....
Nàng bám lấy cổ hắn mà van xin, toàn thân nàng uốn éo theo từng nhịp điệu. Nàng cứ thế mà nũng nịu với hắn, mặc cho hắn đang cố né tránh đi ánh mắt khiêu gợi ấy của nàng. Từng hơi thở nặng nhọc mà quyến rũ, từng ánh mắt lờ mờ và đầy rẫy sự phóng đãng. Một màu hồng phất phơ dưới từng lớp vải lụa, căng tròn và đầy sức sống. Xương quai xanh kia từ lúc nào đã lộ ra phía ngoài thật rõ nét. Cứ thế mà đập vào mắt hoàng thượng.
Dục vọng lớn lao, lấn chiếm cả con tim và lý trí.
Khát vọng được thỏa mãn dần lấp đầy đi khoảng trống mơ hồ trong đầu nàng.
Có lẽ nàng điên, điên thật rồi! Điên trong cơn mụ mị, điên vì cơn mê của liều thuốc xuân dược loại mạnh, điên vì cơ thể săn chắc và đẹp đẽ kia của người đối diện.
Mái tóc nàng dài mượt lòa xòa trước mặt nàng, đầu óc hoang dại mà bông lung, bầu ngực ẩn hiện sau y phục đang phập phồng theo từng nhịp thở, đôi môi căng mọng của nàng không ngừng hé mở, phát ra từng âm thanh kì lạ mê man đến khó tả. Bàn tay thon dài, trắng trẻo bất giác mân mê gương mặt đẹp đẽ của người đàn ông đang cố gắng kiềm chế lại tiếng gào thét trong lòng mình. Chân nàng thật hư đốn, ấy thế lại ngang nhiên cặp chặt hông vững chắc của hắn. Hông nàng đẩy lên cao hơn như đang chờ đợi sự trừng phạt của Ác Vương, sự trừng phạt về cả thể xác lẫn tâm hồn. Mong muốn, khát khao dần được đưa tới đỉnh điểm. Nàng toàn thân khó chịu và ngứa ngáy, nói nhỏ nhẹ:
- Ngài...mau giúp ta...
Lý Nghiêm cắn chặt răng mình, vì cũng bị dính thuốc mà đầu óc dần mơ hồ. Hắn cắn đến bật máu để cố chấn tĩnh lại con thú hoang dã đang sục sôi, gào thét muốn chiếm hữu. Hắn cố gắng tháo tay nàng ra khỏi cổ, tháo chân nàng ra khỏi hông mình. Nhưng mọi sự cố gắng đều sụp đổ hoàn toàn khi mà ái hậu của hắn...hôn hắn...
An Kiều không thể chịu đựng thêm được nữa, nàng hành động theo bản năng của mình. Nàng rướn người lên mà hôn nhẹ lên môi hắn. Càng ngày càng sâu, ngày một cuồng nhiệt. Nhịp tim đập thình thịch rõ thành tiếng. Hắn buông môi nàng, đôi mắt trìu mến nhìn thân hình nhỏ bé dưới thân mình, thủ thỉ:
- Hôm nay... Là do nàng ép trẫm...
Lý Nghiêm nói xong liền thả hổ về rừng, không nhốt chúng nữa mà nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, môi chạm môi thật nồng nàn và nóng bỏng. Lòng như thiêu đốt con tim rạo rực sắc xuân. Hương thơm nàng tỏa ra khiến cho hắn càng khó chịu, hắn tham lam hôn mạnh, lưỡi hắn điêu luyện cạy răng nàng ra mà đi sâu vào bên trong khám phá. Từng chút, từng chút một. Hắn đang hút hết mật ngọt trong khoang miệng của nàng. Hai lưỡi quấn quýt vào nhau, trao cho nhau một nụ hôn nồng thắm.
Thấy hơi thở của nàng ngày một gấp gáp, nàng nhăn mặt như thể đã cạn kiệt hết khí oxi thì hắn liền nuối tiếc rời môi nàng mà không quên cắn nhẹ một cái. Lý Nghiêm từ từ hưởng thụ cơ thể nóng bỏng của nàng. Hắn hôn lên vành tai An Kiều, thổi từng hơi thở nóng hổi vào tai nàng lúc sau hắn cắn một cái. Xong hắn hôn vào cổ, sau đó xuống tới bầu ngực căng tròn trịa đang phô bày trước mắt. Hắn hôn lên hết tất thảy, đâu đâu hắn đi qua đều để lại dấu vết của sự sủng nịnh, cưng chiều đối với nữ nhân. Bàn tay to lớn đặt vào ngực nàng, nắn bóp, nhũ hoa hồng hào giờ đây đã ***** ****, hắn nhào nặn ngực nàng, chơi đùa với chúng. Từng lần bóp nhẹ đều đáp lại bằng tiếng rên hoan hỉ của nữ nhân đang vặn vẹo dưới thân hình vạm vỡ của hắn. Hưng phấn biết nhường nào...
Lý Nghiêm nhẹ nhàng tháo đai, kéo tà y của nàng xuống, lộ ra thân hình mỏng manh như đóa sen đang nở rộ, chào đón kẻ săn mồi vào hang ổ đầy bí ẩn. Hắn cười nhẹ, đôi mắt háu sắc cuối cùng cũng lộ diện, đôi môi khẽ vén lên nụ cười thích thú khi nhìn thấy tấm thân nhỏ bé đang quằn quại dưới thân mình. Hắn ném toàn bộ y phục xuống đất, vương vãi lung tung dưới sàn nhà, đâu đâu cũng thấy y phục của hai người đang quấn quýt bên nhau. Lý Nghiêm đặt lên môi nàng một nụ hôn cháy bỏng rồi dần dần hôn xuống dưới. Từng hơi thở phả vào cơ thể nồng cháy. Nàng rên nhẹ:
- Ah...
Hắn khi nghe thấy tiếng lạ kỳ phát ra từ miệng nàng lại càng ranh mãnh, hắn hôn lên nhũ hoa của nàng mà cắn mút như đứa trẻ đòi ăn đêm. Nàng không nhịn được mà tiếp tục phát ra những tiếng kêu khiêu gợi, như đang mời gọi hắn mau mau hành động mạnh hơn nữa. Hắn tiếp tục cúi xuống dưới, tìm tòi giữa rừng sâu, một hang động chưa ai từng tới lộ ra trước mắt hắn. Hắn cười tà mị mà đặt tay mình vào khám phá. Một chuyến đi thám hiểm kì thú mà hắn chưa từng được nếm trải. Bàn tay đẹp đẽ của hắn cho vào bên trong, tha hồ quậy nghịch cơ thể nàng. Nàng uốn éo theo từng nhịp, khó khăn nói nhỏ như rót mật vào tai hoàng thượng:
- Hoàng thượng...ngài đừng làm thế...
- Sao hả? Nàng muốn trẫm dừng lại giữ chừng?
- Ah...khó chịu quá!!!
Ánh mắt hắn nham hiểm nhìn chúng đang dần nở rộ, lúc sau hắn thấy nàng đang rướn cái hông lên như thể mong chờ, hắn cất giọng khàn khàn nam tính và đầy dục vọng lên nói với nàng đầy ưu mến:
- Trẫm xin phép...dùng bữa...
Hắn đưa cái gì đó ấm nóng vào cơ thể nàng, nhẹ nhàng đẩy vào thật sâu bên trong. Nó không ngừng giật liên hồi khi bị nàng bóp chặt lại, hắn vuốt nhẹ khuôn mặt nàng, thở hắt ra:
- Tiểu Kiều, thả lỏng nào...
- Đau...
- Thả lỏng sẽ bớt đau.
Hắn khoan khoái hết cả người, sau khi nàng đã thả lỏng cơ thể ra một chút thì hắn từ từ đưa ra lại đút vào, nhẹ nhàng và cẩn thận hết sức như thể sợ nàng bị tổn hại. Hắn lại tiếp tục nhào nặn bầu ngực của nàng lại tiếp tục nhấp nhẹ. Lúc sau hắn thấy một thứ máu đỏ tươi chảy ra từ cơ thể nàng thì hắn liền cười nhẹ. Ánh mắt hắn bắt đầu càng thêm đói khát, càng hưng phấn khi thấy thứ đáng quý nhất của phái nữ đã bị hắn chọc thủng. Kể từ phút giây này, toàn bộ cơ thể nàng cuối cùng cũng thuộc về Lý Nghiêm hắn, suốt đời cũng chỉ thuộc quyền sở hữu của duy chỉ mình hoàng thượng. Hắn thách nàng dám cho ai ngoại trừ hắn đấy, trước khi nàng vào tay kẻ khác, người đó sẽ là kẻ chết đầu tiên. Không cần biết kẻ nào đó có là Ngọc Hoàng trên thiên giới hay Diêm vương dưới địa ngục, hắn chỉ cần biết Tiểu Kiều suốt đời này chỉ thuộc về hắn, sống chết cũng không được rời đi. Cho dù là kiếp sau, kiếp sau nữa, hắn cũng sẽ tìm đủ mọi cách dù là tàn độc cỡ nào cũng phải buộc lại thuộc về mình.
- Ah...đau quá!!! Hoàng thượng...xin nhẹ chút...ah
- Tiểu Kiều ngoan, đừng bóp chặt như thế!
Nàng rơm rớm nước mắt khi cơn đau lan truyền khắp cơ thể. Lần đầu tiên nàng làm chuyện này kể cả từ thời chưa xuyên không vào đây. Vừa đau vừa khoái lạc, cảm giác thật mới lạ làm sao.
- Đừng nhấp nữa...buông ra...
Đau quá! Cứ như thế này thì nàng sẽ chết mất! Hắn chẳng hiểu vì gì mà tự dưng lại hung hãn tới vậy, tự dưng lại cuồng nhiệt và mạnh bạo tới thế! Ngày một nhanh, ngày một mạnh, hắn như chẳng thèm nghe lời cầu xin của nàng nữa, từ giờ phút này hắn chỉ cần biết là sẽ làm thỏa mãn cả đôi bên, xua tan tác dụng của thuốc là được. Hắn chỉ là đang làm rất tốt chức trách của một vị vua đối với ái hậu mà thôi. Thế nhưng...hắn vốn không còn cách nghĩ như thế nữa... Giờ đây hắn chỉ muốn nàng, muốn con tim nàng, khao khát cả cơ thể quyến rũ của nàng. Lý Nghiêm thở dốc, đẩy thật mạnh hông mình xuống mà ra lệnh:
- Gọi tên trẫm... Ha, hãy gọi tên trẫm...