"Chuyện này là sao vậy?" Tôi hoàn toàn không biết làm sao, đầu óc rối tung lên.
Nữ thi này làm sao vậy? Sau khi bà ấy tỉnh lại, tôi cũng chỉ là muốn hỏi bà một chút vấn đề, Dương Siêu cũng sẽ không làm gì có hại đối với bà, bà ấy sợ gì vậy?? Căn bản là không cần sợ gì cả.
"Không ổn rồi."
Dương Siêu nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt rất là khó coi, bỗng nhiên ông ta quay đầu lại nhìn ra ngoài.
"Ta không nên làm cho bà ấy tỉnh lại như vậy, vì sẽ làm bà ấy bị bại lộ, có người đến tìm, cho nên bà ấy mới sợ!"
"Có người? Ai?" Tôi kinh ngạc, lẽ nào là người nhà của nữ thi? Không phải nha, người nhà thì làm sao phải sợ chứ?
"Cậu nhìn ra được gì từ trên mặt bà ta?" Dương Siêu cảm giác được gì đó, trên mặt vẻ nghiêm nghị càng ngày càng nhiều. Giọng điệu này làm tôi lập tức nhìn vào khuôn mặt nàng, có điều tôi chưa kịp bắt đầu xem, Dương Siêu đột nhiên nói một tiếng. "Không ổn"
Vừa nói xong câu nói này, ông ta liền cầm theo kiếm gỗ đào chạy ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Dương Siêu giống như là gặp đại địch, làm tôi cũng vô cùng căng thẳng, phát sinh cái gì? Cái người đến tìm nữ thi này là ai?
Tôi không kịp nghĩ nhiều, tình huống bộc phát như thế này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi, tôi cho rằng có thể trực tiếp hỏi bà, nhưng kết quả… tôi nhìn vào mặt bà ấy, thật sự làm tôi choáng váng
Thi tướng và nhân tướng không giống nhau, người có sắc, chính là khí sắc, khí sắc có thể phân biệt ra được rất nhiều chuyện tốt xấu, thế nhưng thi chỉ có một loại khí sắc, đó là màu trắng, gia tăng độ khó cho việc xem tướng!
Có điều sự tình khẩn cấp, tôi nhìn chằm chằm gương mặt nàng một hồi, nhìn ra một chút gì đó, thế nhưng để tôi cả kinh phát hiện không xong rồi, cửa đã bị đẩy ra, lông tóc cả người tôi dựng đứng hết cả lên.
Đến rồi?
Bóng người vụt đến bên cạnh tôi, kéo tôi trốn đến một bên, dọa tôi sợ đến suýt chút nữa kêu ra thành tiếng.
"Suỵt! Tuyệt đối không được nói chuyện!" Là Dương Siêu, ông ta mới đi ra ngoài lúc nãy, sao lại trở về rồi? Do đã gặp phải thứ gì đó mà ông ta cũng không đối phó được hay sao?
Tôi vội vàng câm miệng, mắt trộm nhìn ra bên ngoài, lúc này trời đã tối rồi, bên ngoài như có tiếng gì đó, Dương Siêu nhỏ giọng nói. "Đến rồi."
Lúc này, tôi vô cùng sốt sắng, 1 giây sau, mắt tôi trợn lớn tới mức sắp rớt ra ngoài, bởi vì tôi đã thấy một cảnh tượng làm tôi giật mình.
Ngoài cửa, có tiếng bước chân, có một đội đi tới.
Những thứ này không phải người, mà là người giấy, 4 người, mang theo 1 cái kệ, bước vào không 1 tiếng động.
Tôi chưa từng nghĩ đến mấy người giấy đó sẽ đi vào cửa nhà tôi, nụ cười quái dị trên mặt chúng khiến da đầu người ta tê dại khi nhìn vào, đây là thứ gì chứ?
"Không được lên tiếng!" Dương Siêu trầm giọng hơn
Tôi thật sự bị kinh hãi, đây là cái gì? Tôi thật sự không tưởng tượng nổi, thứ này có thể làm Dương Siêu phải trốn đi, ấn tượng ông ta để lại cho tôi là lá gan ông ta rất lớn, hơn nữa quyết đoán mãnh liệt, thế mà ông ta lựa chọn trốn đi, vậy thì thứ này tôi cũng không thể nào đối phó nổi.
Sau khi chúng đi vào, thì để cái kệ xuống dưới đất, đi tới bên cạnh quan tài, trực tiếp nâng cái quan tài này lên, là muốn đem quan tài đi đâu sao? Là ai sai khiến?
"Đừng nhúc nhích!" Dương Siêu thở dài.
Tôi có thể nghe được trong giọng nói của ông ta tràn đầy bất đắc dĩ, tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện trong ánh mắt của ông ta lại có một tia rụt rè, giống như là bốn người giấy này từng dùng cách như thế mà nâng ông ta đi vậy.
Toàn bộ quá trình đều quỷ dị, bốn người giấy nâng quan tài đặt lên trên kệ, sau đó nâng lên rồi đi ra ngoài cửa. Nhưng đột nhiên, con thỏ trắng ở trong phòng mẹ tôi chạy ra, ánh mắt của nó trợn thật lớn, trên mặt là vẻ hoảng sợ, "Chít chít!!"
Nàng tiếp cận hắn, sát cánh hóa giải bao vụ án, đâu ngờ thân thế và mục đích của nàng có nhiều uẩn khúc
Bị cô lập trong chính GĐ mình, cô gai góc với thế giới nhưng lại là công chúa nhỏ của riêng anh
Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa, nàng vừa chạy thoát gã đàn ông đáng chết, thì lại đúng trúng một kẻ vô lại hơn!
Nổi máu anh hùng cứu cô một lần, 3 năm sau, tình cờ gặp lại, hai từ duyên phận dường như trở nên càng trớ trêu
Con thỏ trắng nhe răng với bốn người giấy!
Chúng bèn dừng lại, thân thể không nhúc nhích, quay đầu nở nụ cười quái dị mà nhìn con thỏ trắng, nó bị dọa hoảng tới mức nhanh chân chạy vào trong phòng.
Trên mặt bốn người giấy không thay đổi, là vì chúng đều là giả, mà loại nụ cười này đúng là quá hãi người. Chúng quay đầu, nhấ quan tài lên, rất nhanh đã đi vào trong bóng tối, giống như nãy giờ không hề phát sinh bất cứ chuyện gì.
Thế nhưng bên trong nhà trống không, để cho tôi biết được, lúc nãy người giấy nhấc quan tài, không phải là ảo giác. Tôi lại chỉ biết trơ mắt nhìn nữ thi có thể biết được thân thế của tôi này bị bốn người giấy nhấc đi mất, tôi co quắp ngồi trên mặt đất.
"Ra đây nói chuyện." Dương Siêu nói, sắc mặt ông ta rõ ràng rất là khó coi, mà tôi cả người rét run, chuyện gì thế này? Tôi đầu óc rối loạn.
"Mọi chuyện phức tạp hơn ta nghĩ nhiều, ta biết tại sao bên trên yêu cầu ta nhanh chóng giải quyết nữ thi này." Dương Siêu chậm rãi nói.
Tôi thấy thỏ trắng sợ hãi đứng ở cửa phòng mẹ tôi mà quan sát tình hình bên ngoài, nhìn thấy người giấy đi rồi, nó mới ngồi xuống đất, vẻ mặt vẫn còn đang hoảng sợ.
"Vừa nãy khiêng nữ thi đi là ai?" Tôi vội vàng hỏi, không cần ông ta nói, tôi cũng đã biết sự tình phức tạp, hoàn toàn vượt qua những gì tôi có thể tưởng tượng, cuối cùng thì nữ thi này chết như thế nào?
"Không rõ, thế nhưng ta cho cậu biết, ta từng bị chúng nó khiêng đi một lần." Dương Siêu nói ra chuyện mà vừa nãy tôi đã đoán được.
Quả nhiên là như vậy, nếu không thì với tính cách của ông ta, căn bản sẽ không khoanh tay đứng nhìn, để cho mấy người giấy này tùy ý mang nữ thi đi mất.
"Sau lưng những người giấy này có một người, ta vẫn đang truy tìm. Ta có thể nói cho cậu biết, nếu như ngày hôm nay chúng ta ra tay ngăn cản, như vậy ngày mai sẽ xảy ra chuyện, lúc ta bị nhấc đi, ngày thứ nhất có người ra tay ngăn cản. Nhưng đến ngày thứ hai, cái gì cũng không cản nổi, nếu cản sẽ chết, là có người nhìn trúng ta rồi... Ngày thứ hai ta bị chúng nó nhấc đi, giữa đường ra một chuyện ngoài ý muốn, ta phải tự nắm lấy cơ hội này chạy trốn." Trong lòng Dương Siêu vẫn còn sợ hãi.
Tôi không nói gì, vừa rồi tôi không ra tay ngăn cản, là bởi vì tôi xem mặt nữ thi, nhìn ra chắc chắn bà ấy muốn dời đi, hơn nữa không đi không được, nói cách khác dù ngăn cản thế nào, đều sẽ bị những người giấy này mang đi!
Điều này thật đáng sợ, vì lẽ đó nữ thi mới sợ!
Có điều như Dương Siêu nói, là ai đã nhìn trúng bà ấy rồi?
Tôi đứng sững sờ ở trong phòng, Dương Siêu đi tới vỗ vai tôi.
"Cậu đừng có nghĩ về nữ thi này nữa, bị người giấy này mang đi mất rồi, nếu như không có vận may của tôi, cậu căn bản không thể biết, người đứng đằng sau lưng chúng nó mạnh đến mức chính cậu cũng không thể nào tưởng tượng được!"