Quyển 2: Chichen Itza
CHƯƠNG 35. ĐƯỜNG NÚI
- ------------------------------------------
Dư Hạo đột nhiên nói với Phó Lập Quần: "Cảm ơn."
"Hả, ơn gì?" Phó Lập Quần ngơ ngác hỏi, hắn dựa vào lan can vách núi, duỗi tay muốn chụp tự sướng một tấm với Dư Hạo.
Dư Hạo có những lúc thật sự không đoán ra nổi Phó Lập Quần này là giả vờ ngu ngơ hay là ngu thật, luôn cảm thấy cái tên này cái gì cũng biết, nhiều khi chỉ là không muốn nói thẳng ra thôi.
"Cậu cao quá, đi vào bên trong đi." Dư Hạo ra hiệu anh đi vào bên trong lan can vách núi, Phó Lập Quần từ lúc quen biết y, luôn có thói quen gác khuỷu tay lên vai y.
"Thế này cũng ổn mà." Phó Lập Quần nói.
Dư Hạo: "Tôi không phải gậy leo núi của cậu!"
Phó Lập Quần nói: "Cậu với em yêu nhà tôi cũng cao gần gần bằng nhau, thuận tay lắm."
Dư Hạo: "Hai người quay lại rồi hả?"
Phó Lập Quần: "Không phải, em yêu cũ."
Dư Hạo: "...."
Dư Hạo nghĩ thầm, dù sao thì hắn cũng là người đáng thương, nói: "Thôi, làm hòa đi."
"Không." Phó Lập Quần vẫn rất ngang bướng.
Dư Hạo nói: "Cần gì phải như thế? Hai người tốt xấu gì cũng có tình cảm với nhau mà." Lúc nói ra những lời này, y nghĩ thầm, chỉ ít hai người còn yêu nhau, chỉ cần cả hai có tình cảm với nhau thì có thể bất chấp tất cả mà, nếu như Chu Thăng cũng thích y thì bất luận có ai dám chỉ chỏ bọn họ, y cũng chẳng thèm quan tâm.
Gần đây Dư Hạo thấy Phó Lập Quần lướt QQ với vòng bạn bè ở WeChat trong phòng, đang mò của ai? Đương nhiên là bạn gái cũ rồi. Nói chuyện ba câu chẳng câu nào rời hai chữ Sầm San, chưa từ bỏ ý định, quan tâm nhất cử nhất động của cô, rõ ràng là muốn quay lại, chỉ thiếu cơ hội nữa thôi.
Dư Hạo muốn khai sáng cho hắn, nhưng thôi nghĩ lại thì vẫn nên để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi, chính y còn chẳng có người thương cho đây này, y điều chỉnh lại cảm xúc, nói: "Tôi sẽ kể cho cậu về những bức chạm khắc này."
"Thầy hướng dẫn viên du lịch, mời nói." Phó Lập Quần cực kỳ phối hợp.
Dư Hạo bắt đầu đi dọc theo vách núi cheo leo khắc đá, giảng cho Phó Lập Quần câu chuyện kinh Phật xưa, phần lớn là khuyên người ta nên hướng thiện, giải thoát con người khỏi chuyện cũ cực khổ, trong đó cái xuất hiện nhiều nhất gọi là "Tâm ma". Trong lúc nói chuyện, Dư Hạo vô tình nghĩ đến "Nhân cách hắc ám", có lẽ tâm ma là một thứ sinh ra cùng với con người.
Phó Lập Quần: "Ồ, cậu giỏi thế."
Dư Hạo khiêm tốn đáp: "Quá khen quá khen."
Phó Lập Quần: "Cậu học cái này hả?"
Dư Hạo: "Chúng ta học cùng trường."
Phó Lập Quần: "Ý tôi là, lúc rảnh rỗi cậu có đọc qua mấy cái này hả?"
Dư Hạo: "Trước khi đến đây tôi có đọc qua ở trên xe...."
Cả hai đồng thời không nói gì, sau đó Phó Lập Quần nói: "Trước kia, lúc tôi với em yêu đi chơi, cô ấy cũng đọc khá nhiều sách, trên đường đi cũng kể với tôi cái này cái kia. Cô ấy bảo Bồ Tát là nam, nói về Bát Cá Sơn Nhân...."
"Là Bát Đại Sơn Nhân!" [1] Dư Hạo nói, "Bát Đại Sơn Nhân là tên người! Cậu có thèm để ý cái gì đâu."
[1] Người Giang tây cuối đời Minh. Nổi tiếng về hội họa, là một trong bốn vị tăng ở cuối đời Minh hoặc một trong bốn vị tăng đầu đời Thanh trong lịch sử hội họa của Trung quốc. Vốn tên Chu hấp, tự Tuyết cá, hiệu Lư, Cá sơn lư, Truyền khể, Thập đắc, Tuyết nạp, Nhân ốc...
Dư Hạo nghĩ thầm, tính ra Sầm San cũng khổ lắm, rốt cuộc thì cái tên này sao có thể tìm được một cô bạn gái tốt như thế chứ.
Phó Lập Quần ngượng ngùng cười cười, sau đó hắn lại khoác vai Dư Hạo tiếp, say sưa nói: "Thì đúng là cô ấy nói tôi không để chữ nào vào đầu, tôi chỉ nhớ, bộ dạng cô ấy nghiêm túc kể cho tôi nghe, hình ảnh nụ cười của cô ấy, chẳng khác gì tiên nữ trong tranh vẽ bước ra. Cậu hiểu không? Dư Hạo...."
Phó Lập Quần lại xúc động nói tiếp: "Cô ấy như đang tỏa sáng lấp lánh, mà ánh mắt của tôi, một giây cũng không muốn rời đi hình bóng cô ấy, tựa như là, chỉ cần ở bên cạnh cô ấy thôi, cả thế giới đều đang tỏa sáng,."
Dư Hạo thu lại ý nghĩ thầm vừa rồi, y hiểu lầm rồi, cậu ta thật ra cũng không tệ lắm.
"Những lời tâm tình như thế." Dư Hạo nói, "Cậu nên nói cho chị ấy nghe mới phải."
"Thôi, quên đi." Phó Lập Quần cực kỳ buồn rầu đáp, "Dù sao thì cũng không thể ở bên nhau, tôi không muốn để cô ấy đau lòng."
Dư Hạo: "Haiz-----"
Phó Lập Quần: "Haizzz-----."
Chu Thăng không biết chạy đi đâu, lúc nhìn thấy Trần Diệp Khải thì anh đã đang ngồi ở nhà hàng buffet trên sườn núi, vẻ mặt Trần Diệp Khải cực kỳ bất đắc dĩ, ngồi giúp đám con gái trông túi để họ đi wc.
"Lập Quần, chiều đến giúp anh một xíu được không?" Trần Diệp Khải thành khẩn nhờ vả.
"Không thể." Phó Lập Quần nói.
Trần Diệp Khải: "Tháng sau, Lục Phàm với Hằng Đại, cho em hai cái vé."
Phó Lập Quần: "Chia tay rồi, chỉ cần một cái là được, em giúp anh đến trạm nghỉ Vân Trang Kiều đứng."
Trần Diệp Khải: "Thêm một vé giải CBA league, đến Golden Summit."
Phó Lập Quần bắt đầu do dự, Trần Diệp Khải lại nói: "Thêm một thùng nhịp đập."
(T search gg thì đây là tên chai nước =)))))
Phó Lập Quần: "Thành giao!"
Trần Diệp Khải nháy mắt đứng dậy, chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ, nói: "Dư Hạo! Lên lầu ăn đi!"
Dư Hạo: "......"
Phó Lập Quần vẫy tay bye bye với họ, Trần Diệp Khải mang Dư Hạo lên tầng hai lấy chút đồ ăn, Dư Hạo vội nói: "Em ăn buffet cơm là được rồi....."
Trần Diệp Khải nói: "Coi như em ăn cơm với anh một bữa, cũng không được mấy lần."
Dư Hạo: "!!!"
Trần Diệp Khải nhận ra được mình vừa lỡ lời, nhanh chóng giải thích: "Học viện không thích một đám người đi ra ngoài tụ tập, sợ gặp tai nạn gì không hay."
Dư Hạo thở phào nhẹ nhõm, y còn tưởng rằng Trần Diệp Khải phải đi, hai người lên tầng hai ăn chút đồ, Dư Hạo mới phát hiện hóa ra Chu Thăng cũng đang ở đây. Hắn đang nói nói cười cười cùng với cô gái đối diện, rõ ràng đang rất vui vẻ, sau đó hắn mới thấy Dư Hạo đến rồi, nhìn y một cái mơ hồ, sau đó chỉ chỉ vào điện thoại đang để trên bàn: "Chuyển cho tôi ít tiền vào WeChat đi."
Chu Thăng không liên kết WeChat với Alipay bởi vì thẻ ngân hàng có liên kết với điện thoại của mẹ hắn. Mẹ Chu sẽ nhắn tin hỏi con mình vừa mua cái gì ngay sau khi nhận được thông báo, hỏi hỏi han han, mỗi học kỳ bà đều bắn tiền vào WeChat, hoặc lấy tiền mặt đưa, học kỳ này hai người cùng đi làm thêm nên tiền lương cũng không ít. Dư Hạo chuyển cho hắn mấy trăm một lượt, Chu Thăng cũng mơ mơ màng màng, không biết mình đã tiêu hết bao nhiêu tiền, tiêu hết lại bảo Dư Hạo đưa.
"Cậu ăn trước đi, chờ tôi một lát rồi cùng đi." Chu Thăng đi qua Dư Hạo, định đi tính tiền, cô gái kia thì lại vòng vào wc.
Trần Diệp Khải nhìn Dư Hạo, Dư Hạo không lên tiếng, lúc này y rất muốn nói hết những buồn bực trong lòng của mình cho Trần Diệp Khải. Trần Diệp Khải nhất định có thể hiểu được những khổ não của y. Nhưng Dư Hạo không thể nói cho anh y đã thấy một cặp áo sơ mi giống 《 Brokeback Mountain 》[2] trong nhà anh.
[2] Đây là một bộ phim về đề tài đồng tính, mọi người có thể xem thử để biết, khá là hay, đã từng chú thích ở quyển 1 rồi thì phải:v
Trích đoạn trong truyện của Annie Proulx: "...một chiếc áo treo lâu ngày trên đinh. Gã nhấc nó ra khỏi cây đinh. Chiếc áo cũ của Jack từ những ngày ở Brokeback. Máu khô trên tay áo là máu của gã... Chiếc áo có vẻ nặng, đến khi gã thấy có một chiếc áo nữa lồng ở trong, tay áo cẩn thận luồn trong tay áo của Jack, đó là cái áo sơ mi kẻ ô của gã... Hai chiếc áo như hai làn da trong nhau, hai trong một... Ennis áp mặt mình vào lớp vải, và chầm chậm hít vào bằng miệng và mũi, hi vọng tìm thấy thoang thoảng mùi khói, mùi ngải núi và mùi mồ hôi mặn ngọt của Jack..."
Cuộc sống cũng thật là rối rắm, Dư Hạo tự giễu mà nghĩ thầm, giải quyết xong những buồn phiền cũ, những buồn phiền mới lại đến.
"Bao giờ thì bắt đầu làm mấy cái dự án vậy ạ?" Dư Hạo hỏi Trần Diệp Khải.
Trần Diệp Khải lấy lại tinh thần, đáp: "Bao giờ bắt đầu thì anh sẽ nói với em, sao thế, không đợi nổi nữa à?"
Dư Hạo nói: "Em cảm thấy mình cần một chút khó khăn trong việc học, để mình không có thời gian nghĩ Đông nghĩ Tây nữa."
"Ừ." Trần Diệp Khải cũng không hỏi tại sao, mà chỉ đáp, "Anh cảm thấy anh cũng vậy."
Sau khi gần ăn xong bữa cơm, Trần Diệp Khải lại nói: "Tình hình của sư mẫu cũng khá lên nhiều rồi."
Dư Hạo gật gù, nói: "Vậy thì tốt rồi."
Trần Diệp Khải: "Nhưng có lẽ là rất lâu sau mới tỉnh lại được."
Dư Hạo nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Trần Diệp Khải: "Hôm giao thừa, thầy ấy đưa sư mẫu đi đến nhà bạn ăn tết, trên đường gắp phải tai nạn giao thông, một xe đi với tốc độ nhanh tông thẳng vào đuôi xe, mà sư mẫu lại không thắt dây an toàn, cả người nhào ra ngoài, có thể sống được đã là may lắm rồi."
"Vậy còn túi khí thì sao?" Dư Hạo không nghĩ tới hóa ra chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.
"Ảnh hưởng rất nhỏ." Trần Diệp Khải nói, "Vấn đề về góc độ, cửa sổ xe hỏng hết rồi."
Dư Hạo trầm mặc, gật gật đầu, Trần Diệp Khải nói: "Ghế phụ là vị trí nguy hiểm nhất, về sau phải chú ý thắt dây an toàn."
Dư Hạo "Dạ" một tiếng, nói: "Bà ấy sẽ khỏe lại nhanh thôi."
"Mong vậy." Trần Diệp Khải trải qua chuyện này lâu như vậy, anh cũng đã buông xuống dần dần, gọi người phục vụ đến thanh toán, nói, "Chúng ta đi thôi."
Dư Hạo vô cùng thấp thỏm nửa muốn nửa không muốn gọi Chu Thăng, Chu Thăng đi wc, để lại cô gái kia ngồi một mình, cô xoay người lại cười cười, vẫy tay với Trần Diệp Khải.
"Chúng ta đi trước." Trần Diệp Khải nói với nữ sinh kia, "Hai đứa đi sau nhé."
"Dạ, Khải Khải, anh đi trước đi!"
"Có vẻ Chu Thăng không gọi được cho Diệp Tấn." Khóe miệng Trần Diệp Khải mang theo ý cười, anh với Dư Hạo cùng đi xuống tầng, "Nhưng cậu ấy rất quan tâm đến cảm nhận của người khác, tâm tình cũng tốt, còn có vẻ lịch sự, vì thế anh nghĩ, cậu ấy sẽ đi cùng cô bé đến đỉnh ngọn núi."
Dư Hạo thầm nghĩ, hai người ai cũng đều là nhân tinh được chưa, chẳng biết tu từ chỗ nào ra được.
Sau khi rời khỏi sườn núi, mây mù dày đặc không biết từ đâu tới, trong núi hoàn toàn tĩnh lặng, đường đi ở trên vách núi quanh co lòng vòng, Trần Diệp Khải nhờ những người đi ngang qua chụp ảnh mình với Dư Hạo. Dư Hạo hôm nay bị người ta chụp choẹt nửa ngày, thế mà nửa tấm hình cũng chưa được cầm.
"Để em xem chút đi?"
"Hôm nay trông rất được." Trần Diệp Khải nói, "Cuối cùng em cũng biết chăm sóc bản thân rồi nhỉ."
"Chu Thăng mua cho em đấy." Dư Hạo thành thật đáp, sau khi khai giảng xong, y với Chu Thăng và Phó Lập Quần đi mua chút quần áo mùa xuân, mẹ của Chu Thăng kinh doanh chút quần áo nên gu thẩm mỹ của con trai bà ấy đúng là không tệ. Tuy rằng bản thân cũng không theo đuổi cái gì, nhưng sau khi chọn xong quần áo cho Dư Hạo và Phó Lập Quần, hai người đều rất đẹp trai, khí thế cực kỳ.
"Quan hệ của mấy đứa tốt thật." Trần Diệp Khải lại nói.
"Vâng." Dư Hạo cười nói, "Cả ngày toàn bị hiểu lầm ấy."
Trần Diệp Khải: "Hiểu lầm?" Nói xong ló đầu khỏi đường núi nhìn xuống, phía dưới là vách núi sâu nghìn mét, Dư Hạo nhanh chóng kéo anh lại.
"Có từng nghĩ sẽ nhảy xuống dưới chưa?" Trần Diệp Khải nói.
Dư Hạo lập tức thay đổi sắc mặt, nói: "Nhất định đừng làm vậy!"
Trần Diệp Khải nói: "Trước đây đi qua thác Iguazu, anh phải leo rất lâu, đến một nơi rất cao, anh có cảm giác muốn trầm mình ngã xuống... em đã xem 《 Ngọa hổ tàng long 》 chưa?"
Thác Iguazu
"Rồi ạ." Dư Hạo nhớ đến trong bộ phim đó, lúc Ngọc Kiều Long ở cùng với Tiểu Hổ, đã nói rằng: "Ở cố hương của chúng ta có một cái truyền thuyết, nếu ai dám từ đỉnh núi kia nhảy xuống, thiên thần sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của người ấy, tâm thành tắc linh."
Trần Diệp Khải nói: "Mong rằng người ngủ say có thể tỉnh dậy, kẻ chết rồi có thể phục sinh."
"Giữ vững khẩu khí này, áp dụng vào cuộc sống thôi." Dư Hạo cười nói, đẩy Trần Diệp Khải, "Đi nào."
Phía xa truyền đến một tiếng hét chói tai, chắc là ở chỗ cầu treo nguy hiểm nối hai ngọn núi.
Quả nhiên sau khi qua khỏi vách núi, bọn họ cũng đi tới một chiếc cầu treo chìm trong sương mù, phía trước là một tấm bia thẳng tắp ghi chữ "Cầu Vân Đỉnh", liếc mắt ra xa, tầm nhìn bị che mất, chỉ còn là một mảnh trắng xóa.
"Có dám đi không?" Trần Diệp Khải hỏi, "Chỉ có hai ta, hay là chờ thêm mấy người nữa tới?"
"Em.... vẫn đi được." Dư Hạo đáp, "Nhìn thì có chút sợ hãi đấy, đi thôi, không đợi nữa."
Chiếc cầu treo trong tình trạng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, mây mù còn đang theo gió bay đến, không ngừng bao phủ lấy cây cầu, từng đợt làm quần áo ướt đẫm.
Dư Hạo với Trần Diệp Khải bám lấy dây thừng của cầu treo đi về phía trước, một trận gió thổi đến, Dư Hạo không tự chủ được mà nắm chặt dây thừng hơn một chút, cầu treo loạng chòa loạng choạng, Trần Diệp Khải dùng lực túm lấy một cánh tay Dư Hạo.
Dư Hạo nhớ tới một hiệu ứng nổi tiếng trong tâm lý học "hiệu ứng cầu treo", trong lúc đối mặt với nguy hiểm, trái tim con người sẽ đập rất mạnh, adrenalin sẽ tăng, cũng gần giống với phản ứng rung động trong tình yêu. Vì vậy, trong tiềm thức, người ta dễ vô thức nghĩ nó như một thứ thôi thúc tình yêu và sinh ra những cảm xúc sai trái đối với người đồng bạn.
Nếu như bắt Chu Thăng đến đây đi cầu treo hay nhảy bungee cùng, không biết có thể....
"Đừng quá lo lắng." Trần Diệp Khải nói, "Nhiều khi chỉ là tự mình dọa mình thôi."
Dư Hạo cười nói: "Nhìn thì có vẻ nguy hiểm đấy, nhưng một số việc khi đã hạ quyết tâm rồi, sẽ nhanh chóng qua đi thôi. Có những việc, sau khi làm rồi mới phát hiện thì ra nó cũng không quá khó khăn."
Trần Diệp Khải "Ừ" một tiếng, nói: "Có những việc, nhìn từ xa không có gì khó khăn hết."
Dư Hạo luôn cảm thấy dạo này Trần Diệp Khải có gì đấy rất kỳ quái, nhưng y cũng không thể nói rõ được quái ở đoạn nào.
Sau khi đi qua hết cầu treo, Trần Diệp Khải với Dư Hạo không hẹn mà cùng nhìn ra đằng sau, trên lưng Dư Hạo thấm đẫm mồ hôi lạnh, cầu treo này cũng tàn tạ quá rồi, ở trong gió như một cái dây thừng được bện bằng cỏ, đung đưa dung đưa.
"Quay lại đi lần nữa chứ?" Trần Diệp Khải đột nhiên nói,
"Không thể!" Dư Hạo quyết đoán từ chối, nói không sợ cũng không đúng, mặt y đã trắng bệch rồi, Trần Diệp Khải nở nụ cười, hai người giống như vừa mới cùng nhau hoàn thành một thành tựu nào đó.
"Nơi này trước kia có một thuyết pháp." Trần Diệp Khải nói.
"Thuyết pháp gì cơ?" Dư Hạo quay đầu liếc mắt nhìn qua, Trần Diệp Khải mang y theo cùng đến kim đỉnh, thuận miệng nói: "Thôi, quên rồi...... tóm lại là có cái điển cố gì của cầu treo ấy."
Dư Hạo: "Quên rồi mà anh còn nhắc đến à?"
Trần Diệp Khải cười nói: "Anh đang hỏi em có biết hay không mà."
Khóe miệng Dư Hạo giật giật.
Trần Diệp Khải nhìn nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn dư giả, trước sau cũng chưa có người, Dư Hạo nghĩ thầm đã lâu như vậy mà Chu Thăng vẫn chưa đến, hay là vừa đi vừa tán gẫu với cô gái Diệp Tấn kia rồi.
"Dư Hạo."
Trần Diệp Khải đi trước, thỉnh thoảng đưa tay ra kéo y, Dư Hạo xua tay, ra hiệu mình có thể tự đi được.
"Nghỉ ngơi một lát đi. Em có từng nghĩ rằng, sau này mình sẽ trở thành dạng người như thế nào không?"
"Đã từng ạ." Dư Hạo thành thật đáp, "Nhưng em nghĩ không ra."
Bậc thang lên Kim Đỉnh rất dốc, đi được một đoạn đã muốn nghỉ ngơi rồi, Dư Hạo dựa vào vách đá thở hổn hển, nói: "Anh hỏi em, em mới bắt đầu nghĩ, có thể là, nghĩ về thật lâu thật lâu sau, nhưng mà, mục tiêu ban đầu thì em có."
Trần Diệp Khải nói: "Em tưởng tượng bản thân mình mười năm sau sao? Như thế nào?"
Dư Hạo cố gắng bước thêm mấy bước, một thân toàn là mồ hôi, nói: "Tìm một công việc, mỗi tháng có tầm 4, 5 nghìn tiền lương."
"Chỉ như vậy thôi?" Trần Diệp Khải hỏi.
"Đương nhiên không chỉ như vậy." Dư Hạo dốc hết sức, đi qua Trần Diệp Khải đi về phía trước, quay người hỏi, "Thầy Trần, em có thể hỏi anh cái này không?"
Trần Diệp Khải cũng dùng sức leo lên, thể lực của anh tốt hơn Dư Hạo một chút, Dư Hạo thật sự quá gầy.
"Nói như vậy rồi, bảo em đừng hỏi cũng chẳng có tác dụng gì." Trần Diệp Khải cười nói.
Dư Hạo nói: "Tại sao anh lại từ bỏ cơ hội công tác ở nước ngoài, đến đây làm chủ nhiệm lớp?"
"Bởi vì anh muốn tìm thấy bản thân mình." Trần Diệp Khải vượt qua Dư Hạo, nói: "Anh không muốn ra nước ngoài sống."
"Vậy phải như nào mới có thể tìm được bản thân mình?" Dư Hạo nói.
"Làm một việc mà em nguyện ý dành cả đời cho nó." Trần Diệp Khải nói, "Cùng một ai đó mà em thật sự yêu thương ở bên cạnh, không màng khó khăn danh lợi, không vì thế tục quấy rầy, không bị tiền tài làm mệt mỏi, không vì lựa chọn bỏ cuộc mà trở nên đau khổ, thật sự cảm thấy được tự do."
Dư Hạo rướn người nhảy lên, bước vài bước đuổi theo Trần Diệp Khải, nói: "Em còn chưa đạt đến cảnh giới này."
"Chẳng mấy chốc em cũng sẽ hiểu thôi." Trần Diệp Khải nói, "Đến rồi."
Trước mắt rộng rãi sáng sủa, Dư Hạo lúc này mới nhận ra mình cuối cùng đã lên đến đỉnh núi, Những đỉnh núi phút chốc lùi trong mây mù, những ngôi chùa cổ kính ẩn hiện trong thung lũng xa xa vang lên những hồi chuông 'ding ding'. Dư Hạo nhất thời như được khai tâm.
"Anh thật tuyệt vời." Dư Hạo lẩm bẩm nói, "Thầy Trần."
Trần Diệp Khải: "?"
Dư Hạo: "Nguyện ý vì làm một người giáo viên mà trả giá cả đời."
"Chẳng phải phải đâu." Trần Diệp Khải nói, "Thật sự vác theo đám sinh viên phiền muốn chết, chỉ là mang em theo không thấy phiền." Anh còn nói, "Anh muốn học thuật nghiên cứu, chủ đề muốn theo đuổi là tâm lý khỏe mạnh, nhưng anh cảm thấy tâm lý của mình có vấn đề."
Dư Hạo cười nói: "Anh hoàn toàn không có vấn đề, ăn một bữa no nê, yêu đương các thứ, vậy là ổn rồi."
Trần Diệp Khải nói: "Em yêu đương hả?"
Dư Hạo: "Ặc...."
Trần Diệp Khải: "Em là một ví dụ điển hình, sau một tháng ngắn ngủi đã tốt lên hoàn toàn. Bây giờ chẳng khác gì mặt trời nhỏ, thôi đi mua cà phê uống đi, trên đỉnh núi lạnh quá."
Dư Hạo nói: "Để em đi cho."
Dư Hạo đi mua cà phê cho Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải đi vòng vòng chụp ảnh, xung quanh Kim Đỉnh khá lớn, không ít sinh viên đi lên Kim Đỉnh giờ lại đi xuống, loang quanh không ít đồng học nhìn thấy anh, giơ tay chào hỏi, vẻ mặt khá là quái dị, có lẽ là do hôm nay thấy Dư Hạo và Trần Diệp Khải đi chung với nhau.
"Đúng rồi, gió ở trên núi khá lớn..."
Một nữ sinh tay còn đang cầm gậy selfie, đeo tai nghe còn đang livestream.
Dư Hạo nhìn trái ngó phải, không ai chú ý tới y, như vậy hẳn là sẽ không ai nói chuyện của y với Chu Thăng..... Dư Họa nghĩ thầm, mong là cũng đừng bàn chuyện linh tinh y với Trần Diệp Khải. Có điều, Trần Diệp Khải là thầy giáo, anh cũng không sợ đám người kia.
Y đến quầy bán hàng ở đỉnh núi, mua hai cốc cà phê pha sẵn, vừa mới tới nơi quay người lại, y thấy Chu Thăng.
[16/05/2021]