Sau khi tình tứ với ái hậu xong xuôi thì hoàng thượng mới có sức lực để đi xử lý vụ việc của ngũ vương gia và Vân phi. Buổi chiều hôm ấy, Lý Nghiêm một mình đi vào trong đại lao, chẳng biết nói những gì trong ấy mà khi đi ra khuôn mặt lại đen thui lại nhưng chỉ lẳng lặng chẳng nói gì. Hắn cho triệu tập cấp bách những quan lại trong triều, hai phe phái đều phản đối quyết liệt ý định của đối phương. Một bên là người nhà bên ngoại của Lý Trung hiển nhiên là theo phe ngũ vương gia nên chỉ mong muốn vụ việc trên chỉ bãi bỏ chức vị và thu hồi tài sản, đày ra biên cương mà tha cho mạng sống. Phe kia là người của Hứa đại tướng quân, đều kịch liệt phản đối phe phái của Cố thừa tướng. Dẫu sao Lý Trung cũng là một phần kế hoạch của lão Cố, dĩ nhiên là phải bảo vệ hết mức có thể. Chỉ tiếc là phe phái bên Hứa đại tướng quân khá đông, nên cãi vã cũng chẳng nổi. Bàn bạc một hồi, hoàng thượng cũng đưa ra quyết định cuối cùng mà ban thánh chỉ xuống dưới.
"Ngũ vương gia và Vân phi vì có mưu đồ bất chính, thông đồng với giang hồ vào thích khách muốn giết hại hoàng hậu và hai hoàng tử. Thậm chí còn làm trái với lẽ trời, tội này không thể dung tha. Lý Trung và Vân An công chúa lập tức bị bãi bỏ chức vị, lăng trì tại Địa Lâu vào giờ Mão sáng mai. Khâm thử!"
Lệnh đã ban xuống dưới, hai kẻ ấy giờ cũng chẳng thể trốn thoát được nữa. Vân An nghe xong liền chết lặng tại chỗ, đôi mắt mở trợn to ra vì kinh ngạc. Sau bao nhiêu cố gắng mới có thể vào đây, chưa kịp hạ bệ được An Kiều mà đã bị xử tội chết rồi. Nàng ta gào thét lên vì sợ hãi, hai tay đeo gông sắt trĩu nặng vì nó mà bàn tay nhỏ bé ấy đã bị trầy đi ít nhiều, máu tươi chảy ra nhớp nháp cả bàn tay. Vân An Khang gào rống lên cầu cứu, xin được tha thứ nhưng bất thành. Tiếng gào thét cứ vang vọng mãi trong đại lao tối mịt đầy chuột gián. Nàng ta ra sức đập mạnh tay lên thanh gỗ rào chắn Vân An ở trong chốn tù đày. Vân An khóc lóc, khóc đến cạn cả nước mắt, gào lên đến khàn cả cổ họng. Nhưng rồi... cũng chẳng một ai tới để nhìn nàng ta lần cuối nữa.
Gông sắt lạnh lẽo như màn đêm đang trói buộc một nữ nhân ngoại quốc đến bật cả máu.
Đại lao lanh khốc nhốt chặt nàng ta mà không cách nào trốn khỏi.
Y phục nhơ nhuốc, lấm lem toàn là máu me, bùn đất.
Khuôn mặt nhếch nhác, trắng bệch không một giọt máu. Đôi mắt thần thờ, tuyệt vọng nhìn về phía trời xanh qua cái lỗ chỉ bằng một bàn tay. Ánh nắng chiếu vào chói chang, đùa nghịch trên từng cọng rơm dưới nền đất lạnh buốt tâm can. Ánh nắng chan hòa và lấp lánh dưới màu tóc vàng kim quý hiếm. Bầu trời kia đẹp tới thế, ấy vậy lại chẳng đủ tâm trạng để ngắm nhìn nữa rồi...
Đúng giờ Mão sáng hôm sau, binh lính dẫn hai kẻ tội đồ lên Địa Lâu, ép quỳ gối xuống đất. Hai tay, hai chân vẫn bị gông sắt còng chặt chẽ không một kẽ hở. Dân chúng ở dưới bậc Địa Lâu đang không ngừng quát tháo, chửi rủa hai người họ. Dân tình đang xôn xao hết mức. Người cầm rau củ, trứng gà ném loạn xạ lên trên Địa Lâu. Kẻ cầm hòn đá lớn nhỏ cũng liên tục ném vào người Vân An và Lý Trung không chút do dự. Từng hòn đá, cục gạch đập trúng vào cơ thể, từng cú va đập đều đau đến mức không thể nào chịu nổi. Từng vết thương ứ máu, nhơ nhớp chảy ra chẳng ngừng. Từng tiếng lăng nhục, chửi rủa đến kiếp sau cũng không thể nào quên được. Nó hằn sâu vào trong tiềm thức của kẻ ngoại quốc có mái tóc vàng kim óng ánh như ánh mặt trời tỏa nắng.
Khuôn mặt nhợt nhạt, mỉm cười ngước nhìn lên nền trời xanh cao vút. Nỗi nhục nhã mà tự thân mình chuốc lấy này đến chết vẫn nhớ như in trong đầu. Toàn thân nàng ta run rẩy, sợ hãi tột cùng khi nghe từng tiếng oán trách của dân chúng. Nàng ta dùng ánh mắt bi ai nhìn hoàng thượng đang ngồi ở phía xa xa liếc nhìn bản thân mình bị xử trảm. Vốn tưởng có thể làm cho hoàng thượng yêu một Vân An của Lạp Tư quốc, ngờ đâu lại xảy ra chuyện nhục nhã đến nhường này. Cũng là do nàng ta ngu dại, một thời hiền lành không ăn ai, đến khi nổi lòng tham làm bậy liền bị nghiệp quật không chừa một kẻ nào. Khi xưa nàng ta đâu như thế, chỉ vì nghe lời xúi giục của tam huynh - Vân Lục Lang - và Như Tuyết - Châu Như Thanh - nên mới xảy ra bố cục như bây giờ. Có vẻ như đến khi sắp lìa đời, người ta thường nghĩ lại quá khứ mà tiếc nuối. Đến bây giờ nghĩ lại, vẫn là bản thân ngu muội mà làm liều. Độc ác đến mức năm lần bảy lượt đi hãm hại người khác, lợi dụng tình thương của phụ vương mà sau cùng vẫn chẳng thể thay đổi được gì. Đến lúc chết đi, tiếc nuối cũng chẳng kịp.
Lý Trung khi nhìn thấy thanh đao từ tên binh lính vung lên cao, chuẩn bị chém đầu hai người bọn họ. Hắn liền ngửa mặt lên trời cười lớn như kẻ bị điên. Khuôn mặt đáng sợ, ánh mắt đỏ ngầu hung ác nhìn chằm chằm vào Lý Nghiêm mà nói lớn:
- Sớm muộn gì Vân Nam cũng bị diệt vo...
Chưa nói hết câu, thanh đao sắc bén to lớn ấy đã chém xuống một nhát vô tình. Đầu lìa khỏi cổ, máu chảy đầm đìa. Máu tươi bắn lên tung tóe, rồi vương vãi khắp Địa Lâu. Chúng chảy thành dòng thê lương. Hoàng thượng hạ lệnh cho người đem đầu của Lý Trung treo trước cổng thành lấy đó làm gương, còn xác của Vân An thì đem gửi về Lạp Tư quốc. Vân An vốn dĩ sang đây cũng là vì muốn giữ hữu nghị của hai nước càng thêm bền vững. Ấy vậy ngày hôm nay gửi về Lạp Tư chỉ là cái xác không hồn, hơn những thế còn bị chém ra thành hai mảnh riêng biệt thì chẳng khác nào là đang muốn gây chinh chiến. Vân Lạc Lang thấy xác của muội muội xấu số của mình được Vân Nam trả ngược về đế quốc, toàn thân chỉ toàn là máu tươi đã khô kết lại mất rồi. Dù rằng đối với hắn, Vân An chẳng đáng một xu trong mắt, thế nhưng cũng vì kế hoạch mà trở nên quan trọng. Vì cái chết của Vân An mà hắn đã không thể thực thi kế hoạch quyến rũ con người sắt đá ấy nữa, vậy nên đành phải lựa chọn con đường khác. Hắn tức tối đi vào trong tẩm cung, nằm ngả lưng trải dài trên ghế hút vài điếu thuốc phiện mà lòng lâng lâng hưng phấn. Khói thuốc bay lên nghi ngút khắp căn phòng, không gian tĩnh mịch không một tiếng động. Đôi mắt hắn nhìn lên không trung vô hồn không chút cảm xúc. Lát sau, có vài mỹ nữ ăn mặc hở hang đi vào nhảy múa đàn ca, cùng với cơn mê của điếu thuốc phiện mà hắn dần quên đi hình bóng của Cố An Kiều ở trong tâm trí. Người của hắn biết điều, đem xác của Vân An đi chôn gần nơi với quốc vương thuở trước mà không chút thương tiếc cho vị công chúa ấy.
Vân Lục bắt đầu tính kế bày mưu. Hắn dùng số thuốc phiện dồi dào được trồng ở Lạp Tư mà đi giao dịch với các nước láng giềng khác. Vốn Lạp Tư đã là một đất nước lớn mạnh, nay hắn lại đi giao hữu với những nước khác thì một Vân Nam cũng khó lòng chống đỡ nổi. Số thuốc phiện ngày ấy được Vân Lục kiếm được trong một vụ thương lái trái phép nhập kho vào Lạp Tư mà có, hắn liền thấy hứng thú mà kiếm giống để trồng trên đất Lạp Tư. Đến bây giờ, Lạp Tư sớm đã trở thành một đất nước có lượng thuốc phiện đứng đầu thế giới. Hắn lưu lượng khắp đất nước, những kẻ nghèo đói không có tiền mà hút thì không nói còn những tên đại thần, quan lại, thương nhân giàu có trong Lạp Tư đều được thưởng thức qua hương vị của chất cấm. Dần dần, bọn chúng dần mê muội mà không thể phản kháng, trở thành những con tốt béo bở chỉ biết nghe lời quốc vương. Hắn cho những kẻ đầu quân lớn mạnh hút thử vài điếu, liền cứ thế trở thành quân cờ, buộc chúng phải phụ thuộc vào mình mà đã khiến cho Vân Lục thao túng được Lạp Tư ngày ấy. Không những thế, bây giờ hắn còn dự tính tiêu thụ sang cả nước ngoài, xuất khẩu đi muôn nơi, dùng nó để làm mồi nhử. Sớm muộn, cả thế giới này đều phải nghe theo lệnh của hắn mà thôi...
Người giàu thì mê muội, nghe theo lệnh quốc vương mà trấn áp dân nghèo đến mức sống dở chết dở. Dân chúng lầm than, làm việc quần quật cả ngày mà cũng chỉ được nửa hũ gạo trắng. Miệng ăn chẳng no, áo không đủ mặc. Cứ thế, Lý Nghiêm liền ra lệnh cho Tả Quân, Lý Dung Cẩn và Lý Hoành bí mật sang Lạp Tư làm nội gián. Giả làm dân nghèo, dân tình nguyện để lôi kéo những người dân ấy về phe mình. Thậm chí còn dạy họ sử dụng vũ khí, dạy họ tránh xa thuốc phiện và cho họ đủ lòng tin tưởng mà giao cả tính mạng cho sau này.
Châu Như Thanh thì bị ép uống thuốc độc mà quằn quại, sùi bọt mép chết ngay tại chỗ. Cho người chôn cất cùng với gia tộc. Năm ấy, Châu gia chính thức bị diệt vong. Vân Nam và Lạp Tư gỡ bỏ hữu nghị, có thể chiến tranh bất cứ lúc nào. Cố thừa tướng cũng nhân cơ hội ấy mà rục rịch hành động trong bí mật, lên kế hoạch cướp ngôi vị. Thế lực quả thật không nhiều, không đủ để đánh lại Lý Nghiêm lúc bấy giờ nên mới phải mưu đồ cấu kết với Lạp Tư quốc. Ngày hôm ấy, Trần Dã Lâm từ biên cương trở về, đem theo hàng ngàn binh lính đã qua huấn luyện nghiêm khắc để hồi cung làm binh lính hoàng gia. Trần Dã Lâm còn mang về một nữ nhân với mái tóc nâu nâu óng mượt, da hơi ngăm ngăm vì rạm nắng, khí chất hơn người từ biên cương về. Chuyện tình của họ ra sao, không ai rõ ràng biết hết tất cả. Chỉ biết cô nương ấy tên Thiên Ý, biết y thuật cao cường. Thiên Ý làm việc ở biên cương, ngày đêm miệt mài chữa bệnh cho binh lính. Họ phải lòng nhau sau bao ngày làm việc cùng, giờ đây Thiên Ý đã trở thành một vị hôn thê của Trần tướng quân. Vài ngày sau đó tổ chức hôn lễ. Lý Nghiêm thì tất bật sớm tối để giao hữu với những nước chưa bị Lạp Tư thao túng bởi thuốc phiện. May thay cũng có một vài thế lực phản đối việc sử dụng chất cấm ấy mà sớm đã ra lệnh đóng cửa đối với Lạp Tư. Hắn bí mật lôi kéo họ về phe, mong muốn chống lại những đất nước đang dần mất kiểm soát.
Ba năm sau, Tả Quân cùng huynh đệ hoàng thất trở về từ Lạp Tư quốc, đem theo nhiều đồng minh trở về kinh thành. Sau hơn ba năm ròng rã ở nơi đất khách quê người, chứng kiến nhiều cảnh thê thảm, mặt tối của nước láng giềng mà lòng đầy thương xót. Nó thậm chí còn thảm hại hơn cả Vân Nam hồi mà tiên hoàng vẫn chưa qua đời vậy. Người người bị đánh đập đến mức thừa sống thiếu chết, nạn đói liên miên, nông dân không có đất để canh tác. Mọi thước đất đều bị đế quốc thu hồi để trồng thuốc phiện. Những người nông dân khốn khổ phải làm việc cực nhọc, tròng trọt thứ cây mà không có lợi cho mình. Bây giờ, họ chỉ cố gắng ở lại đất nước, đợi chờ thời cơ tới rồi hành động cùng ân nhân. Chiến tranh sắp xảy ra rồi...