Editor – Tử Dương
***
"Chia tay?"
Đổng Từ còn tưởng mình nghe nhầm, cô nhìn Cố Diễm Sinh bằng ánh mắt khó hiểu.
Cố Diễm Sinh gật đầu.
Đổng Từ thấy anh ta không có vẻ như đang nói giỡn, ngạc nhiên hỏi: "Sao đột ngột vậy, trước đó hai người vẫn còn tốt lắm mà?"
"Cũng không tính là đột ngột."
Cố Diễm Sinh nghiêng mắt than thở: "Con cái chỉ là chuyện ngoài ý muốn, vả lại vì mắc chứng trầm cảm sau sinh mà Bạch Dung tự sát những hai lần, nên anh không dám từ chối yêu cầu của cô ấy. Lúc đầu, anh định chờ cô ấy hết bệnh rồi tính tiếp, là hàn gắn hay chia tay cũng phải chờ hết bệnh rồi mới nói, nhưng không ngờ... từ đứa bé đến trầm cảm, tất cả đều có nguyên do."
Đổng Từ quen Cố Diễm Sinh được một thời gian khá dài nên biết anh ta có tài ăn nói, dễ thu hút người khác, và đương nhiên, hai từ 'nguyên do' là có dụng ý riêng.
Kỳ thật không cần Cố Diễm Sinh nói thẳng, người sáng suốt đều biết Bạch Dung đã phí không ít tâm tư mồi chài Cố Diễm Sinh. Nhưng với một người luôn sống trong cảnh vô lo vô nghĩ, đầu óc đơn giản, lại ở nước ngoài suốt mười mấy năm như Cố Diễm Sinh thì khó lòng kiểm soát bản thân.
Đổng Từ lắc đầu: "Nếu ai cũng như anh chắc lừa đảo thất nghiệp hết."
Cố Diễm Sinh buồn cười: "Em thấy anh ngốc lắm à?"
''Là do bản thân anh đòi hỏi quá cao nên mới dễ bị đạo đức ràng buộc, nếu đổi lại là người khác, một người chẳng có yêu cầu gì với bản thân mình, thì đừng nói là đạo đức ràng ruộc, nhiều khi ngay cả đạo đức còn không có. Giống như cô Bạch ấy, dù cô ấy có tính kế một trăm lần đi nữa thì cũng tự chuốc lấy khổ.''
Đổng Từ nghiền ngẫm, lời lẽ mang tính cá nhân: "Không, làm gì có hơn một trăm cơ hội được, một lần là đủ toi đời."
Cố Diễm Sinh thất thần nhìn gương mặt hớn hở của cô, cả buổi sau mới nhớ xin lỗi: "Dù thế nào thì anh vẫn là người có lỗi trong chuyện này, nếu lúc ấy anh không ôm trách nhiệm thì em đã không bị liên lụy, thành thật xin lỗi."
"Không liên quan đến anh, người khiến em bị vạ lây là cha em mới đúng."
Mỗi lần nhắc tới cái tên Kỷ Bảo Hoa là Đổng Từ cười hết vô, tâm trạng tán gẫu bay sạch, vừa khéo có tiếng chuông điện thoại, Đổng Từ vội mở máy.
Đổng Từ không để ý dãy tên trên màn hình, nhưng Cố Diễm Sinh đứng ngay đó lại thấy đúng ba chữ [Đại Thiếu Gia].
Cố Diễm Sinh siết chặt ly rượu, đây chính là người gọi cho cô hồi tối.
Đổng Từ nghe máy mới biết người ở đầu dây bên kia là Bùi Tứ Trăn, càng không ngờ anh vừa đáp máy bay từ Mỹ về, hiện đã tới khách sạn.
"Mau ra đây gặp anh."
"..."
Cố Diễm Sinh thấy cô không nói không rằng liền cúp máy, tò mò hỏi: "Ai vậy?"
"À, bạn em."
Đổng Từ cất giọng bình tĩnh, bỏ di động vào túi xách, thuận miệng nói: "Em đi dặm lớp trang điểm, lát em về."
"Ừ."
Cố Diễm Sinh nhìn bóng cô khuất dần sau cánh cửa, nhưng không chỉ mình anh ta, mà Cố Phương Phỉ cũng âm thầm quan sát Đổng Từ.
Từ lúc bắt gặp ở sân bay, Cố Phương Phỉ càng để tâm Đổng Từ nhiều hơn, một hai muốn tìm chứng cứ cho bằng được.
Vạch trần bộ mặt giả dối của Đổng Từ.
Đổng Từ không biết mình đang bị 'lia', bước chân trầm ổn, không có sơ hở, đi thẳng ra ngoài.
Lúc ngang qua hành lang khu phòng nghỉ, đột nhiên cô bị ai đó kéo lại.
Cửa vừa đóng, Đổng Từ còn chưa kịp thấy mặt thì ai đó đã ép cô vào tường, ập vào mũi là mùi hoắc hương quen thuộc vây lấy hơi thở điên cuồng như chim ưng, mùi hormone nồng đượm khiến Đổng Từ không tài nào thở được.
Cô che ngực, oán trách nói: "Anh hù chết em."
Ngón tay Bùi Tứ Trăn xẹt qua gò má non mịn của cô, âm giọng lạnh lùng: "Em dám thất hứa?"
Đổng Từ muốn đẩy Bùi Tứ Trăn nhưng không đẩy nổi: "Em không thất hứa, anh đừng đổ oan cho em, mấy tờ báo đăng hôm nay đều nói em tới đây công tác."
"Công tác?"
"Sao Cố thiếu phu nhân không nói mình đang thực hiện nghĩa vụ?"
"Tại em tiện đường..."
Tròng mắt Bùi Tứ Trăn tóe lửa, da đầu Đổng Từ tê dại, chưa kịp lên tiếng giải thích đã bị nụ hôn mạnh bạo của anh công phá.
Hai tuần không gặp, Bùi Tứ Trăn như nắng hạn gặp mưa rào, khí thế như muốn nuốt chửng Đổng Từ, ra sức dày xéo môi cô.
Đổng Từ có cảm giác, không những lớp son bị nuốt mất mà đến lớp trang điểm cũng trôi tuột.
Đổng Từ còn biết, nếu để nụ hôn này tiếp tục lấn tới thì lát nữa đừng hòng bước ra khỏi cửa, vậy nên mới có chuyện gót cô giẫm xuống giày anh.
Hận trời cao, giẫm một phát đau điếng.
Bùi Tứ Trăn rên nhẹ nhưng nhất quyết không chịu buông ra, còn bóp cằm cô: "Lại là đôi giày này, không muốn có chân thì chặt luôn đi, cùng lắm anh mua xe lăn cho em, sau này đi đâu anh đẩy em theo đó. Khỏi mất công bay nhảy lung tung."
Đổng Từ ngắt eo anh: "Tưởng bở, nếu anh là người ngồi xe lăng thì may ra em còn tới 'thăm hỏi'."
Nụ cười dịu dàng duyên dáng. Có chút ái muội.
"Anh rất muốn biết em sẽ 'thăm hỏi' anh bằng cách nào."
Giọng Bùi Tứ Trăn khàn khàn, cúi đầu nhìn Đổng Từ, dù căn phòng hơi tối nhưng mắt anh vẫn tỏ nét trước người phụ nữ này.
Hai người mắt chạm mắt, hơi thở nóng rực, cánh môi chỉ cách nhau một đường.
Bùi Tứ Trăn hôn cô, càn rỡ quấn lấy đầu lưỡi ướt át, cho tới khi người dưới thân sắp tắt thở mới thôi, dù anh vẫn chưa đã thèm.
Đổng Từ chỉnh lại đầu tóc, chuẩn bị mở cửa ra ngoài thì bị anh kéo tay, bất đắc dĩ nói: "Anh đủ chưa?"
"Chưa đủ."
"Vậy..." Đổng Từ kéo dài âm cuối, luồn tay vào áo sơ mi, định nịnh nọt ai kia, ai dè anh lại cướp lời: "Nói em nhớ anh."
So với cách lúc nãy, cách này thật sự quá dễ.
Đổng Từ cười, giọng mềm như bông: "Thiên Tứ, em nhớ anh."
Mặc kệ là thật hay giả, chúng đều êm tai như nhau.
Bùi Tứ Trăn không rỗi hơi xác minh, cũng không bao giờ biết thỏa mãn, đặc biệt là lúc đối diện với cô, anh vòi vĩnh: "Nói em muốn anh."
Đổng Từ cạn lời: "Anh..."
Bùi Tứ Trăn cúi đầu, cắn nhẹ tai cô: "Nói đi, anh muốn nghe."
Vị trí mẫn cảm liếm mút chưa được bao lâu mà Đổng Từ đã mềm nhũn, ngã người vào ngực Bùi Tứ Trăn.
"Muốn sao?"
Điệu cười khẽ khàn của anh xẹt qua tai Đổng Từ, vang vọng khắp nơi, hơi thở ái muội cùng nhiệt độ nóng bỏng chạy khắp người cô.
Cơ thể như bị trói lại, Đổng Từ khó chịu đấm anh mấy cái.
"Khốn nạn."
"Bảo bối, em thật mềm."
"Anh...''
Đổng Từ không cam tâm, cô hít một hơi thật sâu, ngữ điệu thay đổi, giở chiêu mới: "Em muốn anh."
Nhưng tiếng thở dốc ấy quá câu hồn.
Ánh mắt bỡn cợt của Bùi Tứ Trăn đột nhiên thay đổi.
Ánh mắt Đổng Từ cũng đổi, tầm mắt dừng tại nơi nào đó dưới chân, thái độ trêu tức: "Thiên Tứ, anh thua rồi."
"..."
Bùi Tứ Trăn mới hóa sói được một giây, Đổng Từ đã mở cửa chạy.
Không do dự.
Hành động nhanh lẹ.
Đổng Từ không sợ ngoài đây có người vì vệ sĩ của Bùi Tứ Trăn sẽ thay anh làm điều đó, nhưng không hiểu sao tim cô cứ đập mạnh, khóe môi khẽ nhếch.
Cảm giác kích thích làm Đổng Từ sảng khoái như được quay về độ tuổi phóng túng, mà phóng túng là cách tốt nhất để giảm áp lực, nhất là những người thường xuyên gặp chuyện không vừa ý như Đổng Từ. (*Phóng túng = sống buông thả)
Chỉ cần tối nay không lá mặt lá trái với Cố phu nhân là đủ mãn nguyện.
Đổng Từ dặm lớp trang điểm, xong xuôi liền quay lại buổi tiệc tìm Cố Diễm Sinh, nhưng Đổng Từ không biết lúc mình vừa xuất hiện thì Cố Phương Phỉ đã chú ý dấu vết trên môi cô.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng trông hơi sưng nên mới dùng lớp son dày che đi, đây đâu phải phong cách thường ngày của chị dâu cô ta?
"Phỉ Phỉ, em nhìn ai mà chăm chú vậy?" Chị họ của Cố Phương Phỉ tò mò hỏi, Cố Phương Phỉ ậm ờ, không lâu sau, đột nhiên có tiếng con gái thốt lên.
"Oa, người đàn ông đó là ai thế."
"Ai?"
"Đẹp trai quá."
Cố Phương Phỉ đứng gần chỗ tiếp khách nhất nên vừa quay đầu là thấy người đàn ông đang được mọi người nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ —— Bùi Tứ Trăn.
Anh mặc tây trang màu đen, ống quần cắt may tỉ mỉ vừa khít với đôi chân dài thẳng tắp, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất ưu nhã, nhưng lại mang cảm giác áp bức không nói nên lời, người như vậy rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Tuy nhiên lần này, thứ Cố Phương Phỉ quan tâm nhất không phải là ngoại hình của anh, mà là dấu vết đỏ chói nằm trong bâu áo sơ mi.
Ngay lập tức, cô ta liền liên tưởng đến đôi môi bất thường của chị dâu.
Son môi...
Còn xuất hiện theo kiểu một trước một sau.
*
Đổng Từ vừa về, Cố Diễm Sinh đã quan tâm: "Sao lâu vậy, thấy khó chịu ở đâu à?"
Dù chỉ là hữu danh vô thực(*) nhưng Đổng Từ vẫn chột dạ: "Không có." (Hàm ý nói hai người chỉ là vợ chồng giả)
"Đúng rồi, đợi tàn tiệc anh và em tìm chỗ uống vài ly được không."
"Hả?"
Hồi Đổng Từ và Cố Diễm Sinh mới quen biết, hai người cũng thường ra ngoài uống rượu, nhưng từ khi trở thành vợ chồng, mối quan hệ đó lại nhạt dần.
"Về căn nhà của nhà họ Đổng, anh tự thấy bản thân là người có lỗi, tuy rất muốn nhưng tiếc là chưa lấy được."
Ánh mắt Cố Diễm Sinh áy náy vô cùng, bao gồm cả sự quyết tâm và chân thành trong đó, anh ta từ tốn nói: "Lần này trở về Cố thị, bọn họ mới đồng ý nhượng quyền cho anh. Anh đã chuẩn bị giấy tờ hết rồi, tới lúc thích hợp sẽ giao lại cho em."
Đổng Từ sửng sốt, tuy cô biết Cố Diễm Sinh không tán thành cách làm của Cố phu nhân nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc anh ta chẳng những không tán thành mà còn tìm cách ngăn cản.
Cô trợn mắt: "Giao nơi đó cho anh sao?"
Cố Diễm Sinh thấy cô phấn khởi, giọng anh ta càng ôn hòa hơn: "Vẫn chưa đâu, ngoài việc tu sửa thì khâu làm thủ tục phải mất thêm kha khá thời gian, còn việc sửa thế nào đều do em quyết định."
Tâm trạng Đổng Từ rối bời, mới đây còn bị ràng buộc mà bây giờ sắp thành người tự do rồi ư.
"Gặp ở chỗ cũ được không?"
"Được." Đổng Từ đồng ý ngay lập tức, nếu chỉ cần làm những chuyện đơn giản như thế mà có thể lấy lại căn nhà thì còn gì bằng.
Đổng Từ không sợ đấu đá, nhưng cô thật sự rất lười, cứ rảnh rỗi là lăn ra ngủ thay vì vùi đầu vào những buổi xã giao tẻ nhạt.
Đúng lúc Cố phu nhân bước tới kéo hai người họ qua một góc: "Buổi tiệc sắp bắt đầu mà người làm ba mẹ như hai đứa sao không ra đón khách, chủ tịch Lê và Bùi đại thiếu đang có mặt ở đây đấy!"
Cố Diễm Sinh ngạc nhiên: "Có cả Bùi tổng sao?"
"Con không biết cậu ta và tiểu Từ là bạn cũ à, hơn nữa tiểu Từ còn là con gái nuôi của mợ cậu ta nên bảo cháu ngoại đi chung là chuyện bình thường."
Cơn giận lúc nãy của Cố phu nhân đột nhiên bốc hơi, chí ít vào giờ phút này, bà ta đang đắm chìm trong sự đắc ý, đêm nay, bà ta chính là người nở mày nở mặt nhất.
Mọi người vẫn vây quanh Lê Mẫn như thường lệ, phóng mắt nhìn xa, đâu đâu cũng gấm hoa rực rỡ, y hương tấn cảnh(*), ngoài các vị phu nhân còn có không ít thiên kim nổi tiếng Tứ Cửu Thành. (*Ngầm chỉ vẻ đẹp lộng lẫy của những người phụ nữ thuộc tầng lớp thượng lưu)
Thoạt nhìn còn tưởng họ đang bầu chọn hoa khôi, ai ngờ tiêu điểm khiến bọn họ chú ý lại là Bùi Tứ Trăn.
Trừ thân phận và thế lực, Bùi Tứ Trăn luôn nằm trong phạm vi đi tới đâu là biến người khác thành phông nền tới đó, một lần cất bước là bao lần cảnh đẹp ý vui.
Bùi Tứ Trăn ngước đầu nhìn Đổng Từ phía đối diện, tay cô đang khoác lên tay một người đàn ông khác, vui vẻ chào hỏi khách khứa.
Đương nhiên Đổng Từ cũng thấy anh.
Đúng lúc mọi kĩ thuật diễn đều được phát huy chỉ bằng một hành động nhỏ, vẻ mặt lẫn cử chỉ của Đổng Từ không có gì khác thường, cách nhìn anh và nhìn những vị khách khác cũng không có sự khác biệt.
Bùi Tứ Trăn nhếch môi cười lạnh.
Cố Diễm Sinh không thấy lạ trước gương mặt âm trầm của Bùi Tứ Trăn, vì từ lần đầu tiên gặp nhau, lúc nào Bùi Tứ Trăn cũng bí xị thế này.
Anh ta vươn tay: "Bùi tổng, hoan nghênh anh tới dự sinh nhật một tuổi của con trai tôi."
"Đừng khách sáo."
Bùi Tứ Trăn bắt tay với Cố Diễm Sinh xong liền vịn lưng Đổng Từ, cười nói: "Dù sao giữa tôi và Cố thiếu phu nhân cũng là chỗ thân quen, cho nên tôi càng phải có mặt."
Sắc mặt Bùi Tứ Trăn bình thản, nhưng lưng Đổng Từ lại dại ra, một trong các ngón tay còn 'vô tình' lướt qua đường cột sống.
Lạnh lẽo nhưng cảm giác thì hoàn toàn trái ngược, vì đấy là nơi mẫn cảm của Đổng Từ.
Đổng Từ vừa ngứa vừa bủn rủn mà không dám tránh, càng không dám đẩy đối phương, đành cắn răng chịu đựng sự đụng chạm vô cùng chuẩn xác của anh.
Khoảng cách không xa không gần, thậm chí có thể gọi là lịch sự theo phép tắc.
Khóe mắt Bùi Tứ Trăn lướt qua gương mặt ửng đỏ của Đổng Từ, ý cười càng sâu.
Ở trường hợp này, ai mà lo chú ý sau lưng, họ chỉ biết Lê Mẫn và Bùi Tứ Trăn cực kỳ nể mặt nhà họ Cố, hơn nữa hai nhà này đều có địa vị trong giới kinh doanh, khiến các khách khứa ở đây hâm mộ không thôi.
Cố phu nhân không khiêm tốn mà còn cười ngoác miệng: "Đúng đó, hai nhà chúng ta trước giờ vốn thân thiết, qua lại thường xuyên là điều nên làm."
Sau đó còn nhờ bảo mẫu ôm cháu trai qua đây cho khách nhìn.
Mọi người đều tấm tắc khen, có người còn nhiều chuyện: "Cậu bé này thấy cưng nhỉ, mọi người nhìn coi giống ba hay giống mẹ hơn?"
Một vị phu nhân không biết vô tình hay cố ý, ghẹo chọc nói: "Có Cố phu nhân ở đây mà bà nói bậy quá, đương nhiên là giống ba rồi."
Lời vừa dứt, bầu không khí bỗng lạnh tanh.
Tuy trước đó đã dìm vụ tai tiếng này xuống, nhưng sự kiện cháu đích tôn nhà họ Cố có con riêng không phải là chuyện quá xa lạ với những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
Mà mẹ của đứa con riêng này còn là ngôi sao sáng giá nhất Hương Giang.
Đúng là làm trò cho thiên hạ.
Dòng dõi nhà họ Cố nhiều vô kể, con cháu muốn kết hôn phải có sự đồng ý của ông cụ, nếu không, tên của người đó sẽ bị gạch khỏi gia phả.
Cố Diễm Sinh làm cô diễn viên kia mang thai, còn chủ động sinh con, thế là bao nhiêu thiên kim con nhà quyền quý mà ông cụ nhắm tới đều tan thành mây khói.
Vì chuyện này mà ông cụ tức sôi máu, đòi cắt đứt quan hệ.
Cũng may Cố phu nhân bản lĩnh nên Đổng Từ mới nhận 'đổ vỏ'. Tuy cũng là diễn viên, nhưng xuất thân khá giả, gia đình có tiếng nề nếp, có một công ty nhỏ ở thành phố dù giá thị trường không cao. Huống chi, ông ngoại Đổng Từ từng là người có chức có vị, suy đi tính lại cũng thuộc hàng thư hương. (*người có học thức, được dạy dỗ đàng hoàng)
Sau đó đứa bé được nhận nuôi dưới danh nghĩa Đổng Từ, làm giấy kết hôn, cuối cùng mới qua được ải của ông cụ, thật giả thế nào không cần biết, chỉ cần không mất mặt là được.
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu nhưng không một ai nói thẳng, tuy nhiên nếu gặp dịp, bọn họ vẫn muốn chế giễu đôi câu.
Cố phu nhân cười gượng, để đỡ mất mặt, bảo mẫu liền đưa bảo bảo cho Đổng Từ ôm: "Tiểu thiếu gia muốn mẹ ôm."
Bảo bảo cứ ê ê a a gọi "Mẹ mẹ" với Đổng Từ, nhưng chưa kịp giơ tay thì Cố Diễm Sinh đã ôm trước, đập tan bầu không khí xấu hổ.
Hai người nhìn nhau cười.
Dù mỗi người đều có những những suy nghĩ khác nhau nhưng quả thật, hình ảnh một nhà ba người trông vô cùng hài hòa.
Đáng tiếc hình ảnh hài hòa này chỉ tồn tại đúng ba giây là bị Bùi Tứ Trăn cắt ngang, anh tặng quà tròn tuổi cho bé, giá trị xa xỉ.
Đổng Từ duỗi tay nhận, vừa chạm vào quà, tay đột nhiên bị anh nhấn mấy cái, đau thật sự.
Chưa kịp phản kích thì chợt có đôi tay chạm vào vai Đổng Từ, hóa ra Cố Diễm Sinh muốn ôm cô, tư thế thân mật thường thấy giữa những người đã kết hôn.
Cố Diễm Sinh nghe Cố phu nhân nói hai người là chỗ quen biết cũ nên cười xã giao: "Bùi tổng thật khách sáo, cảm ơn."
Bùi Tứ Trăn nheo mắt, nụ cười điềm nhiên mang thái độ đáng sợ.
Cố Diễm Sinh bị anh dọa, nhưng không nghĩ nhiều, chắc ai lại đâm đầu ghẹo chọc nên vị đại thiếu này mới thế, sau đó dẫn Đổng Từ đi, sợ vợ mình gặp tai bay vạ gió.
Bùi Tứ Trăn trơ mắt nhìn 'vợ chồng' bọn họ chụp ảnh lưu niệm cùng các khách mời, cộng thêm thằng bé dư thừa kia nữa, tiếng cười nhốn nháo khắp nơi.
"Ui chao, nhìn gia đình này xem."
"Cố nhị thiếu cưng vợ mình ghê, hai người quá xứng đôi."
"Đương nhiên rồi, phải may mắn lắm nhị thiếu mới hái được bông hoa này đó, ha ha ha."
"Chờ tới lúc họ tổ chức lễ cưới chắc có nhiều anh chàng mất ngủ lắm nhỉ."
......
Mọi người cứ bà một câu tôi một chữ, lại không biết có người đang ngủ không yên, mà đâu chỉ ngủ không yên, ngay cả ăn còn chẳng biết ngon.
Đổng Từ và mọi người vừa đứng vào vị trí, thợ chụp hình mới hô tiếng đầu tiên thì điện thoại run âm báo, là tin nhắn.
Bùi Tứ Trăn: [Cho em năm phút, mau lên phòng trên.]
Đổng Từ: [Bây giờ sao?]
Đương nhiên, tin này không có hồi âm.
Đổng Từ biết Bùi Tứ Trăn lại bị kích thích, hay nói cách khác là muốn chơi trò kích thích: "Diễm Sinh, em có việc cần đi chút."
Cố Diễm Sinh ngớ người, nhưng không từ chối: "Được."
Rõ ràng sắp gặp phiền toái lớn, nhưng không hiểu sao lúc trốn được đám khách khứa ấy, Đổng Từ lại có cảm giác như cá gặp nước.
Có lẽ đây là lối thoát duy nhất giúp cô không phải đối mặt với hiện thực.
Bước chân Đổng Từ nhẹ chuyển, ra khỏi sảnh tiệc.
Ngay lúc này, Cố Phương Phỉ lặng lẽ quan sát tất thảy, không đơn thuần là nhìn mà còn đi theo...
Edit: Luôn có một nữ phụ thích hóng hớt phá đám cặp main =)))) nhờ vậy mà sắp có ''dờ ram ma'' để coi:v