Độc Chiếm Hoàng Hậu

Chương 4: Xuân dược (Thượng)




- Ngài dám đe dọa ta? Nếu để ta mà thoát ra được, ta sẽ giết ngài...
Ánh mắt nàng muốn thiêu đốt khuôn mặt đang méo xệch ấy của hắn, hắn nhăn mặt một lúc rồi mất kiềm chế mà cúi xuống áp sát mặt nàng, khẽ cong môi lên cười quyến rũ:
- Trẫm đâu có ngu.
- Ngài...
Nàng ấp úng khi thấy hắn áp mặt quá gần, hơi thở hắn càng ngàng càng rõ nét, nóng hổi phả vào tai nàng. An Kiều dường như khẽ rùng mình sau đó bí quá tính co chân đạp cho hắn một cái thì tự nhiên hắng càng ghì chặt tay nàng. Lúc sau hắn cắn vào tai nàng một cái, ánh mắt hắn cực kì mê người nhìn nàng. Tự nhiên hắn muốn nàng, hễ cứ nhìn thấy nàng là lòng lại tràn ngập niềm khao khát mãnh liệt.
- Nàng đừng lườm trẫm...
- Tại sao?
Khuôn mặt hắn lại ửng hồng, đôi mắt hắn lại long lang trông cực kì dễ thương, hắn mím môi liên tục rồi nói tiếp:
- Vì khi nàng lườm trẫm...trẫm thấy nàng quyến rũ hơn người.
An Kiều giật nảy mình, nàng chưa từng thấy ai như hắn. Có ai đời người ta lườm mà lại thấy quyến rũ không? Nàng trầm lặng, suy tư, có vẻ đầu ông vua này bị úng nước. Lâu ngày không động chạm đến nữ nhân liền sinh ra ngớ ngẩn. Mà thấy bảo hắn chưa bao giờ mạo phạm nữ nhân? Thế đây là tình cảnh gì đây? Hắn vừa mới cắn tai nàng đấy nhé! Lại còn phả hơi thở nóng hổi ấy vào tai người khác, khuôn mặt thì đỏ hây hây ra thế kia?
Nàng vẫn kiên định, giơ chân tính đạp. Lần này tính toán là phải đạp trúng ai ngờ tự nhiên nàng thấy chân tay bủn rủn thôi rồi. Nàng thở dốc như thể bị yếu tim, hơi thở nóng nóng phả lại khuôn mặt hắn, đôi mắt tự như tối sầm lại, lúc thì choáng váng, đầu óc thì quay cuồng, điên đảo hết cả. Người nàng mềm nhũn, toàn thân khó chịu và ngứa ngáy không ngừng. Khuôn mặt nàng từ lạnh tanh, trắng bệch như người bệnh lại tự nhiên đỏ ửng và trông cực kì quyến rũ. Hắn thấy làm lạ, liền hỏi:
- Ngươi sao thế? Bệnh à?
Hắn chưa thấy người ta khi bị trúng xuân dược bao giờ, cũng chưa bao giờ thử qua, hắn thấy lạ lắm, lại sợ sợ. Hắn sợ nàng bị bệnh rồi tự nhiên rời xa hắn.
Nàng tức quá, hóa ra trong bánh có chứa thuốc. Mụ già này cũng lắm chiêu quá nhỉ? Nàng nghiến răng ken két, cố gắng kiềm chế. Nàng sợ tự nhiên mất đi lý trí mà làm liều, nàng gắt lên:
- Buông tay!
- Ờ...
Hắn từ từ buông tay nàng, đang định truyền thái y thì nàng đẩy hắn ra xa, khuôn mặt không mấy tỉnh táo ra lệnh cho hắn:
- Ra ngoài!
- Nhưng...
- Nhanh!
- Thế còn ngươi? Ngộ nhỡ...thôi cứ để trẫm gọi thái y cho chắc, trẫm không thích trong viện của trẫm lại có xác nữ nhân.
Vừa nói hắn vừa chớp mắt liên tục, ai mà chẳng biết hắn nói dối nhưng chỉ riêng nàng đang mơ mơ hồ hồ lại tưởng là thật. Nàng tức giận, một tay chống xuống bàn, chân tay loạn xạ cố gắng đứng thẳng. An Kiều quát to lên, chỉ tay ra phía cửa:
- Biến ngay ra ngoài...
Nàng ấy thế mà lại dám đuổi trẫm? Thế mà lại dám quát trẫm? Trẫm chỉ muốn quan tâm nàng ấy, thế mà nàng ấy lại nhẫn tâm quát tháo trẫm rầm rầm. Nghe mà đã thấy dỗi, hắn dỗi nhưng vẫn rất nghiêm nghị, trước khi đóng cửa viện, hắn ngó vào trong hỏi nhỏ:
- Thế có cần trẫm truyền thái y không?
- KHÔNG.
An Kiều quát to hơn nữa, nàng ném luôn cái chén ra phía cửa viện, tý thì ném trúng vào người Hoàng Thượng. Tự nhiên thấy nàng tức giận, hắn cứ thấp thỏm ngó ngó vào trong xem xét tình hình.
- Nô tì tham kiến Hoàng Thượng.
- Miễn lễ.
A Đào thấy chủ tử mình gọi liền chạy nhanh vào, thấy An Kiều không ổn liền chuẩn bị bồn nước lạnh cho chủ tử ngâm mình. Hắn ở ngoài lo lắng quá liền chọc một lỗ bé bé ở cửa sổ gần đấy, hắn ngó vào xem thử, thấy tâm trạng nàng không ổn lắm liền rối hết cả lên. Đến đoạn nàng cởi bỏ y phục của mình, hắn thấy bóng lưng nàng lờ mờ dưới ánh đèn lung linh kì diệu ấy. Cư nhiên hắn giật mình, liền quay sang chỗ khác bịt chặt miệng lại, lôi thiêu tên thị vệ hồi viện của hắn.
Đang lúc nghĩ ngợi bông lung, nghĩ tới khuôn mặt nàng ửng hồng ấy thì hắn liền bật cười, xong tới đoạn hắn mường tưởng lại khung cảnh mơ hồ ấy, máu từ đâu chui ra từ lỗ mũi. Ấy thế mà hắn cứ ngồi cười tủm tỉm một mình như kẻ dại khờ, ngu ngơ.
- Hoàng Thượng, ngại bị gì vậy? Chảy máu rồi.
- Hả? À ừ.
- Để thần đi lấy khăn.
- Thôi khỏi đi. Lại đây trẫm hỏi một chút.
Hắn vời tên thị vệ ấy lại gần, thì thầm:
- Hy Đình, ngươi nói xem sao tự nhiên nàng ta lại nổi giận với trẫm?
- Chỉ là ngay lúc ấy, nương nương không muốn bên cạnh ngài.
- Thế à? Nàng ghét trẫm tới vậy sao?
- Cũng không phải ạ, mà là...
- Là gì?
- Là nương nương đã trúng xuân dược rồi ạ.
- Xuân dược? Thế trị kiểu gì?
- Đơn giản thôi ạ, chỉ cần "..." là được ạ.
- Hả? Thế nàng ta đuổi trẫm, không cần trẫm giúp để giải dược, thế chẳng nhẽ nàng ta lại dán nhờ người khác?
- Hoàng Thượng bình tĩnh ạ, thần nghĩ nương nương không phải người như thế đâu ạ.
Hắn trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Thế chẳng nhẽ nàng ta tự xử?
Trời ơi đất hỡi, trông khuôn mặt Hoàng Thượng đang méo mó kia là biết suy nghĩ không đứng đắn gì rồi. Sử Hy Đình thẹn quá liền cười trừ nhìn Hoàng Thượng mà ngao ngán lắc đầu. Trong đầu hắn toàn chứa thứ gì đó rất kinh khủng. Lại còn tự xử? Hy Đình lắc đầu chối khéo:
- Cái này thì thần không rõ. Với lại đây là việc riêng tư của ngài và nương nương, thần nào dám chen ngang vào như thế? Lại cứ hỏi thần bằng mấy câu ấy, thật sự thần sợ mất đầu lắm ạ.
Hắn vuốt cằm lại tiếp tục suy nghĩ:
- Không biết có vấn đề gì không nhỉ?
- Sao ngài không tới đó xem thử?
- Được, đi! Nhưng trẫm sợ lại bị nàng ta đuổi về lắm... Hay thôi đừng đi nữa, ngộ nhỡ làm nàng tức giận, nàng sẽ lại bỏ trẫm ra đi như năm ấy thì sao? Nhưng...nếu không đi thì lại sợ nàng gặp phải chuyện bất bình. Hừm...thôi, đi cho chắc ăn!
[ Chương sau nên viết H nhẹ không nhỉ? ]1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.