Editor – Tử Dương
Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục. (*Ăn uống và tình dục là hai ham muốn lớn nhất của đời người)
Từ Thanh Thanh là người sống theo cảm tính, hầu hết cảm tính của cô đều đúng, đồng thời đầu óc cũng nhanh hơn một bước, chỉ huy hành động.
Sáng hôm sau, Từ Thanh Thanh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, say rượu luôn đi kèm nhức đầu, toàn thân đau nhức, khàn giọng bắt máy.
Đầu dây bên kia, ba Từ giục cô trưa nay đi xem mắt.
Ba Từ không hỏi hôm qua con gái xem mắt sao rồi, bởi loại công tử bột như Diệp Cảnh Trình không đáp ứng được tiêu chuẩn chọn rễ của ông.
Nên cho qua luôn.
Từ Thanh Thanh vuốt mắt thưa vâng, sau đó vươn mình xuống giường, chân làm động tác yoga, đón chào ngày mới.
Diệp Cảnh Trình bưng đồ ăn sáng vào, vừa khéo thấy cô gái nhỏ đứng tập thể dục trước cửa sổ, nhỏ bé xinh xắn, đường cong ưu mỹ.
Anh khen: ‘’Dẻo dai.’’
Từ Thanh Thanh quay đầu nhìn Diệp Cảnh Trình: ‘’Anh cũng thế.’’
Nom thì bình thường nhưng lại thấp thoáng cảnh đẹp ý vui.
Diệp Cảnh Trình nhíu mày, tim chợt dao động, rõ ràng muốn nói nhưng sợ mình mang tiếng háo sắc, dọa con người ta chạy mất.
Diệp Cảnh Trình ho nhẹ, lúng túng chuyển chủ chủ đề: ‘’Đói bụng chưa, ăn sáng đi.’’
Từ Thanh Thanh nhìn tay đối phương, trên khay là dĩa trứng opla, quanh dĩa trang trí cà chua cắt tỉa thành hình đóa hoa. Bất kể mùi vị ra sao, tính riêng mảng hình thức đã đáng cho điểm mười.
Diệp Cảnh Trình cười cười: ‘’Ông chủ không bán cử sáng nên anh tự xuống bếp, em nếm thử xem, tay nghề anh cũng được lắm đấy.’’
Từ Thanh Thanh mỉm cười, cô cầm bông hoa cà trang trí, nghịch ngợm xoay tròn, vừa xoay vừa nhìn Diệp Cảnh Trình. Từ Thanh Thanh hóm hỉnh cắm hoa lên tai, nở nụ cười như hoa như ngọc: ‘’Cảm ơn anh, cảm ơn vì bữa sáng.’’
Cô gái tóc ngắn nhuộm tone xám tro hòa cùng sắc hoa đỏ thẫm càng tô thêm nét nữ tính.
Thật đáng yêu.
Đêm qua Diệp Cảnh Trình đã được ‘lĩnh hội’ tới tận hừng đông, chỉ muốn chết chìm trong màn đêm thăm thẳm: ‘’Có nên thưởng anh một nụ hôn không?”
Anh cúi người dí sát mặt cô, mặt dày hơn bê tông.
Từ Thanh Thanh bật cười câu cổ anh, hôn chụt lên mặt ai kia: ‘’Ăn được chưa?’’
Diệp Cảnh Trình hưởng thụ xúc cảm mềm mại trên má, nụ cười say đắm: ‘’Ăn anh ư?’’
Từ Thanh Thanh đẩy Diệp Cảnh Trình: ‘’Không thèm, tôi với anh ‘no’ rồi.’’
Diệp Cảnh Trình đau lòng nói: ‘’Sao em dễ ‘no’ vậy?’’
Từ Thanh Thanh cười khúc khích, anh chàng Diệp thiếu gia này đúng là thú vị, thấy dĩa trứng bốc hơi nghi ngút, cô múc một muỗng, trứng rán ngọt ngọt mặn mặn.
Ngon!
Diệp Cảnh Trình chống tay trên bàn, nghiêm túc nhìn cô: ‘’Thế nào, ngon không?’’
Từ Thanh Thanh hài lòng gật đầu: ‘’Không ngờ anh có nghề tay trái.’’
Diệp Cảnh Trình phổng mũi: ‘’Đương nhiên, nói thế nào anh cũng từng sống ở nông thôn hơn mười năm, bấy nhiêu đã tính là gì, lần sau sẽ ngon hơn.’’
‘’Anh ở thôn nào?’’
‘’Một thôn nhỏ ở Mỹ, còn em?’’
‘’Ngôi trường khét tiếng nhất nước Anh, 9 giờ tối tắt đèn, giới hạn thời gian sử dụng điện thoại trong một giờ, anh tin không?’’
Mỗi lần nhắc trường cũ, Từ Thanh Thanh không giấu được sự cay cú, Diệp Cảnh Trình cười đáp: ‘’Anh cũng gần giống, trường anh ở trung tâm thị trấn. Một năm có năm tháng mùa đông và năm tháng mùa hè, hai tháng còn lại coi như không có. Vừa lập đông là tuyết lớn phủ trắng mái nhà, nền đất đông cứng như sân trượt băng. Khi tiết trời kết sương mù, thôn anh như biến thành ‘ngọn đồi câm lặng’. Do không còn sự lựa chọn nào khác nên anh phải tự học nấu ăn.’’
‘’Ha ha ha, hóa ra anh cũng biết khổ như bao người.’’
Từ Thanh Thanh cười hớn hở, không khó để hai người tìm được tiếng nói chung, hồi lâu lại thấy có gì đó sai sai.
Cô thắc mắc: ‘’Anh không ăn à?’’
Diệp Cảnh Trình trừng cô: ‘’Nhìn em anh no rồi.’’
Từ Thanh Thanh không tin, âm thầm quan sát Diệp Cảnh Trình, thấy anh khó nói, cô nhún vai: ‘’Còn nhiều, anh ăn đi.’’
Từ Thanh Thanh có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, tiện tay đút anh ăn cà chua: ‘’Ăn rau củ cho da đẹp.’’
‘’Giờ mới biết em thích người da đẹp, xem ra anh phải đầu tư chăm sóc da mình.’’
Diệp Cảnh Trình đắc ý ăn cà chua, đáy lòng cảm khái: ‘’Ngọt lịm, anh muốn ăn cà chua cả đời.’’
Từ Thanh Thanh giễu cợt: ‘’Mồm mép.’’
Thảo nào phụ nữ mê anh như điếu đổ.
Người đàn ông thú vị này đã cho cô một đêm vui vẻ, coi như giải tỏa căng thẳng, lấy tinh thần đối phó chuyện sắp tới.
Diệp Cảnh Trình cũng vui mừng không kém, không chỉ hài lòng mà còn hào hứng ngạc nhiên, anh quyết định rồi!
Là cô, chắc chắn là cô.
Một người quen sống buông thả như Diệp Cảnh Trình lần đầu biết hai chữ ‘chăm sóc’ viết thế nào, hoặc có thể anh đã biết từ trước nhưng ai đáng để anh làm vậy.
Ngoài bữa sáng, đến xe cũng chuẩn bị sẵn.
Diệp Cảnh Trình: ‘’Anh biết tối qua em rất mệt, để xe đó anh đưa em về. Xe em anh sẽ nhờ người khác lái.’’
Từ Thanh Thanh: ‘’Tôi không mệt…’’
Diệp Cảnh Trình: ‘’Không! Em mệt, sao không mệt được?’’
Từ Thanh Thanh: ‘’…’’
Đàn ông ai mà chẳng có lòng tự ái.
Diệp Cảnh Trình không rành chuyện chăm sóc người khác, nhưng một khi đã muốn chăm sóc ai rồi thì người đó không được quyền từ chối. Anh chở Từ Thanh Thanh về nhà, không những biết địa chỉ nhà mà còn lấy được số di động của cô, sau lần đó, mỗi ngày đều có cuộc gọi, mỗi giờ đều có tin nhắn.
Từ Thanh Thanh lâu lâu trả lời được đôi ba câu, nhiều lúc lặng tăm.
Diệp Cảnh Trình biết Từ Thanh Thanh đang tránh mặt anh, khổ nổi anh không có kinh nghiệm trong vụ này, cách đây mấy ngày còn tưởng cô bận.
Nhớ dạo trước Từ Thanh Thanh từng nói cô thiếu tiền, Diệp Cảnh Trình nảy ý hẹn cô để hỏi cô thiếu tiền gì, sẵn tiện gửi tiền cho cô luôn.
Đáng tiếc không hẹn được người ta, rèm che kín cửa.
Ngay lúc Diệp Cảnh Trình vắt hết óc suy nghĩ thì tình cờ gặp cô ngoài phố.
Một góc nào đó trong nhà hàng, Từ Thanh Thanh đang dùng bữa cùng người đàn ông khác.
Tuy ngoại hình của Từ Thanh Thanh không thể gọi là đẹp xuất sắc nhưng chưa tới mức nhạt nhòa giữa đám đông, hôm nay cô mặc quần dài, trông vô cùng thùy mị. Mái tóc xám tro đổi thành màu đen, nhiều người không biết còn tưởng cô là gái ngoan.
Diệp Cảnh Trình liếc mắt, hồn cũng bị câu mất, vừa định qua chào, thình lình nghe tiếng anh bạn: ‘’Cậu quen không?’’
‘’Ai?’’
‘’Cô cả của nhà họ Từ, ha ha, mỗi lần gặp đều thấy cô ta coi mắt.’’
‘’Cậu nói cái gì? Coi mắt?’’
Sắc mặt Diệp Cảnh Trình xanh mét, lại nhìn sang, lúc cô dùng bữa cùng người đàn ông kia, dáng vẻ vô cùng hòa nhã.
Khác hẳn điệu bộ nghịch ngợm mỗi lần gặp anh.
Diệp Cảnh Trình tức hộc máu.
Quả nhiên phụ nữ chỉ giỏi giả vờ giả vịt trước mặt đàn ông, nếu họ không thích, họ thậm chí…
Không oan cho Từ Thanh Thanh chút nào.
Từ Thanh Thanh không giống như hẹn hò lần đầu, hai người cười nói vui vẻ, hay nói cách khác, bọn họ đã từng gặp nhau nên mới thoải mái tới vậy.
Thế giới này không thiếu những phần tử thông minh nhưng vẫn thích đi đường tắt.
Tỷ như Tôn Lập Văn – đối tượng hẹn hò hiện tại, biết rõ cơ hội làm rễ nhà họ Từ không cao nên khi Từ Thanh Thanh ám chỉ, anh ta liền chọn cách dễ nhất: Ký hợp đồng hôn nhân, cùng đại tiểu thư nhà họ Từ diễn cho trót màn kịch.
Tôn Lập Văn có tài nhưng không có chỗ dựa, nhìn như tương lai xán lạn nhưng giữa việc có người chống lưng và không có nền tảng đứng sau lại là hai vấn đề khác nhau hoàn toàn.
Ngay cả khi đã đặt bút kí thỏa thuận, người chịu thiệt vẫn là anh ta.Tuy nhiên thân phận con rễ nhà họ Từ lại giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp.
Đủ để thay đổi số phận.
Từ Thanh Thanh quen gặp loại người như Tôn Lập Văn.
Đùa chứ hôn nhân không hợp với cô chút nào.
Không thôi hại người hại mình.
Từ Thanh Thanh không nỡ vì tiền mà hy sinh tự do, dẫu biết số tiền hồi môn đó dư sức giúp một người bình thường sống dư dả cả đời.
Nói tóm lại, hiếm khi Từ Thanh Thanh động não suy nghĩ, quanh co một hồi, nửa đường lại lòi ra một tên Trình Giảo Kim.
‘’Thanh Thanh!’’
Từ Thanh Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện là nụ cười híp mắt của Diệp Cảnh Trình: ‘’Anh… Sao anh lại tới đây?’’
Tôn Lập Văn nhìn Diệp Cảnh Trình: ‘’Thanh Thanh, vị này là…?’’
Diệp Cảnh Trình ôm vai Từ Thanh Thanh: ‘’Thanh Thanh, em ăn trưa sao không nói với anh một tiếng, anh bảo đầu bếp khách sạn làm mấy món em thích, đúng rồi, tối nay rảnh không?’’
‘’Đừng quậy nữa.’’
Từ Thanh Thanh cười gượng, tình huống này hơi lúng túng: ‘’Tôi đang bận.’’
‘’Đồ vô lương tâm, ngày nào cũng bận.’’
Diệp Cảnh Trình ung dung đáp, ánh mắt ‘vô tình’ liếc người đàn ông đối diện, một tên ‘dân đen’.
Không có cửa cạnh tranh với anh.
Diệp Cảnh Trình nở nụ cười lịch thiệp: Xin chào, tôi họ Diệp, Diệp Cảnh Trình, xưng hô thế nào?’’
Diệp Cảnh Trình!
Nếu là công tử nhà giàu, có thể mọi người không biết, nhưng Diệp Cảnh Trình thì không ai không biết! Người đàn ông này còn nổi tiếng hơn cả ngôi sao điện ảnh.
Nói cách khác, đám ngôi sao kia còn phải nhìn sắc mặt Diệp Cảnh Trình mà sống, thậm chí bợ đỡ anh ta.
Không cùng đẳng cấp, áp lực tăng cao.
Tôn Lập Văn bức bối trong lòng, nhưng nghĩ mình sắp trở thành con rễ nhà họ Từ, anh ta lập tức lấy lại tinh thần: ‘’Tôn Lập Văn.’’
‘’Hân hạnh.’’
Diệp Cảnh Trình vỗ vỗ vai đối phương, bình thản ngồi cạnh Từ Thanh Thanh, còn mặt dày cầm ly nước trước mặt cô, ưu nhã nếm thử: ‘’Ngọt, anh thích mùi này.’’
‘’Thích thì uống luôn đi.’’
Từ Thanh Thanh cúi đầu nhìn đồng hồ: ‘’Anh định nán lại xem trò vui à? Lát nữa ba tôi sẽ tới đây, anh cuốn xéo giùm.’’
Diệp Cảnh Trình nhìn hướng khác, tâm trạng đè nén.
Hừ, mới mấy ngày mà đã nóng lòng gặp cha mẹ hai bên.
Ngoài mặt, Diệp Cảnh Trình không tỏ thái độ: ‘’Ừ, chú Từ tới đúng lúc lắm, lâu rồi chưa gặp chú ấy, ông khỏe không?’’
‘’Muốn gặp ba tôi thì về hẹn riêng, phá tôi làm gì?’’
Từ Thanh Thanh thẳng thừng đuổi người, dễ thấy hành động này đã chọc trúng chỗ ngứa của Diệp Cảnh Trình, người như anh có bao giờ bị người khác xua đuổi, thậm chí ghét bỏ?
Anh nheo mắt, thái độ nhún nhường bay biến: ‘’Đối tượng hẹn hò thôi mà, sao phải sốt sắng?’’
Sắc mặt Tôn Lập Văn cứng đờ, chắc chắn mối quan hệ giữa hai người này không đơn giản, nhưng anh ta không tiện hỏi.
Từ Thanh Thanh cãi đúng: ‘’Anh ấy không phải đối tượng hẹn hò, anh ấy là đối tượng kết hôn mà ba tôi muốn kiểm tra.’’
Diệp Cảnh Trình cau mày: ‘’Ồ, vậy anh càng không đi.’’
Từ Thanh Thanh lườm anh, định gạt ngang thì chợt thấy bóng dáng quen thuộc, còn ai ngoài ba cô!
Ba Từ vừa đến, Từ Thanh Thanh không dám phản ứng thái quá, cũng không giả vờ ngoan ngoãn bởi ba cô biết tỏng hết rồi.
Ba Từ không phải người dễ lừa.
Đừng quên ông là nhân tài đi lên từ hai bàn tay trắng, muốn lợi dụng ông để trục lợi là chuyện gần như không thể, kể cả con cái trong nhà.
Vì lẽ đó, mỗi lần thấy ba, Từ Thanh Thanh lập tức đổi thái độ, dịu dàng nhìn Tôn Lập Văn, dáng vẻ thẹn thùng e ngại.
‘’Ba ba, đây là người con nói với ba, Tôn Lập Văn. Lập Văn, đây là ba em.’’
‘’Con chào bác.’’
‘’Ừ, chào con.’’
Bên này ba vợ tương lai hào hứng gặp con rễ, bên kia Diệp Cảnh Trình mặt đen như nhọ nồi, nhìn cô bé nhà mình e ấp trong lòng người đàn ông khác mà tức không tả được, anh trừng mắt nhìn Tôn Lập Văn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Dám cướp vợ anh, chán sống!
Ba Từ phát hiện bàn có người lạ: ‘’Ồ, là cậu Diệp đây mà, sao cậu lại ở chỗ này?’’
Diệp Cảnh Trình cố nén cơn đố kị, cười đáp: ‘’Chú Từ cứ gọi con là Cảnh Trình, còn vì sao con lại ở chỗ này? Vậy phải hỏi Thanh Thanh mới đúng. Chú biết không, từ lần coi mắt trước, tình cảm giữa chúng con tiến triển rất thuận lợi, cô ấy chưa nói với bác à?’’
Trưởng bối giới thiệu, được hay không được cũng phải về nhà báo cáo.
Riêng trường trường hợp của Diệp Cảnh Trình, ba Từ không rỗi quan tâm, ông nhìn Từ Thanh Thanh, thấy Từ Thanh Thanh giận dữ trừng Diệp Cảnh Trình, mọi chuyện quá rõ ràng.
Ba Từ nhíu mi: ‘’Rốt cuộc hai con đã xảy ra chuyện gì?’’
Diệp Cảnh Trình thở dài: ‘’Con cũng không hiểu tại sao Thanh Thanh lại nổi hứng hẹn hò cùng người đàn ông khác, còn đòi kết hôn với anh ta, rõ ràng con không hề làm sai, ít nhất chưa bao giờ thẹn với lòng, chú Từ, chú có thể làm chứng.’’
Anh oan ức nói tiếp: ‘’ ‘Lừa’ con xong không chịu trách nhiệm thì thôi, cớ sao lại kết hôn với người khác.’’
Nếu đổi lại là gái nhà lành, ba Từ sẽ nghĩ Diệp Cảnh Trình cố ý đổ oan cho người ta, nhưng khi đương sự là con gái mình, ba Từ có chết cũng không tin con mình bị oan.
Ông nhìn Từ Thanh Thanh: ‘’Chuyện là sao, hay con định làm ‘con thỏ bắt nạt cỏ ở gần hang’?
Từ Thanh Thanh nói: ‘’Ba, ba nghe con giải thích, con muốn giải thích…’’
Ba Từ không có thời gian nghe cô giải thích, vung tay đứng dậy: ‘’Tự con suy nghĩ đi, nghĩ kĩ rồi kết hôn cũng chưa muộn.’’
Nếu người kết hôn với Từ Thanh Thanh không phải là Diệp thiếu gia, dám chắc anh ta sẽ không trơ mắt đứng nhìn, sóng gió lại nổi lên.
Ba Từ là người cổ hủ, ông không muốn con gái quan hệ lung tung.
Suy nghĩ cái rắm!
Từ Thanh Thanh khóc không ra nước mắt, của hồi môn không cánh mà bay, moi tim móc phổi Diệp Cảnh Trình cũng chưa đủ để anh ta đền tội: ‘’Anh đúng là tên khốn kiếp, một đêm vợ chồng trăm năm tình nghĩa, bộ kiếp trước tôi gây thù với anh sao?’’
Diệp Cảnh Trình vắt chéo chân, lắc đầu than thở: ‘’Mới tuần trước còn gọi anh là darling(*) mà giờ đã kêu anh là tên khốn kiếp.’’ (*Anh yêu)
‘’Anh ăn nói cho đàng hoàng.’’
‘’Vậy em cũng nên nghiêm túc.’’
Diệp Cảnh Trình cắm nĩa vào quả anh đào, điềm nhiên kề bên mép Từ Thanh Thanh: ‘’Tiểu khả ái, em đừng giận, tên đàn ông thúi đó có gì tốt hơn anh mà em lại chọn hắn không chọn anh, hay anh dẫn em đi khám mắt…’’
‘’Anh thì biết cái gì, tôi cần kết hôn gấp, trong khi anh đâu thể kết hôn với tôi.’’
‘’Anh có thể.’’
Diệp Cảnh Trình trả lời gọn lỏn, đến anh còn giật mình nói chi tới Từ Thanh Thanh đang nhìn anh bằng ánh mắt như người ngoài hành tinh.
‘’Anh càng ‘có thể’, tôi càng xui xẻo.’’
‘’…’’
Lòng tự ái của Diệp Cảnh Trình tan nát.
Mấy triệu fan có nằm mơ cũng muốn gả cho anh, không phân biệt nam nữ già trẻ, dựa vào đâu Từ Thanh Thanh lại bảo anh xui xẻo!
Từ Thanh Thanh bực bội: ‘’Tôi không rảnh ngồi đây cãi lộn với anh, muốn lấy của hồi môn từ chỗ ba tôi thì tôi buộc phải kết hôn, nếu không kết hôn, tôi phá sản, các nhân viên dưới trướng công ty thất nghiệp ra đường ngủ, anh đành lòng ư?’’
Diệp Cảnh Trình nghe xong, tim như sống lại: ‘’Vì muốn có đồ cưới nên em gấp rút kết hôn?’’
Từ Thanh Thanh không giỏi che giấu cảm xúc, càng không coi trọng sĩ diện, cô gật đầu: ‘’Anh hai, anh tha cho tôi đi.’’
Vất vả lắm Diệp Cảnh Trình mới bắt được ‘chân ái’, thậm chí chưa kịp thực hiện lời hứa đã bắt anh buông tay? Anh tuyệt đối không buông!
Diệp Cảnh Trình chém đinh chặt sắt: ‘’Không tha.’’
Từ Thanh Thanh vớ con dao trên bàn ăn, con dao trong tay sẽ cho máu tên khốn này văng ba thước.
‘’Bình tĩnh!’’
Diệp Cảnh Trình vội giữ tay đối phương, thấp thỏm cầm tay cô sau đó rút con dao ra. Anh ôm cô vào lòng, động viên nói: ‘’Anh không giỡn, em muốn kết hôn chứ gì, chuyện đó đối với anh không khó. Em muốn kết hôn ngày nào? Nếu em thích, hôm nay chúng ta đi đăng ký luôn được không?’’
‘’Không được, tôi không muốn kết hôn với anh.’’
‘’Từ Thanh Thanh, em lặp lại lần nữa.’’
Nếu Diệp Cảnh Trình nghe thêm lần nào nữa, anh không chắc mình có cầm dao xông ra ngoài đâm chết tên đàn ông quê mùa dám cướp cô đi không.
Từ Thanh Thanh lo cho bản thân: ‘’Kết hôn với anh rất phiền phức, không đáng, anh cũng đừng kích động, nếu kết hôn, chuyện ly hôn chưa đến phiên hai người chúng ta quyết định…’’
Diệp Cảnh Trình sốt sắng: ‘’Chưa kết hôn mà em đã tính tới chuyện ly hôn? Nếu muốn ly hôn vậy còn kết hôn làm gì?’’
‘’Thành phố B có tỷ lệ ly hôn cao nhất nước, mười cặp kết hôn bốn cặp ly hôn, tính trước chưa bao giờ là thừa, anh không hiểu cái gọi là ‘lo xa’ à?’’
‘’Không hiểu.’’
‘’Không hiểu kệ anh.’’
Từ Thanh Thanh ủ rũ, nếu có người như thế muốn kết hôn với cô, ắt hẳn cô sẽ vui vẻ đồng ý, chỉ tiếc Diệp Cảnh Trình mang họ Diệp.
Nhà họ Diệp phiền phức nhưng Diệp Cảnh Trình thì khác, anh ta rất thú vị.
Thú vị hơn tá đối tượng mà cô từng hẹn hò.
Ngủ không cần tắt đèn.
Thú thật, Từ Thanh Thanh có chút không nỡ, bỗng dưng nảy ý: ‘’Hay chúng ta ký hợp đồng đi?’’
‘’Hợp đồng gì?’’
‘’Tối biết nhà anh đang giục anh kết hôn, đợi kết hôn xong, chúng ta cùng hợp sức đối phó người nhà, riêng chuyện khác không được can thiệp, thế nào?
‘’Thế nào gọi là chuyện khác không được can thiệp?’’
‘’Cuộc sống ai người đó tự quản, không nhúng tay.’’
Đề xuất của Từ Thanh Thanh khiến Diệp Cảnh Trình có dự cảm xấu, không phải anh từng nghe tới vụ thỏa thuận hôn nhân.
Nhưng anh không làm được.
Tỷ như vừa lăn giường với anh xong, đối phương liền tìm người đàn ông khác.
Lẽ nào trơ mắt nhìn nón xanh bay lòng vòng trên đầu mình?
Diệp Cảnh Trình không đồng tình: ‘’Có cần phân chia rạch ròi thế không, kết hôn là chuyện của em, đồng lời cũng là chuyện của anh, không thể không quan tâm.’’
Thái độ của Diệp Cảnh Trình làm Từ Thanh Thanh thất vọng, cô cầm điện thoại: ‘’Suy đi tính lại, tôi thà gọi Tôn Lập Văn…’’
‘’Kéo hắn ta vào sổ đen!’’
Diệp Cảnh Trình tức nổ phổi, mất luôn phong độ thường ngày: ‘’Cho hắn ta vào sổ đen, chúng ta lập tức kết hôn.’’
Từ Thanh Thanh ngẩn người: ‘’Còn thỏa thuận giữa chúng ta thì sao?’’
Diệp Cảnh Trình nghiến răng nghiến lợi: ‘’Ký, thích ký sao thì tùy.’’
Từ Thanh Thanh mừng rỡ, hào hứng nhào lên người đối phương: ‘’A a a, vui quá chồng ơi, chồng của em, em yêu anh!’’
Tâm trạng bức bối trước hiệp nghị kết hôn ‘nước mất nhà tan’ thoáng chốc bị vòng ôm này kích hoạt, tim đập loạn xạ.
‘’Đi, đăng ký xong chúng ta động phòng!’’