Đoạt Thê

Chương 5: Khách Sạn




Editor – Tử Dương
***
Hết thảy lại xảy ra theo hướng không kịp phòng ngừa.
Đổng Từ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng cùng chiếc cằm nghiêm nghị của của người đàn ông này.
Bùi Tứ Trăn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt chìm trong bóng tối, không rõ cảm xúc, duy chỉ có lòng bàn tay ấm áp cùng hơi thở như có như không này cách một khoảng nhất định phả vào trán cô.
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người gần trong gang tấc, hơi thở quyện vào nhau, kéo nhiệt độ cơ thể lên cao, bầu không khí ái muội mập mờ.
Thấy tình thế trước mắt có vẻ không ổn, Đổng Từ nhắc nhở đối phương: "Bùi tiên sinh, xin tự trọng."
Giọng nói xa cách, phân rõ hai đường ranh giới thẳng tắp.
Sự tức giận từ Bùi Tứ Trăn càng tỏa ra dày đặc hơn: "Bùi tiên sinh?"
Anh cúi người xuống, tới gần Đổng Từ, môi mỏng dán lên tai cô: "Lúc ở trên giường hình như không thấy em gọi như vậy."
Đổng Từ đã sớm qua cái tuổi bị khích tướng, cô khẽ cười: "Chuyện của quá khứ, tôi vốn không còn nhớ gì nữa."
Bùi Tứ Trăn vòng tay ra sau ôm eo cô, ánh mắt tham lam chìm đắm trong nhan sắc ấy, khàn khàn nói: "Anh có thể giúp em nhớ..."
Đổng Từ đè tay Bùi Tứ Trăn lại, giọng lạnh đi: "Bùi tiên sinh, tôi đã nói rồi, xin tự trọng."
Bùi Tứ Trăn xanh mặt, trở tay kéo cô vào ngực, ánh nhìn sắc bén: "Tự trọng? Tự trọng với ai? Lina hay Đổng Từ?"
Đổng Từ chớp mắt chột dạ, nhưng chút chột dạ này lại bị tên khốn Bùi Tứ Trăn nuốt mất, cô trầm giọng nói: "Tôi là Cố thiếu phu nhân."
Bùi Tứ Trăn nắm chặt tay, cười nhìn cô nhưng ý cười lại không chạm tới mắt: "Phải rồi, em là Cố thiếu phu nhân."
"Đúng vậy, tôi đã là Cố thiếu phu nhân." Đổng Từ muốn đẩy anh ra nhưng đúng lúc này chuông cửa lại vang lên vô cùng chói tai trong một không gian yên tĩnh như thế này.
"Cố thiếu phu nhân, cô còn ở đó không?" Là tiếng của người phục vụ.
Hai người kề sát nhau, trên người Bùi Tứ Trăn lại đang mặc đồ tắm dài, trong lúc đùn đẩy hơn phân nửa ngực lộ ra. Mà Đổng Từ cũng chẳng tốt hơn là bao, lễ phục đang cởi giữa chừng, phần trên gần như trần trụi, giờ có muốn chỉnh lại cũng không kịp.
Nếu bị người khác nhìn thấy, dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Trăm mối ngổn ngang.
Bùi Tứ Trăn biết Đổng Từ đang hoảng loạn, năm đó bọn họ dây dưa nhau cũng chưa từng thấy cô lo sợ đến thế.
Thậm chí từ lần gặp nhau đến giờ, người phụ nữ này có trốn tránh, có che dấu, có làm lơ, có phủi sạch quan hệ, duy nhất chỉ có hoảng sợ là chưa bao giờ có.
Bây giờ cô lại luống cuống vì có người gõ cửa bên ngoài.
Bùi Tứ Trăn cảm thấy thật chướng mắt, trêu tức nói: "Em sợ?"
Đương nhiên Đổng Từ không thừa nhận, nhưng dù nhận hay không nhận thì nhược điểm của cô cũng đã bị tên này nắm rồi, Bùi Tứ Trăn duỗi tay định mở khóa cửa.
Đổng Từ vội vàng bắt lấy tay áo anh: "Anh muốn làm gì!"
Ánh mắt Bùi Tứ Trăn âm u, nhưng vẫn cười nhẹ như mây gió: "Không làm gì cả, chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí thôi."
Mặc áo tắm ra ngoài hít thở không khí?
Nếu nhân viên phục vụ hỏi anh, Cố thiếu phu nhân có trong đó không, anh sẽ trả lời thế nào?
Về vấn đề này Đổng Từ hoàn toàn không cần suy nghĩ, với cái tính không coi ai ra gì của Bùi Tứ Trăn, anh chỉ làm theo cảm xúc của bản thân.
Thậm chí anh không cần ra ngoài, chỉ cần phát ra âm thanh thôi, lại trong hoàn cảnh khách khứa tụ họp như thế này, chẳng ai có thể quản được miệng của phục vụ.
Đổng Từ xuống nước: "Không được."
Bùi Tứ Trăn híp mắt nhìn cô: "Không được gì?"
Đổng Từ kéo tay anh: "Không được ra ngoài."
Bùi Tứ Trăn nở nụ cười châm chọc, ngữ khí ái muội: "Cố thiếu phu nhân, em muốn anh ở đây làm gì?"
Đổng Từ ngẩng đầu, đáy mắt xẹt qua sự tức giận.
Tầm mắt Bùi Tứ Trăn lạnh lẽo: "Tính ra không có gì để nói, chúng ta đâu thân thiết đến mức này, đúng không?"
Nói xong, anh liền xoay người, mắt thấy cửa sắp mở, ngoài cửa vẫn là tiếng của nhân viên phục vụ: "Cố thiếu phu nhân?"
Trái tim Đổng Từ vọt lên cuống họng, bất chấp tất cả đứng chắn trước cửa, gần như khẩn cầu gọi một tiếng: "Thiên Tứ".
Giọng nói dù đang run rẩy nhưng lại có như có từ tính hấp dẫn người khác.
Bùi Tứ Trăn nhìn Đổng Từ từ trên xuống dưới.
Ánh mắt trêu hoa ghẹo nguyệt của cô tỏa sáng rạng ngời dưới ánh đèn, dù tóc tai rối bời, thái dương thấm ướt mồ hôi, đôi tay nhỏ sau lưng đang run lên từng đợt... Nhưng ánh mắt ấy vẫn nổi sóng, vẫn khiến anh say mê như thuở nào.
Bùi Tứ Trăn nhìn không chớp mắt, xùy cười: "Hóa ra muốn gọi anh như vậy sao?"
Lần này đổi lại Đổng Từ rất muốn bóp chết anh, nhưng cô không ngu gì để bị cảm xúc chi phối, hay cho câu người đang đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Huống chi còn là chuyện cấp bách.
Đổng Từ xuất thân từ nghiệp diễn, với lời kịch mà nói cô có thể đổi chín chín tám mươi mốt cách gọi hai chữ: "Thiên Tứ".
Nhưng cô không có thời gian thử mấy cái đó, bên ngoài lại có tiếng động, hình như là một nhân viên khác tới hỏi tình hình.
"Chủ tịch Lê nghe nói lễ phục của Cố thiếu phu nhân dơ nên bảo trợ lý mang bộ khác tới."
Nhân viên phục vụ giải thích: "...Lạ thật, rõ ràng lúc nãy mới thấy Cố thiếu phu nhân bước vào mà."
Nhân viên kia nói: "Có thể đang ở trong phòng tắm nên không tiện ra ngoài, cứ giao đồ cho tôi, tôi tự đưa, cũng tiện cho Cố thiếu phu nhân đổi."
Tất cả nhân viên trong khách sạn đều có thẻ dự phòng, trừ phi ngoài cửa ghi miễn làm phiền, còn không những nhân viên ở đây đều phục vụ rất chu đáo.
Hai ba câu qua lại, Đổng Từ đột nhiên nghe "Tít" một tiếng.
Cô theo bản năng đẩy Bùi Tứ Trăn ra sau, bước lên trước một bước chắn trước cửa, bên trong lẫn bên ngoài mở ra cùng lúc.
Có điều Đổng Từ chỉ hé cửa nửa người, đủ để người bên ngoài thấy cô.
Nhân viên phục vụ lẫn nhân viên khách sạn đều hết hồn, vội nói: "Chào buổi tối, Cố thiếu phu nhân."
Sắc mặt Đổng Từ bình tĩnh, có vẻ mất kiên nhẫn, không nhìn ra bất cứ sơ hở nào: "Chuyện gì, tôi đang nghe điện thoại."
Nhân viên phục vụ vội vàng giải thích: "Là vầy, Cố thiếu phu nhân, chủ tịch Lê nghe nói..."
Người trước mặt nói gì Đổng Từ còn chưa nghe xong, thì người bị dấu phía sau kia lại rắp tâm không để cô diễn cho xong vai.
Cảm giác ấm áp sau lưng ập tới.
Lễ phục Đổng Từ mặc là váy, phần lưng trắng nõn hở một mảng, vốn là hàng thiết kế cao cấp, khóa kéo chỉ mới kéo được một nửa, độ cong duyên dáng kéo dài một đường lên xương quai xanh, như ẩn như hiện, khiến người ta phải mơ màng.
Bùi Tứ Trăn không kiểm soát được tay mình, lúc Đổng Từ còn đang nghiêm chỉnh đứng ở cửa, thì anh lại dịu dàng phác họa lên lưng đối phương.
Giọng anh rất nhỏ, cơ hồ muốn cắn luôn tai Đổng Từ: "Em đoán xem trên đó viết gì?"
Đổng Từ im lặng không nói, trò đùa dai này khiến da đầu cô tê dại, nhưng cũng may Bùi Tứ Trăn còn có chừng mực, không phát ra tiếng động gì lớn...
Chỉ là thấy cô không trả lời, đôi tay ấy dường như lại tức giận, ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt vào nơi u cốc kia, trượt qua xương cột sống.
Đổng Từ hít một hơi, bàn tay vịn cửa lạnh lẽo, mặt không cảm xúc nói với người ngoài kia: "Cảm ơn".
Nhận túi giấy nhân viên phục vụ vừa đưa, Đổng Từ lập tức đóng cửa lại, cô xoay người, trừng mắt nhìn Bùi Tứ Trăn.
Ánh mắt không hề có độ ấm: "Giỡn đủ chưa?"
"Giỡn?"
Hầu kết giữa cổ Bùi Tứ Trăn chuyển động lên xuống, tròng mắt sáng quắc, sắc mặt khó coi: "Cho nên em nghĩ giỡn đến đây là đủ rồi đúng không?"
Đổng Từ không để ý tới anh nữa, cầm đồ bước vào phòng.
Nhưng cô chỉ vừa mới vào phòng, còn không kịp đóng cửa, Bùi Tứ Trăn đã chặn cửa lại, thân hình cao lớn bao phủ toàn bộ.
Đổng Từ cười như không cười nhìn anh: "Sao nào, chẳng lẽ Bùi tiên sinh muốn nhìn tôi thay quần áo?"
Loại phản ứng như đang tiếp xúc với một tên không ra gì khiến lồng ngực Bùi Tứ Trăn bùng lên một ngọn lửa vô danh, anh buông tay: "Đề nghị không tồi."
Mắt Đổng Từ trầm xuống: "Nếu Bùi tiên sinh có hứng thú này, vậy xin lỗi, anh tìm nhầm người rồi."
Bùi Tứ Trăn cứng người, Đổng Từ sấn tới lúc anh không kịp phòng bị, tay nhanh chóng khóa cửa lại, phát ra tiếng "lạch cạch".
Lại khóa.
Bùi Tứ Trăn tức đến mức tim gan phèo phổi lộn ngược, chỉ muốn phá, ép, nổ nát cái khách sạn này. Thiệt muốn bóp chết cô!
Đổng Từ trong phòng ngủ hắt xì một cái, lại nhìn đồng hồ, tranh thủ rửa sạch vết bẩn trên người, đổi sang một bộ lễ phục sạch sẽ khác.
Toàn thân rạng rỡ hẳn lên, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Thư ký của chủ tịch Lê thật chu đáo, không những chuẩn bị đồ mà còn chuẩn bị luôn cả giày, quan trọng nhất là số đo vô cùng vừa vặn.
Vị trợ lý đại nhân này quả nhiên tinh thông mười tám ban võ nghệ.
Đổng Từ cầm túi xách, không trì hoãn thêm một giây nào nữa, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.
Bùi Tứ Trăn vẫn còn ở đây, anh đang đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại.
Hình như là chuyện kinh doanh.
Đổng Từ không có hứng thú, cũng không có thời gian nhìn nhưng chưa kịp bước tới cửa đã bị gọi lại.
Bùi Tứ Trăn nhìn bóng dáng không chịu quay đầu lại của cô: "Một câu chào hỏi cũng không có, nói đi liền đi sao?"
Đổng Từ vừa đi vừa nói: "Bùi tiên sinh nói đúng, chúng ta không thân thiết đến mức này."
Bùi Tứ Trăn bị nghẹn, khoanh tay nhìn Đổng Từ đã đổi sang bộ lễ phục khác.
Anh híp mắt, ánh mắt đảo qua từng tấc thịt trên người cô, nhìn từ dưới lên trên, đế giày mềm mại, chiếc váy dài màu xám đính ngọc trai tôn dáng hết mức có thể... cuối cùng tầm mắt mới chuyển lên vành tai cô, vẫn là đôi hoa tai lúc nãy.
Rất nhỏ, nhỏ đến mức không thấy được sự tồn tại của nó, nhưng cố tình lại trông vô cùng chói mắt.
Bùi Tứ Trăn nhíu mày, sải bước ấn cô xuống ghế, trừng mắt tháo đôi hoa tai xuống.
Giờ đây đã không còn chút phong thái nào của một vị Cố thiếu phu nhân.
Cô đẹp như một bức tranh sơn dầu xưa cũ.
Và chỉ có thể là một bức tranh độc nhất vô nhị mà thôi.
Cuối cùng Bùi Tứ Trăn cũng vừa lòng.
Đổng Từ mắt lạnh nhìn anh: "Bùi tiên sinh, anh quậy đủ chưa?"
Tay Bùi Tứ Trăn chọt vào túi quần, tư thái ngạo mạn; "Cái này so với cái cũ xấu hơn nhiều, em nên coi lại mắt nhìn đồ của mình."
Đổng Từ lười trả lời, đứng phắt dậy bỏ chạy lấy người.
Bùi Tứ Trăn theo Đổng Từ tới cửa, duỗi tay giữ cô lại: "Em không có gì muốn nói sao?"
Đổng Từ hất tay anh ra: "Không có."
Nói xong mở cửa bước đi.
Bùi Tứ Trăn lại một lần nữa nhìn Đổng Từ ra đi, sắc mặt trở nên khó coi, ngọn lửa phẫn nộ bùng lên.
Anh xoay người ném hoa tai vào thùng rác.
Nghe tiếng động nhỏ vang lên xong, Bùi Tứ Trăn cong môi tiếp điện thoại.
"Hạng mục kia ổn đấy, cứ giao cho anh ta, giao toàn bộ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.