Độc Hành Thú

Chương 12:




Tiếu Thành vừa đi, cả biệt thự nhất thời an tĩnh lại.
Bách Tiệm Ly cầm chén đũa đi rửa sạch, lại thu dọn phòng ốc một chút, chờ đem hết thảy thu thập xong, đến khi không còn việc gì làm nữa, mới cầm lấy chìa khóa Tiếu Thành cho hắn, chậm chạp ra cửa.
Biệt thự của Tiếu Thành ở trung tâm thành phố, giao thông thập phần tiện lợi.
Đứng ở ven đường, Bách Tiệm Ly bất động nhìn dòng xe ngược xuôi qua lại.
Vẻ mặt hắn không chút thay đổi, không biết suy nghĩ cái gì, qua một hồi lâu, đột nhiên nâng tay, bắt một chiếc taxi.
“Tới Century Plaza.”
Nói tên trung tâm thương mại phát triển nhanh nhất thành phố N cho tài xế, Bách Tiệm Ly tựa vào ghế ngồi, chăm chú nhìn cảnh vật xẹt qua ngoài cửa sổ…
Thành phố N là thành phố ven biển, phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu dễ chịu.
Xe chạy trên con đường sầm uất nhất thành phố, sạch sẽ không bụi bặm, trên hàng phân cách với đường cái gieo trồng cúc dại đủ màu sắc, đang đua nở rực rỡ sáng lạn, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Trên đường không ít các cô gái trẻ ăn mặc hợp thời, dù là trong gió lạnh mùa thu, vẫn như trước chuộng mặc váy ngắn đi giày ống cao, cũng là một dạng phong cảnh hấp dẫn khác ở thành phố.
Bốn năm, thành phố này giờ đây so với trước kia càng thêm xinh đẹp.
Hắn lại cảm thấy mình thực già nua.
Khoảng cách sinh ra cái đẹp, nhưng cũng sinh ra ảo giác.
Trải qua bốn năm xa cách, hiện tại hắn gom hết tất cả dũng khí đi gặp anh, liệu anh sẽ cảm thấy thế nào sau một khoảng thời gian dài không gặp? Khi nhìn thấy anh, hắn nên nói gì đây? Mà anh, lại sẽ nói cái gì?
Bách Tiệm Ly xoa cái trán ẩn ẩn đau, làm cho mình tỉnh táo lại.
Một đêm không ngủ, mệt mỏi cùng suy yếu tột cùng làm cho hắn có cảm giác một cây chẳng chống vững nhà (1).
Chỉ chốc lát sau, xe tới Century Plaza.
Bách Tiệm Ly trả tiền rồi xuống xe, đứng trước sảnh rộng lớn, nhìn các tòa nhà văn phòng cao cấp san sát xung quanh, hít một hơi thật sâu.
Sau đó, hắn hướng phía trung tâm, đi đến tòa nhà nằm lệch về phía Tây…
Vài giây sau, hắn đã tới trụ sở chính của “Tập đoàn UNIS” ở tầng mười tám, đây là một tập đoàn bảo hiểm quốc tế tài chính hùng hậu, danh dự trác tuyệt, kinh doanh lĩnh vực bảo hiểm, liên tục chiếm vị trí dẫn đầu vượt xa thị trường định mức.
Phía ngoài có nữ tiếp tân, vừa thấy khách đến, lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào chuyên nghiệp, “Xin chào, xin hỏi ngài đến tìm ai?”
“Tổng giám đốc Tạ Ngôn của cô.” Bách Tiệm Ly thản nhiên nói.
“Ngài cùng Tạ tổng có hẹn trước không?”
Cô gái tiếp tân tò mò nhìn người đàn ông thành thục trước mặt, hắn dáng người thon dài, quần áo đơn giản, ngũ quan đoan chính, có chút nhợt nhạt, trong mắt tỏa ra một cỗ hương vị trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí chất thập phần độc đáo, nhìn qua phong trần mệt mỏi, tựa hồ từ nơi rất xa bôn ba mà đến.
“Không có.” Bách Tiệm Ly nói.
“Như vậy a…” Cô gái mặt lộ vẻ khó xử, “Tạ tổng lộ trình mỗi ngày đều an bài thật kín, nếu không hẹn trước, ngài ấy hẳn không có thời gian tiếp khách lạ.”
“Vậy phiền cô chuyển lời một chút, tôi là Bách Tiệm Ly, anh ta biết tôi là ai.”
“Thỉnh ngài chờ, tôi đi hỏi thư ký của Tạ tổng một chút.”
Cô gái cầm điện thoại, nhấn một dãy số, cùng đối phương nói vài câu, sau khi cúp máy, lộ ra mỉm cười thật có lỗi, “Tôi vừa mới cùng thư ký của Tạ tổng xác minh, ngài ấy đã đi ra ngoài gặp khách, không biết khi nào mới trở về. Không bằng ngài lưu lại lời nhắn, tôi sẽ chuyển cho thư ký?”
“Không cần, cám ơn.”
Trong lòng có chút thất vọng, nhưng trên mặt vẫn như trước đạm mạc, Bách Tiệm Ly gật gật đầu, quay đầu đi đến thang máy …
Hắn tới không đúng lúc.
Hắn và anh, tựa hồ luôn như vậy, vô duyên vô phận.
Dọc hai bên hành lang dán không ít poster hình ảnh công ty UNIS, ảnh chụp thập phần tinh mỹ đại khí, cũng không sặc sỡ như quảng cáo thương mại của các công ty khác.
Bách Tiệm Ly đứng xem một chút, có chút vui mừng.
Sự nghiệp của anh phát triển không tồi, từ hai năm trước đã lên đến vị trí tổng giám đốc UNIS, lấy thành
phố N làm cứ điểm, phụ trách phần kinh doanh bảo hiểm của UNIS ở toàn bộ các tỉnh miền Nam.
Thế giới bất quá một tấc vuông, internet bao hàm toàn diện.
Có đôi khi chỉ cần động tay, đưa vào tên người kia, internet sẽ đem tất cả các manh mối về anh, hiện ra ở trước mắt.
Từ một năm trước, ở trên mạng nhìn thấy tin tức Tạ Ngôn đảm nhiệm chức tổng giám đốc UNIS, Bách Tiệm Ly liền như cố ý vô tình chú ý tập đoàn UNIS. Mà ở trên trang web của mấy người bạn cùng lớp, Bách Tiệm Ly cũng thường xuyên lấy ID khách qua đường 310, theo dõi từng chút dấu vết anh lưu lại.
Tạ Ngôn không hoạt động sôi nổi như Tiếu Thành, hiếm khi mới lên tiếng một lần, chỉ than thở chút chuyện vụn vặt trong công việc, chữ không nhiều lắm, nói dăm ba câu, nhưng từng chữ từng chữ, lại có thể làm hắn xem đến nửa ngày.
Hắn tận lực lựa chọn quên đi, nhưng cũng không đại biểu hắn cái gì cũng không để ý hắn bảo trì trầm mặc, đồng dạng cũng không đại biểu hắn cái gì cũng không biết.
Tiếng chuông thang máy thanh thúy phát ra, Bách Tiệm Ly tăng tốc, nhanh bước vào, vừa mới ấn nút xuống tầng dưới, cửa còn chưa khép lại, liền ngửi thấy một trận mùi bay tới, vài cô gái trẻ mặc váy, vui cười đi vào thang máy…
Bách Tiệm Ly đứng ở góc, lưu lại vị trí chính giữa cho mấy cô này, này hẳn đều là nhân viên UNIS.
“Nè… Mọi người nghe tin đồn lớn hôm nay chưa?”
Đại khái gặp chuyện thực kích thích, bất chấp có người xa lạ đang ở, mấy cô này liền vẻ mặt hưng phấn mà bắt đầu to nhỏ với nhau.
“Có nghe có nghe! Oa, tuy nói chúng ta đã sớm nhìn ra bọn họ thực mờ ám, nhưng không nghĩ tới, cư nhiên thật là một đôi tình lữ!”
Xem ra là đang bàn tán tình sử của người khác, tuổi trẻ thật tốt, khóe miệng Bách Tiệm Ly hơi hơi cong lên, nhưng mà, một câu kế tiếp, lại làm hắn cả người chấn động.
“Thật kích thích a! Sáng sớm đi làm, liền nhìn thấy Tạ tổng gắt gao lôi kéo tay Tiểu Du, cùng giám đốc Marketing mắt to trừng mắt nhỏ, thấy chúng ta cũng không lảng tránh, thậm chí còn lớn tiếng nói, Tiểu Du là người của tôi… Nghe xong cằm tôi đều nhanh tiếp đất…”
“Đúng đó đúng đó, Tạ tổng ngay lúc đó bộ dáng thực khốc, siêu lãng mạn, quả thực tựa như đóng phim ngôn tình nha! Đúng rồi, này xem như chính thức xuất quỹ sao?”
“Đương nhiên, này mà không tính xuất quỹ thì tính cái gì? Cho nên tôi đã sớm nói đó thôi, điều kiện tốt như Tạ tổng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, xốc vác mạnh mẽ, mười phần một gã kim cương vương lão ngũ (2), phụ nữ theo đuổi hắn đều có cả đội ấy chứ, sao đến bây giờ còn không quen bạn gái, quả nhiên có vấn đề. Ai, đầu năm nay, đàn ông tốt đều là gay hết, thực đáng tiếc…”
“Đúng vậy đúng vậy…”
“Xì, có cái gì đáng tiếc, so với việc bị nữ nhân lạ hoắc nào chiếm lấy, không bằng để anh ta cùng Tiểu Du quen nhau còn hơn. Hai người bọn họ đều dễ nhìn, đứng chung một chỗ thực đẹp mắt a. Lại nói Tiểu Du làm trợ lý cho anh ta đã nhiều năm, vẫn cẩn trọng, cúc cung tận tụy, tính cách tốt, năng lực cũng cao, bọn họ thật sự rất có tướng vợ chồng nha.”
Nhóm mấy cô gái hoàn toàn đã quên trong thang máy còn tồn tại một người lạ, mặt mày hớn hở bàn tán, nước miếng tung bay, thậm chí ẩn ẩn hướng mở rộng phạm vi…
“Nè, mọi người nói xem hai người bọn họ cùng một chỗ, rốt cuộc ai trên ai dưới ha?”
“Này còn phải đoán sao? Ai có thể áp Tạ tổng chứ? Đương nhiên là anh ta đi áp người khác.”
“Này cũng không nhất định nha, nghe nói gay khi ở chung, không phải thực để ý ai trên ai dưới, vẫn là lấy hỗ công là việc chính…”
“A……” Một cô gái trong đó như phát điên, “Tạ tổng bị đặt ở phía dưới? Loại hình ảnh quỷ dị này không thể chấp nhận không thể chấp nhận a!”
Chỉ chốc lát sau, thang máy xuống tới lầu một, mấy cô gái líu ríu, như chim sẻ nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Bách Tiệm Ly cười khổ đi phía sau mấy cô này, đi về phía ngoài tòa nhà, không thể không cảm thán mấy cô gái trẻ hiện nay thực bưu hãn.
Tạ tổng?
Hẳn là Tạ Ngôn đi.
Tươi cười càng trở nên chua xót…
Còn chưa bình tĩnh lại sau những suy nghĩ rối loạn, vô tình ngẩng đầu, Bách Tiệm Ly bỗng nhiên cả kinh, cách đó không xa, một mạt thân ảnh cao lớn đang bước lên bậc thềm, sắp đi vào đại sảnh…
Trái tim nháy mắt đập điên cuồng, Bách Tiệm Ly cũng không biết tại sao, theo bản năng tránh đi, giấu mình sau bồn cây cảnh lớn ở lối vào đại sảnh.
Lá cọ rậm rạp, vừa lúc che khuất hắn.
“Tạ đại ca…”
Nghe thấy tiếng kêu phía sau, người nọ dừng bước, quay đầu lại, “Làm sao vậy?”
Ngực như bị một mũi tên vô hình bắn trúng, trong phút chốc, Bách Tiệm Ly cảm thấy hô hấp của mình như đình trệ!
Ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa, hoàn toàn chiếu trên khuôn mặt người nọ đã lâu không gặp.
Ánh sáng chói mắt càng làm tăng thêm vẻ tuấn lãng hệt như xưa của anh, trán rộng, mũi thẳng, ánh mắt sắc bén mạnh mẽ, đôi môi rất có vị nam nhân, đường cong chiếc cằm khêu gợi…
Giống như trước đây, không chút thay đổi.
Chính là, năm tháng vẫn là để lại dấu vết trên người anh.
So với vẻ bộc lộ tài năng khi còn trẻ, anh nhìn qua thu liễm không ít, ánh mắt đã ẩn ẩn toát ra vẻ tự tin cùng trầm ổn.
Anh như thế, làm hắn cảm thấy vừa thân thiết, lại xa lạ vô cùng.
Nhưng mà càng nhiều chính là “Sợ”, sợ hãi không kể xiết.
Hắn trời sinh tính quật cường, không biết sợ, chưa bao giờ sợ hãi điều gì, nhưng là giờ khắc này, cũng là một khắc hắn tối khiếp đảm gian nan từ lúc chào đời tới nay!
Hắn thật sự rất muốn, rất muốn bước ra, chạy về phía anh, nhưng hai chân hắn như bị đổ xi măng, nặng nề vô cùng, căn bản không thể di chuyển một bước, mà hắn hơi hơi mấp máy đôi môi, lại như bị câm, có giãy dụa thế nào cũng không gọi được tên anh!
Cái tên này ẩn ở chỗ sâu nhất trong lòng hắn, lúc này đây tựa như lưỡi dao mỏng, chặn đứng tất cả thanh âm của hắn.
Anh ngay tại trước mắt hắn, gần trong gang tấc, lại như thương hải tang điền, không thể vượt qua.
“Tạ đại ca, giày của anh bị tuột dây.” Đi theo phía sau anh, là chàng trai trẻ mặt mày ôn nhuận, nụ cười khoan khoái hệt như mộc xuân phong.
Tạ Ngôn cúi xuống nhìn, không khỏi cười nói: “Cũng không biết khi nào thì bị tuột ra… Sớm biết vậy sẽ không mua giày da đi.”
“Em giúp anh buộc lại?”
Không đợi anh cho phép, cậu thanh niên kia liền tự nhiên ngồi xổm xuống, quỳ một gối ở trước mặt anh, thay anh cẩn thận buộc lại dây giày…
Tạ Ngôn mỉm cười cúi đầu nhìn cậu, vẫn không nhúc nhích.
Hai người trong lúc đó hình thành một bức bức tranh phi thường duy mĩ, tĩnh lặng, hệt như cảnh trong mơ.
“Được rồi.” Cậu thanh niên kia buộc xong, đứng lên mỉm cười.
“Cậu a, còn như vậy sẽ đem tôi làm hư, hại người khác đều tưởng tôi khi dễ cậu, suốt ngày chỉ biết bắt cậu làm nô dịch.”
Tạ Ngôn đưa tay xoa xoa đầu cậu trai kia, nụ cười không chút nào che dấu sủng nịch cùng ôn nhu.
“Vậy để cho bọn họ hiểu lầm càng tốt.”
“Cái gì a, tên tiểu tử thối nhà cậu là cố ý?”
“Em không dám…”
Trong đại sảnh dòng người tấp nập qua lại, bọn họ cử chỉ thân thiết như thế, không chút nào tị hiềm, chuyện trò vui vẻ, trong mắt chỉ nhìn thấy nhau.
Bách Tiệm Ly lập tức ý thức được hắn căn bản không cần phải trốn, trong mắt Tạ Ngôn cũng không có người khác, bất quá hắn vẫn là không hề động, thẳng đến khi bóng dáng hai người bọn họ biến mất trong thang máy.
Chàng trai này…
Nếu hắn đoán không lầm, hẳn là “Tiểu Du” trong câu chuyện của mấy cô gái vừa rồi, hắn nhận ra giọng cậu ta, cùng người hôm qua thay Tạ Ngôn tiếp điện thoại giống nhau như đúc.
Thật sự đã quá muộn, nhân sinh bỏ lỡ một cuộc điện thoại, lại không thể chờ đợi thêm ba tháng, hắn cùng anh, chung quy là vô duyên vô phận.
Bách Tiệm Ly đứng sau bồn cây một lúc lâu, mới trầm mặc đi về phía cửa kính tự động.
Không trung ngàn dặm không mây, lộ ra mùa thu cao xa thăm thẳm.
Bách Tiệm Ly hít thật sâu một ngụm khí lạnh, lê bước chân nặng nề mỏi mệt, chậm rãi đi dọc theo đường lớn…
Tịch mịch như bóng với hình, đau đớn xâm nhập cốt tủy.
Hắn không biết nên đi con đường nào.
Hoàng hôn dần buông xuống.
Sau khi ăn tối ở một nhà hàng theo phong cách Hồng Kông với Tiếu Thành, Bách Tiệm Ly lại bị cậu dẫn tới một nơi khác.
Từ trong xe nhìn thấy quán bar nhấp nháy chữ LONG STAR, Bách Tiệm Ly không khỏi nở nụ cười, “Cậu nói muốn dẫn tôi đến chỗ thần bí nào, thì ra là quán bar này?”
“Đúng vậy. Đừng nhìn nó bề ngoài bình thường không đặc sắc, bên trong chính là chốn bồng lai a.” Tiếu Thành cười, lôi kéo tay hắn đi vào trong.
Quán bar nằm trong một con hẻm nhỏ, tuy rằng cũng là trung tâm thành phố, nhưng là cách một con đường, ngăn mọi ồn ào náo động, có vẻ thập phần u tĩnh.
Phía sau quán bar là sông Lâm Giang, sóng gợn dập dìu, mùa hè thực mát mẻ, là chỗ tốt để tránh nắng.
Hiện tại là mùa thu, nếu ngồi ở bên ngoài, lại có chút rét lạnh.
Tiếu Thành tựa hồ là khách quen nơi này, nhân viên phục vụ mặc áo sơmi trắng vừa thấy cậu đến, lập tức mỉm cười chào hỏi, dẫn cậu tới chỗ sát cửa sổ.
Vị trí này gần bờ sông, có thể đem cảnh đêm thu hết vào trong mắt.
Cây cầu lớn bắc ngang qua sông cách đó không xa được vô số ngọn đèn nhỏ chiếu sáng, hệt như một cầu vồng rực rỡ, tỏa sáng khắp nơi, cả đêm không tắt.
“Thích không?” Tiếu Thành dựa vào sô pha mềm mại, mỉm cười nhìn hắn.
Trong quán bar ánh sáng mờ mờ, khuôn mặt hắn đạm nhiên an tĩnh, có loại mị lực nói không nên lời.
“Thực u tĩnh.” Bách Tiệm Ly phục hồi lại tinh thần, ảm đạm cười.
Không biết có phải hắn lỗi giác không, từ lúc mang hắn đến nơi này, ánh mắt Tiếu Thành chăm chú nhìn hắn, trở nên thập phần nóng cháy.
“Làm gì nhìn tôi như vậy?”
“Bởi vì cậu đẹp trai thôi.” Tiếu Thành cười hì hì nói.
“Có cậu là người anh tuấn nhất ở đây, đừng lấy tôi ta làm trò cười chứ.”
“Tôi là nói thật! Tiệm Ly, tuy rằng cậu không khiến người ta cảm thấy thực kinh diễm ngay lần đầu tiên, nhưng càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng đẹp trai, chính là cái gọi là… vẻ đẹp thứ hai đi?”
“Nè, cậu rốt cuộc là khen tôi, hay là chê tôi đây?” Bách Tiệm Ly trừng mắt liếc cậu một cái.
“Tiệm Ly, xuất ngoại nhiều năm như vậy, cậu thật sự cho tới bây giờ cũng không cùng ai kết giao sao? Bọn họ thật sự không có mắt nhìn!” Tiếu Thành đáng tiếc thở dài.
“Không có. Trên đời này không ai có thể dễ dàng khoan dung tôi, tôi cũng không có cách nào dễ dàng
khoan dung bất luận kẻ nào, trừ cậu ra.” Bách Tiệm Ly mỉm cười.
“Thật sự!?”
“Tin hay không tùy cậu. Đúng rồi, quán bar này…”
Bách Tiệm Ly nhìn quanh bốn phía, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.
Mọi người ở đây đều là đàn ông, gần như không có bóng dáng phụ nữ, hơn nữa không ít người cử chỉ ám muội, vành tai tóc mai chạm vào nhau, không chút nào để ý ánh mắt của người khác.
Nhân viên phục vụ qua lại như con thoi, mỗi người làm việc của mình, cảnh trước mắt như đã nhìn quen.
Ngẩn ngơ, Bách Tiệm Ly bỗng nhiên hiểu ra, “Chỗ này… là gay bar?”
“Phải.” Tiếu Thành ngoan ngoãn thừa nhận, “Tiệm Ly, cậu sẽ không để ý tôi mang cậu đến loại địa phương này đi?”
“Không ngại… Tôi chỉ là…” Bách Tiệm Ly vẫn còn chưa phục hồi tinh thần, “Chỉ là không nghĩ tới… Cậu có hứng thú về phương diện này?”
Tiếu Thành trầm mặc một chút, ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Tiệm Ly, tôi không muốn giấu diếm cậu. Chuyện này vốn muốn nói sớm với cậu, nhưng hôm qua cậu vừa xuống máy bay, tôi nghĩ vẫn là chờ cậu ngủ một giấc, khôi phục tinh thần, mới nói cậu biết. Kỳ thật… Tôi cảm thấy mình thích đàn ông. Tuy rằng tôi đã kết hôn, cùng phụ nữ cũng được, nhưng vẫn là càng thích cùng đàn ông một chỗ.”
“Tôi trước kia luôn một mực nghĩ, rốt cuộc cái gì mới là tình yêu. Tôi đối với An Nhã Lệ hoàn toàn không có loại tình cảm “yêu” này, do áp lực của cha mẹ, cảm thấy mình nên kết hôn, cho nên liền vội vã thành gia, kết quả rơi vào kết cục này. Kỳ thật nếu cô ấy không ngoại tình, tôi còn tính cố gắng bù đắp lại cảm tình của chúng tôi, dù sao tôi với cô ấy cũng đã kết hôn. Nhưng mà tình huống lại trở nên càng ngày càng hỏng, sau khi cảm tình chúng tôi hoàn toàn vỡ tan, tôi liền cảm thấy không thể tiếp tục cuộc sống lừa mình dối người như vậy nữa.”
“Hiện tại nghĩ lại, kỳ thật tôi từ nhỏ liền thích con trai. Từ khi còn nhỏ, tôi thường xuyên bị bề ngoài ưu tú này hấp dẫn những nam sinh năng lực kiệt xuất. Tôi thưởng thức bọn họ, tựa như thưởng thức một bức tranh, luôn thấy mê mẩn. Tôi đối với bọn họ cũng có dục vọng, nhưng bởi vì trước kia đều sinh hoạt trong quy phạm đạo đức bình thường, cho nên vẫn kiềm nén loại ý tưởng này, thế nhưng lúc này đây, tôi muốn chân chính vì bản thân mà sống!”
“Phải không?”
Bách Tiệm Ly lẳng lặng nhìn cậu, mâu quang chợt lóe.
“Đúng vậy, tôi không muốn bỏ lỡ mất điều quan trọng nào nữa. Sau khi phát hiện Nhã Lệ ngoại tình… tôi phi thường buồn khổ, thường xuyên ra ngoài uống rượu, quen biết một ít bằng hữu, sau đó dần tìm được gay bar này. Hơn nữa lên mạng xem không ít tư liệu về đồng chí, tôi cảm thấy mình kỳ thật là người trong giới này.”
“Đây là gay bar rất tao nhã trong thành phố này, không có mấy người loạn thất bát tao xuất hiện, rảnh rỗi tôi thường tới đây ngồi, uống một chén, có cần, cũng sẽ tìm một ít ‘bằng hữu’ thích hợp…” Nói tới đây, Tiếu Thành dừng lại nhìn hắn, “Tiệm Ly, cậu sẽ không xem thường tôi đi?”
“Bằng hữu thích hợp” này là hàm nghĩa gì, Bách Tiệm Ly hiểu được.
Hắn không nghĩ tới, cậu đã đi xa như vậy.
Thật sự không thể tưởng tượng, bộ dáng Tiếu Thành cùng người đàn ông khác nằm cùng nhau.
Không phải ghen tị, mà là không thể tưởng tượng.
“Tôi sao phải trách cậu, ai cũng đều có dục vọng.” Bách Tiệm Ly nhẹ nhàng lắc đầu.
— Tiệm Ly, tôi không tin cậu không có dục vọng nhân loại bình thường.
Bên tai đột nhiên quanh quẩn những lời này.
Ngực hắn đột nhiên đau xót.
Đây là lúc hắn một mình ở Bắc Kinh, Tạ Ngôn đến gặp hắn, đã nói với hắn.
Tất cả mọi người đều có dục vọng, còn hắn thì sao?
Dục vọng duy nhất của hắn, chính là đột nhiên quyết định mua vé máy bay về nước, sau đó buổi sáng hôm nay, tùy tiện chạy đến công ty Tạ Ngôn, chỉ vì muốn nói với anh, kỳ thật hắn đối với anh…
Đây là dục vọng nhân loại bình thường duy nhất hắn theo đuổi từ lúc sinh ra đến giờ!
“Tiệm Ly, cậu không việc gì chứ?” Tiếu Thành lo lắng nhìn hắn, “Tối hôm qua có phải ngủ không ngon giấc? Sắc mặt cậu vẫn rất kém.”
“Tôi không sao.” Bách Tiệm Ly mạnh mẽ xốc lại tinh thần.
Tiếu Thành yên lòng, “Cậu cũng không giật mình?”
Trừ bỏ trước đó tim đập mạnh và loạn nhịp, biểu tình đối phương bình tĩnh như nước, hại cậu lo lắng vô ích một hồi.
“Chỉ cần hấp dẫn lẫn nhau, tâm linh tương thông, cần gì phải để ý giới tính tuổi tác đối phương? Tôi không yêu đương, nói không được đạo lý lớn gì, nhưng là Tiếu Thành, mặc kệ cậu làm cái gì, mặc kệ cậu yêu ai, muốn cùng ai cùng một chỗ, tôi đều tin tưởng cậu, ủng hộ cậu.”
“Tôi biết là cậu nhất định sẽ cảm thông tôi, tuyệt đối sẽ không xem thường tôi mà.” Tiếu Thành mừng rỡ, ngồi vào bên cạnh hắn, nắm chặt tay hắn.
“Đứa ngốc, cậu chính là bằng hữu cả đời của tôi, tôi mặc kệ cậu cùng với đàn ông hay phụ nữ, cậu vẫn là cậu.” Bách Tiệm Ly chậm rãi nói: “Nói sau, tôi cảm thấy mình cũng có khuynh hướng đồng tính luyến ái thực nghiêm trọng, tôi cũng không bài xích đàn ông, ngược lại đối phụ nữ hoàn toàn không thể ứng phó.”
“Thật sự?” Tiếu Thành hoan hỉ nhướn đuôi lông mày, kìm lòng không đậu kêu lên: “Nếu nói như vậy, Tiệm Ly, làm cho chúng ta cùng một chỗ đi!”
Câu nói thình lình thốt ra, làm nụ cười của Bách Tiệm Ly dừng lại.
“Chúng ta… Cùng một chỗ?”
“Nếu tôi thích đàn ông, cậu cũng không bài xích đàn ông, kia vì cái gì chúng ta không thể cùng một chỗ?” Tiếu Thành vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
“Cậu là bằng hữu tốt nhất của tôi, là người tối trọng yếu, tin rằng cậu cũng cho là vậy đi. Cậu vừa rồi không phải nói, trên đời này người duy nhất có thể dễ dàng khoan dung cậu chính là tôi sao? Tiệm Ly, tôi vẫn luôn thích cậu, so với bất cứ ai đều thích hơn! Hiện tại tôi đã ly hôn, bên cạnh cậu cũng không có đối tượng kết giao, vậy làm cho chúng ta cùng một chỗ đi! Để tôi tới chiếu cố cậu, ở cùng cậu, tôi thề, tuyệt sẽ không để cậu sống cuộc sống cô độc như hiện tại.”
“Trước kia là tôi quá trì độn, không ý thức được tình cảm của bản thân, thậm chí còn chạy đi cùng người khác kết hôn, đem cậu để qua một bên. Tưởng tượng cảnh cậu một người cô linh linh ở nước ngoài phiêu bạc, tim tôi khó chịu tựa như bị mèo cào. Nhưng là khi tôi còn chưa để ý đến cảm xúc này, thẳng đến lúc cùng Nhã Lệ ly hôn, bước vào giới này, lúc này mới phát hiện, địa vị cậu ở trong lòng tôi, không ai có thể thay thế được.”
“Tiệm Ly, tôi thật sự yêu cậu, ở đại học, ngay từ đầu đã bị cậu hấp dẫn. Hôm nay mang cậu tới nơi này, kỳ thật chính là muốn mượn dịp hướng cậu thông báo. Vốn tôi hôm qua đã muốn nói, nhưng trông cậu thật sự quá mệt mỏi, cho nên mới nhẫn tới hôm nay… Cậu phải tin tưởng tôi!”
Tiếu Thành nắm chặt tay hắn…
Bách Tiệm Ly nhìn cậu một lúc lâu, khẽ cười, “Tôi tin cậu.”
Trên đời này không có bất luận kẻ nào so với hắn càng hiểu cậu, cậu không phải người hay nói giỡn, nhất là đêm nay, ở trước mặt hắn.
Tiếu Thành nhãn tình sáng lên, “Vậy cậu đáp ứng cùng tôi kết giao?”
“Cậu trước hôn tôi đi.”
“A?” Tiếu Thành còn tưởng mình nghe lầm.
“Người đã kết hôn lại ly hôn, còn chưa hôn qua sao? Thực kém!” Bách Tiệm Ly một phen ôm cổ cậu, kéo cậu về phía mình…
Đôi môi nhạt màu mê người chậm rãi tiếp cận, lặng lẽ mời gọi cậu.
Tiếu Thành căn bản không thể tự hỏi động cơ của hắn, chỉ có thể theo phản xạ ôm thắt lưng hắn, thật nhẹ nhàng mà cẩn thận bao phủ môi hắn…
Quán bar mờ ảo trong đêm, đem không khí nhuộm đẫm mùi dục vọng say đắm.
Sàn nhảy ở giữa quán không thiếu các cặp tình lữ đồng tính, theo nhạc uyển chuyển nhẹ nhàng lắc lư, vong tình hôn nồng nhiệt, đương nhiên cũng có người ngồi ở quán bar, sắc mặt khó coi, hai tròng mắt thất thần, vì thất tình mà uống rượu tiêu sầu, cũng có người ngồi thoải mái ở sô pha, cùng tình nhân hai tay đan vào nhau, khe khẽ nói nhỏ, thỉnh thoảng trao nhau một nụ hôn nhàn nhạt…
Ở một góc phòng không ai để ý, đầu hai người bọn họ tựa vào nhau.
Cũng không có người đặc biệt chú ý tới hai người họ, ở trong mắt người khác, bọn họ chính là một đôi tình lữ đang rơi vào bể tình thôi.
(1) Một cây chẳng chống vững nhà: Một người không thể đối phó, chống đỡ được tình hình nguy khốn. (QT)
(2) Kim cương vương lão ngũ: Ý chỉ những người đàn ông độc thân hội tụ những tiêu chuẩn: Đẹp trai, giàu có, giỏi giang, học thức cao, khiêm tốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.