Độc Hành Thú

Chương 17:




“Điều quan trọng không phải là bao lâu, mà là được ở bên nhau”
“Hương vị chính mình thế nào?” Tạ Ngôn cười khẽ hỏi, cụng đầu vào trán hắn, ngón tay nhẹ vỗ về vết sẹo bên khóe mắt hắn…”. “Rất kỳ quái…” Bách Tiệm Ly nhíu mi.
“Anh là người đầu tiên sao?” Tạ Ngôn lại hỏi.
“Người đầu tiên gì?”
“Người đầu tiên hôn cơ thể em, người đầu tiên cùng em da thịt thân cận, người đầu tiên, có thể xâm nhập như thế này vào trong em?” Tay trái Tạ Ngôn từ bắp đùi hắn chậm rãi lần về phía sau tìm kiếm, tách ra khe mông hắn, ngón giữa nhẹ nhàng tiến vào động khẩu tối bí ẩn trong cơ thể hắn…”. “A……” Cả người Bách Tiệm Ly nhất thời nảy lên, nghĩ muốn tránh đi, lại bị thân thể to lớn của Tạ Ngôn ngăn chặn. “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Mật huyệt chưa bao giờ tiếp nhận ngoại vật vô cùng thít chặt, nếu vọng động, khẳng định sẽ bị thương, Tạ Ngôn với tay lên tủ đầu giường lấy ra dịch bôi trơn, bôi thật nhiều lên tay, lại tham nhập, trước lấy một ngón tay ra vào, chậm rãi mở rộng bôi trơn huyệt khẩu chật chội của hắn… “Em nơi này thực nhanh… Có phải hay không cho tới bây giờ không bị người chạm qua?”
Tạ Ngôn một bên động, một bên khẽ liếm cái cằm không ngừng run rẩy của hắn, hoặc kề sát trên cánh môi mềm mại kia, trộm buông xuống vài nụ hôn nhỏ vụn. “Vô nghĩa… Có ai giống anh biến thái như vậy… Buông ra… Tại sao…… Tại sao phải làm loại chuyện này chứ……” Từ một ngón tay, dần dần gia tăng thêm hai ngón, rồi ba ngón, bộ vị khiến kẻ khác khó có thể mở miệng đã bị ngón tay anh nhồi chặt, Bách Tiệm Ly vừa vội vừa thẹn, đôi mắt trong suốt như nước phủ kín một tầng hơi nước mông lung. “Liên tiếp chặt đứt tất cả đường lui, đã vậy em còn muốn chạy trốn, tránh anh thật xa, trốn tránh tình cảm của mình! Nói cái gì buông em ra sẽ thoải mái hơn, nói cái gì em và anh không thích hợp… Anh đã chờ tám năm, rốt cuộc mới nghe được em nói nhớ anh, em nghĩ rằng anh còn có thể dễ dàng buông em ra sao? Bách Tiệm Ly, lúc trước em ở trên cầu, mạo hiểm mưa gió nói những lời ấy với anh, rốt cuộc có phải là thật hay không?” Tạ Ngôn ôm lấy hắn, khẽ nâng mông hắn lên, làm cho ngón tay mình càng thêm xâm nhập vào cơ thể hắn, liên tục ma xát niêm màng mềm mại của hắn… “Là thật…” Bách Tiệm Ly run rẩy, cánh tay theo bản năng vòng qua cổ anh.
“Vậy em liền giác ngộ đi!”
Ngón tay thon dài của anh đột nhiên chạm vào chỗ nào đó trong cơ thể, tựa như ngọn nguồn dụ phát khoái cảm, Bách Tiệm Ly kinh suyễn (1) một tiếng, mật huyệt đột nhiên siết chặt ngón tay đối phương. “Là nơi này sao?” Khóe môi Tạ Ngôn nhẹ nhàng câu lên, giống như thợ săn tìm được mục tiêu tìm kiếm đã lâu, bắt đầu tập trung công kích nơi kia. “Đừng mà… Thực kỳ quái…”
Bách Tiệm Ly lắc đầu rên rỉ, tính khí mềm mại của hắn vốn đã giải phóng, không biết từ lúc nào đã lần thứ hai ngẩng đầu, chảy ra chất lỏng trong suốt. Dễ dàng sa vào *** như thế, làm hắn cảm thấy thẹn cực kỳ.
Tuy rằng biết rõ tổng yếu phải làm tới cuối, nhưng khi điều này thật sự tiến đến, vẫn là tim đập như sấm, chân tay luống cuống. Đối với tính sự mà nói, hắn cơ hồ trong suốt như tờ giấy trắng, duy nhất một lần kinh nghiệm, đó là trước lúc xuất ngoại, cùng với Tạ Ngôn một lần kia. Lúc ấy đam mê mãnh liệt, ở trên người mình hạ ấn ký không thể xóa nhòa.
Sau khi xuất ngoại, trừ bỏ học tập, chính là làm việc, du lịch, cuộc sống xoay quanh một vòng nhỏ, hắn cơ bản sống cuộc sống thanh tâm quả dục, chưa bao giờ cùng ai kết giao, ngây ngô đến không ngờ. Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì?
Hắn không dám nghĩ, cũng vô pháp tưởng tượng.
Hơi thở nặng nề, nhiệt độ cơ thể nóng rực cùng động tác mãnh liệt điên cuồng của anh đều tỏ rõ, phía trước sẽ là mưa rền gió dữ đang chờ hắn! “Đừng như vậy… Tôi không biết…… Nên làm thế nào……”
Thanh âm run rẩy phun ra rất nhỏ, hắn không biết, bộ dáng chính mình giờ phút này ở trong mắt anh, là cỡ nào diễm lệ xinh đẹp, chọc người yêu thương. “Không có gì đáng sợ, anh ở ngay bên cạnh em đây. Thả lỏng nào, anh sẽ không thương tổn em.” Tạ Ngôn ôn nhu an ủi hắn, thấy đã có thể, liền rút ngón tay mình ra… Hạ thể anh sớm đã sưng to không chịu nổi, khát vọng hắn đã lâu, toàn bộ ngưng tụ thành dục hỏa hừng hực, len lỏi khắp tứ chi trăm hài. Anh tách hai chân hắn ra, cầm nam tính cứng rắn thẳng đứng của mình để trước cửa huyệt đã bôi trơn đầy đủ của hắn, mắt thấy giây tiếp theo anh sẽ tiến vào cơ thể, cùng hắn kết hợp toàn vẹn… “Tôi rốt cuộc có gì tốt chứ? Sao cứ phải chấp nhất tôi như vậy?” Nghi vấn vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí, nhịn không được xông ra. “Em hỏi anh vì sao cứ phải chấp nhất em, không bằng hỏi anh vì sao phải hô hấp.” Tạ Ngôn cười khổ nói, nhìn hắn thật sâu, “Anh yêu em, Tiệm Ly.” Thanh âm khàn khàn, tựa như hoa rơi trong cơn mưa cuối thu, không tiếng động nhẹ nhàng phiêu lãng, đây là điều hắn vẫn luôn hy vọng, khiến những ngày tháng lặng lẽ hoàn toàn tan biến. “…”
Nói không nên lời, đôi mắt hắn trong suốt loang loáng nước, tràn ra ngoài, lẳng lặng lướt qua hai má, rơi xuống drap giường. Tạ Ngôn ưỡn thắt lưng, từng chút từng chút, chậm rãi tiến vào cơ thể hắn…
“A……”
Toàn thân Bách Tiệm Ly lập tức căng thẳng…
Đau!
Đau rát như bị bỏng, cả người giống như bị tách làm hai, đau đớn chạy tán loạn khắp cơ thể!
Hắn ôm chặt lấy cổ anh, mười ngón tay cấu vào lưng anh.
Biết hắn rất khó chịu, mật huyệt chật hẹp thít chặt siết lấy dương cương của anh, làm anh cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng không thể dừng ở đây, Tạ Ngôn hơi nâng lên thắt lưng hắn, để hắn càng dễ dàng tiếp nhận mình, sau đó lại chậm rãi, kiên định tiến vào, rốt cuộc cắm xuống. Hạ thể cứng rắn cuối cùng cũng tiếp hợp chặt chẽ với mông hắn, không một khe hở.
“Đau quá……” Ngũ quan Bách Tiệm Ly đều vặn vẹo.
Đồng dạng đều là thân thể đàn ông, cấu tạo đều giống nhau, hắn vất vả, anh cũng thực vất vả, kia vì sao còn muốn làm loại sự tình này? Vừa cảm thấy thẹn lại còn khó chịu? Nhưng là, hắn hiện tại, sẽ không hỏi lại “Vì sao”, lại càng không nói “Không”! Đem hết thảy đều giao cho anh!
Vô luận là thân thể, hay là trái tim, mặc kệ kết quả là hoàn mỹ, hay là vỡ vụn, mặc kệ sau này sẽ thế nào, hắn đều không có sức nghĩ tới! “Tạ Ngôn…… Đau……” Bách Tiệm Ly rưng rưng nhíu mi, nói đứt quãng, tay lại càng ôm chặt cổ anh. Hắn oán giận như trẻ con, liền tác động vào chỗ mềm mại nhất ở sâu trong tim anh. “Thực xin lỗi, nhịn một chút. Kỳ thật đi vào từ phía sau lưng đối với em mà nói sẽ thoải mái hơn, nhưng anh muốn nhìn thấy mặt em…” Tạ Ngôn cố nén dục vọng đang muốn xông lên, một tay cầm tính khí đã héo rút của hắn, cao thấp vuốt ve, tay kia vân vê nhũ tiêm hắn, chầm chậm kích thích. Hắn thoạt nhìn rất khó chịu, tình sự giữa hai người đàn ông, đối với bên nhận mà nói, đích thực là gánh nặng rất lớn, làm anh cực kỳ đau lòng, Tạ Ngôn dịu dàng đẩy nhanh động tác trên tay, hy vọng có thể giảm bớt cho hắn một chút gánh nặng. Ngực hắn rắn chắc mềm dẻo, xúc cảm tuyệt đỉnh, nhũ tiêm nho nhỏ, mới xoa nắn vài cái liền cứng rắn đứng thẳng, mà tính khí của hắn, dưới những vuốt ve kiên nhẫn của anh, lần thứ hai ngẩng đầu. Phòng ngủ to như vậy, truyền đến tiếng hút khí nhợt nhạt của Bách Tiệm Ly.
Hắn mi tâm nhíu chặt, hai má đoan chính thanh tú lộ ra vệt ửng đỏ, lông mi thật dài không ngừng run run, hơi hơi hé miệng thở hổn hển… Tạ Ngôn nhịn không được cúi xuống hôn lên bờ môi hắn, đầu lưỡi linh hoạt thâm nhập khoang miệng hắn, cuốn lấy đầu lưỡi hắn, ôn nhu mút vào. “Ưm……” Bách Tiệm Ly lấy giọng mũi phát ra thanh âm mê người, kích thích trong khoang miệng, hơn nữa khoái cảm ập đến khi tính khí bị âu yếm, làm phai nhạt đau đớn như bị xé rách của hắn, thân thể bất tri bất giác buông lỏng. Tạ Ngôn nhiệt huyết sôi trào, không thể kìm được, rướn lưng về phía trước, thật sâu tiến vào cơ thể hắn…
“A……”
Hai tay vây quanh cổ anh đột nhiên siết chặt, Bách Tiệm Ly cong người, cái cổ tuyết trắng mị hoặc ngưỡng về phía sau, đưa đến trước mặt anh, Tạ Ngôn tiến sát lại, dùng sức mút vào da thịt trơn mịn nơi đó. Hông anh nhẹ nhàng đong đưa, cũng không quá nhanh, chỉ chậm rãi, nhẹ nhàng ở trong cơ thể hắn đẩy vào rút ra… Nam tính cứng rắn nóng bỏng ma xát mật huyệt chật chội ấm áp của hắn, ngoài đau đớn, còn có một loại cảm giác dị thường, lặng yên nảy lên trong lòng… “A…… Tạ Ngôn……” Bách Tiệm Ly kêu nhỏ tên anh.
Thân thể hắn bị anh lấp đầy, từng đợt nhiệt khí xông lên, khiến hắn vừa tê dại vừa đau đớn, tựa như bị điện giật, toàn thân run lên. Hai người kết hợp chặt chẽ, mỗi lần va chạm, cái mông non mềm của hắn thỉnh thoảng cọ vào thể mao cưng cứng của anh, cảm xúc rõ ràng làm hắn đầu váng mắt hoa. Sắc trời còn sớm, bên trong phòng ngập tràn ánh sáng.
Trong lúc vận động, cơ bụng anh thắt chặt, da thịt màu lúa mạch, ánh mắt khiếp người đều hiện ra rõ mồn một, giống như muốn nuốt lấy hắn. “Chậm…… Chậm một chút……” Cằm hắn run rẩy, thân thể thừa nhận quá nhiều tình cảm mãnh liệt, ẩn ẩn có cảm gi
ác trời đất xoay chuyển. Tạ Ngôn khó khăn ức chế nội tâm kích động, dần dần tăng mạnh biên độ trừu động, một tay nắm lấy đùi phải của hắn đặt trên vai, quyến luyến hôn lên cẳng chân bị thương của hắn. Hai người bởi vì tai họa bất ngờ này, thiếu chút nữa liền bỏ qua lẫn nhau. Chuyện tới hiện giờ, anh không bao giờ… muốn lãng phí một giây nào nữa. “Tiệm Ly…”
Ôm chặt lấy hắn vào lòng.
Mật huyệt hắn bao chặt anh, khoái cảm mềm mại này không thể dùng lời nói mà hình dung, nam tính của anh càng thêm sưng to, như muốn nổ tung, đầu gối tì mạnh xuống giường, động tác càng ngày càng dồn dập, thân thể cơ khát đã lâu, nhu cầu cấp bách một hồi thao yến (2) cuồng hoan. “A……”
Bách Tiệm Ly nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dốc, mở ra hai chân vốn đang đặt trên vai anh, dần dần theo động tác của anh mà trượt xuống bên hông, theo bản năng quấn lấy… Căn bản là động tác vô ý, nhưng với anh mà nói, lại giống như khiêu khích khó có được.
Tạ Ngôn chỉ cảm thấy đại não “Ầm” vang một tiếng, ngực rung động, mạnh mẽ nâng chân hắn lên, ở trong cơ thể mê người của hắn cuồng dã đẩy vào rút ra. Bách Tiệm Ly cúi đầu rên rỉ, nửa người dưới cơ hồ nâng lên cao, cong thành một vòng cung mềm mại, thừa nhận mưa rền gió dữ của anh đánh sâu vào, đau đớn cùng khoái cảm như thủy triều mãnh liệt ập đến, nhấn chìm toàn bộ lý trí hắn. “Thật lớn……”
Giọng nói ấm áp của hắn giống như có ma lực, hút anh vào thật sâu bên trong.
Tạ Ngôn hổn hển thở dốc, phân thân nóng cháy như thiết liên tục ma sát nội vách mềm mại của hắn, sớm đã kích động chảy ra yêu dịch làm bên trong ẩm ướt, giúp động tác cắm vào rút ra của anh càng thêm trơn tru. Nộn thịt trong mật huyệt hắn nóng cháy dị thường, mỗi lần trừu sáp, niêm màng mềm mại trắng mịn liền hút chặt nam tính thô to của anh không buông, tiêu hồn thực cốt, khoái cảm mãnh liệt làm người choáng váng. “Tiệm Ly……”
Sợ hắn quá kích động, thân thể chịu không nổi, Tạ Ngôn chậm rãi lui ra ngoài, sau đó, thẳng lưng xuyên vào, lại rời khỏi… Vài lần lặp lại, động tác hai người dần dần ăn ý, nước sữa hòa nhau, khoái cảm mãnh liệt tràn khắp cơ thể. “Thoải mái không, Tiệm Ly?”
Tạ Ngôn cúi xuống hôn hai má ướt mồ hôi của hắn, vừa trừu sáp, đồng thời không quên ôn nhu an ủi dục vọng hắn… Cảm giác dinh dính ẩm ướt trong tay cho anh biết, hắn đang rất phấn khích.
Khóe miệng nâng lên thành một nụ cười khêu gơi, Tạ Ngôn nhìn chằm chằm người dưới thân, không bỏ qua một phân biểu tình nào trên mặt hắn. Quyết định của mình quả nhiên đúng, tuy rằng bình thường tư thế cơ thể đối nhau mà nói có điểm vất vả, nhưng anh lại có thể đem tất cả biểu tình biến hóa của hắn thu hết vào mắt. Anh nhìn cặp lông mày thanh tú của hắn, vì đau đớn mà nhăn chặt thành một đoàn, lại vì khoái cảm đột kích mà dần dần giãn ra, nhìn thấy sắc mặt nguyên bản tái nhợt của hắn, da thịt màu ngà bóng loáng, dưới xâm phạm của anh, thản nhiên nhiễm một tầng đỏ ửng… Hình ảnh phong tình kiều diễm, làm anh mê mẩn ngắm nhìn.
Hắn là người lãnh cảm, cũng không dễ dàng biểu lộ cảm xúc, lại vì mình mà tức giận, thống khổ, vui sướng, thậm chí trở nên mê người gợi cảm như thế. Đây đều là bởi vì mình.
Hắn vì mình mà thay đổi!
Tạ Ngôn dị thường hưng phấn, đem hắn ôm càng chặt, động tác cắm vào rút ra càng thêm cuồng dã, mồ hôi từ cuộc vận động mãnh liệt phóng túng chảy xuống cơ thể nhau, phân không rõ đâu là của hắn, đâu là của anh. Thân thể trần trụi dấy lên lửa nóng vạn trượng, bọn họ vong tình dây dưa, mùi mồ hôi nam tính tràn ngập khoang mũi, càng thêm kích động dục hỏa. “Nóng quá…… Muốn cháy…… Tạ Ngôn……”
Bách Tiệm Ly phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, *** nóng cháy trong tâm đem hắn đốt thành một trận lửa.
Cả người hắn nóng bỏng như than, thân thể đã bắt đầu bất tri bất giác quấn chặt lấy anh, phối hợp động tác của anh, cùng anh ở trong bể dục quay cuồng. Cánh tay thon dài của hắn ôm chặt lấy cổ anh, mỗi một lần anh sáp nhập lại dùng sức đón nhận, khi rút ra lại lưu luyến cuốn lấy không buông, thân thể giống như hạn hán đã lâu gặp được cam lộ, cơ khát đến nỗi làm hắn cảm thấy thẹn không chịu nổi. “Chậm một chút….. A……”
Hơi thở hắn vô cùng hỗn loạn, loại cảm giác như sắp hủy diệt này thực đáng sợ, thật sự rất đáng sợ!
Thân thể kịch liệt chấn động, khoái cảm mãnh liệt làm hắn như đang bay lên, dục vọng tích tụ không ngừng đưa hắn hướng đến cao trào… Đột nhiên, một cơn sóng lớn đánh tới, nam tính cứng rắn nóng bỏng của anh thúc đến một điểm mẫn cảm trong cơ thể, trước mắt loạn bay đầy sao, hai chân Bách Tiệm Ly phút chốc kẹp chặt thắt lưng anh, rốt cuộc nhịn không được liền kêu lên, “Chỗ đó…… Tạ Ngôn…… Chỗ đó……”. “Là chỗ này sao?”
Tạ Ngôn thở hổn hển hỏi, mồ hôi ướt đẫm, dùng sức công kích tới chỗ kia một chút.
Khêu gợi như thế, quả thực muốn mạng anh mà!
Hai người kịch liệt quấn lấy nhau, da thịt màu mật ong của hắn dần biến thành màu anh đào nhàn nhạt.
Hai đùi thon dài của hắn như dây leo mềm mại cuốn lấy anh, u mật phía dưới vì anh công kích mãnh liệt mà rộng mở thật to…… Mật huyệt thít chặt lộ ra ngoài hệt như một đóa hoa thẹn thùng, không ngừng phun ra nuốt vào nam tính cương cứng của anh, mỗi lần cắm vào rút ra liền mang theo một chút mị thịt hồng nhạt, kích thích thị giác mãnh liệt làm anh càng thêm dục hỏa tràn đầy. Mười ngón tay Tạ Ngôn nhịn không được bóp chặt lấy hai mông hắn, dùng sức xoa nắn, phối hợp động tác rút đẩy, không ngừng nâng lên thắt lưng hắn, lửa nóng cực đại dùng sức thúc vào trong cơ thể kia… Bách Tiệm Ly lúc đầu còn vọng tưởng tránh được trận mưa rền gió dữ này, ai ngờ dưới động tác đánh quất cuồng dã của anh, căn bản không chỗ trốn, bị anh liên tiếp đẩy đến đầu giường, nam tính nóng rực ủi mạnh bên trong, thúc đẩy mạnh mẽ khiến toàn thân hắn sợ hãi run rẩy, nhịn không được phát ra khiếu sàng, cảm thấy thẹn không thôi, “Sâu quá… Đừng thúc nữa…… Thúc vào chỗ đó…… Em chịu không……” Hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt đều là biểu tình sắp hỏng mất.
Tình cảm mãnh liệt chen chúc mà đến khiến hắn không thể thừa nhận, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở trầm thấp, khóe mắt cũng nóng lên, có cái gì ở trên mặt bắt đầu chảy ra. “Tạ Ngôn…… Tạ Ngôn……”
Hắn liều mạng kêu tên anh, có loại cảm giác chính mình sắp bị phá hư.
Từng khối từng khối chậm rãi mở tung, văng tung tóe, vô luận là vẻ lạnh lùng bên ngoài, hay là nỗi cô độc băng hàn trong tim. “Anh yêu em.”
Anh dịu dàng ở bên tai hắn nói nhỏ, tiến lên mút hết nước mắt hắn.
Hơi thở nóng cháy phất qua hai má, tim đập rộn ràng, mật huyệt bất tri bất giác co rút lại, việc này đối với lý trí anh quả thực là khảo nghiệm cường đại. “Sắp đến sao?”
“Không biết…… Em…… Không biết……”
Hắn run rẩy như lá cây trong gió thu, không biết thân thể chính mình sao lại biến thành như vậy, không biết làm thế nào với cao trào sắp tới, cực kỳ thuần khiết, làm Tạ Ngôn càng thêm yêu thương. “Đừng sợ, chúng ta cùng nhau.”
Tạ Ngôn buông thắt lưng hắn, đem hai chân hắn đặt lên vai, điều chỉnh tư thế một chút, lại dẫn phát một trận mưa rền gió dữ khác. Bách Tiệm Ly chỉ cảm thấy hai má nóng lên, không khỏi ngửa đầu rên rỉ.
Nhũ tiêm hắn càng thêm đứng thẳng, vừa sưng vừa căng, toàn thân đổ mồ hôi, lửa nóng cực đại ma xát trong cơ thể, giống như bị một trận pháo hoa mỹ lệ thiêu đốt. Khoái cảm dồn dập ập tới khiến hắn từng đợt hoảng hốt, mật huyệt không thể khống chế kịch liệt co rút lại… “Tiệm Ly……”
Nháy mắt cả hai chìm ngập trong cơn sóng tình mãnh liệt.
Gần đến cao trào, Tạ Ngôn kêu rên thúc vào trong hắn, kịch liệt đưa đẩy, hưởng thụ khoái cảm bị mật huyệt hắn siết chặt, mà Bách Tiệm Ly lại cảm thấy phía sau mình không ngừng co rút, tựa hồ muốn đem nam tính cứng nóng của anh nuốt cả vào. Cơ khát như thế làm hắn đầu váng mắt hoa, hai chân kẹp chặt lấy thân thể cường tráng của anh, giây tiếp theo liền bị anh đưa đến đỉnh… Toàn thân xẹt qua một luồng điện, khoái cảm cao trào tiến đến làm say lòng người, khiến hắn toàn thân tê dại, thần trí tan rã. Lúc trong cơ thể cảm nhận một luồng nhiệt dịch bắn vào, Bách Tiệm Ly cơ hồ đồng thời bắn ra.
Tiếng thở dốc kịch liệt không ngừng.
Khoái cảm mãnh liệt làm đại não hắn ù ù, thân thể run rẩy, một lúc lâu kẹp chặt dục vọng của anh, không chịu buông ra. Tạ Ngôn dịu dàng hôn lên môi hắn, hống hắn mở ra cánh môi nhạt màu, một bên mút vào đầu lưỡi mềm mại bên trong, một bên lấy tay thay hắn tiếp tục phục vụ, mà dục vọng của anh vẫn còn chôn trong cơ thể hắn, không chịu rút ra, hưởng thụ cảm giác bị hắn bao vây. Dư vị sau cao trào tuyệt vời như thế, trong lòng nảy lên từng trận men say, Tạ Ngôn ôm lấy bảo vật trong lòng, hôn lên hai má hắn, giống như đứa nhỏ không chịu buông tay. Sau khi bị đối phương lấy tay làm xuất ra một giọt ái dịch cuối cùng, thân thể suy yếu rốt cuộc không chịu nổi, Bách Tiệm Ly trước mắt tối sầm, liền mê man. “Tiệm Ly?”
Tạ Ngôn nhẹ nhàng kêu tên hắn, dò xét hơi thở hắn, lúc này mới yên lòng, không khỏi lộ ra cười khổ. Mình quả nhiên đem hắn làm mệt muốn chết rồi.
Thân thể hắn vốn đã rất suy yếu, vốn định vừa kiềm chế vừa ôn nhu làm, thế nhưng sau khi làm xong, mới phát hiện chính mình có bao nhiêu thái quá. Anh đánh giá quá cao lực khống chế của mình, lại quá xem nhẹ ảnh hưởng của hắn đối với anh!
Ở trước mặt anh gợi cảm mê người như thế, anh làm sao có thể nhẫn được?
Vì thế càng không thể vãn hồi, càng làm càng hăng, hy vọng hắn sẽ không có việc gì, nếu ngày mai hắn lại phát sốt, anh thật không thể tha thứ chính mình. Nhưng vô luận như thế nào cũng không hối hận.
Không làm như vậy, liền vĩnh viễn không có biện pháp chân chính có được hắn!
Khổ luyến dài đằng đẵng, nhiều lần trải qua khúc chiết, hiện tại hắn rốt cục bình yên nằm trong lòng anh, không hề phòng vệ, lộ ra thụy nhan điềm tĩnh, Tạ Ngôn bỗng nhiên cảm thấy sự trống rỗng vô tận cùng chờ đợi trong quá khứ, lúc này đây đều chẳng là gì. Tạ Ngôn ôn nhu vuốt ve hai má hắn, cúi xuống khẽ liếm hôn môi hắn, cái mũi thẳng cùng hai má gầy yếu… Trong lúc mê man hắn vẫn như cũ gợi cảm kinh người, khuấy động sự dịu dàng khôn kể trong tim anh, làm anh luyến tiếc chớp mắt. Như thế nào có thể yêu một người như vậy?
Yêu đến
mức cho dù bị đốt thành tro tẫn, cũng không oán không hối hận? Yêu đến mức tựa như trong mỗi đoạn xương cốt đều khắc thật sâu tên người này, mỗi phút mỗi giây, mỗi lần hô hấp, trong lòng đều ngập tràn tên hắn, biểu tình lạnh lùng của hắn, ý cười nhàn nhạt thanh thuần… Yêu đến mức cho dù đã có được hắn, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm lo âu, nhịn không được lần nữa hoài nghi, hết thảy điều này là thật sao? Sẽ không phải là mình đang mơ đi? Thân thể ôn nhuyễn trong lòng, là chân thật tồn tại.
Mưa gió qua đi, tất là trời nắng.
Hiện tại, mưa đã tạnh rồi.
Thật sâu thở ra một hơi, đem người đang mê man trong lòng kéo sát lại, nhìn hắn chăm chú, lộ ra tươi cười vô cùng thỏa mãn..
(1) Kinh suyễn: Kinh ngạc thở gấp
(2) Thao yến: Bữa tiệc ăn uống

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.