Đoạt Tướng

Chương 2:




CHƯƠNG 2
Mưa vẫn không có dấu hiệu chấm dứt, Lý Toàn vừa sưởi ấm cho Phượng Lăng vừa tập trung quan sát tình hình ngoài cửa động, hắn mệt mỏi cúi đầu xuống, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Phượng Lăng.

 
Nếu không phải hai người đang tiếp xúc gần gũi như thế, Lý Toàn chắc chắn sẽ không thể tin rằng trên đời này lại có một nam tử sở hữu làn da trắng nõn mịn màng đến nhường này, e rằng đến cả nữ nhân cũng không thể sánh được, huống chi là loại người quê mùa như hắn.
Lý Toàn bỗng nhiên hiểu được vì sao vừa rồi Phượng Lăng lại nổi giận đùng đùng, dung mạo này dù là ai cũng không nỡ lòng làm thương tổn, thế nhưng vừa rồi chính mình lại không biết thương hoa tiếc ngọc.
Thật cẩn thận mà nâng cằm y lên, hắn muốn giúp y kiểm tra thương thế trên mặt, nhưng khi vừa tiếp xúc với da thịt non mềm như da trẻ nhỏ, Lý Toàn bất giác rút tay lại, bởi hắn sợ chính mình sẽ không cẩn thận mà bóp nát y.
Phượng Lăng bỗng nhiên thì thào nói vài câu mê sảng, nhưng cũng đủ làm cho Lý Toàn sợ đến toát mồ hôi, ánh mắt cũng không dám tiếp tục nhìn y nữa.
Càng cố gắng không chú ý đến, lại khiến cho cảm xúc càng thêm rõ nét, ngoại trừ đầu ngón tay vừa chạm vào mặt y, cánh tay đang ôm Phượng Lăng cũng cảm nhận được da thịt đối phương vô cùng trơn mịn, hơn nữa bàn tay của người tập võ như hắn tiếp xúc với làn da ấy cơ hồ cảm thấy rõ ràng hơn.
Thân thể của y không mềm mại như khuôn mặt mà dẻo dai nhẵn bóng, lại còn mang một loại cảm giác cường tráng của thiếu niên, cốt cách do vậy mà trở nên vô cùng tinh tế, ôm vào ngực thật là vừa vặn.
“Đừng, đừng… Khó chịu…”
Lý Toàn lập tức ngồi nghiêm chỉnh không nhúc nhích.
Giữa lúc Lý Toàn cho rằng Phượng Lăng sẽ tiếp tục đi gặp Chu Công thì người kia lại mở to đôi mắt ngập nước trông cực kỳ giống với Hỏa Phượng Quốc quân – phụ thân của y, chỉ là đôi mắt này không chứa đựng loại khí thế tôn nghiêm của một vị quân vương, mà lại mang dáng vẻ phong lưu, đa tình.
Lúc này đôi mắt to tròn như quả hạch đào kia lộ ra bộ dáng của một tiểu hài tử, ngây thơ đến mê người. Tim Lý Toàn vì vậy mà trở nên loạn nhịp, chợt hắn nghe Phượng Lăng hô nhỏ: “ Mẫu phi, nhi thần rất nhớ người…..”
Gương mặt Lý Toàn cứng đờ, hắn không biết nên phản ứng như thế nào cho phải.
Đừng nói tam hoàng tử này bị sốt đến hồ đồ rồi chứ, sao lại có thể nhìn nhầm một nam nhân thành mẫu phi của y được?
Lý Toàn chưa kịp giải thích thì lại thấy Phượng Lăng vẻ mặt vui mừng ghé vào ngực hắn, giống như mèo con cọ cọ vài cái rồi tiếp tục nói: “Mẫu phi, sao lâu như vậy mà người không đến gặp ta? Ta thật sự rất cô đơn…”
Vừa nói dứt lời, y liền lộ ra vẻ mặt buồn bã giống chú mèo con bị người bỏ rơi.
Không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương ấy, Lý Toàn vươn tay trong vô thức mà xoa xoa đầu y, không ngờ Phượng Lăng đột nhiên tươi cười rạng rỡ, mặc kệ nụ cười làm động đến vết thương trên mặt, y quên đi đau đớn, bộ dáng làm nũng, nói: “Mẫu phi, mặt ta đau quá, đau lắm đó, người giúp ta thổi đi.”
Thổi……. thổi? Lý Toàn tuyệt không dám quá phận làm càn, hắn vô cùng kinh ngạc, lắc đầu.
“Vì sao, người không còn thương Lăng nhi nữa sao? Lăng nhi rất ngoan mà, mẫu phi, người đừng chán ghét ta nha, sau này Lăng nhi nhất định sẽ nghe lời người…..” Phượng Lăng vừa nói vừa khóc nức nở như một đứa nhỏ.
Nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt rơi đầy trên gương mặt Phượng Lăng, Lý Toàn luống cuống chân tay chẳng biết phải làm thế nào, hắn chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành hài tử, càng không biết nên đối xử sao với vị tam hoàng tử thân phận cao quý này. Thật không đành lòng nhìn Phượng Lăng tiếp tục khóc, hắn chậm rãi nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, đừng khóc, ta thổi thổi cho ngươi nhé.”
“Thật vậy sao?” Phượng Lăng dụi dụi mắt nói.
“Thật….” Lý Toàn kiên định đáp.
Phượng Lăng cười cười, ngẩng đầu lên, thậm chí còn phối hợp mà nhắm mắt lại.
Lý Toàn cúi xuống, có lúc cảm thấy không tự nhiên nên định dừng lại, nhưng nhìn gương mặt mong chờ của Phượng Lăng, hắn cuối cũng vẫn không đành lòng cự tuyệt, đầu tiên hắn cứng ngắc mà nhẹ nhàng thổi, nhưng sau đó do thấy Phượng Lăng vì đau mà co rúm lại thì động tác của hắn trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, vừa thổi vừa lẩm bẩm dỗ dành y vài câu. 
“Mẫu phi, hôm nay đối với ta thật dịu dàng.”
Dáng vẻ tươi cười của Phượng Lăng là thật lòng, Lý Toàn không nhịn được cũng muốn cười với hắn, nhưng bản thân vốn không phải là người hay cười nên môi chỉ nhếch lên một chút mà thôi.
“Mẫu phi, ta mệt lắm, ta muốn ngủ…” Phượng Lăng dụi dụi cặp mắt, cử chỉ mười phần đều giống một tiểu hài tử.
“Vậy nhanh đi ngủ đi.” Đây chính là điều Lý Toàn cầu còn không được.
Phượng Lăng bĩu môi nói: “Người sẽ không nhân lúc ta ngủ say mà đi mất chứ?”
“Ta… Ta sẽ không đi đâu.” Đột nhiên, Lý Toàn phát hiện ra rằng có lẽ vị tam hoàng tử này lúc nhỏ không thuộc dạng người vô ưu vô lo như hắn đã nghĩ.
Phượng Lăng nửa tin nửa ngờ, đảo mắt một chút, sau đó dán mắt vào ngực Lý Toàn.
Lý Toàn phát hiện ra ánh nhìn của hắn, nhất thời mồ hôi lạnh toát ra khắp người, không lẽ tam hoàng tử đã phát hiện là nhận lầm người, đến lúc đó khẳng định y sẽ tức giận, trách tội ta chiếm tiện nghi của y mất.
Người tính vốn không bằng trời tính, Phượng Lăng dường như không phát hiện dị dạng của “mẫu phi”, mà lại đưa ra một yêu cầu khiến Lý Toàn thập phần xấu hổ.
“Mẫu phi, ta có thể ngậm cái này của người để ngủ không?” Phượng Lăng lấy tay chỉ chỉ vào hai khỏa thù du trên ngực Lý Toàn.
Nghe thấy vậy, Lý Toàn như muốn nổ tung, đỏ bừng cả mặt, thế nhưng dưới ánh mắt hồn nhiên, ngây ngô của Phượng Lăng, hắn biết đối phương không phải đang trêu đùa mình mà y hoàn toàn đang lâm vào ký ức trong mộng.
“Ngươi….. cái kia… Ngươi đã trưởng thành, như vậy, không thể…… như vậy” Lý Toàn bối rối cực điểm, nổ lực giải thích, nỗ lực khiến Phượng Lăng bỏ đi ý niệm này trong đầu.
“Không thể sao?” Phượng Lăng thất vọng hỏi lại một câu: “Thực sự, thực sự không thể sao?”
“…Đúng.” Lý Toàn hung hăng cự tuyệt.
Phượng Lăng sợ hãi nhìn hắn một hồi, cuối cùng phải thỏa hiệp mà nhắm mắt lại.
Trong động trở lại yên tĩnh như cũ, Lý Toàn vừa thở dài một hơi thì người nằm trong lòng hắn lúc này len lén không ngừng nức nở. {Đây có thể gọi là nước mắt cá sấu}
“Ngươi…” Lý Toàn quả không thể nào chống đỡ được.
“Ô…..” Sau khi bị phát hiện, Phượng Lăng chỉ đơn giản là quang minh chính đại khóc cho hắn nhìn.
Lý Toàn tỉnh táo suy nghĩ lại, nếu quả thật hiện tại Phượng Lăng đang hồ đồ, căn bản hắn không thể dùng lời lẽ thông thường để giải thích với y, không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn dỗ dành: “Đừng khóc nữa, ngươi nói cho ta biết, vì sao người muốn ngậm… ngậm…” Hắn thật sự không thể nói ra được, những lời xấu hổ như vậy, với hắn mà nói thật là khó mở miệng mà.
“Ta sợ người chạy mất, ta sợ nhất khi ta tỉnh lại thì không thấy bóng dáng người đâu, ta tìm không được người, ta tìm không ra…”
Phượng Lăng khóc lóc làm cho Lý Toàn vô cùng lo lắng, hắn hoàn toàn không nghĩ tới bản thân mình có thể may mắn thấy được dáng vẻ khác biệt này của tam hoàng tử.
“Ta có thể bảo đảm với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi ngươi, như vậy được chưa nào?”
“Ta không tin, người sẽ gạt ta, lần trước người nói với ta là chỉ đi một chút, kết quả người đã không trở về nữa…”
Trong tâm trí Phượng Lăng lúc này là hình ảnh xinh đẹp của mẫu phi y, nàng cứ đi xa dần xa dần, bất luận Phượng Lăng có làm gì, có la lớn đến mức nào, nàng cũng không quay đầu lại nhìn y dù chỉ một lần, mãi đến khi trước mắt Phượng Lăng chỉ còn một mảng trắng xóa, y có cố vươn tay về phía trước cũng chẳng giữ lại được bất cứ thứ gì.
Phượng Lăng rất đau lòng, mỗi khi nghĩ đến hình ảnh ấy, y vô cùng đau lòng. Bình thường y sẽ không bao giờ lộ ra ngoài bộ dạng yếu đuối thế này, nhưng giờ đây y lại đang là một “tiểu hài tử”, nước mắt liền không kiêng hề nể mà cứ thế tuôn ra.
Lý Toàn liều mạng lau nước mắt cho y, gương mặt đẫm nước nhưng lại nóng đến kinh người. Không thể để y tiếp tục khóc như vậy, Lý Toàn đành cắn răng nói: “Được rồi, ta nghe lời ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm đi, đừng… khóc nữa.”
Phượng Lăng không hề biết Lý Toàn phải hạ quyết tâm đến thế nào để đáp ứng cái yêu cầu kỳ quái của y, nhưng khi nghe thấy người kia đồng ý, chỉ trong nháy mắt nước mắt đã thực sự ngừng lại.
“Mẫu phi, ngày hôm nay người đối với Lăng nhi thật tốt, Lăng nhi rất vui, rất vui…”
Phượng Lăng vừa ngậm lấy đầu nhũ của Lý Toàn, vừa nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, Lý Toàn không còn cách nào khác đành dở khóc dở cười chịu đựng tình cảnh kỳ quái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.