Đổng Triết quay về báo cáo lại tình hình, chỉ tiếc là cũng không có nhiều thông tin quan trọng đủ để nắm thóp hắn trong lòng bàn tay. Nàng thở dài ngao ngán.
Đêm hôm ấy hoàng thượng bận xử lý vụ lũ lụt ở phía Nam nên cũng chẳng có thời gian mà tới biệt viện nàng như mọi ngày nữa. Khi nàng đang say giấc nồng, mơ một giấc mơ đẹp đẽ màu hồng thì đột nhiên gặp phải ác mộng. Nàng mơ thấy bị rắn cắn, trúng kịch độc chết ngay sau vài phút mà không kịp chữa trị. An Kiều bàng hoàng tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt trắng bệch không một giọt máu. Nàng thở dốc sợ hãi, mắt mở trợn trừng đảo lộn liên hồi liếc nhìn xung quanh mà cảnh giác cao độ. Lúc sau trấn an lại tinh thần mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Đêm khuya thanh vắng, vẫn là không nên làm người khác kinh động mà hỏng giấc ngủ.
Đêm nay vẫn tĩnh mịch như thế! Một màu đen bao trùm khắp phòng ngủ. Chút ánh sáng lập lòe của nến sáp nàng vừa kịp thắp cùng với ánh trăng soi xuống xuyên qua khung cửa sổ vốn đã được mở ra he hé để đón gió thổi vào bên trong. Nàng bước nhẹ chân trần xuống khỏi giường, khí lạnh từ đâu tỏa ra khiến cho nàng khẽ rùng mình một cái. Đôi chân ấy đột nhiên run lên bần bật chẳng hiểu rõ nguyên do là gì. Nàng cố gắng đi ra bàn trà, rót lấy cốc nước uống cạn lấy một hơi. Rồi nàng lại từ từ đi lên giường trùm kín mít tấm chăn mỏng quanh người rồi tiếp tục đi ngủ.
Lý thuyết thì là thế, nhưng thực hành thì hơi khó khăn. Vì giấc mộng ban nãy mà nàng chẳng tài nào chợp mắt nổi. Tiếng côn trùng ngoài bụi cỏ vẫn rân ran kêu chẳng ngừng nghỉ. Tiếng lá va chạm vào nhau, cùng với gió hiu hiu thổi mà vang lên từng tiếng xào xạc. Nàng cứ nằm im bất động như thế suốt nửa tuần hương, vậy mà vẫn mải không thể ngủ được. Rồi bỗng nhiên, một tiếng cạch vang lên khiến An Kiều phải mở nhanh mắt ra mà cảnh giác. Nàng nhẹ nhàng vươn tay ra trong đêm tối mịt, mò mẫm dưới cái gối rút ra con dao găm sắc nhọn khắc dấu ấn hình phượng hoàng. Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên bên tai ngày một gần hơn. Nàng nắm chặt lấy cán dao găm, chờ đợi thời cơ chín muồi liền hành động.
Hắn ta đứng ngay sau lưng nàng, từ từ vung kiếm lên tính chém xuống thật mạnh. An Kiều nằm khom người, quay lưng về phía ngoài. Khi thấy đã đến lúc, vừa kịp đạp chân thật mạnh vào tường khiến cơ thể nàng nhanh chóng bị đẩy ra xa. Nhát kiếm trí mạng ấy bị hớ, khi vừa bị văng ra theo đà đạp chân, cả cơ thể nàng va mạnh vào người hắn khiến hắn mất đà, không kịp né tránh mà ngã cắm mặt xuống giường. An Kiều thoăn thoắt đứng dậy, nhảy lên giường ngồi lên trên lưng hắn. Tay trái ghì chặt cổ hắn nép xuống cái chăn, tay kia cầm dao găm chọc mạnh vào eo của hắn khiến hắn không kịp trở tay. Máu từ vết thương chảy ra không ngừng, nàng cũng chẳng thèm bận tâm. Nàng quát lớn:
- Ai phái ngươi tới?
* Ặc *
Hắn nhanh chóng nhận ra bất lợi liền cắn đứt lưỡi tự vẫn. An Kiều đứng dậy, bộ y phục trắng muốt giờ đây đã nhuốm mau tươi. Mùi máu tanh tưởi hòa trộn vào trong không khí, xộc vào mũi nàng khiến An Kiều khẽ nhăn mặt lại. Khi nghe thấy tiếng động lớn, Đổng Triết cùng thị vệ vội vã chạy vào xem xét tình hình. Thấy cảnh tượng ngổn ngang trước mắt mà không khỏi bàng hoàng. Một xác chết nằm ngay trên giường của hoàng hậu. Không những thế, An Kiều vẫn chưa hề bước xuống, nàng vừa đứng dậy đã xoay người ngồi lên cái xác chết như thể đợi người khác tới chiêm ngưỡng cảnh tượng huy hoàng này vậy. Tay nàng vung vung con dao găm, sau đó thoắt cái đã phi nó về phía chân tường tăm tối. Một thích khách cùng một con bạch xã đã chết dưới tay hoàng hậu một cách nhanh chóng.
Ai nấy trông thấy đều kinh ngạc như không tin vào mắt mình. Một nữ tử yếu đuối mà cũng có thể đánh thắng được tên thích khách đó hay sao? Nữ nhân ở Vân Nam quốc không phải ai cũng biết võ công, Hứa quý phi biết chút võ thuật phòng thân cũng là vì cha nàng ấy là Hứa đại tướng quân cao cao tại thượng. Còn hoàng hậu đây vốn chỉ là con gái rượu của thừa tướng, khi xưa mang tiếng là người ngốc nghếch vô độ, mới biết được tin nàng xưa chỉ là giả ngốc đã bàng hoàng tới mức không dám tin bằng mắt mình. Ấy vậy mà lại biết võ nghệ cao thâm như thế hay sao?
Nàng trừng mắt nhìn những kẻ đang cầm đao cầm kiếm đứng trước mắt mình mà mắt chữ A mồm chữ O đang chằm chằm soi xét mình. An Kiều đứng bật dậy, đi tới vỗ vỗ vai Đổng Triết rồi nói:
- Các ngươi làm việc như này hay sao? Nếu bổn cung không tinh ý phát giác, có lẽ đã lên cung trăng chơi với chị Hằng luôn rồi. Hoàng thượng mới đi thị sát ở phương Nam, nay đã có kẻ đột nhập đòi lấy mạng. Bọn chúng đúng là biết thừa nước đục thả câu mà.
- Chúng thần vô năng, mong nương nương trách phạt.
- Thôi bỏ đi. Cũng chỉ là bọn tép riu, ta lo liệu được. Mau lục soát tên thích khách kia xem có gì đáng ngờ hay không, còn con rắn kia chắc chắn là của ngũ vương gia rồi. Viện của hắn cách xa chỗ ta như thế mà nó lại ở đây thì chắc không phải là ngẫu nhiên đi lạc. Đổng Triết, đem xác con rắn ngấm ngầm ném vào giường ngủ của hắn cho hắn biết mùi đi. Mà quên, chắc gì hắn ta bây giờ đang ngủ cơ chứ. Biết đâu lại chuẩn bị chạy tới đây tìm rắn cũng nên.
- Tại sao ạ?
- Còn sao nữa. Lại với cái lý do chiều nay đến viện ta uống trà, rắn con chẳng may lạc vào biệt viện. Có khi lại đang giả bộ cuống cuồng đi tìm ấy chứ.
Một tên binh lính vừa lục soát toàn bộ cơ thể tên thích khách, thấy không có gì đáng ngờ liền quay sang nhìn nàng báo cáo một tiếng. Nàng cười lạnh lẽo, nói nhỏ:
- Vậy thì cắt đầu hắn rồi ném vào trước cửa lớn viện của Vân phi đi. Coi như là quà tặng buổi sáng.
- Rõ!
Đổng Triết quỳ xuống, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị như bao ngày. Sự việc vừa rồi tuy hoàng hậu không trách phạt, nhưng cũng là do sự thiếu sót của hắn mà thành. Đổng Triết từ khi được hoàng thượng đưa tới đây bảo vệ cho hai vị hoàng tử cùng hoàng hậu thì hắn luôn luôn qua đêm ở căn phòng chính giữa hai biệt viện của hoàng hậu và hoàng tử cho dễ dàng quan sát. Chẳng hiểu vì gì mà có thích khách đột nhập lại không hề hay biết, chứng tỏ bọn chúng không phải là người bình thường chỉ biết đâm thuê chém mướn. Vừa thấy tiếng động phát ra từ viện hoàng hậu, hắn đã vội vã cùng những thị vệ gần đó chạy tới. May sao hoàng hậu cũng không bị thương gì nhiều cả.
Rồi đột nhiên khóe mắt hắn giật giật lên vài cái khiến hắn có chút bồn chồn trong người không ngừng. Nhũ mẫu từ đâu chạy tới, hớt ha hớt hải nói lắp bắp:
- Không hay rồi... Không hay rồi...
- Sao vậy?
- Hoàng tử... Hai hoàng tử đều mất tích rồi ạ. Thị vệ quanh đó đều bị dính thuốc mê, ngủ hết cả rô...
Chưa kịp nói xong câu, hoàng hậu cùng mọi người đã vội vã chạy về hướng biệt viện của hoàng tử. Khung cảnh trước mắt thật hoang vắng. Cả một biệt viện lớn như thế mà người người quanh đó đều nằm từng chỗ, từng chỗ một. Bọn chúng là ai mà lại hành động mau lẹ tới như vậy? Trong một thời gian ngắn, khi mà nhân cơ hội Đổng Triết cùng một nửa thị vệ kéo sang biệt viện của hoàng hậu đã có thể đánh gục hết những thị vệ còn lại. Bọn chúng thậm chí còn chưa hề rời khỏi chỗ núp, vậy mà đã nằm ngoan ngoãn ngủ ở đây như xác chết không hay biết chuyện gì?
Càng căm phẫn hơn, kẻ nào mà lại to gan dám bắt cóc nhi tử của bổn cung? Thật đáng chết!
Hóa ra thích khách tới muốn lấy mạng nàng thực chất chỉ là mồi nhử. Lại có kẻ không sợ chết đến nỗi đi hi sinh mạng mình cho những kẻ phản loạn ấy đó sao? Tức, tức chết đi được!
Đổng Triết lần đầu tiên cảm thấy giận dữ mà cau mày lại. Tay nắm chặt lấy thanh kiếm mà nói lớn, đặc biệt là nhiều chữ hơn mọi ngày:
- Toàn bộ mau lục soát, sống chết cũng phải tìm ra.
Nàng nắm chặt tay lại mà giận dữ nhìn xung quanh. Đổng Triết cũng đã phái toàn bộ binh lính trong hậu cung đi tìm tung tích của hoàng tử. Hoàng cung bỗng trở lên hỗn loạn, chỉ có Vân quý phi cùng nữ hầu kia lại có cái vẻ mặt ngái ngủ khi tới gặp hoàng hậu. Không những thế, thi thoảng còn mỉm cười xảo trá...