Độc Hành Thú

Chương 15:




“Sự thật là một hố sâu không đáy.”
Dọc theo lối đi bộ trên cầu lớn, có một bóng người thon gầy, ngập ngừng đi trong mưa.
Mưa bụi làm mắt kính hắn mờ đi, vì thế liền tháo ra, cất vào túi áo, sườn mặt dính đầy hơi nước, nhàn nhạt vẻ quật cường cùng mỏi mệt.
Vì đi bộ một lúc lâu, đùi phải hắn vừa tê vừa đau, nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp, cẩn thận từng bước, chậm rãi đi về phía trước.
Sốt nhẹ chưa lui, đầu vẫn còn choáng váng, thái dương từng đợt co rút đau đớn, hắn ngẩng mặt, để hơi lạnh của cơn mưa bụi mang đến một chút thanh tỉnh.
Cây cầu lớn này thật dài, nhìn không đến cuối.
Bên cạnh không ngừng xẹt qua những chiếc xe phóng nhanh, chỉ chốc lát sau, liền biến mất trong tầm mắt, rõ ràng chỉ thoáng qua, nhưng hiện tại, lại có cảm giác xa khôn cùng.
Quả nhiên không nên ra ngoài vào lúc này, nếu Tiếu Thành biết, khẳng định là bị quở trách, nhưng hắn không muốn nằm mãi, mấy ngày nay, hắn đã nằm đủ rồi.
Vì thế chờ sau khi Tiếu Thành ra ngoài, hắn liền cố rời giường, mặc quần áo chỉnh tề, đi đến hãng hàng không mua vé máy bay một chiều thẳng đến Sydney.
Tấm vé mỏng manh ở trong túi trước ngực, lại khiến hắn cảm nhận được sức nặng chia lìa.
Vô luận là khổ sở, bi thương hay là thống khổ, hắn đều không muốn để ý nữa.
Người hắn yêu duy nhất trong cuộc đời này đã có người yêu, hắn không có lý do gì lưu lại nữa.
Giờ khắc này, hắn vô cùng nhớ Perth, nhớ thế ngoại đào nguyên xinh đẹp u tĩnh kia. Hắn muốn sớm một chút trở về, chăm sóc hoa tươi trong sân, cắt cỏ, tưới nước, rảnh rỗi thì pha một ly hồng trà, ở sân sau phơi nắng, tiếp đó, vào đêm khuya tịch mịch yên ắng, một mình liếm miệng vết thương, ngày qua ngày, lẳng lặng chờ đợi năm tháng trôi qua, chờ đợi ngày nào đó mình tiến vào mộ phần.
Hẳn là sẽ không chờ lâu lắm.
Mưa bụi dần dần ngấm vào người, hàn ý từng chút xâm nhập vào cơ thể.
Khăn quàng cổ lông dê cũ kỹ mà mềm mại vây quanh trên cổ, giống như ấm áp duy nhất tồn tại trên thế gian này.
Hoài niệm mà ưu thương.
Khi anh thương hắn, hắn khư khư cố chấp, mà khi hắn thương anh, tim anh lại giá lạnh.
Vận mệnh thường trêu đùa người ta như vậy, nhưng dù có như thế, hắn cũng không có gì oán giận.
Chỉ là cảm thấy cô độc, nỗi cô độc cùng tịch mịch cắn xé, làm tâm hắn như một cánh đồng hoang, không có một ngọn cỏ.
Phía trước truyền đến tiếng cười như chuông bạc, thu hút sự chú ý của hắn, lấy tầm mắt mờ mờ xem qua, tựa hồ phía trước có một đôi tình nhân lãng mạn, ở trong mưa che chung một cái dù, dựa sát chặt vào nhau, ở trên cầu bước chậm, đùa giỡn với nhau.
Dù màu đỏ xinh đẹp, khiến sắc trời mù mịt lại thêm vài phần sức sống.
Bọn họ hướng hắn đi tới, khi đi ngang qua, cô gái kinh ngạc nhìn hắn một cái, tựa hồ ngạc nhiên trời mưa có người không bung dù, cứ như vậy dầm mưa.
Nhận thấy tầm mắt của cô, Bách Tiệm Ly hướng cô cười nhẹ, cô gái đột nhiên kéo cánh tay bạn trai, ghé vào tai cậu ta nói gì đó, “Phốc” cười ra tiếng.
Tuổi trẻ thật tốt, có thể yêu đương cuồng nhiệt, không chỗ nào cố kỵ.
Ai cũng đều muốn có người yêu dịu dàng đáng yêu đi, giống như cô gái xinh đẹp vừa rồi, muốn đối phương hưởng ứng tình cảm của mình, duỗi tay ra là có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người kia, vừa quay đầu lại, là có thể nhìn thấy nụ cười của đối phương, mà không phải vĩnh viễn chỉ có bóng lưng cùng chờ đợi.
Rốt cuộc tình yêu là gì?
Rốt cuộc nên cùng người mình thích ở chung thế nào? Làm sao mới có thể khiến người ấy không bi thương thất vọng? Làm thế nào, mới có thể bao dung lượng thứ cho nhau?
Đại não cằn cỗi của hắn, hoàn toàn không có đáp án.
Nhìn người khác ở chung tự nhiên như vậy, tuy phi thường hâm mộ, nhưng đối với hắn mà nói, thế giới xa xôi kia, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể tiến vào.
Cho nên, hắn rời đi, đối với nhau mà nói, đều là một chuyện tốt.
Trong lòng cũng chỉ thầm chúc phúc.
Đem tất cả hạnh phúc mình có thể có đều cho anh, hy vọng anh từ nay về sau hạnh phúc vô ưu.
Như vậy, hắn có thể yên tâm rời đi.
Bách Tiệm Ly giật giật khóe miệng, lại không thể cười nổi, hắn lau nước mưa trên mặt, kéo cao áo, đi về phía trước…
Đột nhiên, bên cạnh vang lên tiếng còi chói tai, Bách Tiệm Ly lơ đễnh, tiếp tục đi tới, ai ngờ tiếng còi chẳng những không ngừng, ngược lại bướng bỉnh phát liên tục, tựa hồ đuổi theo hắn không buông, Bách Tiệm Ly lúc này mới thấy không đúng, quay đầu lại xem…
Chỉ thấy một chiếc ô tô màu đen thẳng hướng hắn chạy tới, không để ý quy định trên cầu nghiêm cấm dừng xe, dừng lại ngay thành cầu.
Tắt máy xe, một thân ảnh cao lớn lao ra ngoài, bước nhanh đến trước hàng rào, nhấn tay một cái, nhanh nhẹn nhảy qua lan can, vững vàng đứng trước mặt hắn cách đó không xa.
Bách Tiệm Ly cận thị rất nặng, không mang mắt kính, căn bản là mù mờ, hơn nữa sắc trời xám xịt, càng nhìn không rõ.
Nhưng thân hình người này phi thường quen thuộc…
Là người đó sao?
Bách Tiệm Ly không khỏi nheo mắt lại, không đợi thấy rõ ràng, người nọ liền sải bước tới gần hắn…
Khuôn mặt còn hoài nghi dần dần rõ ràng, sắc mặt hắn nháy mắt trắng bệch.
Sao có thể là anh!?
Nhất định là đầu óc mình rất choáng, mới có thể sinh ra lỗi giác như vậy đi!
Theo bản năng liên tục lui về phía sau, gót chân chạm vào hàng rào bảo hộ trên cầu, hắn đã không còn đường trốn.
Người nọ đi đến trước mặt hắn, gần trong gang tấc.
Bởi vì không đeo kính nên không thấy rõ biểu tình trên mặt anh, nhưng cho dù như vậy, vẫn có thể cảm thấy khí thế toàn thân anh, giống như ngọn lửa đen, thống thiết thiêu đốt.
Nguyên lai cũng không phải hắn lỗi giác!
“Bách Tiệm Ly, chân của cậu là sao?” Mi tâm Tạ Ngôn nhíu chặt, vừa gặp liền hỏi.
Tìm hắn suốt một ngày, thật vất vả mới ở trên cầu lớn bắt được bóng dáng hắn, trong mưa gió tập tễnh mà đi, tim anh như bị từng bước đi chênh vênh ấy đâm nhói!
Lời Tiếu Thành, tám chín phần mười là thật.
Không nghĩ tới anh đột nhiên hỏi chân mình, Bách Tiệm Ly ngẩn ra, bình ổn hô hấp một chút, nở nụ cười nhàn nhạt, “Không cẩn thận bị trật chân, lập tức sẽ lành.”
“Cậu đến bây giờ còn muốn gạt tôi!”
Lần này Tạ Ngôn phát điên, lời hắn che dấu tựa như ngòi nổ, làm anh phát nổ ngay tại chỗ, anh nắm chặt cánh tay hắn, dùng sức đem hắn ấn lên hàng rào bảo hộ bằng kim loại, sức lực cường ngạnh không chút lưu tình, gần như bóp nát hắn.
Bách Tiệm Ly ăn đau, nhăn lại đôi lông mày thanh tú, nhưng không rên một tiếng.
“Thật sự là bị trật chân? Nói cho tôi biết sự thật, Bách Tiệm Ly, không được gạt tôi nữa!”
“Cậu đã nghe được điều gì?” Bách Tiệm Ly nâng mắt lên nhìn anh, gương mặt thanh bần như tuyết, quật cường không nói gì.
Tiếu Thành, nhất định là Tiếu Thành đã nói với anh những điều không nên nói.
“Không cần biết tôi nghe được điều gì, tôi chỉ muốn nghe chính miệng cậu nói ra sự thật!” Tạ Ngôn chăm chú nhìn hắn.
“Có chút sự thật, vẫn là không cần biết thì tốt hơn.” Bách Tiệm Ly buồn bã cười nói.
“Đợi cậu tám năm, tôi có quyền biết sự thật!” Tạ Ngôn lạnh lùng nói.
Những lời này nặng như núi, dứt khoát đè xuống, Bách Tiệm Ly rốt cuộc không thể bảo trì trầm mặc, khóe mắt nóng lên, không phân rõ rốt cuộc là mưa, hay là nước mắt.
“Tạ Ngôn, cậu đã có người yêu, biết mấy chuyện này làm gì nữa? Lãng phí tám năm của cậu, tôi vô cùng xin lỗi, nhưng cậu ngay từ đầu đã biết tôi là dạng người nào, cũng biết tôi sẽ không vì bất luận kẻ nào mà dừng lại, là tự cậu lựa chọn chờ đợi, hiện tại lại oán trách tôi, cậu không biết là cậu rất không có lập trường sao?”
“Tôi không phải oán trách cậu, tôi chỉ là muốn biết sự thật, nói cho tôi biết, Tiệm Ly, đừng giấu diếm nữa, cũng đừng lại gạt tôi. Tôi cần biết sự thật, nói cho tôi biết…”
Là nước mắt hắn, hay là bầu trời đang khóc?
Tạ Ngôn đau lòng khó nhịn, ôm lấy khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, lấy hai tay ấm áp lau đi nước mưa trên mặt hắn…
“Vậy… Người yêu của cậu làm sao bây giờ?” Bách Tiệm Ly run rẩy môi hỏi.
“Tôi không có người yêu.”
“…”
Câu trả hoàn toàn ngoài dự đoán, làm Bách Tiệm Ly ngây người.
“Là lừa gạt cậu, là do tôi nhất thời nóng giận mới nói thế. Ở LONG STAR nhìn thấy cậu cùng Tiếu Thành, khiến tôi vô cùng đố kị, hoàn toàn mất đi lý trí. Vừa lúc Tiểu Du đứng bên cạnh, liền nhịn không được lấy cậu ta làm bia. Tôi thừa nhận hành động của mình thực ấu trĩ, nhưng khi đó, tôi thật sự không thể khống chế chính mình.”
Tạ Ngôn càng nói thanh âm càng nhỏ, vẻ mặt khẩn trương cực kỳ, “Tiểu Du chỉ là trợ lý của tôi, tôi vẫn xem cậu ta như em trai, làm sao có thể cùng cậu ta làm người yêu? Lại nói, cậu ta cũng có người mình thích…”
Ánh mắt đối phương nghiêm khắc khiếp người như thế, Tạ Ngôn không dám nhìn vào mắt hắn.
Anh thật sự hối hận.
Nếu đêm ở quán bar gặp lại kia, anh có thể tĩnh tâm, đọc kỹ biểu tình trên mặt hắn, sẽ không phải trải qua phiên tra tấn hiện tại này.
Sau một lúc lâu, Bách Tiệm Ly rốt cuộc mở miệng, “Cậu, đang, đùa, sao?”
Thanh âm thấm đẫm mưa gió mà đến, khiến kẻ khác không rét mà run.
“Không, tôi không có. Tôi là nói thật
.”
Tạ Ngôn nhìn hắn chăm chú, thoạt tiên thả lỏng hai tay đang nắm chặt hai vai hắn, trượt xuống dưới, kéo thắt lưng hắn lại, thật cẩn thận đem hắn ôm vào lòng.
“Ở Perth sau khi đợi không được cậu, tôi xác thực muốn buông tha, nhưng là làm không được. Ba tháng này, tôi cơ hồ biến thành cái máy làm việc, mỗi ngày sớm đi tối về, đem công ty như nhà, bất cứ khi nào rảnh rỗi, toàn bộ đầu óc sẽ điên cuồng nhớ tới cậu, làm thế nào cũng không khống chế được. Tiệm Ly, chúng ta đừng che dấu thương tổn nhau nữa, hãy quên đêm kia đi, tôi không nhìn thấy cậu cùng Tiếu Thành thân thiết, cậu cũng không nghe thấy những điều tôi nói kia, hiện tại nói cho tôi biết, đêm đó cậu đến tột cùng là muốn nói với tôi cái gì?”
Bách Tiệm Ly trừng mắt nhìn anh, vài giây sau, đột nhiên kịch liệt giãy dụa, “Buông!”
Nhất thời bất ngờ không kịp phòng, Tạ Ngôn bị hắn đẩy mạnh ra.
Bách Tiệm Ly thở hồng hộc, hai má tái nhợt thoáng đỏ lên, cho thấy tức giận không nhẹ, sau đó, hắn quay đầu bước đi…
“Tiệm Ly…” Tạ Ngôn đuổi theo, ôm hắn từ phía sau.
“Buông ra… Cút ngay! Cậu con mẹ nó cút ngay cho tôi!”
Bách Tiệm Ly quát, dùng hết khí lực toàn thân thoát khỏi cái ôm của anh, hai người dưới cơn mưa tầm tã quấn thành một đoàn…
“Đừng nháo, Tiệm Ly, Tiếu Thành nói cậu bị bệnh, sốt nhẹ chưa lui, nếu còn như vậy nữa, bệnh của cậu sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.” Tạ Ngôn ôm hắn không buông.
“Không cần cậu quản!”
Bách Tiệm Ly bỏ tay anh ra, trong lúc giãy dụa dùng sức quá mạnh, thân thể suy yếu không thể chống đỡ, đột nhiên bên tai vù vù, trước mắt tối sầm, liền ngã xuống…
Tạ Ngôn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn, bao bọc thân thể hắn, hai người song song ngã tựa vào thành bảo hộ trên cầu.
Mưa nhỏ lại một chút.
Cơn mưa to tầm tã dần chuyển thành mưa bụi tinh mịn, từng giọt từng giọt, từ phía chân trời rơi xuống.
Tạ Ngôn vội vàng cởi áo khoác ngoài của mình, khoác trên người hắn chắn mưa, đem thân hình gầy gò của hắn ôm chặt vào lòng, dùng môi hôn hai má lạnh như băng của hắn, nếm thấy hương vị nước mưa nhàn nhạt…
Siết chặt hai tay, giống như phải khảm cả hắn vào thân thể chính mình.
Trái tim kề sát, trong ngực một mảnh nóng bỏng, bừng lên ngọn lửa tình mãnh liệt mà mưa gió rét lạnh không thể dập tắt!
Không cần giải thích gì nữa, đến lúc này, anh đã hoàn toàn hiểu được, nếu trong lòng hắn thật sự không có anh, thì làm sao chỉ nghe anh nói mấy câu, liền kích động đến mức thiếu chút nữa ngất đi?
Lông mi Bách Tiệm Ly hơi run, ở trong ngực anh mở to mắt, bộ dáng tái nhợt suy yếu làm Tạ Ngôn đau lòng cực kỳ.
“Tiệm Ly, cậu không muốn nói thì đừng nói, tôi đều hiểu. Thân thể cậu giờ lạnh như băng, tôi lập tức đưa cậu đi bệnh viện.”
Anh cúi thắt lưng muốn bế hắn lên, cánh tay lại bị hắn đè lại…
“Được, cậu muốn biết sự thật, tôi liền cho cậu sự thật.” Thanh âm Bách Tiệm Ly rất nhẹ, biểu tình thực đạm, thực hiu quạnh, thần tình đều là mệt mỏi cực độ.
“Ngay hôm xuất ngoại, cha mẹ tôi ly hôn.”
Tạ Ngôn ngẩn ra, cũng không động.
“Ngày đó, tôi đang ở sân bay, vốn nghĩ nhắn tin cho cậu… có rất nhiều… rất nhiều điều muốn nói với cậu, lại nói không nên lời… Nhưng trên đường nhận được điện thoại của bọn họ, tôi cảm thấy mình hệt như tên ngốc, vì thế đem những lời đó toàn bộ xóa bỏ, sau đó, lệnh cho mình quên hết thảy mọi chuyện.”
Bách Tiệm Ly nhìn vào đôi mắt sâu và đen của anh, “Tuy rằng tiềm thức rất rõ ràng, cha mẹ sớm hay muộn cũng ly hôn, nhưng khi ngày này thật sự tiến đến, tôi vẫn bị đả kích trầm trọng. Tôi nghĩ cần gì phải nhắn tin, ai có thể cùng ai vĩnh viễn bên nhau chứ? Cậu có lẽ thích tôi, bất quá là bởi vì chưa bao giờ có được, nhất thời mê luyến, qua vài năm, lại nhớ rõ tôi là ai?
“Cho nên tôi quyết định rời đi, quên hết thảy quá khứ, ở một nơi không ai biết đến, một lần nữa bắt đầu. Vốn tôi vẫn nghĩ mình rất khá, nghĩ mình đã thực thuận lợi quên cậu, nhưng tới buổi tối, khuôn mặt cậu, lại lần lượt xuất hiện trong đầu tôi.”
Tuy là ngữ điệu trong trẻo lạnh lùng, nhưng nghe vào tai, lại thành kích động khôn kể, trong lòng Tạ Ngôn mừng như điên…
“Năm 2004, tôi ở Perth được hai năm, cậu lên chức giám đốc chi nhánh.”
Nghe hắn nói như vậy, Tạ Ngôn giật mình, đang muốn hỏi hắn sao lại biết, Bách Tiệm Ly đã nói tiếp.
“Tôi trên diễn đàn của khoa mình đăng kí một ID, khách qua đường 310, thấy tin tức bọn họ nói, tôi cũng nhắn lại chúc mừng cậu, bất quá cậu hẳn là không chú ý tới hồi âm của tôi.”
Tạ Ngôn chấn động, anh đích xác ngẫu nhiên trên diễn đàn cùng bạn học cũ nói chuyện phiếm vài câu, nhưng đối với ID khách qua đường 310 này, hoàn toàn không có ấn tượng.
Internet mờ mịt, lại có mấy người có thể có ấn tượng với một ID nho nhỏ.
“Tôi biết cậu làm ở UNIS, liền lưu lại trang web của UNIS, có thời gian thì vào xem, hy vọng có thể đọc được tin tức của cậu. Thấy sự nghiệp của cậu liên tiếp thăng tiến, tôi liền mừng cho cậu. Sau khi điều trị xong ở Melbourne trở về, tôi mới nghe thấy lời nhắn lại của cậu. Vào thời điểm kia, tôi vừa lúc gặp phải tai nạn, ở bệnh viện trị liệu. Nếu tôi không gặp chuyện không may, nếu đúng lúc nghe được lời nhắn, tôi sẽ đi. Đúng là bởi vì lời nhắn lại của cậu, tôi mới quyết định về nước gặp cậu.”
Hắn quả nhiên là vì mình mới trở về!
Một thanh âm ở trong lòng kêu to, vui sướng nối tiếp, Tạ Ngôn dằn xuống xúc động muốn hung hăng hôn môi hắn, đem hắn dùng sức ôm chặt.
“Sau khi về nước, đúng là người thứ nhất tôi tìm là Tiếu Thành, đó là bởi vì không biết nên đối mặt với cậu thế nào, đêm đó liền gọi điện thoại cho cậu, cũng là Tiểu Du tiếp. Cậu ta nói cậu đang tắm, nghe ra được hai người quan hệ thực thân thiết. Lúc ấy tôi liền nghĩ, tôi và cậu đại khái là không được… Bất quá ngay cả như vậy, tôi vẫn quyết định tới tìm cậu, xem còn chút hy vọng nào không.”
“Ngày hôm sau, tôi bắt taxi đến công ty cậu, lại ở trong thang máy nghe thấy nhân viên công ty cậu nói, cậu cùng Tiểu Du là một đôi tình lữ, sau đó lúc rời đi, tôi thấy cậu và cậu ta…”
Tạ Ngôn chấn động, “Cậu khi nào thì tới công ty tôi? Tôi sao lại không biết gì hết?”
“Chính là cùng ngày chúng ta gặp mặt ở LONG STAR, buổi sáng khoảng mười giờ.”
“Cậu thấy tôi? Vì sao không gọi tôi!”
“Vốn tính gọi, chính là Tiểu Du cậu ta… nửa quỳ thắt dây giày cho cậu…” Bách Tiệm Ly cười khổ, “Hai người thấy thế nào cũng là một đôi yêu đương cuồng nhiệt… Tôi không muốn quấy rầy hai người, dù sao cũng gặp được cậu, cậu nhìn tốt lắm, vì thế tôi trở về.”
Thì ra là thế!
Bên trong có nhiều ẩn tình như vậy, bọn họ thế nhưng lại lần lượt bỏ qua nhau, ông trời thật cố ý vui đùa, làm cả hai năm lần bảy lượt hiểu lầm nhau!
Nếu ngày đó lúc hắn đến công ty tìm anh, nhân viên trong công ty không lắm miệng, mà anh cùng Tiểu Du cũng không có cử chỉ thân thiết…
Nếu anh không chính mắt nhìn thấy hắn cùng Tiếu Thành hôn nhau ở LONG STAR…
Bọn họ căn bản không cần trải qua nhiều tra tấn như vậy!
“Ông trời đáng giận, đem chúng ta trêu đùa!” Tạ Ngôn chua xót nói, cúi đầu, đem mặt chôn ở cổ hắn.
“Đối với cậu thì là trêu đùa, tôi vẫn nghĩ, đây nhất định là vận mệnh của chúng ta, luôn vô duyên vô phân.”
Tạ Ngôn ngẩng đầu, cùng ánh mắt hắn giao triền.
Đôi mắt đối phương nổi lên dao động, như một hòn đá ném vào mặt hồ đóng băng, chạm vào lớp băng mỏng trên mặt hồ, phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.
“Tạ Ngôn, cậu thật sự nghĩ tôi là động vật máu lạnh, thế nào cũng không động tình sao? Tôi nhớ cậu, vô số đêm khuya tịch mịch, chỉ cần nghĩ đến cậu, liền cảm thấy ấm áp. Lời cậu nhắn lại, làm tôi lần đầu tiên nhận ra, còn sống là chuyện tốt đẹp cỡ nào.”
“Cậu thích tôi, tôi thực cảm động, nhưng cũng thực sợ hãi. Bởi vì tôi rất rõ bản thân, trời sanh tính lạnh bạc, không có năng lực lấy vợ, chỉ thích hợp một người lẳng lặng chết đi. Nếu chúng ta thật sự cùng một chỗ, tới cuối cùng, cậu khẳng định chịu không nổi tôi. Cho nên tôi trốn tránh cậu, bởi vì tôi biết chính mình không có cách nào cho cậu hạnh phúc, không có tư cách có được tình yêu của cậu, càng không thể hồi báo tình cảm của cậu…”
“Không thể nào, đừng phủ định chính mình như vậy.” Tạ Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve hai má hắn…
“Đêm đó, khi cậu trảm đinh chặt sắt nói đã buông tha tôi, cũng đã tìm được một đối tượng dịu dàng, tôi tuy rằng thống khổ, nhưng cũng thấy này là kết cục tốt nhất, nhưng mà không nghĩ tới, sau khi tôi vất vả chấp nhận sự thật, cậu lại chạy tới nói cho tôi biết, hết thảy đều là giả? Cái này bảo tôi làm sao tiếp nhận đây!? Tạ Ngôn, cậu đừng quá phận!”
“Tôi đã mua vé máy bay, tính toán vĩnh viễn rời đi nơi này… Hiện tại cậu mẹ nó đột nhiên nói với tôi những lời này… Cậu con mẹ nó…”
Mắng đến đây, một trận khó thở kéo tới, giọng nói hắn đột nhiên nghẹn ngào.
Tạ Ngôn rốt cuộc nhịn không được, ôm lấy mặt hắn, liều lĩnh hôn lên đôi môi tái nhợt của hắn…
Bách Tiệm Ly lúc đầu còn ra sức giãy dụa, miệng hàm hồ mắng anh, cũng không được bao lâu, khí lực dần dần suy yếu, ở trong ngực anh không thể nhúc nhích.
Đôi môi lạnh lẽo bị bao phủ bởi một ngọn lửa ấm nóng.
Đầu lưỡi nóng bỏng ở trên môi hắn nhấm nháp vài lần, sau đó tách môi hắn ra, tiến quân thần tốc, thật mạnh mút vào bờ môi hắn.
Một giây đầu lưỡi chạm nhau kia, hai người đều run lên.
Tạ Ngôn lập tức siết chặt hai tay, tay phải chế trụ ót hắn, càng sâu càng cuồng nhiệt hôn hắn, trong miệng toàn bộ đều là hương vị của nhau, là mước mắt hắn, hay là nước mắt anh, anh đã vô pháp phân biệt!
Bách Tiệm Ly níu chặt quần áo anh, nụ hôn này tựa như một ngọn lửa, tiến vào thân thể suy yếu của hắn, cháy sạch choáng váng vựng đầu.
Trái tim hắn đập thình thịch trong ***g ngực, cảm giác mình tựa chiếc thuyền lá cô độc dưới cuồng phong sóng lớn, bị gió lốc hung mãnh thổi quét, từ trên cao lao xuống dưới, lại vô lực phản kháng.
Một thời gian dài cơ khát cùng chờ đợi, đã dẫn phát sức mạnh khủng bố của người kia, đôi môi hắn tựa như mồi lửa trí mạng cuối cùng, vừa chạm vào sẽ đốt thành tro tẫn.
Thân thể vốn dĩ lạnh như băng, bởi nụ hôn này mà trở nên nóng cháy, linh hồn cô độc, bởi nụ hôn này mà rung động sướng vui, nỗi vui mừng mất đi rồi tìm lại được quá mãnh liệt mạnh mẽ, ngược lại không thể thừa nhận, anh càng hôn càng sâu, thể lực hắn rốt
cuộc chống đỡ hết nổi, trước mắt tối sầm, liền té xỉu trong lòng anh.
“Tiệm Ly? Tiệm Ly?”
Thấy hắn ngất đi, Tạ Ngôn mới phát hiện mình thật càn rỡ.
Mưa to còn không ngớt, gió lạnh gào thét thổi qua, trên cầu rộng lớn không có vật gì che chắn, anh lại một mặt cùng hắn ở đây dây dưa.
Anh một tay ôm lấy lấy hắn, giẫm lên mặt đường đọng nước, anh lấy thân thể bao bọc hắn, mặc cho nước mưa lạnh như băng trút xuống, quất vào ngực anh, toàn thân cơ hồ đều ướt đẫm, nhưng anh chẳng những không thấy lạnh, ngược lại còn có một đám lửa ở trong lòng hừng hực thiêu đốt.
Bách Tiệm Ly lẳng lặng nằm trong lòng anh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơi thở nhỏ bé yếu ớt, giống như thiên sứ gãy cánh, sức nặng mềm mại mà yếu ớt trên tay, làm anh đau lòng khó nhịn, vui buồn đan xen.
Vượt qua hàng rào bảo vệ, một chiếc xe xẹt qua bên người, bắn tung tóe vô số bọt nước, anh làm như không thấy, nhẹ nhàng đặt hắn ngồi vào ghế phó lái…
Mưa càng lúc càng lớn, như roi quất vào cửa kính.
Anh bật hệ thống sưởi, mở đèn xe, tăng ga, thẳng tiến về phía trước.
Xuyên qua tầng mây xám xịt, phía sau chính là ánh mặt trời sáng lạn.
Anh lẳng lặng chở hắn, chở thỏa mãn cùng hạnh phúc cả đời mình, bức họa tươi đẹp bị cuộn tròn sau bao năm tháng, dưới ánh nắng rực rỡ mở ra…
Người này, rốt cuộc là của anh!
Rốt cuộc!
Từ nay về sau sẽ không buông tay nữa.
Cũng không có lực lượng nào có thể đem bọn họ tách ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.