Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Chương 14: Tư thế ngủ rất khả ái




"Anh buông tôi ra, tôi là người bệnh." Mặc Tiểu Tịch đấm vào ngực anh, nhưng vì toàn thân không có sức, nên quả đấm đánh vào người anh giống như gãi ngứa.
"Nằm mơ..." Anh mút lấy môi cô, mang ngòi lửa nóng rực thúc vào trong cơ thể cô.
Cảm giác bị lấp đầy giống như ngòi dẫn lửa thâm nhập đốt cháy cơ thể, ép cô nhịn không được muốn hét lên, nhưng lại bị đôi môi anh chiếm lấy, căn bản không kêu ra được, chỉ có thể vặn vẹo cơ thể, dùng mũi thở hổn hển.
"Cút xuống cho tôi..." Mặc Tiểu Tịch vỗ vào cái đầu đang áp trên ngực cô, vừa tức giận vừa xấu hổ.
Tập Bác Niên phát cáu nắm lấy tay cô: "Mặc Tiểu Tịch, em đã chết đi sống lại hai lần, còn muốn thử mấy lần nữa phải không, tôi cảnh cáo em, nếu lặp lại chữ cút một lần nữa, tôi sẽ mang hình nude của em phát tán ra ngoài, không tin thì em cứ thử xem."
Anh vừa nói xong, cô thật sự ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Anh làm ơn ngồi dậy đi, anh đè tôi nặng quá." Mặc Tiểu Tịch quay đầu đi, hết sức bình tĩnh nói.
"Em đang nói chuyện với ai thế hả? Với bức tường hay với không khí, quay đầu lại, nhìn tôi mà nói." Tập Bác Niên xoay đầu cô lại, giữ chặt lấy: "Em lặp lại lời nói vừa rồi xem, hãy nhớ em càng đáng thương, khả năng tôi bỏ qua cho em càng lớn."
Mặc Tiểu Tịch cắn môi dưới, cắn đến khi chảy máu, đau đớn mới thôi: "Tôi cầu xin anh, xuống khỏi người tôi được không?" Cô nói chuyện vô cùng khép nép, ngay cả bản thân cô nghe cũng ớn lạnh cả tim.
Sự tôn nghiêm của cô, đã sớm bị anh chà đạp.
Tập Bác Niên nở nụ cười lạnh lùng, mắt nhấp nháy nhìn xuống cô: "Không được! Tôi nói là có khả năng, chứ không nói nhất định, dùng ngực của em làm gối rất tốt, em là món đồ chơi tôi mua về, tôi muốn chơi thế nào, thao túng ra sao, em không có quyền nói không." Anh hà hơi vào mặt cô.
"Anh lừa tôi, cái tên biến thái này, đứng lên mau..." Lúc này Mặc Tiểu Tịch mới biết mình bị anh đùa bỡn, anh vốn không muốn bỏ qua cho cô, chỉ muốn xem chuyện cười của cô mà thôi.
"Xuỵt..., đừng lộn xộn, nếu không tôi sẽ làm mấy lần nữa."
Tập Bác Niên uy hiếp, thành công làm cho Mặc Tiểu Tịch không dám lộn xộn nữa, người đàn ông này là kẻ điên, chuyện gì anh cũng làm ra được.
Hô hấp đều đặn, hơi nóng phun ra trên da thịt cô, cơ thể chặt chẽ dán sát vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau.
Anh ngủ! Cô từ từ thả lỏng, ban đầu cô cũng đã từng ảo tưởng tình yêu của mình sẽ vô cùng lãng mạn và nhẹ nhàng, nhưng người đàn ông này đã phá đi tất cả tưởng tượng của cô, mạnh mẽ phóng túng, giống như một con dã thú, đưa cô bay lên mây rồi lại dìm xuống biển sâu.
Hai tay vòng chặt lấy anh, cô không biết tại sao mình lại làm vậy, có lẽ chỉ là cảm xúc nhất thời.
Nếu tình yêu sinh ra trong mảnh đất của thù hận, cũng sẽ ở trong thù hận mà tiêu tan, có khi, sẽ mất đi mãi mãi.
Tập Bác Niên tỉnh lại.
Nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch gối đầu lên khuỷu tay anh, tay vòng quanh eo anh, ngủ rất say, bộ dạng vô cùng yên tĩnh, giống như một chú mèo nhỏ, không có móng nhọn, khả ái khiến cho tim anh đập nhanh hơn.
"Ư..." Mặc Tiểu Tịch mở mắt, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trước mắt khôi ngô giống như một thiên thần, làm cho tim cô đập loạn nhịp, mặt cũng ửng đỏ.
Nhìn nhau trong không trung, thời gian giống như dừng lại!
Vẻ mặt của hai người có chút mất tự nhiên, nhanh chóng tách ra.
Tập Bác Niên vén chăn bước xuống giường, mặc xong quần áo, lạnh nhạt nói: "Mấy ngày nay em chưa ăn gì, tôi đi chuẩn bị chút đồ ăn cho em." Vẻ mặt tàn khốc của anh vẫn không thay đổi, nhìn không có chút dao động.
Lần đầu tiên Mặc Tiểu Tịch thuận theo trả lời: "Được, cảm ơn!"
Lời cảm ơn của cô, làm anh giống như bị điện giật, mạnh mẽ xoay người lại, giận dữ quát: "Em đừng tưởng tôi chuẩn bị đồ ăn cho em là vì thương xót em, để em sống, không phải do lòng nhân từ của tôi, mà là vì để em nhận lấy báo ứng thảm nhất, hiểu không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.