đi ăn đi, nhưng em tự ăn, không cần anh bón đâu. Bón ăn nghe nuông chiều quá.”
“Em là Tiểu Phượng Hoàng mà, chẳng lẽ không nên chiều chuộng?” Tôi thấy chẳng sao cả.
“Chiều chuộng? Anh đây là đang chiều hư em đấy biết không?”
Tôi phì cười: “Gọi một tiếng ‘anh trai’, anh cõng em về cũng được luôn.”
Ý là, đã không cho cõng về, còn không được bón người bệnh ăn?? Cái này đâu phải nuông chiều, trong khi con bé sinh ra đã lâu mà trước giờ tôi toàn để nó ở nhà tự lo.
“Không muốn.” Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu.
“Không gọi là anh không cõng em đâu.” Tôi nói, rồi cõng con bé ra ngoài, đi xuống phòng trà.
“Cũng không được, anh không được bỏ lại em.” Con bé ôm tôi chặt hơn.
“Vậy mà bảo em gọi một tiếng anh trai cũng không được.” Tôi càu nhàu.
“Không gọi, nhưng anh cũng không được bỏ em lại, bởi vì… em sẽ không bỏ anh…” Con bé nghiêm túc nói, đến đoạn cuối thì giọng đã nhỏ vô cùng, song vẫn rất kiên định.
Tôi quay đầu nhìn nó, hỏi làm sao tôi biết được con bé sẽ không bỏ tôi?
“Dù sao cũng không… Êi, anh không tin em?” Tiểu Phượng Hoàng cố gắng trừng to đôi mắt mỏi.
“Không tin.” Tôi lắc đầu.
“Anh…”
Con bé nản chí, tủi thân gục chiếc đầu mềm như thạch lên vai tôi, cảm tưởng như muốn thõng cả xuống:
“Anh lại không tin em. Vậy thôi, em không ăn, không ăn gì nữa, anh cứ để em chết đói đi…”
Tôi bật cười, đi ra khỏi khách sạn, sau đó hỏi con bé muốn ăn gì? Ăn xong sẽ ngồi xe về.
Con bé không thèm để ý tôi, tôi liền quay đầu nhìn. Lúc này mới phát hiện con bé đã mệt đến mức gần như ngủ gục, chẳng qua là lông mi vẫn đang run run. Tôi bèn thì thầm hỏi:
“Ăn cơm nào, em muốn ăn gì?”
Tiểu Phượng Hoàng vẫn làm lơ tôi, tôi mới “nghiêm nghị” tằng hắng một cái:
“Không chịu nói là không cõng em nữa.”
“Không muốn ăn.” Tiểu Phượng Hoàng mở đôi mắt mệt lử ra, ai oán lầm bầm: “Sao anh có thể như vậy? Đằng kia, em ngửi thấy mùi thơm…”
Tôi khẽ mỉm cười, đưa con bé tới ăn sáng, nhưng có thể vì quá mệt nên con bé ăn không nhiều, cơ mà đều tự mình ăn. Đến nỗi tôi thấy con bé gắp đồ mà chẳng có miếng sức nào nên muốn bón cho, thế mà con bé vẫn không chịu.
Có khí phách. Tôi nhận xét thế, con bé lại nhìn tôi:
“Ăn đồ của anh, dùng đồ cũng của anh, không có khí phách sao được?”
Câu này rất chí lý, làm tôi phải phì cười.
Sau khi ăn xong, tôi nhìn ra được từ mắt Tiểu Phượng Hoàng, tinh thần con bé đã khá hơn chút. Bấy giờ tôi mới thở phào ra một hơi.
Toi đưa con bé tới trạm xe, lên xe rồi, con bé lại tiếp tục ngủ li bì. Tôi dĩ nhiên không làm phiền, cứ để nó chui vào lòng mình ngủ, bản thân thì nhắm mắt thở sâu.
Xe chạy đến xế chiều thì rốt cuộc cũng tới chỗ tôi bên kia. Tôi thấy mới bốn giờ bèn đi ngân hàng, bỏ số tiền ông lão nọ cho vào. Thấy tài khoản hiện nhiều số không vậy, tâm trạng lập tức vui vẻ.
Cất tiền xong, tôi với Tiểu Phượng Hoàng ngồi xe về lại trong thôn. Đến nơi thì trời đã tối, tôi liền vội vàng vào thôn, chạy về tới cửa thì trực tiếp đi vào. Trong nhà không có ai, mẹ tôi vẫn chưa về.
Tôi bỏ Tiểu Phượng Hoàng vào chiếc “giường” của con bé. Quả nhiên như trong dự đoán, con bé đã lớn hơn, hộp giấy không chứa nổi nó nữa rồi.
Chỉ là, nhìn cái vẻ thỏa mãn mà hai cái lúm đồng tiền muốn nhảy cả ngoài ra thế kia, và cả nét mặt “về đến nhà” đáng yêu này của con bé, tôi lại thấy xót xa. Chẳng qua một hộp giấy đã khiến con bé hài lòng đến thế, có thể thấy chỉ cần con bé thích thì sẽ không để ý đến giá trị nữa…
Tôi bất lực, đành để yên cho con bé ngủ, mình thì ra sau vườn kiểm ra xem đầu rồng chôn dưới đấy có còn không. Đây là chuyện tôi vội làm nhất.
Ra đến sân sau, thấy tất cả vẫn như cũ: đất không có dấu hiệu bị đào, đầu rồng cũng không hề hấn, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, mở điện thoại gọi Dương Siêu. Vừa thông máy, đầu kia đã hỏi tôi thế nào. Tôi kể tình hình bên này cho anh ta, nghe xong, anh ta rất kinh ngạc:
“Xin cậu luôn, đi một chuyến là kiếm được cả 7-8 chục vạn!”
Tôi cười khổ, nghiêm túc hỏi anh ta bên động Lục Thiên sao rồi? Dương Siêu nói bên đó chẳng có chút động tĩnh, tôi nghe mà không biết làm sao. Chẳng lẽ bán long đó không thể ra được thật? Thế nhưng đêm đó nằm mơ, tôi thấy một người đàn ông không đầu mặc long bào tới tìm tôi mà…
Tôi thở dài, kế đó lại tiếp Dương Siêu mấy câu rồi cúp máy về phòng, chuẩn bị ngủ. Trằn trọc trở mình đến hơn nửa đêm mà vẫn không ngủ được, tôi bèn ra nhà chính. Thấy Tiểu Phượng Hoàng đang say giấc, tôi đứng đó nhìn một hồi, bỗng nhiên lại nghe được gì đó.
“Đừng có quậy em… Em mệt thật đó.” Tiểu Phượng Hoàng nói mớ, tôi vội bảo không sao rồi nhè nhẹ vỗ lưng cho con bé, con bé mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Sau đó tôi chạy ra sân sau. Bỗng tôi giật thót bởi vì tôi có thể cảm giác được tiếng động kỳ lạ giống như động đất.
Mặt đất đang rung lắc với tần suất không mạnh, chỉ tựa như trống đánh. Tôi đứng đó nhìn chằm chằm vào một chỗ, chính là nơi chôn đầu rồng kia. Xảy ra chuyện gì? Đầu rồng muốn chui ra
Trực giác báo với tôi như vậy. Cái trũng đất ở đó đang trồi lên một cách cực kỳ dị thường!
Tôi nhìn nó đăm đăm mấy giây rồi thình lình chạy lên nhà chính, nhìn ra ngoài từ khe cửa. Ngoài trời đen thui, không một bóng người. Song, sau khi đứng đó trông tầm mấy phút, tôi chợt thấy từ trong màn đêm, một bóng người xuất hiện. Người nọ đang từng bước từng bước hướng tới nhà tôi.
Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc
Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh
Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!
Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu
Bóng người càng lúc càng gần, tôi thì vẫn nhìn chằm chằm người nọ qua khe cửa. Tôi như thấy một làn gió lạnh buốt thổi qua, bởi vì bóng người mà tôi thấy lại bất ngờ là người đàn ông không đầu mặc long bào trong giấc mơ đêm đó của tôi!!
Nửa đoạn rồng ra khỏi động Lục Thiên hợp lại tìm tôi. Giấc mộng kia của tôi là thật!
Lòng tôi kinh hãi. Trên vai người đàn ông diện long bào này là một mảng không rỗng tuếch, nhìn mà đầu lạnh buốt.
Thế nhưng trong lòng vẫn tha thiết muốn biết thân thế của mình, điều này khiến tôi phải nghiến răng chạy về, ôm cả Tiểu Phượng Hoàng lẫn “giường” của con bé vào phòng mình. Xong xuôi hết thảy, tôi đóng cửa phòng lại rồi mới đi ra cửa chính, chuẩn bị mở cửa.
Cốc...Cốc…
Đây là tiếng gõ cửa, vậy mà tôi lại rợn tóc gáy. Tại sao lại thế? Chẳng lẽ đây là một giấc mơ khác? Lần trước tôi nằm mơ thấy nó đến tìm tôi, nhưng lại thấy nó cắn chết mình…
1 giấc mơ đã thành sự thật, còn giấc mơ kia thì sao?
Cốc...Cốc…
Từng tiếng, từng tiếng gõ dội vào tai tôi. Tôi hít một hơi thật sâu rồi mở cửa, ngoài kia là một cơ thể không đầu. Trong nháy mắt ấy, lưng tôi toát mồ hôi lạnh. Tôi nhìn nó, phát hiện một điểm mình đã không chú ý, đó là thấy nó mặc long bào nên tôi tưởng là đàn ông, đúng chứ? Nhưng, ngón tay nó lại thon nhỏ; ngoài ra, móng tay cũng dài thật dài…
Nó không có đầu, đương nhiên không thể nói chuyện. Bởi vậy, tôi vừa mở cửa ra, nó đã trực tiếp đi vào, cứ thế đi thẳng tới sân sau. Tôi đi theo nó. Đến sân sau, cơ thể nó chuyển một cái, phóng thẳng tới chỗ chôn đầu rồng. Sau đó, nó tiện tay cầm xẻng lên đào.
Xoẹt, xoẹt…
Từng tiếng, từng tiếng khiến da đầu tôi tê rần, chỉ biết trơ mắt nhìn nó đào cái hòm chôn bên dưới lên, mở ra. Cơ thể nó “ngắm nghía” cái hòm, rồi đưa bàn tay thon gọn vào trong chộp thứ gì đó. Người nó như đang ngồi xổm giữa miệng giếng vậy, làm tôi không thấy được tình hình bên trong chiếc hòm, mà chỉ nghe được tiếng “rắc rắc, rắc rắc” kêu vang, cảm giác như tiếng xương nối nhau vậy…
Cả quá trình kéo hơn mười phút. Đang lúc lưng tôi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng thì nó bỗng thò tay ra, chống lên miệng hòm, tựa như đang dùng sức vậy. Sau khi nó đứng dậy, tôi thoáng chốc ngây người ra, không phản ứng được gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.