Edit: Julia
“Chị Tư Đồ , tổng giám đốc Lăng Vũ đến chơi……”
“Mời vào.” Vũ đến đây? Nhất định là có chuyện gì đi.
“Lăng tổng giám đốc đại giá quang lâm, thật sự vẻ vang cho hàn xá của kẻ hàn này.” Mãnh nữ bá đạo này ghé qua nơi nhỏ của cô, nhất định là có chuyện, bằng không cô nàng sẽ không đến đây.
“Nhiên, cậu có biết là năm nay có 6 người muốn kết hôn không, cậu đã chuẩn bị tâm lí thua chưa? Hay là nói cậu đang giấu tiểu tình nhân trong nhà, không muốn cho bọn mình biết?” Lăng Ngạo Vũ nói xong , rất tự nhiên tìm chỗ ngồi xuống, ngẩng đầu cực khí phách nhìn Tử Nhiên.
“Vũ, từ khi nào cậu để ý đến việc tư của tớ vậy, thật khó cho cậu đấy.” Vũ chết tiệt, lại nói móc mình, nhất định là cậu ấy biết gì đó mới nói thế
Kỳ thực, không phải là cô giấu diếm, chỉ là cô không có “Chủ động” nói với cả nhóm thôi, có điều, người ít nhiều chuyện như Lăng Ngạo Vũ cũng chế nhạo mình, xem ra lần họp mặt tới, bọn tỷ muội sẽ không buông tha cho cô đâu, mà cô là kẻ dễ bị bắt nạt ư.
“Không nói mấy lời vô nghĩa với cậu nữa, làm một chuyện cho tớ, tớ sẽ bỏ qua.” Nói chuyện không phải là sở trường của Lăng Ngạo Vũ , cho dù lúc đàm phán chỉ nói mấy câu liền kết thúc, bởi vì cô ấy có đủ khí thế lấn áp khiến đối thủ gục xuống đầu hàng.
“Vũ, không hổ là thương nhân, cái chuyện làm việc không công thế này, tớ không nhận đâu, tớ nhất định sẽ tìm thời gian đăng môn bái phỏng đến nhà cậu, thuận tiện giao một ít tư liệu cho Sở tiên sinh.” Miễn cho? Chê cười!
Lăng Ngạo Vũ không nói gì, chỉ nhìn Tử Nhiên, đợi Tử Nhiên nói tiếp, cô muốn xem Tử Nhiên định uy hiếp cô thế nào đây.
“Cũng không có gì, cũng chỉ là một vài danh sách, trong đó nói về tổng giám đốc Rhede Rex a, có Đỗ Lỗi, có tổng giám đốc Triệu Thụy Phong của tập đoàn Phong Dương…… Là vài người cậu biết, còn có một vài tư liệu khác, như là thủ tục ly hôn, song phương chia tài sản thế nào……”
“Đủ, cậu thật sự cho rằng mấy thứ đó uy hiếp được tớ?” Mỗi câu nói của Tử Nhiên càng khiến cho sắc mặt của Lăng Ngạo Vũ khó coi thêm một phần, không có biện pháp, ai biểu những người mà Tử Nhiên nói từng có “Quan hệ” với cô chứ, tuy rằng cô biết Dạ sẽ không vì vậy mà bỏ rơi hay hiểu lầm cô, nhưng mà nếu Dạ nhưng thấy những người này nhất định sẽ buồn lắm, Dạ của cô, ôn nhu lại mẫn cảm, cô không hy vọng anh sẽ bị tổn thương, vị tỷ muội vô pháp vô thiên này, cô tin tưởng chỉ cần cô ấy muốn sẽ làm thiệt.
Cho nên, cô chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
“Vũ, cậu chịu thoả hiệp hả?” Nếu không Vũ sẽ không cắt lời cô
Hừ, muốn chiếm tiện nghi của cô không đơn giản vậy đâu, nhất là loại chuyện làm công miễn phí này, huống chi bây giờ cô có người cần nuôi
“Lăng Vũ muốn thu mua tập đoàn OVR,trên cương vị pháp luật cần người hỗ trợ, đây là thù lao.” Nói xong Lăng Ngạo Vũ đưa cho Tử Nhiên một tấm đã ký tốt chi phiếu.
Lăng Ngạo Vũ biết Tư Đồ Tử Nhiên nhiều năm như vậy, tới bây giờ biết chiếm tiện nghi của cô nàng không dễ, nhất là chuyện tiền bạc, vừa nãy cô nói mấy lời này chỉ để chọc bạn thôi, cô đã chuẩn bị tiền xong từ lâu rồi.
“Tập đoàn OVR, siêu thị đứng đầu nước Mĩ, ha ha, xem ra lần này khẩu vị của cậu không nhỏ đâu, để tớ đoán xem cậu đem bao nhiều tiền để mời kim bài luật sư đây…… Ít nhất là 8 số, để tớ xem.” Tử Nhiên lấy chi phiếu, nhìn tờ chi phiếu Tử Nhiên mỉm cười.
“Nhìn thấy cậu như vậy là hài lòng với số tiền này chứ, như vậy là tốt rồi, chuẩn bị cho tốt, tớ đi trước” Thù lao1 trăm triệu không phải con số nhỏ
“Đi thôi, tớ sẽ chuẩn bị tốt, sau này có chuyện gì cứ tới tìm tớ, nếu không có việc gì thì không cần đến.”
Chỉ nhận tiền không nhìn người, đúng là độc nữ!
Tử Nhiên nhẹ nhàng dùng chìa khóa mở cửa, sau đó cẩn trọng đến phòng bếp, nhân lúc Nhược Hiên không để ý mà nhào tới ôm eo anh.
“Hiên, em nhớ anh.” Tử Nhiên đem mặt dán sau lưng Nhược Hiên , cảm thụ nhiệt độ cơ thể từ người anh.
Nhược Hiên đang nấu cơm, theo bản năng quay đầu lại thì thấy là Tử Nhiên ôm anh, động tác trên tay cũng dừng, Tử Nhiên ôm anh như thế, anh muốn cô.
Không biết hai người ôm nhau như vậy bao lâu rồi, mãi khi ngửi thấy một mùi khét
Sau đó là một hồi luống cuống tay chân.
“Hiên, chúng ta phải ăn món bít tết này ư?” Tử Nhiên cực kỳ tội nghiệp nhìn bít tết trong chảo, nghĩ rằng Hiên sẽ không làm cái này cho cô ăn đi
[ Nếu em chưa đói, thì anh sẽ làm lại ] Nhược Hiên nhìn bít tết bị nướng khét, hơi tiếc.
“Hiên, chúng ta ra ngoài ăn, hôm nay em nhận được số tiền rất lớn nha, coi như chúc mừng.” Tuy rằng cô muốn ăn cơm do Hiên làm, nhưng cô rất đói, hơn nữa nấu cơm rất vất vả, cô không muốn Hiên làm lại đâu.
[ Vậy cũng tốt ] Chỉ còn chút thời gian, giờ mà làm lại thì tốn thời gian lắm, anh sợ Tử Nhiên đói, vẫn là ra ngoài ăn cơm vậy.
“Chúng ta đi thôi.”
“Hiên, làm sao bây giờ, em càng ngày càng ghét đồ ăn bên ngoài, dạ dày bị anh dưỡng cho kén rồi, nếu anh rời khỏi em, chắc em sẽ đói chết mất.” Tử Nhiên nhìn mấy món trước kia rất thích ăn, nhưng nhìn lại thì không có khẩu vị gì, mặc dù cô rất đói.
[ Anh sẽ không bỏ em mà đi ] Cô là một phần của anh, nếu để cô đi, anh sẽ chết mất.
“Ha ha, nói đùa thôi, Hiên, vì sao anh làm đồ ăn lại ngon như thế a?” Tử Nhiên rất muốn biết, bởi Hiên chỉ làm mấy món ăn gia đình, nhưng vì sao mỗi khi ăn đều thấy rất ngon?
[ Anh cũng không biết ] Hiên có chút ngượng ngùng, anh không có cảm giác rằng mình làm đồ ăn rất ngon, chỉ là, mỗi lần nghĩ đến Tử Nhiên sẽ ăn cùng mình, anh cảm thấy mình làm cơm có hương vị không giống trước.
“Hiên, về sau anh sẽ mãi chỉ làm cơm cho em ăn được không?”
[ Tử Nhiên, em muốn gả cho anh?] Tử Nhiên nói vậy giống như lời cầu hôn quá, nhưng mà để cô nói có gì đó là lạ, đáng lẽ phải là anh cầu hôn cô mới đúng chứ
Nghe xong lời Nhược Hiên nói, Tử Nhiên sửng sốt, lập tức phản ứng lại, sợ mình giải thích sẽ khiến anh hiểu nhầm là cô hối hận, cô vốn không có ý này, nhưng mà kết hôn cũng là lựa chọn hay.
“Đúng vậy, Hiên, anh có nguyện ý cưới em, cả đời này làm cơm cho em ăn?”
Dưới ánh mắt nghiêm túc thâm tình của Tử Nhiên ,Nhược Hiên hơi đỏ mặt, anh đường đường là một người đàn ông lại để phụ nữ cầu hôn mình thật ngượng quá đi.
[ Chuyện thế này phải để anh làm, thế nào có thể……]
“Tốt lắm, Hiên, không cần ngượng ngùng a, anh nói xem, anh có đồng ý cưới em không?” Không phải cô chỉ cầu hôn thôi sao, có gì ngạc nhiên, ai cầu hôn mà chả được.
[ Em có nguyện ý gả cho anh?] Nhược Hiên buồn cười nhìn Tử Nhiên, loại chuyện này phải do anh làm mới tốt, tối thiểu anh muốn là người chủ động trong việc này.
“Được rồi, em đồng ý!” Chỉ cần đồng ý kết hôn với cô, ai cầu hôn mà không được, để anh làm xem ra tốt hơn.
[……] Anh yêu em
Lần đầu tiên Nhược Hiên ở nơi công cộng hôn Tử Nhiên.