Đoán Thiên Mệnh

Chương 18:




Tôi nhìn lão lưu rồi lắc đầu, chuyện lớn thì chắc là không đâu, nhưng chuyện nhỏ thì có. suy cho cùng ấn thần núi là do ông ta mang từ trên núi xuống. Nghe tôi nói như vậy ông ta run cầm cập:
"lần trước đi lên núi tôi có uống một chút rượu sau đó tìm thấy một hang động mà ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại phát hiện ra trong hang hình như có thứ gì đó, tôi liền tiện tay mang ra, Lý Dịch, cậu nói xem thần núi có tìm đến tôi không? Trương Trường Sinh cũng chết rồi, lần sau có phải là đến lượt tôi không?"
Nghe ông ta nói vậy tôi thấy có gì đó là lạ, uống rượu say rồi tìm một cái hang ngủ thiếp đi, là vô tình đi vào hang động của thần núi hay sao? Có lẽ là như vậy, nhưng mà thần núi giết chết Trương Trường Sinh mà lại không giết ông ta, đây mới là điểm làm tôi càng ngạc nhiên. nếu ông ta không mang ấn thần núi đi thì ấn thần núi cũng không bị Trương Trường Sinh làm vỡ.
Tôi bảo ông ta đưa tôi đến hang động đó xem xem, nếu có thể gặp được thần núi, thần núi nhất định biết hang của mẹ tôi ở đâu, đến lúc đó chỉ cần hỏi ông ta là biết. Dù sao mẹ tôi cũng là người của thần núi, bà ấy cũng nói thần núi sẽ không làm hại tôi, vì vậy tôi chỉ cần dũng cảm hỏi là được.
Lúc này mặt trời đã ló dạng rồi. Lão Lưu tăng tốc, không ngừng nói "nóng quá, nóng quá". Lạ nhỉ, buổi sáng mát mẻ như vậy làm sao có thể nóng được chứ?!
“Không được, nóng quá rồi, như thiêu đốt tôi vậy."
Lão Lưu tìm được một gốc cây lớn rồi dừng lại. Tôi nghi ngờ nhìn ông ta, phát hiện ra ông ta đã ở dưới bóng cây rồi nhưng vẫn không ngừng kêu. Bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, đồng thời sau lưng tôi cũng đổ mồ hôi lạnh.
Tôi do dự một lúc rồi mới bước tới, bí mật lấy ra trước gương chiếu yêu mà Dương Siêu đưa cho tôi, lén chiếu vào lão Lưu. Một luồng hơi lạnh truyền từ gót chân đến đỉnh đầu tôi, trong gương có tất cả cảnh vật, nhưng không có lão Lưu.
Nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái như vậy trong gương, tôi suýt nữa thì kêu lên. Tôi cố gắng di chuyển chiếc gương với đôi tay run rẩy. Nơi mà lão Lưu đứng, cây cối và tất cả cảnh vật trong gương đều di chuyển theo bàn tay của tôi ngoại trừ lão Lưu! Dương Siêu nói đây là kính chiếu yêu, có thể nhìn thấy hầu hết các yêu ma. Vừa rồi tôi không nhịn được, nên chỉ đành thử một chút, không ngờ trong gương lại không có lão Lưu, cảnh tượng này lạ quá. Như vậy, chắc chắn ông ấy không phải thực thể, nói cách khác, ông ấy chính là một hồn ma...
Lão Lưu đã chết, nhưng ông ấy không biết. Xem ra vừa rồi nghi ngờ của tôi là dư thừa, Trương Trường Sinh, người bán đi con ấn Thần Núi, đã chết. Chú ấy là thủ phạm, thần núi nổi giận, chắc chắn không có đường thoát! Có lẽ lão Lưu cũng chết ở nhà.
"Nóng quá, Lý Dịch, cậu không thấy nóng sao?"
Lão Lưu lấy tay áo lau mồ hôi, nhưng ông ấy là ma, làm sao có thể đổ mồ hôi? Tôi vô thức gật đầu nói cũng nóng, rồi bí mật cất kính chiếu yêu đi. Lúc này mặt trời sắp mọc, ông ấy nhất định không đi nổi nữa. Dù sao ông ấy cũng là ma, khi bị ánh mặt trời chiếu vào sẽ tan thành mây khói. Tôi chần chừ nói muốn quay lại lấy ít đồ, lão Lưu tự mình ngồi xuống, gật đầu nói:
"Được rồi, dù sao cũng rất nóng, tôi không muốn đi."
Tôi chạy đến nhà ông ấy. Nhà ông ấy rất tồi tàn, chỉ là một căn nhà đất nhỏ, cách đó không xa tôi đã nhìn thấy. Tôi nín thở bước tới, đến cửa sổ thì bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh tởm. Quả nhiên, nhà lão Lưu bị người khác lục tung, người ngã trong vũng máu, cổ bị cắt đứt giống Trương Trường Sinh, cả người không còn sức sống, máu đã đông lại, có lẽ đã chết ba bốn tiếng rồi. Chỉ là không có ai phát hiện ra, mọi người đều bị Trương Trường Sinh làm cho sợ hãi, buổi tối cửa đóng then cài, ai sẽ ra ngoài chứ? Tôi nghĩ tình hình này thì đến khi thi thể bốc mùi mới có người phát hiện. Dù sao lão Lưu cũng là một tên lưu manh, không học hành tử tế, có khi còn trêu chọc trẻ mồ côi, góa phụ, bị người trong thôn ghét bỏ, ai thèm đến nhà ông ta? Nhiều người còn mong ông ta chết đi.
Mà điều khiến tôi kinh tởm nhất là có con chuột đi đi lại lại quanh vết thương của ông ta một cách vô tư, trong nhà toàn những dấu chân bê bết máu, dày đặc khiến da đầu tôi tê dại. Thậm chí còn có con chuột chui vào miệng ông ta ăn lưỡi, hơn nữa còn cắn vào cổ, ở chỗ yết hầu có cái đuôi ngoe nguẩy, giống như chui vào trong cơ thể của ông ta mà bò loạn lên... Tôi không thể nhìn được nữa, nôn ra hết cả bữa ăn tối qua.
Lúc tôi chuẩn bị rời đi thì đột nhiên phát hiện cửa sau đang khép hờ bỗng dưng nhúc nhích, giống như có người từ bên ngoài đẩy cửa vào, đằng kia cũng có bóng người. Chẳng lẽ là Thần Núi sao? Giết lão Lưu xong còn chưa đi?
Tôi vội vàng chạy quanh nhà ông ta, vòng nửa vòng về phía sau, kết quả, tôi giật mình vì nhìn thấy Dương Siêu! Tại sao ông ta lại tới đây? Không phải là lên núi ư? Tôi vô thức hỏi ông ta sao lại ở chỗ này, ông ta giải thích là ngửi thấy mùi máu nên đi tới. Nhưng tôi nghi ngờ ông ta theo dõi tôi, bị tôi phát hiện nên mới tìm một cái lý do như vậy, dù sao thì vừa rồi tôi cũng thấy một cái bóng ở cửa sau, rõ ràng có ý né tránh.
"Cậu nhìn thấy cái gì?" Dương Siêu hỏi tôi, tôi do dự một chút rồi nói thấy được hồn ma lão Lưu, ông ta cau mày nói:
"Dẫn tôi đi xem một chút."
Tôi không nói gì, thành thật mà nói, tôi phải tránh ông ta, nếu không tôi tìm được mẹ tôi, bà ấy sẽ gặp nguy hiểm. Tôi bèn đổi chủ đề, hỏi cái này là do Thần Núi làm sao? Ông ta gật đầu nói chắc vậy. Tôi không nói gì nữa, ông ta liếc nhìn tôi rồi trực tiếp đi lên núi. Tôi chỉ có thể đi theo, từ xa thấy lão Lưu vẫn đang núp dưới gốc cây trốn tránh, mặt trời mọc, ông ta sợ hãi dựa vào thân cây, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ và không thể tin nôit, giống như phát hiện chính mình đã chết. Dương Siêu bước tới và nói với lão Lưu vài câu, ông ta liền mặt xám như tro, giống như đã chấp nhận sự thật không thể thay đổi này. Ông ta vẫy tay với tôi:
"Lý Dịch, lại đây, tôi nói cho cậu cái này." Tôi vâng một tiếng rồi bước đến. Ông ấy biết mình là ma nên không cảnh giác tôi nữa. Lão Lưu nhìn tôi và nói:
"Đây là số mệnh của tôi, tôi cũng biết điều đó. Bao nhiêu năm nay, mỗi tuần tôi lên núi một lần, bắt một ít dã thú đem bán trong thành. Có thứ đồ gì tốt đều đem theo bên mình, không ngờ những thứ tôi đem theo lần này lại khiến tôi mất mạng." Ông ấy nói đến đây, thở dài, rồi nói tiếp:
"Khi mẹ cậu lên núi, tức là trước khi mang thai cậu, lúc đó tôi cũng ở trên núi. Thấy mẹ cậu, tôi đã đi theo, cuối cùng phát hiện bà ấy rơi xuống khe núi. Tôi vô cùng sợ hãi, tưởng bà ấy đã chết nên cuống quýt chạy xuống núi. Nào ngờ hai ngày sau mẹ cậu xuống núi như không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa bụng còn mỗi ngày một lớn. Tôi lúc ấy cảm thấy không thể tin được, khe núi kia sâu như vậy, người rơi xuống thì sống như thế nào? Tôi cố ý đến nhà cậu xem thử, mẹ cháu không tiếp, tôi đành rời đi... Lúc đó tôi cảm thấy không phải mẹ cậu mạng lớn, mà chắc chắn là được một thứ gì đó cứu giúp."
Xem ra ông ấy đặc biệt sợ tôi còn vì lý do này. Nhưng thật ra bà ấy không được cứu vì lúc này đang nằm trong quan tài ở nhà tôi kia, hơn nữa còn nằm gần 18 năm. Chỉ có điều thời điểm bà ấy ngã xuống, khả năng vẫn hấp hối một thời gian, rồi bị người mẹ hiện tại của tôi thấy được. Nhưng tại sao mẹ tôi lại biến thành hình dáng của bà ấy, điều này tôi nghĩ mãi mà không hiểu, chẳng lẽ do bà ấy yêu cầu sao? Tôi không nghĩ như vậy, dù sao cũng chẳng có lý do gì, tại sao phải yêu cầu cái này? Điều này chỉ có thể chờ đến khi mẹ của tôi về thì mới có thể rõ ràng hết được.
Nhưng khi lão Lưu nói ra câu cuối cùng, ông ấy nhìn tôi một cách tò mò, như muốn hỏi xem tôi có thực sự là đứa con của yêu quái hay không. Mẹ tôi nói rằng tôi là con người, Dương Siêu cũng nói như vậy, cho nên tôi chắc chắn là con người. Nhưng tôi là một con người, làm sao có thể từ bụng mẹ chui ra. Bà ấy là yêu quái, chẳng lẽ yêu quái mang thai sinh ra con người? Cái này quá... hoang đường rồi.
Dương Siêu nghe vậy trong mắt lóe lên tia sáng. Ông ta từ đầu đến cuối không hề nói một lời, nhưng thấy lão Lưu không có ý gì, liền lấy ra một lá bùa màu vàng, miệng lẩm bẩm gì đó, có vẻ là muốn đưa lão Lưu đi. Dù sao trời cũng sắp sáng, nếu không đi, ông ta sẽ tan thành mây khói. Lão Lưu cảm kích rồi lại do dự một chút, nói bên tai tôi:
"Người này là người tốt."
Tôi kinh ngạc, lão Lưu nói cái này để làm gì vậy? Dương Siêu đưa ông ấy đi, ông ấy đã bị mua chuộc rồi?
"Còn nữa, hãy cẩn thận lũ chuột."
Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc
Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh
Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!
Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu
Lão Lưu nói xong câu này, cơ thể dần dần trong suốt rồi xuyên vào lòng đất, trực tiếp đi vào Âm Tào Địa Phủ. Lời nói vừa rồi của ông ấy làm tôi cảnh giác, cẩn thận chuột? Chẳng lẽ Thần Núi là con chuột tinh? Nói cách khác, thứ cắn đứt cổ ông ta là một con chuột? Không biết Dương Siêu có nghe thấy lời ông ấy nói không, nhưng mà ông ta liếc tôi một cái rồi lại bước tiếp lên núi. Tôi do dự một chút rồi cũng đi theo.
Rất nhanh đã đến chân núi, Dương Siêu lấy ra một lá bùa màu vàng, miệng lẩm bẩm niệm chú. Đột nhiên lá bùa trong tay ông ta sáng lên, Dương Siêu dùng ngón tay bắn nó ra, trực tiếp nói:
"Thần Núi nơi này còn không mau mau ra đây gặp ta!"
Lá bùa màu vàng chói lọi bắn ra, nháy mắt đã biến mất trong rừng cây. Dương Siêu không làm gì nữa, nhắm mắt lại dưỡng thần, tựa như đang đợi Thần Núi tới đây. Tôi kinh ngạc, ông ta rốt cuộc là ai? Sao bây giờ lại giống như một vị hoàng đế triệu kiến Sơn Thần? Lão Lưu nói ông ta là người tốt, nhưng mẹ tôi bảo không được tin ai hết, vậy nên tôi sẽ không tin ông ấy. Tôi mặt dày đi theo, chủ yếu là muốn hỏi Thần Núi nơi mẹ tôi từng ở, để tôi đưa bà ấy đi. Nói thế nào thì Dương Siêu này khiến tôi càng ngày càng cảm thấy thần bí.
Ông ta ở đây nhắm mắt nghỉ ngơi, còn tôi sốt ruột chờ đợi trong chán nản. Tôi xem tướng mặt ông ta một hồi vẫn không thể nhìn thấu. Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại lấy kính chiếu yêu ông ta đưa cho tôi và bí mật chiếu vào ông ta, xem xem tôi có thể dùng cái gương này nhìn tướng mạo của ông ta, xem ông ta là người tốt hay xấu hay không. Nhưng tôi giật mình suýt nữa thì ném kính chiếu yêu trong tay ném xuống đất, bởi vì trên cổ ông ta có một vết sẹo, là vết thương chí mạng.... Trong nháy mắt, tôi nổi hết cả da gà, ông ta rõ ràng không phải là người, chẳng lẽ là xác chết?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi đột nhiên nhớ đến lời của mẹ, mẹ bảo tôi không được tin bất cứ ai. Ông ta không phải là người, tôi có thể tin được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.