Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 103: Vật gia truyền của Châu gia




Hoàng hậu nổi giận lôi đình, tay nắm thành quyền, răng nghiến ngấu đưa ánh mắt ghê rợn lên nhìn Vân phi một cái đáng sợ. Nàng với lấy cái gậy phi một nhát chớp nhoáng khiến nó sượt qua mặt Vân phi. Vân phi bàng hoàng trợn to mắt ra kinh ngạc. Trên gương mặt trắng muốt ấy giờ đây đã có một vết xước do cây gậy vừa rồi lướt qua khiến nó khẽ rỉ máu. Nàng ta ôm mặt, đứng bật dậy thắc mắc:
- Sao người lại làm thế? Nương nương đây là đang giận cá chém thớt hay sao?
- Hỗn xược! Trong khi người người đang lo lắng về sự an nguy của hoàng tử thì hai người các ngươi lại ngồi đó mỉm cười phấn khích? Hay là các ngươi đang ngầm ngộ nhận vụ việc này là do các ngươi mà thành? Chẳng khác gì là lạy ông tôi ở bụi này cả. Ngươi nói bổn cung giận cá chém thớt vậy sao ngươi không thử ngẫm nghĩ lại hành động xấc láo ấy của ngươi xem.
- Nương nương đừng giận quá hóa thẹn. Người nhìn thấy thần thiếp cười bao giờ cơ ạ? Nếu người nhìn nhầm thì cũng cần phải có một lời xin lỗi chứ?
- Được, ta sẽ xem xem ngươi già mồm được tới khi nào. Hứa phi, trông chừng hai kẻ đó cho bổn cung.
- Vâng.
Nói rồi hoàng hậu quay lưng rời đi, tay cầm theo một cây gậy dài gần bằng cơ thể, vun vút leo lên mái nhà chạy đi mất hút. Nàng muốn tận tay tóm lấy bọn chúng, bọn diệt trừ tận gốc ngày hôm nay. Cái thứ hỗn láo ấy càng ngày càng không biết trên dưới. Dám cười trên nỗi đau của người khác thì nàng muốn chống mắt lên xem đến sáng mai bọn chúng có còn vén miệng ra mỉm cười được nữa hay không. Cái đầu tên thích khách ấy mà kịp thời mang đến biệt viện của nàng ta thì giờ nàng ta có còn hớn hở như vậy được sao? Mất dạy!
Đừng tưởng nàng không biết vụ này liên quan tới ai. Kể từ nàng phát hiện ra con bạch xà ở trong phòng ngủ của mình là đã đủ nhận ra được vấn đề rồi. Bọn chúng muốn hại nàng, thì chắc hẳn là muốn thủ tiêu hai đứa trẻ trước để nàng kinh sợ. Càng nghĩ càng thấy tức giận đến nghẹt thở. Nàng chạy nhanh đi vì sợ lỡ hết cơ sự. Đổng Triết cũng đang sốt ruột đi tìm cho ra tung tích của hai hoàng tử. Đột nhiên nàng nhớ ra điều gì đó rồi liền cho quân lính vào trong rừng xem xét. Nếu nàng nhớ không lầm, thì chính là chỗ đó.
Nàng cùng Đổng Triết đi với nhau, đi gần tới nơi mà một năm trước diễn ra cuộc thảm sát thì nghe thấy tiếng khóc thất thanh của trẻ nhỏ. Nàng vội vã chạy lại, đập vào mắt nàng là một đám người mặc đồ đen đang đứng quây quanh canh chừng. Còn hai tên còn lại thì đang vung đao lên để giết hai đứa trẻ đang quần quại dưới nền đất lạnh buốt. Đổng Triết thấy bất ổn liền rút hai con dao găm trong người ra, phi một cái từ xa giết chết hai kẻ hỗn xược ấy. Nàng cùng hắn xông tới, nhanh chóng giết gần hết kẻ thù trong một thời gian ngắn. Đổng Triết giữ lại một kẻ trong số đó, trói chặt bằng dây thừng chẳng biết kiếm được ở đâu ra, miệng nhét một nắm lá khô cho khỏi có ý định cắn lưỡi tự sát. Trên người nàng dính bê bết biết bao nhiêu máu tươi của những kẻ đã bị hạ gục bởi nàng. Chỉ cần một cây gậy nhọn hoắt, dài dài đến gần cơ thể đã đủ để nàng dẹp gọn gàng trong gang tấc. Khuôn mặt lạnh lẽo như băng, trái tim nhìn đám trẻ như bị hàng trăm con dao găm không ngừng đục khoét. Nàng quỳ xuống, nâng hai đứa trẻ lên vòng tay lạnh buốt lại không ngừng run rẩy. Nàng sợ hãi khi thấy gương mặt chúng tím tái nhợt nhạt, lấm lem toàn là nước mắt, đôi mắt to tròn ấy giờ đây đã sưng húp, đỏ hỏn lên luôn rồi. Nhìn mà thương như cắt từng thớ thịt. Nàng ngậm ngùi bồng chúng trên tay, lòng căm phẫn tột độ. Hoàng thượng mới đi thị sát chưa tới một ngày, vậy mà bọn trẻ đã sống dở chết dở như thế này. Nàng sao mà biết ngẩng mặt lên để ăn nói với ngài ấy đây? Nàng bị thương trên cánh tay trái, máu của bản thân chảy ra ngoài hòa lẫn cùng máu tanh của kẻ thù mà chẳng thể nhận dạng. Nàng cũng chẳng biết bị thương từ khi nào nữa, không đau đớn cũng chẳng cảm nhận được điều gì. Trong lòng nàng giờ đây chỉ có một lòng tức giận, muốn nhào tới cấu xé tan nát cái bản mặt cười cợt ấy của bọn chúng thành trăm mảnh. Giờ thì...dù có là ngũ vương gia cũng không cứu được nữa rồi...
Binh lính cũng nhanh chóng chạy tới, người bồng kẻ bế hai hoàng tử rồi nhanh chóng chạy về hoàng cung tìm ngự y chữa trị. Nàng cho người đem hết cỗ thi thể này ra chém đầu, cuộn trong vải trắng mang về hoàng cung. An Kiều cũng đã hao tổn sức lực quá nhiều trong ngày hôm nay rồi. Vừa gặp thích khách, vừa chạy ngay tới khu rừng để đuổi bắt, lại vừa mới đánh nhau với đám người ấy chắc hẳn đã đuối sức. Đổng Triết vì sợ nàng mỏi mệt khi di chuyển nên đã mạo muội xin phép bế nàng trên tay rồi thoăn thoắt trở về. Cùng lúc ấy, một đám đem đầu thích khách về hoàng cung, một đám ở lại lục soát cỗ thi thể. Lúc sau, quả nhiên ông trời không phụ lòng người mà thu về khá nhiều " chiến lợi phẩm ".
Nàng chẳng buồn đi tắm, thay y phục nhuốm máu đỏ tươi. An Kiều tay vẫn cầm cây gậy, chống mạnh xuống đất mà cười như không cười, nói:
- Hôm nay lại là một đêm không ngủ rồi. Người đâu, dìu thái hậu trở về biệt viện nghỉ ngơi trước. Ở đây bây giờ sẽ là một bãi chiến trường, thái hậu sức khỏe có hạn, không thể nán lại lâu hơn.
- Rõ!
- Không được, phải để thái hậu ta ở lại.
- Thái hậu đã mệt, hãy về nghỉ ngơi.
- Được, nghe Kiều nhi một lần. Nhưng đừng cố gắng quá sức nhé!
Thái hậu nói xong rồi cùng thị nữ trở về biệt viện. Và dĩ nhiên vẫn còn người của thái hậu ở lại chứng kiến những cảnh sắp tới để còn về mà bẩm báo sự việc. Hoàng hậu cho người đem hết đầu của bọn chúng lên ném cái phịch xuống đất. Từng cục tròn tròn máu me bao quanh tấm vải trắng lăn lóc dưới nền đất lạnh buốt hơn lòng người. Nàng ngồi xuống ghế, cười nhạt nói:
- Mở hết tấm vải đó ra.
Từng chiếc đầu lâu ghê rợn hiện ra trước mắt khiến những phi tần lại được phen hú hồn. Đây là lần thứ hai bọn họ chứng kiến cảnh đáng sợ như thế này, nhưng lần này đẫm máu hơn vụ của Hạ mỹ nhân đã khuất. Đếm cũng tầm gần hai mươi cái đầu người đẫm máu, ai nấy đều mau chóng quay mặt đi vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy. Vân phi cũng được phen kinh hồn khiếp vía mà ngã khụy xuống đất, mắt mở trợn tròn ra nhìn rồi lại không ngừng nôn mửa. Chỉ có Như Tuyết là khác người thường. Nàng nhìn là nhận ra ngay, mặc dù nàng ta có cố che đi gương mặt kinh ngạc ấy như nào thì nàng vẫn nhận ra được những biểu hiện trên cơ mặt ấy.
- Châu Như Thanh, à không, Như Tuyết mới phải chứ. Ngươi có nhận ra bọn chúng hay không?
- Người...người cho gọi thần?
Nàng ta còn cố tỏ ra sợ sệt vì nhìn thấy đầu người chứ không phải sợ hãi vì đã lộ tẩy. Kịp lúc ngũ vương gia vừa hay tới nơi chỉ với mục đích là đi tìm bạch xà của mình. Hắn ta giật mình trước cảnh tưởng đẫm máu trong sân biệt viện của hoàng hậu. Nàng như chẳng hề để tâm mà ra lệnh:
- Trả lời bổn cung!
- Nô tì chỉ là một người nhỏ bé trong hậu cung này, sao có thể biết được những kẻ đang lăn lóc ở kia?
Nàng đứng bật dậy, lấy cái roi vừa được theo lệnh nàng đem lên, nắm chặt tròn lòng bàn tay mà nghiến. Trước khi hoàng thượng đi thị sát cũng đã cho phép nàng trừng phạt những kẻ ngông cuồng. Không cần biết là như thế nào, chỉ cần làm hại tới nàng và hoàng tử thì đều có thể trừng phạt thích đáng. Khi xưa sau vụ cắt ba ngón tay của Hạ Dịch, hắn đã từng khiển trách nàng vì đã làm quá độ. Nhưng rồi sự khoan dung ấy của hắn chỉ nhận lại cái thứ được gọi là trà rau má của nàng ta, vậy thì cần gì phải nương tay được nữa? Được đà lấn tới thì đều không được phép. Trong khi ấy hắn cũng đã nhìn ra con người của bọn chúng, cũng nhìn ra sự nguy hiểm đang rình rập nên mới sai Đổng Triết tới để bảo vệ. Tả Quân, Lý Dung Cẩn và Lý Hoành cũng đều phải đi làm việc quan trọng do hoàng thượng ra lệnh nên không thể ở trong cung bảo vệ nàng chu toàn. Công việc ở phương Nam cũng bắt buộc phải đi thị sát cần mất hai đến ba ngày mới có thể trở về. Chỉ mong không xảy ra chuyện gì trước khi hắn có thể hồi cung. Hắn cũng biết nàng biết võ công, cũng đã chuẩn bị cái roi mạ vàng ấy để cho nàng thuận tiện sử dụng. Vừa để phòng thân, vừa để răn dạy kẻ ác.
Nàng tức giận, chẳng thèm bận tâm điều gì mà vung lên cao rồi quật mạnh vào người nàng ta một cái. Tiếng vút phát ra nghe thật dị hợm. Bị quật một cái vào lưng khiến cho tấm lưng nhỏ bé ấy khẽ rỉ máu. Nàng tiếp tục lớn tiếng:
- Còn giảo biện?
- Nô tì không biết gì hết...thưa nương nương...
* Vút *
- Bổn cung cho ngươi cơ hội cuối cùng, chúng là ai?
- Nô tì thật sự không...
Chưa nói hết câu, nàng đã quật thêm phát roi vào mặt nàng ta thật mạnh. Gương mặt ấy lại thêm một vết hằn đỏ lớn. Nàng ném cái vòng ngọc quý màu xanh lá đẹp đẽ xuống đất khiến nó vỡ tan tành thành nhiều mảnh. Chiếc vòng ấy chính là chiếc vòng truyền đời của Châu gia, kể từ khi Châu gia bị diệt môn trong cuộc thảm sát nơi rừng sâu tăm tối ấy, nó đã bị biến mất không chút vết tích cùng vị Châu mỹ nhân rồi.
- Chắc ngươi sẽ không quên vật gia truyền của gia tộc mình chứ, Châu Như Thanh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.