Độc Ái Thuần Nam

Chương 20: Món quà tốt nhất




Edit: Julia
[ Tử Nhiên, chủ nhật này em rãnh không?] Nhược Hiên mở to ánh mắt chờ mong nhìn Tử Nhiên, nếu ai mà nhìn thấy anh thế này mà nói không có thời gian sẽ trở thành tội đồ thiên cổ mất.
“Có, đương nhiên là có, Hiên, có chuyện gì sao?” Tử Nhiên có dự cảm,
Nhược Hiên sắp công bố nguyên nhân luôn luôn thần thần bí bí.
[ Vậy em đi với anh nhé? Anh muốn cùng em đến một nơi ] Chuẩn bị đã lâu, vì ngày nào đó, ngẫm lại anh có chút khẩn trương, nhưng là càng nhiều hơn là chờ mong.
“Hảo, đương nhiên không thành vấn đề, chỉ cần là Hiên muốn đi đâu, em sẽ đi cùng anh
……..
[ Tử Nhiên, bạn tốt của em là ai vậy?] Hình như anh chưa gặp qua bạn của Tử Nhiên , ngoại trừ Cung Trì Vũ mà Tử Nhiên không thích kia.
“Em có rất nhiều người bạn tốt, giống Ngạo Vũ, u, Hiên…… Đợi chút, có 11 người nha, các cô ấy là đồng học của em, bọn em biết nhau đã lâu…… Ân, Hiên, anh hỏi cái này để làm gì?”
[ Tử Nhiên, em không muốn anh gặp bạn của em sao? Anh chưa từng gặp các cô ấy.] Lúc nghe Tử Nhiên nhắc đến, nghe khẩu khí của cô thì anh biết cô rất trân trọng những người bạn này, nhưng đến một người anh cũng không biết, anh cảm giác mình và Tử Nhiên còn khoảng cách, anh không thích như vậy.
“Anh muốn gặp họ? Tốt a, các cậu ấy đều bận rộn, chả biết đang làm gì, một người cũng không thấy đâu, hình như gần đây đang có tình yêu mới thì phải, chậc chậc, thật sự khiến người ta nhìn không nổi, ân, Hiên, em không giới thiệu anh biết các cậu ấy là thấy chưa cần thiết, chỉ cần người trong lòng em thôi, các cậu ấy sẽ thích, đợi đến khi anh gặp sẽ biết, họ là những người có cá tính nhất đấy, hơn nữa em sợ họ dạy hư anh, các nàng nhất định sẽ ghen tị em có người yêu tốt thế này, chỉ là, nếu anh muốn gặp, em sẽ hẹn họ, anh nói được không?”
[ Tử Nhiên, anh chỉ hỏi chút thôi, không cần hẹn, nhưng em có thể đem cách liên lạc với họ cho anh biết không?] Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tử Nhiên, Nhược Hiên mỉm cười, chỉ là anh đột nhiên nghỉ đến mà thôi, ngày đó thấy cha mẹ cô, anh mới phát hiện, mình hiểu về thế giới Tử Nhiên rất ít, nhưng không ảnh hưởng đến tình yêu anh dành cho cô, anh chỉ muốn biết thêm, hơn nữa anh hy vọng có thể cho cô một cái kinh hỷ
“Hảo.”
……
Được rồi, cho dù là hoàn thành xong công việc, Tử Nhiên phát hiện Nhược Hiên vẫn có một chút là lạ, giống như đang ở chuẩn bị cái gì, mỗi ngày đều sẽ ra ngoài rất lâu, ai nha, cô rất tò mò, nhưng vẫn không thể vạch trần, rốt cuộc phải chờ tới khi nào đây? Chắc chủ nhật này sẽ biết đáp án
Rốt cục đợi đến Chủ nhật
Dưới ánh mắt chờ mong của Nhược Hiên, hai người đi dọc theo hành lang đầy tranh vẽ.
“Hiên, đây là nơi anh muốn em đến?” Là phòng tranh? Nơi này có gì thần bí?
Thấy nghi hoặc của Tử Nhiên, Nhược Hiên khẳng định gật gật đầu.
Lúc này vừa vặn có người theo trong phòng tranh đi ra, chắc hẳn là du khách đến tham quan, bọn họ khi nhìn thấy Tử Nhiên cùng Nhược Hiên bắt đầu chỉ trỏ, còn phát ra thanh âm kinh ngạc.
“Nhược Hiên, những người này rất kỳ quái nga.” Bọn họ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô…… Triển lãm tranh, giống những triển lãm khác có gì kỳ quái đâu.
[ Tử Nhiên, anh có món quà muốn tặng em, nhưng anh không biết em có thích không, nếu không thích thì đừng tức giận nhé ] Đến lúc này, Nhược Hiên mới nghĩ đến Tử Nhiên không nhất định có thích hay không khi anh làm vậy, thật là, vạn nhất Tử Nhiên không thích làm sao bây giờ?
“Quà tặng em? Còn sợ em không thích? Làm sao có thể chứ, chỉ cần là Hiên tặng, em đều thích hết, nhưng mà, Hiên, em có thể hỏi sao anh để ý rằng em có thích món quà hay không vậy? Trong khoảng thời gian này, anh thần thần bí bí như thế là chuẩn bị món quà này, ha ha, em nghĩ em nhất định sẽ thích.” Hoá ra là món quà muốn tặng cô, cô phải nể mặt mũi của Hiên, mà khoan đến hội triển lãm tranh này, chẳng lã là tranh.
[ Chúng ta vào thôi ]
“Nga, hảo.”
……
“A, nhìn xem là ai đến đây, không phải là nhân vật chính của chúng ta sao.”
Vừa mới bước vào, Tử Nhiên còn chưa kịp nhìn gì liền đụng phải người quen.
“U, sao cậu lại ở đây…… A, còn có các cậu, đây là sao?” Tử Nhiên hoàn hồn lại, mới phát hiện mình há mồm kinh ngạc như con ngốc
“Vốn là vì mặt mũi của Hiên tớ mới đến, nhưng nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc này của cậu cũng đáng giá.”
“Không cần kinh ngạc, bọn tớ tới là vì Hiên, không phải vì cậu.”
Bắc Đường Yên cùng Lăng Ngạo Vũ một người một câu đả kích Tử Nhiên.
“Nhưng mà, Tử Nhiên a, tớ hâm mộ cậu lắm nha, Hiên tốt như vậy, thật lãng mạn a, tớ cũng muốn.” Nói lời này không cần xem cũng biết là chòm Song ngư Diệu Thu Thu.
“Được rồi, rốt cuộc là sao thế? Tớ còn chưa hiểu gì, các cậu mỗi người ta một câu ngươi một câu, không phải là khi dễ người ta chứ? Nhưng nể mặt Hiên, tớ sẽ không so đo với các cậu.” Hừ, chờ cô hiểu là chuyện gì sẽ tìm các nàng ,đến lúc đó…… Xem ai sợ ai!
“Hiên, quà anh muốn tặng em đâu?” Bộ dáng Hiên thẹn thùng thật đáng yêu a, đang muốn hôn anh, lại nghĩ ở đây nhiều, cô cũng không muốn mọi người biết một mặt khác của Hiên.
[ Em ngẩng đầu lên đi ] Mặt Hiên có chút hồng, không biết là vì vừa mới bị trêu chọc hay thẹn thùng nữa.
Tử Nhiên nghe lời ngẩng đầu lên, sau đó chạy ra khỏi phòng tranh, mà Nhược Hiên nín thở đuổi theo sau cô.
“Hiên, lần này vẽ nhiều như thế, anh gầy đi một vòng rồi.” Tử Nhiên thương tiếc sờ sờ mặt Nhược Hiên , anh hẳn rất mệt, trong khoảng thời gian này vẽ nhiều vậy mà, hoá ra là vì cô, dọc tất cả hành lang đều là vẽ cô, cô thực kinh ngạc cũng thực cảm động, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng khóc, nhưng lần này lại muốn khóc, nam nhân ngây ngốc này lại làm cô cảm động.
“Em ở trong mắt anh là vậy sao?” Không đợi Nhược Hiên trả lời, Tử Nhiên hỏi.
Cô biết mình rất xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ biết mình lại có nhiều biểu cảm xinh đẹp như thế.
Trong tranh, cô giống như tinh linh nghịch ngợm, có khi tao nhã như gió, có khi lại nhiệt tình như lửa, nhưng dưới bút vẽ của Nhược Hiên cô có vô số hình thái, biểu cảm, ha ha, cô luôn cho rằng mình chỉ đẹp trong bong đêm, không ngờ dưới ánh sáng mặt trời cô cũng đẹp như vậy, có lẽ là vì Nhược Hiên đi……
[ Tử Nhiên, ở trong lòng anh em không chỉ có thế, em đẹp đến mức ngòi bút của anh không miêu tả được hết ]
“Ha ha, anh học được lời nói ngon ngọt rồi, anh nói anh bị em nhiễm, có lẽ em làm hư anh rồi?”
[ Này…… Không phải vậy] Nhược Hiên không biết nên trả lời thế nào, trực giác muốn nói ra nhưng không biết nói gì.
“Ha ha, không có gì, sao phải sợ thế.” Đúng vậy, mặc kệ trước hay sau thì Nhược Hiên chưa bao giờ thay đổi, bọn họ yêu nhau như vậy đủ rồi.
[ Tử Nhiên, em có thích món quà này không?] Rốt cục, Nhược Hiên lấy hết dũng khí hỏi Tử Nhiên.
“Thích, món quà của anh chính là món quà em thích thứ hai trên đời này.” Ánh mắt Tử Nhiên sang lên khiến mọi người không khỏi nhớ bức tranh trong kia, tên tranh là “Nghịch ngợm phong ”.
[ Thứ hai? Vậy thứ nhất là gì?] Nhược Hiên có chút tò mò, cũng có chút bất mãn, thật là, anh chuẩn bị lâu thế chỉ xếp thứ hai, vậy thứ nhất là gì vậy?
“Em Tư Đồ Tử Nhiên , món quà đầu tiên em nhận được trong cuộc đời này chính là anh, Bạch Nhược Hiên, anh là thiên sứ trời cao tặng cho em , là thiên sứ chỉ thuộc về mình em!” Cùng với tiếng yêu là một nụ hôn thật dài, không có kích tình, không có dục vọng, nhưng tràn đầy tình yêu, em yêu anh, Nhược Hiên……
Có lẽ em mới là thiên của anh, không em là ánh mặt trời của anh, không có em thiên sứ sẽ mất đi vòng hào quang , là em đã cho thiên sứ đôi cánh trắng này, là em cho thiên sứ vui vẻ, hạnh phúc, tất cả mọi thứ, anh yêu em, Tử Nhiên……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.