Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 19: Giai nhân mĩ lệ (Hạ)




Sau khi hắn rời đi, tứ vương gia liền chạy nhanh tới viện của nàng xin miếng nước. Nàng lấy làm lạ bèn hỏi:
- Chào tứ vương gia! Xin hỏi tứ vương gia sao nay lại tới đây? Chẳng nhẽ chỗ ngài hết nước rồi hay sao vậy?
Hắn tự tiện với lấy cái bánh của nàng, nhai ngấu nghiến như thể bị bỏ đói. Hắn ậm ờ trả lời:
- Nào có, chỉ là vừa thấy màn kịch hay, ta chỉ muốn tới đây xem xem hoàng tẩu như nào. Dù sao thì giờ mới có dịp ghé thăm, lẽ nào người lại không nghênh đón?
- Ai lại không nghênh đón chứ. Nhưng ngài chớ ăn hết bánh của bổn cung, bằng không ta cũng chẳng niệm tình ngài là vương gia đâu đấy nhé!
- Rồi rồi... Mà hoàng tẩu này, hai người đã abc chưa thế?
Hắn vừa nhai vừa nói chẳng ra thể thống gì cả. Vô duyên biết đời luôn, có khi còn vô duyên hơn cả hoàng thượng. Lý Hoành cười cười tít mắt lại, giống hệt Lý Nghiêm luôn. Trông chẳng khác gì hai giọt nước cả.
Nàng nghe thấy vậy nhưng cũng chẳng ngượng, chẳng đỏ mặt. An Kiều chỉ tay về phía cửa chính, vừa nói vừa cười với hắn:
- Vẫn chưa. Mà...sao tứ vương gia lại có hứng thú tới vấn đề này quá vậy? Phải chăng ngài phải hỏi người đang hừng hực sắc khí, hùng hồn tiến vào kia kìa.
Lý Hoành ngoái lại nhìn, đập vào mắt hắn là hoàng đế đang rất tức giận đi vào. Thấy đệ đệ của mình đang ngồi với ái hậu cười nói vấn đề gì rất sôi nổi liền cảm thấy bực tức mà tiến tới như phi lao. Lý Nghiêm tiến lại càng gần, gương mặt hắn ngày càng biến sắc khiến cho Lý Hoành được phen khiếp vía hoảng sợ, chạy mải ra phía sau nàng mà nấp như thể tránh tội. Nàng cười, cười nhưng trong thâm tâm đang rất khó chịu, khi mà có thời gian nghỉ ngơi lại có hai tên vô lại tới làm phiền nàng. Nàng từ tốn nói lấy lễ nghi:
- Hoàng thượng, sao ngài lại tới đây?
- Trẫm thấy ái hậu đang cười nói với nam nhân khác, dĩ nhiên là phải tới xem thử kẻ nào lại dám to gan tới thế, thế mà lại dám ở đây tán gẫu với nàng.
- Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là rảnh quá không có gì làm thôi. Hoàng huynh sao mà kẹt tới thế chứ?
- Kẹt? Trẫm kẹt đó à? Trong khi ái hậu chưa từng nghênh đón trẫm, ấy vậy mà tứ vương gia đây lại được chiêu mộ tới thế ư?
Hắn liếc mắt nhìn nàng rồi cười đểu, hàm ý từng câu chữ như đang hỏi xoáy đáp xoay. Nàng chẳng phải của vừa liền đáp ngay:
- Ngài cứ đùa, khách tới ai lại đi đuổi bao giờ? Chí ít thì người ta vẫn biết gõ cửa, chứ ai đâu như hoàng thượng đây, ngang nhiên đạp cửa, làm hỏng mấy cái cửa của chỗ ta rồi. Lại hay ăn nói như muốn khiêu chiến, thử hỏi xem ai mà chịu cho được?
- Hắn ta tốt tới thế cơ à?
- Phải. Ít nhất cũng biết lễ nghi hơn ngài.
- Nàng chê trẫm? Ái mộ hắn hơn trẫm?
- Cũng không hẳn, vì hai người khác nhau có chút ít không đáng nhắc đến.
Nàng nghiến răng rồi nói tiếp:
- Thế nên giờ hai người biến ngay! Ra khỏi đây cho ta nghỉ ngơi.
Tứ vương gia chưa hiểu gì đã bị nàng đẩy mạnh ra ngoài cùng hoàng thượng. Nàng kêu thị vệ tiễn khách mà ai nấy đều ú ớ ngoái lại nhìn. Sau khi đuổi được khách " quý " đi, nàng thở dài ngao ngán. Đến khi dùng bữa tối liền có mấy kẻ chuột nhắt tiến tới như khách không mời mà đến. Bọn chúng đều là tới nịnh nọt.
- Hoàng hậu nương nương, hôm nay thiếp thân mạo muội tới đây chỉ là muốn tới biếu người vài miếng bánh quế do chính tay thần thiếp làm. Muốn người nếm thử hương vị riêng biệt do thần tự tay chế biến ạ.
- Cần gì phải tới tận đây đưa cho ta? Người hầu kẻ hạ đâu hết cả rồi?
- Dạ thưa nương nương, thần muốn tự tay đưa cho người ạ.
- Vậy sao? Vậy thì thật phải cảm tạ ngươi rồi. Ngươi đã có lòng thì sao ta lại không nhận được chứ? Rồi, để đó đi, lát nữa ta dùng sau.
Nàng ra hiệu cho Trương quý nhân để bánh xuống bàn rồi cho người tiễn nàng ta về viện. Đúng thật chẳng biết có lòng thật hay là giả dối nữa. Nàng cầm miếng bánh ra bửa làm đôi rồi đưa lên mũi ngửi. Quả là tinh vi, trong đây thế mà lại có mùi của thuốc an thần, có vẻ là giúp người ta ngủ sâu giấc hơn, nhưng nếu ăn phải nhiều quá có thể mất mạng. Nàng ta đây là đang mưu tính điều gì đây?
Nàng thở dài rồi ném hết chỗ bánh xuống hồ cho cá vàng ăn. Nàng cũng chẳng phải bị mất ngủ nà phải cần tới thứ ô tạm này. Nếu như trong tiểu thuyết thì nàng ta đang mưu tính những điều ghê rợn. Trước tiên, ngày nào cũng sẽ cho người sang biếu bánh hương quế tự tay làm rồi.
Ngày sau cũng thế, hôm nào trên bàn nàng cũng có bánh hương quế do Trương quý nhân biếu tặng. Nhìn đã chán mắt rồi chứ đừng nói là ăn. Chẳng nhẽ nàng chẳng nhận nữa?
Sáng hôm sau viện của thái hậu thật ồn ào. Mới sáng sớm mà đã có rất nhiều mĩ nữ xinh đẹp tuyệt trần tới thỉnh an. Nàng đi trước, những quý nhân và hai vị quý phi theo sau lần lượt tới thỉnh an thái hậu. Bọn họ đua nhau bưng trà, rót nước rồi xu nịnh đấm bóp vai cho thái hậu. Nàng chỉ ngồi thẫn thờ nhìn, sau đó cư nhiên kính trà thái hậu rồi thưởng trà. Thái hậu cũng chẳng nói gì với họ, nàng ta chỉ nhìn nàng mà cười, sau đó nói chuyện với nàng rất vui vẻ. Hứa Di Nhiên và Lục Lạc thì từ tốn cười duyên, chẳng nịnh hót thái hậu như bao người. Còn những kẻ ở kia cứ mãi nói những lời ngon ngọt khiến cho thái hậu giơ tay lên xoa hai vầng thái dương, bà chau mày lại, tay kia xua xua tay rồi nhẹ nhàng cất tiếng:
- Lui đi, không cần đấm bóp nữa. Ai gia muốn nghỉ ngơi rồi. Hoàng hậu, mau tới dìu ai gia vào viện nghỉ ngơi.
- Vâng ạ.
Nàng đứng dậy nắm nhẹ lấy tay thái hậu, dìu vào trong viện, đỡ thái hậu lên giường rồi lui xuống. Trước khi ra về, thái hậu vời nàng lại nói khẽ:
- Từ giờ Kiều nhi sẽ phải chịu khổ rồi đây. Vất vả cho con rồi, nhưng con yên tâm, Nghiêm nhi sẽ không bỏ rơi con đâu. Mà...con chọn người thật khéo, toàn là người có gia thế trong triều lại cũng vẹn sắc vẹn toàn. Đáng được khen thưởng. Người đâu, mau đem chiếc vòng của bổn cung vào đây, ban thưởng cho hoàng hậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.