Thần sông phát hiện ra tôi đang nhìn cô ta uống canh, vẻ mặt cô ta có chút kì lạ, cô ta nheo mắt lại nhìn tôi. Tôi bèn cười cười hỏi bấy nhiêu canh có đủ không, tại vì tôi uống xong phần của tôi rồi, trong nồi vẫn còn một chút. Cô ta nghe vậy thì mắt lại càng phức tạp hơn, tôi vội nói không thì cô có thể làm việc khác đi, tôi không dám để cô ta uống chỗ canh sót lại...
Thần sông không nói gì, thả mạng che mặt xuống như cũ rồi đặt bát xuống.
Tôi không nhìn cô ta nữa, dù sao thì bản thân tôi cũng no rồi nên cũng lười làm việc khác, thêm việc sắp đến động phủ của cô ta rồi nên tôi cũng phải chuẩn bị một chút. Tôi cũng vô cùng mong chờ, chờ xem cô ta sẽ làm gì để giúp tôi nâng cao đạo hạnh.
Chiếc thuyền từ từ cập vào bến, đây là thuyền riêng của thần sông, hơn nữa ở đây sương mù giăng kín lối, người bình thường căn bản không thể đi vào cũng không thể nhìn thấy chiếc thuyền này được. Dù sao thì đây cũng là động phủ của thần sông, không ai có thể tùy tiện đi vào được.
Tôi nhảy xuống, thần sông cũng đi ngay phía sau. Lần trước đến động phủ của cô ta, cánh cửa đã bị mấy người giấy phá hủy, tuy nhiên lần này nó đã được sửa chữa lại như mới. Thần sông mở cửa đi vào, lần trước tôi đến đây tìm đầu rồng nên đã biết đại khái nơi này trông ra sao rồi.
Thật ra tôi có cảm giác hơi kì lạ, có gì đó cứ không đúng cho lắm, là kiểu mà tôi không nghĩ cô ta sẽ sống ở đây, với tiềm lực như cô ta thì có thể xây được cả cung điện ấy chứ.
Lần này vào đây, cảm giác với lần trước cũng không giống nhau, tôi không kìm nổi mà hỏi:
“Thần sông, sao cô lại ở đây?”
“Không lẽ đến ở nhà cậu?” Cô ta hỏi ngược lại tôi.
Hôn nhân không tình yêu, thứ duy nhất giữa anh và cô chỉ là mối hận tận xương tủy
Người đàn ông đẹp trai lạnh lùng ném tờ chi phiếu vào mặt, yêu cầu cô kết hôn. Nhưng đằng sau sự lạnh lùng có 1 bí mật...
Dụng cụ chà gót chân hàng nội địa Châu âu - Siêu mềm mại, chống nứt nẻ da - Giá sale cực rẻ!
Mang mối thù gia tộc, cô bắt đầu thân phận mới để gả cho con trai kẻ thù, nhưng tình cảm lại là bài toán không đoán được
Tôi không biết nói gì... cô ta sao cứ thích nói chuyện kiểu đó nhỉ, tôi cũng hơn thua với cô ta luôn:
“Được chứ, thế thì cô để nơi này cho tôi ở. Chúng ta đổi nhà.”
“Sao ta lại phải đổi cho cậu?”
“Vì cô nói cô ở nhà tôi nên tôi chỉ đành đổi nhà cho cô thôi.” Tôi nói
Nhà tôi cũng được lắm chứ, núi sông đủ cả, phong cảnh hữu tình, nhà tôi còn có 1 chiếc ti vi màu to đùng, là đồ cũ, sang tay thôi. Nhưng nói gì thì nói, khi đó cả nhà tôi dựa vào mẹ, mỗi ngày chỉ kiếm được 30 đồng mà vẫn nuôi tôi lớn khôn, cho nên có thể mua được chiếc ti vi cũ đó là quá tốt rồi...
Dụng cụ tập gym tại nhà mùa dịch, body vẫn siêu chuẩn, tập cực dễ - Giá siêu SALE!
Siêu phẩm chống lão hóa da - Collagen 900 được 95% phụ nữ tin dùng trên Shopee!
Bàn ủi hơi nước cầm tay gấp gọn - Siêu phẳng, siêu bền, giá SALE sập Shopee
Chậu kèm thớt đa năng 2 in 1 siêu tiện lợi, siêu bền - Giá hot sale duy nhất Shopee
Được rồi, tôi thấy da mặt tôi hơi dày... Chiếc cửa nhà cô ta chắc chắn rất đắt, rất quý. Mang cả nhà tôi ra đổi có khi cũng không đổi được 1 cánh cửa ấy chứ...
“Da mặt Phượng Sở Lan không dày.” Thần sông nói 1 câu.
Tôi xấu hổ quá, cô ta nói mặt tôi dày... Tôi bèn nhỏ giọng nói là nhà tôi có 1 chiếc ti vi to vô cùng, cô ta ngạc nhiên hỏi:
“To như thế nào?”
Tôi lấy tay làm động tác mô tả, cô ta mở to mắt nhìn tôi:
“To đến vậy hả? Cậu nỡ đổi ư?”
Tôi lắc đầu:
“Thế thì không đổi nữa, không đổi nữa.”
Bầu không khí ngượng ngùng ngày càng to, tôi tự thấy da mặt tôi dày đến mức không miêu tả nổi nữa rồi... Cũng may cô ta cũng không cười chế giễu tôi, cô ta chẳng nói gì cả. Tôi bất giác thở ra 1 hơi nhẹ nhõm.
Nói là động phủ nhưng căn nhà này có chút đơn giản, lại ngăn nắp sạch sẽ, giống như ngày nào cũng có người quét dọn vậy. Tôi thấy căn nhà này có mấy phòng nên hỏi tôi sẽ ở đâu.
“Không phải cậu phải nâng cao đạo hạnh sao?” Thần sông hỏi ngược lại tôi.
Tôi vô thức hỏi, nâng cao đạo hạnh với việc sống ở phòng nào có liên quan gì à. Thần sông cũng không phản ứng gì, cô ta trực tiếp đi vào bên trong, tôi cũng lập tức đi theo, nhưng rất nhanh sau đó tôi đã có cảm giác không ổn lắm rồi.
Bên trong có tiếng ào ào, lại có tiếng róc rách như có thác nước nhỏ vậy. Tôi nhìn thấy rất nhiều chim muông, cây cỏ kì lạ... Hóa ra động phủ của cô ta không hề đơn giản như bề ngoài.
Quả nhiên tôi nhìn thấy một thác nước nhỏ, bên trong có vẻ như là suối nước nóng. Bỗng một cơn gió đi qua mang đến mùi hương ngọt ngào, làm người ta sảng khoái vô cùng. Lẽ nào đây là con suối có linh khí?
“Uống cái này sao?” Tôi không nhịn được mà hỏi.
Bởi vì một tháng này tôi phải lên được cấp 5 mới có thể giúp được tiểu phượng hoàng cho nên dù phải uống cạn cả con suối này tôi cũng bằng lòng.
“Không uống được, ta đã ở bên trong đó chữa lành vết thương” Thần sông nói, khả năng thấy gì đó không ổn nên cô ta đột nhiên dừng lại.
Tôi ngạc nhiên vô cùng, lẽ nào vết thương của cô ta phục hồi nhanh như vậy là nhờ linh khí dòng suối này? Có lẽ là vậy, nếu không thì cô ta không thể nào hồi phục nhanh như vậy được. Tôi chỉ hơi thắc mắc, là phải ngâm mình trong đó ấy hả?
Cái này... tôi thật sự cạn lời rồi, không thể uống nước này, dù sao cô ta cũng đã ngâm mình ở đây rồi nên nước này có khác gì nước tắm đâu.
Có điều cô ta để tôi ngâm mình vào nước suối này nói rõ là tuổi thọ cô ta không còn bao nhiêu nữa nên rất cần sự giúp đỡ của tôi, nếu không thì đời nào cô ta bằng lòng cho tôi vào đây.
“Thể lực cậu còn kém nên ngâm 3 tiếng rồi lên bờ cho đủ 1 ngày. Đủ 1 ngày rồi thì lại tiếp tục xuống đó ngâm 3 tiếng, cứ như vậy. Nhớ kĩ, mỗi lần không được ngâm quá 3 tiếng, nếu không sẽ làm vấy bẩn nước của ta.” Thần sông nói.
“Vấy bẩn nước ư?”
“Cậu sẽ chết trong đó.” Thần sông đáp.
Tôi cứng họng luôn, đến kẻ ngốc cũng không chết được ở con suối này. Đã không sâu thì thôi, ngâm đến lúc cảm thấy không ổn nữa còn không biết tự leo lên bờ sao. Tôi vô thức hỏi. Cô ta lườm tôi:
“Cũng không chắc đâu.”
Hả? Ý cô ta là sao? Tôi liếc cô ta 1 cái.
Tôi hỏi cô ta để tôi ở lại đây bao lâu. Cô ta đáp:
“Đoán mệnh sư cấp 6”
Tôi lắc đầu, không thể được, thời gian không đủ. Nếu đủ thì tôi ở đây đến nửa năm cũng được nhưng tôi chỉ có 1 tháng mà thôi, không cần biết đến lúc đó đã đạt đến cấp 5 chưa thì tôi vẫn phải ra ngoài tìm tiểu phượng hoàng.
“Vậy thì cấp 5?”
Tôi nghĩ một lát rồi nghiến răng gật đầu.
Tôi nói thần sông có thể đi ra ngoài rồi, giờ tôi sẽ bắt đầu, cô ta híp mắt lại:
“Không có ai đến nhìn cậu đâu. Ta đưa cậu đến đây, có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tôi hỏi.
Cô ta không nói gì, tôi đột nhiên do dự, cô ta còn định bắt tôi làm gì, tôi bèn bảo tôi không làm chuyện xấu đâu. Cô ta bèn bảo:
“Ta cũng không làm.”
Cô ta mà không làm ư? Thế danh tiếng “thơm” kia của cô ta từ đâu mà có chứ. Sao cô ta có thể tự tin nói ra câu đó như vậy?
“Đồng ý hay không?”
Tôi nghiến răng nhìn dòng suối nước nóng đang bốc khói rồi gật đầu:
“Được, nhưng tôi không làm chuyện xấu đâu.”
“Ta cũng không nhàm chán đến như vậy.”
Thần sông nói xong liền lập tức rời đi.
Tôi thấy thần sông đi rồi bèn cởi quần áo ra rồi nhảy vào trong. Nhưng mà, ôi mẹ ơi, bỏng quá, tôi vội đứng dậy. Thảo nào thần sông bảo không được ở bên trong quá lâu. Tôi lại nhịn đau mà ngồi xuống, cố kìm nén. Đây là cơ hội ngàn năm có 1, tôi phải nắm lấy.
Tôi bắt đầu hít thở, có điều bỗng ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, đây là mùi hương dòng suối này hay là của thần sông vậy? Dù sao tôi cũng không biết cô ta đã ngâm mình ở đây bao nhiêu lần rồi. Tôi bỗng rùng mình, tôi nghĩ cái này làm gì không biết...
Lần đầu tiên ngâm, chưa đến 3 tiếng tôi đã không chịu nổi phải ra ngoài. Toàn thân tôi đỏ bừng, quả nhiên sau khi hấp thụ linh khí, cơ thể sảng khoái vô cùng, đây là cảm giác mà không có loại đan dược nào có thể mạng lại được. Khí tức trong người tôi như tăng lên gấp đôi, đạo hạnh thật sự sắp đạt đến cấp 4 rồi.
Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc
Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh
Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!
Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu
Tôi vui mừng vô cùng, nếu cứ thế này thì sau 3-4 lần nữa tôi có thể thành đoán mệnh sư cấp 4 rồi. Tôi đợi 1 ngày sau đó lại vào ngâm lần thứ 2, lần này thì đúng 3 tiếng tôi mới ra ngoài.
Đến lần thứ 3, tôi cố chịu thêm 10 phút nữa, cơ thể đỏ bừng như sắp bị luộc chín. Tôi không dám chịu đựng như thế nữa...
Lần thứ 4, thời gian vẫn chưa hết, tôi bỗng nghe thấy cơ thể như bị bóp nghẹt lại. Tôi kích động vô cùng, hóa ra tôi đã đạt đến cấp 4 rồi.
Tôi vội vàng trèo lên bờ, không thể tin nổi, đây là nước suối gì cơ chứ. Sau này tôi mới biết dòng suối này là do thần sông tự tìm, sau đó thêm một giọt nước ở giao trì (nơi ở của Tây Vương Mẫu) mới được đến như vậy.
Giờ đã đột phá đến cấp 4, tôi tranh thủ thời gian tiếp tục ngâm. Nhưng điều khiến tôi đau đầu hơn cả là khí trong người tôi vẫn cứ tăng, thậm chí là lượng khí này phải so được với cấp 6 rồi nhưng mà ngay cả cấp 5 tôi cũng chưa đột phá lên nổi.
Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực. Có lẽ là tôi đột phá quá nhiền trong 1 thời gian ngắn dẫn đến giờ đạo hạnh bị kẹt lại, không thể tăng lên. Khí tức trong người tôi cứ tiếp tục tăng, nhưng đạo hạnh thì vẫn thế, tôi không thể đột phá được. Tôi cũng không dám tiếp tục ngâm mình nữa, không thì sợ rằng tôi sẽ chết ở bên trong mất.
“Còn chưa ra ngoài sao?” Giọng nói thần sông từ bên ngoài truyền đến.